Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 293: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
CHỜ ĐỢI
Phùng Phục Ba, bêu đầu thị chúng.
Một chính tứ phẩm tướng quân đã bị chém đầu nhẹ nhàng như thế, một số người không biết chuyện nghe tin này xong có chút cả kinh. Nhưng sau khi chứng cứ buộc tội Phùng Phục Ba ăn bớt lương thực quân đội đổi ngàn lượng tiền của trong ba tháng bị đưa ra, binh sĩ trong trại tự nhiên thấy hận thấu xương tên tướng quân Phùng Phục Ba ngày thường hòa đồng nhã nhặn này. Uống máu của binh sĩ, không thể không khiến người ta căm hận.
Viện giám sát nhờ cái đầu tướng quân chính tứ phẩm đã lập nên cái uy, nên hiệu quả tốt đến bất ngờ. Một cái đầu người, đổi lấy uy danh chấp pháp lạnh lùng của Giám sát viện.
Từ đó về sau, khi người ta nhắc đến Giám sát viện, đều mang một thái độ kiêng nể khó miêu tả. Còn những Giám sát vệ mặc đồ đen, thì bị xưng tụng như là quỷ sai, lấy ý từ những quan sai ở âm tào địa phủ, lạnh lùng vô tình.
Đại Hán Đại Thống năm thứ hai ngày 14 tháng 5, nắng.
Lưu Lăng ở vương phủ Giáng Châu, vốn là căn nhà của một đại hộ bỏ trốn khỏi Giáng Châu. Trước ra sau có ba lớp vườn, có vườn hoa hồ cá, khu vườn xây dựng khá u tĩnh.
Lúc này, ở đình lạnh lẻo trong hoa viên, Lưu Lăng đang ăn hiếp Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi. Cách thức ăn hiếp rất đơn giản, Lưu lăng không giỏi trò cờ vây tung hoành mười chín đạo cho lắm nên mỗi lần chơi đều bị Lư Ngọc Châu thắng cho đến nỗi mất hết mặt. Đúng như Triệu Đại nói, Vương gia chỉ có hai thứ không phải sở trường, một là vì quá trung nghĩa mà không ra được những việc nhẫn tâm ác độc, đáng ra trước hai chữ Nhiếp Chính của Vương gia phải là chữ Đế mới đúng, tiếc thay... hai là, Vương gia khi chơi cờ vây, ừm...lúc nào cũng thua te tua.
Dám nói những lời như vậy cũng chỉ có một mình Triệu Đại mà thôi.
Nhưng bây giờ Lưu Lăng cuối cùng đã nghĩ ra cách để đại sát bốn phương trên bàn cờ, bất kể là Liễu Mi Nhi, Lư Ngọc Châu hay cao thủ cờ vây danh xưng thiên hạ như Trần Tử Ngư, đều không phải là đối thủ. ừm...thôi được, cái thứ cờ ca rô này lại là sở trường của Lưu Lăng. Kiếp trước, hắn có cả đống thời gian để tiêu xài, hắn có ba cách để đối phó với sự vô vị, một, coi phim, hai, đọc sách, ba kéo ba mẹ lại chơi cờ ca rô.
Người ta nói thắng lợi chỉ đến với người đã có chuẩn bị, mà Lưu Lăng đã chuẩn bị cả nửa đời, cuối cùng cũng có thể thể hiện thần uy trước ba nữ nhân.
Thực sự là rất lạ, cờ vây khiến người ta đau đầu đến Lưu Lăng còn chẳng muốn chơi thì ba nữ nhân, nhất là Trần Tử Ngư, trong vương phủ không có lấy một đối thủ. Thế mà đơn giản như trò cờ ca rô đứa trẻ năm tuổi cũng biết chơi thì ba nàng ấy lại thấy khó học vô cùng.
Lưu Lăng nhẹ nhàng giải quyết được Liễu Mi Nhi, đắc ý cười nói: - Đến đây đến đây, ai chưa phục cứ đánh thêm vài ván với ta, ai thắng được ta, Vương gia có thưởng.
Lư Ngọc Châu cau mày vắt óc suy nghĩ trong chốc lát nói: - Thật không ngờ Vương gia bố trận thế cờ huyền diệu như vậy, sao tỉ muội bọn thiếp cứ bị khống chế hoài.
Lưu Lăng day day đầu nhỏ của nàng nói: - Đừng nghĩ nữa, cái óc quả nho của nàng không hiểu được những việc cao siêu này đâu.
- Không đúng, Vương gia khẳng định có bí mật gì không chịu dạy chúng ta!
Liễu Mi Nhi vung nắm tay nhỏ kháng nghị nói.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Muốn cho ta dạy các nàng cũng được thôi, đến đây, cho ta thơm một cái.
- Vương gia, hạ nhân đều đang nhìn mà.
Liễu Mi Nhi nấp sau lưng Lư Ngọc Châu làm mặt xấu.
Đúng vào lúc này, Trần Tử Ngư tóc tai bù xù chạy đến, vừa chạy vừa nói: - Ta đã nói là có vấn đề mà, cờ ca rô này mặc dù nhìn rất đơn giản, thực tế lại rất kì ảo, cuối cùng cũng bị ta nhìn ra đôi chút.
Lưu Lăng vừa nhìn thấy kiểu tóc của nàng ta thì biết, nha đầu này lại vì mấy chuyện vụn vặt mà hao đi không ít tóc.
- Vương gia làm hai ván được không?
- Đón tiếp đến cùng.
Rất thuần thục, Lưu Lăng lại chiến thắng lần nữa. Hắn dương dương tự đắc nhìn Trần Tử Ngư đang nhíu mày nhăn nhó nói: - Thực ra cũng chẳng có huyền cơ gì, quen tay là được. Chơi thêm vài ván, cũng sẽ giỏi lên thôi.
Lư Ngọc Châu nói: - Bình thường cũng đâu thấy vương gia chơi cái này, sao mà quen được vậy?
Lưu Lăng thở dài: - Lúc ta chơi cái này làm sao các nàng biết. Bây giờ cả ngày cứ bận rộn công việc, thật hiếm khi mà rảnh. Việc trong quân đội, mỗi ngày đều có hàng đống đống đợi ta giải quyết. Về nhà lại không được lạnh nhạt với các nàng, đâu ra thời gian chơi cái này.
Liễu Mi Nhi bỗng nhiên chen miệng nói: - Nếu như Vương gia thích chơi, vậy để tỉ muội bọn thiếp chơi với chàng.
Lưu Lăng gật đầu lia lịa nói: - Chơi mỗi ngày! Chơi mỗi ngày! Hai nàng chơi cùng ta! Ta chơi với hai nàng.
Nói xong, nháy nháy mắt, thái độ cợt nhã.
Lư Ngọc Châu lập tức liền xấu hổ đỏ mặt, nhìn thoáng qua Liễu Mi Nhi trong lòng tự nhủ ngươi nha đầu ngốc này, như thế nào há mồm đã nói lời này, đây không phải khiến người nào đó giễu cợt à. Liễu Mi Nhi lúc đầu chưa hiểu được, sau khi hiểu ra cũng xấu hổ đến chín mặt, nhìn trộm sang Trần Tử Ngư thì bắt gặp cô nương ra vẻ như chẳng nghe thấy gì, cứ kiều diễm như hoa vậy.
Đúng vào lúc này, ba tiểu nha đầu Gia Nhi và Huân Nhi, Mẫn Tuệ dắt tay nhau đi đến, quan hệ ba tiểu nha đầu Gia Nhi và Huân Nhi, Mẫn Tuệ dạo này rất thắm thiết, hận không thể kết nghĩa kim lan. Từ xa nghe thấy các tiểu thư đang nói chuyện gì hay ho, cô bé liền gân cổ lên hét: - Chơi gì đó? Cho nô tì chơi với đi?
Huân Nhi hung hăng liếc nàng một cái nói: - Không nghĩa khí! Muốn chơi, cùng nhau chơi. Phải không Mẫn Tuệ?
Mẫn Tuệ ừ một tiếng, nhìn trộm qua Vương gia lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống: - Huân Nhi nói đúng, đồ ngon, trò vui phải chia sẻ với nhau, cùng nhau chơi.
Lưu Lăng cười gượng gạo, day day mũi nói: - Ta vẫn là nên đến quân doanh đây, cái vườn này sắp thành nữ nhi quốc rồi, thêm một nam nhi như ta các nàng cũng không thoải mái.
Lư Ngọc Châu đứng lên giúp hắn sửa sang lại quần áo một chút nói: - Vương gia, buổi tối có thể về dùng cơm không?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Ừ, về ăn, đồ ăn trong doanh trại không thơm ngon bằng của nàng nấu.
Lư Ngọc Châu cắn môi nói: - Vương gia đang nói Mi Nhi à?
Lưu Lăng cười hì hì rồi lại cười nói: - Các nàng chơi thoải mái đi, ta đi trước đây.
Tiễn Lưu Lăng đi rồi, Lư Ngọc Châu khẽ kéo tay Liễu Mi Nhi, chép miệng nhìn Trần Tử Ngư. Liễu Mi Nhi cũng nhìn ra chút thất vọng trên mặt Trần Tử Ngư, còn cả chút sầu bi không giấu được sau cặp lông mày. Cảm giác đau khổ này, bản thân ngày trước cũng từng nếm trải.
Nàng gật đầu với Lư Ngọc Châu, đi lại phía Trần Tử Ngư.
- Tử Ngư tỉ, đi với ta không?
Trần Tử Ngư ngẩng đầu, thu lại tâm tư đang treo ngược cành cây của mình. Cười cười gật đầu nói: - Được thôi, vừa lúc định cáo biệt các muội muội, có nhiều điều muốn nói lắm.
- Nói lời từ biệt? Tỷ tỷ muốn đi sao?
- Ừ, ta ở trong này... . Đã ở đủ lâu.
- Còn chưa được hai mươi ngày, tỉ tỉ sao đã phải đi? Chẳng lẽ chúng muội chăm sóc chưa chu đáo hay có chỗ nào thất lễ? Bỏ bê tỉ tỉ sao? Nếu như có như vậy, muội muội xin lỗi tỉ được không, tỉ đừng có đi mà.
Trần Tử Ngư chậm rãi đi lên phía trước, nhìn những bông hoa đã nở hồng nở tím, thở dài một tiếng nói: - Muội muội, thực ra, trong lòng tỉ nghĩ gì, muội còn không hiểu sao?
Nàng nhìn đăm chiêu hồ cá nhỏ trong vườn: - Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chỉ thêm bi thương mà thôi, vẫn là nên đi thôi.
Liễu Mi Nhi liền vội vàng tiến lên kéo tay nàng nói: - Tỷ tỷ ngàn vạn lần không nên nói như vậy, Ngọc Châu tỉ tỉ mấy ngày trước còn mới bàn với muội, tình nghĩa Tử Ngư tỉ tỉ đối với Vương gia không hề nhạt hơn bọn muội, có người bầu bạn giao tình như tỉ tỉ đây, trong lòng bọn muội thực ra đều rất thích. Lại nói...lại nói, đã theo Vương gia lâu như vậy, muội và Ngọc Châu tỉ tỉ vẫn chưa...vẫn chưa sinh được con trai cho Vương gia, chúng ta...cũng nên nghĩ cho Vương gia chứ?
Nàng tuy sớm đã là nữ nhân có chồng, nhưng khi nói với Trần Tử Ngư những lời này vẫn ngượng chín mặt.
Trần Tử Ngư cũng là xấu hổ đến không dám ngẩng đầu: - Muội và Ngọc Châu muội muội là thật lòng đối đãi, điều này ta biết. Ta cũng muốn có thể làm bạn lâu dài với mọi người, tiếc thay, tiếc là vương gia không có ý với ta, ta có ở lại cũng chỉ thêm phiền não cho ngài ấy mà thôi.
Liễu Mi Nhi vội nói: - Tỉ tỉ còn chưa từng hỏi Vương gia sao biết Vương gia ngài ấy không có ý với tỉ? Ánh mắt thường ngày ngài ấy nhìn tỉ chẳng lẽ không biểu lộ được ý gì? Muội và Ngọc Châu tỉ đều có thể nhìn ra, Vương gia thực sự có lòng với tỉ, chắc là Vương gia ngại nói ra trực tiếp. Vậy đi, muội và Ngọc Châu tỉ đến chỗ Vương gia hỏi thử, cũng là cho tỉ một câu trả lời.
Trần Tử Ngư e thẹn nói: - Như vậy Vương gia chắc chắn biết là ta kêu hai người đi hỏi, ngượng chết đi được, không đi không đi.
Liễu Mi Nhi nói: - Thẹn thùng quan trọng hay hạnh phúc cả đời quan trọng hơn? Tỉ tỉ đã từ Thái Nguyên ngàn dặm xa xôi theo đến đây, chẳng lẽ lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy?
- Vậy...vậy vất vả cho muội rồi.
Liễu Mi Nhi cười nói: - Vậy mới giống Tử Ngư tỉ dám làm dám chịu chứ, sau này ba chúng ta làm tỉ muội, cũng có thể thường xuyên bên nhau, vừa khéo cái trò chơi bài Vương gia chỉ đó phải ba người mới chơi được, Vương gia thường không ở trong phủ, muội và Ngọc Châu tỉ muốn chơi cũng không chơi được.
- À, tiểu nha đầu muội, hèn chi chạy đến chọc ta, té ra là trận đấu bài địa chủ đó còn quan trọng hơn ta.
- Ư, sao vậy được, đương nhiên là tỉ tỉ quan trọng, muội muội thực sự không nỡ rời xa tỉ.
- Chỉ là...
Trần Tử Ngư ngẫm nghĩ một chút nói: - Theo lý, cô bé Huân Nhi này cũng đã mười lăm, Vương gia đáng ra sớm đã đưa nó về phòng rồi, muội và Ngọc Châu muội muội cứ lo chuyện của ta, trong lòng nó... có buồn không?
- A, tỉ không nói ta cũng quên mất, bên tỉ tỉ có một Gia Nhi muội muội, nếu tỉ theo vương gia, vậy Gia Nhi cũng...
Trần Tử Ngư lập tức sửng sốt, ngượng ngùng cười cười nói: - Gia Nhi á? Con bé... e là không dễ.
- Hình như Mẫn Tuệ cũng đã ngưỡng mộ Vương gia từ lâu, cô bé có tay nghề y thuật lại ngoan ngoãn dịu dàng, thực ra Vương gia nên rước con bé từ lâu, năm nay Mẫn Tuệ đã mười sáu rồi, không nhỏ nữa, không nhỏ nữa.
Liễu Mi Nhi giống như bà mối đểu cáng, giơ tay lên bấm bấm tính hết người này sang người khác.
Trần Tử Ngư thở dài một hơi, trong lòng nghĩ, tiểu nha đầu này tâm địa thực quá đơn thuần, không hề nghĩ đến việc bên Vương gia nữ nhân càng nhiều thì sự sủng ái cũng bị chia đi nhiều à? Nhưng như vậy cũng tốt, tâm địa đơn thuần thì đời sống cũng vui vẻ thoải mái hơn phải không?

Bình Luận

0 Thảo luận