Năm ngày sau, ba mươi mấy chiếc xe ngựa màu đen của Viện Giám sát và mấy chục xe ngựa chở quân nhu tạo thành một đoàn xe khổng lồ, với hơn một nghìn đề kỵ, ba nghìn tinh giáp võ sĩ bảo vệ rời khỏi Tấn Châu. Mới qua năm không lâu, ở bên trong vẫn còn giăng đèn kết hoa, đoàn binh bước chân chậm rãi xuôi nam.
Đi phía trước dẫn đường là một trăm tên đề kỵ, mặc chiến giáp màu đen, áo choàng màu đỏ lửa, trên đỉnh mũ có cắm lông công màu đỏ tươi, từng người một trong đám đề kỵ này mang theo vũ khí hiên ngang, bên thắt lưng giắt con đao, bên trên ngựa là giáo mác, còn ở đằng sau lưng họ đeo cung tên được chế tác tinh xảo, một đội ngũ binh lính được trang bị kỹ lưỡng như vậy làm cho dân chúng hai bên đường không khỏi tò mò
- Nhìn kìa, đó chính là Đề Kỵ, đây hẳn là có một vị đại nhân vật xuất thành.
Dân chúng hai bên đường thi nhau hỏi những người đứng quanh mình.
- Không nhìn thấy những chiếc xe ngựa màu đen đang nối đuôi nhau đi kia sao? Nhất định đó là một vị đại nhân nào đó của Viện Giám sát xuất thành vì công việc chung. Nhìn xem khoa trương như vậy, không phải là Chỉ Huy Sứ Viện Giám Sát đại nhân tự mình rời khỏi thành đấy chứ?
- Không đúng! Cho dù Chỉ Huy Sứ Viện Giám Sát quyền thế có lớn hơn nữa thì cũng không dám phô trương như vậy. Ngươi xem, trên xe ngựa có cắm một lá cờ trên đó có phải có chữ Lưu hay không?
- A! Là Hán Vương phải đi xa sao?
Nhận ra xe ngựa của Lưu Lăng từ phía xa, đám dân chúng ở ven đường bắt đầu hô to: - Hán Vương vạn tuế!
- Hán Vương vạn tuế!
Nếu như ở đất nước khác, khi hô một Vương tử là vạn tuế thì e rằng họ sẽ phải đối mặt với tội phản nghịch. Nhưng ở Đại Hán này, hô như vậy thật tự nhiên. Ở Đại Hán này, ngoài Hán Vương Lưu Lăng ra thì làm gì còn ai xứng đáng với hai chữ "vạn tuế" này nữa chứ. Tuy rằng Hán Vương Điện hạ chưa có đăng cơ xưng đế, nhưng với dân chúng thì hắn đã sớm trở thành Hoàng đế trong lòng dân rồi. Nhìn theo xe ngựa của Hán Vương ngày một xa, tiếng hô của đám dân chúng quả thực là rất chân thành.
Lưu Lăng và Lư Ngọc Châu ngồi ở khoang rộng nhất trong chiếc xe ngựa kia, trên xe ngựa trang sức vàng sáng lóa, đây là quan viên Lễ Bộ cố ý yêu cầu. Hán Vương hiện giờ là Trung Nguyên chí tôn, với thân phận và địa vị hiện giờ làm sao không cần màu vàng sáng được chứ? Mặc dù có người nói màu đen cũng tượng trưng cho sự tôn quý, nhưng từ đời Đường Thái Tổ Lý Uyên đến nay chỉ dùng màu vàng sáng để tượng trưng cho địa vị của hoàng gia, màu vàng sáng chính là tượng trưng cho Đế vương, dân chúng, bá quan văn võ bình thường đều không dám sử dụng màu sắc này.
Lư Ngọc Châu nghe tiếng dân chúng bên ngoài hô, nở nụ cười với Lưu Lăng, trong ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và kiêu ngạo với phu quân của mình.
Lưu Lăng vén mành lên, đi ra bên ngoài xe ngựa. Đứng ở cửa miệng của khoang xe, hắn vẫy tay để chào hỏi dân chúng.
- Hán Vương vạn tuế!
- Đại Hán vạn tuế!
Tiếng hô của đám dân chúng tiên tục, hết đợt này đến đợt khác, sự niềm nở và lòng nhiệt tình trong tiếng hô làm cho đám đề kỵ kia cũng cảm thấy hãnh diện lây, họ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực về phía trước làm cho đội ngũ này thoạt nhìn càng thêm uy vũ, dũng cảm.
Thời điểm đoàn xe chạy nhanh ra khỏi thành, binh lính canh giữ thành nhìn thấy Hán Vương, mỗi người đều nghiêm trang, ngực ưỡn thẳng về phía trước, tay đặt ngang ngực, hướng về phía đoàn xe và chào theo tiêu chuẩn của nghi thức quân đội. Lưu Lăng nhìn đám binh sĩ chân thành và tận tâm, sau đó cũng đứng thẳng người lên, đáp lại họ cũng bằng cách chào theo nghi thức quân đội.
Đó là một động tác quen thuộc, một nghi thức quân đội bình thường phàm tục, lại làm cho lòng nhiệt huyết của những binh lính thủ thành kia càng cháy bỏng, trong lòng của bọn họ kích động vô cùng! Hán Vương Điện hạ đã chào đám binh sĩ theo nghi thức quân đội!
- Hán Vương uy vũ!
Binh lính thủ thành hô to một câu đều đặn làm rung chuyển lòng trời.
Lưu Lăng đặt tay lên ngang ngực, vỗ ngực trái của chính mình và nói: - Đại Hán uy vũ!
Trong ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ của bọn lính và đám dân chúng, đoàn xe khổng lồ từ từ rời khỏi Tấn Châu. Chắc chắn là Lưu Lăng mang theo gia quyến đi du sơn ngoạn thủy rồi, đây là chuyến du ngoạn xa xỉ đầu tiên mà Lưu Lăng đi từ trước tới nay. Sở dĩ hắn làm như vậy là muốn bù đắp sự thiệt thòi cho nữ nhân của mình. Chỉ một vài ngày nữa, cuộc chiến tranh với người Khiết Đan lại bắt đầu. Nếu như cuộc chiến này thuận lợi, quân Đại Hán lại tiếp tục tiến quân về hướng Bắc, cái đất nước Đại công quốc Cơ Phụ La Tư tất nhiên là muốn đi rồi, dù thế nào đi nữa thì cũng phải đem Lưu Lợi Khắc trở về cho y xem, cái gì mới có tên là "xâm lược".
Sau khi giải quyết xong chuyện của người Khiết Đan, đối với đám người Đảng Hạng kia thành thật mà nói thì Lưu Lăng còn chưa có ý định dụng binh bọn họ. Chờ khi thực lực của Đại Hán khôi phục một chút, cuộc chiến tiếp theo của Lưu Lăng là đánh Cao Cú Lệ và Oa quốc. Khi thời tiết bước vào mùa xuân ấm áp, thủy sư Đại Hán sẽ tấn công vào Lưu Cầu để luyện binh. Mấy cái quốc gia nhỏ bé ti tiện trên tấm bản đồ kia, nói cái gì thì Lưu Lăng cũng không thể bỏ qua được. Một khi đã lắng đọng trong lòng vượt qua khoảng cách hàng ngàn năm thì oán niệm rốt cục cũng có sức mạnh vô cùng để phóng ra ngoài, đem loại khí phách kia nghiền cho nát.
Mục tiêu của đoàn xe ban đầu là thủ phủ Giang Lăng của nước Nam Bình, bởi vì thân thể không tốt những nơi Lưu Lăng từng đi qua ở kiếp trước cũng không nhiều, thậm chí ngay cả quê hương của mình còn chưa đi hết được. Lúc trước, thời điểm đánh Nam Bình là do Mậu Nguyên cầm binh, Nam Bình vốn là một nước nhỏ, thực lực yếu nên nhanh chóng giương cờ đầu hàng. Lưu Lăng chưa từng đi Giang Lăng, hắn chỉ biết rằng đời trước có một thương hiệu của xe gắn máy.
Bởi vì thực lực của Nam Bình quá yếu, thêm vào ở cạnh Đại Chu, Sở quốc, và Nam Đường nhưng ngược lại quốc gia này lại trải qua ít chiến loạn nhất. Có lẽ bởi vì nó quá nhỏ bé rồi, cho nên lúc ban đầu khi mà chủ ý xâm lược hừng hực Chu Thế Tông Sài Vinh cũng không dậy nổi chút hứng trí đi đánh. Lưu Lăng rất có hứng thú, trong thiên hạ này, tất cả những vùng đất có thể đánh chiếm được thì hắn đều có hứng thú. Đối với việc chinh phục một đất nước mà nói thì càng nhiều càng tốt, thà rằng thừa còn hơn thiếu.
Thịt châu chấu cũng là thịt, Lưu Lăng từ trước đến nay ăn uống không kén chọn.
Đi phía sau xe ngựa của Lưu Lăng là xe ngựa của Liễu Mi Nhi, còn có Hoa Đóa Đóa. Hoa Đóa Đóa có xe ngựa của riêng mình nhưng tính tình của cô ta lại không chịu nổi ngồi một mình một xe, cho nên lúc thì cô ta chui vào xe ngựa ngồi với Trần Tử Ngư, khi lại chui vào ngồi với Liễu Mi Nhi.
- Mi Nhi tỷ tỷ, tỷ từng đi Giang Nam rồi sao?
- Không có! Đây là lần đầu tiên tỷ được đi.
Liễu Mi Nhi cười sảng khoái nói.
Hoa Đóa Đóa cao hứng nói: - Đây cũng là lần đầu tiên muội được đi, trước kia từng cầu xin phụ thân dẫn muội đi ra ngoài cho biết đó biết đây, nhưng phụ thân không đồng ý. Sau này lại xin đại ca cho muội ra ngoài chơi, nhưng hầu hết thời gian của đại ca dùng để đánh giặc ở bên ngoài nên cũng không giúp được muội. Lần này thì tốt rồi, nghe nói phong cảnh ở Giang Nam đẹp như tranh vẽ, rốt cục có thể trực tiếp thưởng thức rồi.
- Nha đầu ngốc nhà ngươi, tương lai gả cho người nào thì người đó phải có bản lĩnh kiềm chế được tính tình của muội, đem muội giam lại trong phòng.
Liễu Mi Nhi điểm một cái vào trán của Hoa Đóa Đáo và nói.
- Muội như thế điên lắm nhỉ?
Hoa Đóa Đóa lau trán nói: - Muội hiền lành nhiều rồi, hơn nữa,... muội không nghĩ đến việc lấy chồng.
- Nữ nhi trong nhà, sao có thể không lấy chồng chứ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận