Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 564: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
ĐỀU SẼ ĐÓN VỀ HẾT
- Vương gia, thuộc hạ trước đây không hề dự liệu được, Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ đã phát triển đến như thế, lại xem thường Tôn Địch Vệ. Tất cả đều theo chế độ rập khuôn của Viện trước đây.
Triệu Đại thổn thức nói: - Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ phân ra hai đường nội ngoại. Nội đường có ba nha môn, chuyên phụ trách việc trong nước của Tây Hạ. Điều tra dân sự, giám sát các hạng tướng lĩnh, quan lại. Ngoại đường cũng có ba nha môn, phụ trách việc thu thập tình báo, ám sát, thu mua đối với các nước khác. Phó Thanh Lân là Đốc chủ Nhất phẩm Đường, nhưng người cầm quyền đích thực vẫn là một mình Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Y dừng lại một chút rồi nói:
- Người của Viện sắp đặt ở trong Hưng Khánh phủ, ngoại trừ mật điệp cao cấp ra thì gần như đều bị người của Nhất Phẩm Đường quét sạch hết rồi. Lần này nếu như không có Thiết Lão Lang, muốn làm cho Nhất Phẩm Đường gặp chút phiền toái đã rất khó, muốn thu phục được Phó Thanh Lân lại càng khó hơn.
Lưu Lăng gật gật đầu hỏi: - Thiết Lão Lang không bị bại lộ chứ?
Triệu Đại nói: - Vương gia yên tâm. Cho dù bắt giữ Phó Thanh Lân thuộc hạ cũng không gặp mặt Thiết Lão Lang. Thiết Lão Lang... Là Đề đốc của Phiêu kỵ Nhất Phẩm Đường, chỉ cần lộ ra tin tức cho thuộc hạ, nắm được hành tung của Phó Thanh Lân cũng không khó. Thuộc hạ tạo ra thế cục này, nếu như Ngôi Danh Nẵng Tiêu phái người đi điều tra mà nói... thì sẽ tra được trên người của Lý Hổ Nô.
Lưu Lăng ừ một tiếng: - Quy mô của Nhất Phẩm Đường như thế nào? Đã từng do thám biết có bao nhiêu mật điệp ở Đại Hán ta?
Triệu Đại nói: - Trong Viện cắt đứt liên hệ với Thiết Lão Lang, cho nên cũng không biết rõ Nhất Phẩm Đường cho lắm. Sau khi tới Hưng Khánh phủ, thuộc hạ đã phái người đắc lực liên lạc với Thiết Lão Lang, lấy trong tay hắn về một danh sách. Nhưng thuộc hạ nghĩ, nếu cứ đột nhiên mà bắt hết người của Nhất Phẩm Đường đi, chỉ sợ sẽ khiến cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu hoài nghi. Thuộc hạ cảm thấy, nếu người đã biết đó là ai rồi thì việc bắt lại cũng không phải gấp. Ngược lại còn có thể lợi dụng một chút.
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi làm không tệ. Cũng không thể không bắt. Tóm lấy vài tên tiểu nhân vật không thể tiếp xúc với bí mật gì, Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ càng nể trọng những tên kề cận với bí mật hơn. Như vậy, muốn để Ngôi Danh Nẵng Tiêu biết được những gì thì hãy để cho người của Nhất Phẩm Đường quay về hồi báo. Những thứ không cần hắn biết đến, tất nhiên một chữ cũng không để cho hắn biết. Đợi sau khi việc Bắc Phạt chấm dứt, dấy binh đánh Tây Hạ cũng là chuyện sớm muộn. Những người này cứ giữ lại đó, sẽ có lợi ích lớn.
Triệu Đại nói: - Thuộc hạ hiểu rõ. Nhất Phẩm Đường là do Ngôi Danh Nẵng Tiêu trù tính xây dựng, là Tôn Địch Vệ mang diện mạo cơ hồ như rập khuôn của Viện mà làm ra. Cái gọi là Phiêu Kỵ, kỳ thật chính là Đề Kỵ của Viện. Tác dụng của Phiêu Kỵ chính là bảo vệ Đốc chủ và Phó đốc chủ của Nhất Phẩm Đường, người cai quản của sáu nha môn. Cũng chịu trách bắt giữ những kẻ thù tương đối nguy hiểm, trừng phạt phản đồ của Nhất Phẩm Đường. Nếu không phải Thiết Lão Lang trên tuyến này bị cắt đứt liên lạc với Viện thì việc của Nhất Phẩm Đường cũng không trở nên bị động như vậy. Thiết Lão Lang phụ trách quản lý Phiêu Kỵ, bởi vì chức trách cho nên đối với người của Nhất Phẩm Đường trên cơ bản đều biết được sơ lược. Tuy nhiên, chức trách của Thiết Lão Lang chủ yếu là giúp Ngôi Danh Nẵng Tiêu luyện binh. Ngôi Danh Nẵng Tiêu chiêu mộ bốn vạn tân binh, Thiết Lão Lang chính là ở Hưng Khánh phủ huấn luyện đám tân binh này. Người quản sự đích thực của Phiêu Kỵ chính là phó tướng của Thiết Lão Lang, Lý Thắng Đồ.
Lưu Lăng hỏi: - Ngôi Danh Nẵng Tiêu chiêu mộ tân binh? Là chỉ có bốn vạn người ở Hưng Khánh phủ này hay là chiêu mộ với quy mô lớn?
Triệu Đại nói: - Đều đang chiêu mộ tân binh ở Hưng Khánh phủ, trấn quân ti Bạch Sơn, trấn quân ti Hắc Thủy, trấn quân ti Hắc Sơn. Căn cứ vào tin tức Thiết Lão Lang đưa tới, lần này chiêu mộ tân binh không dưới mười lăm vạn người. Phân chia luyện binh ở các trấn quân ti và Hưng Khánh phủ, nhưng Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng chưa từng nói qua là những tân binh này tương lai sẽ phái đi phương bắc hay là bố trí ở tuyến Tây. Cho nên Thiết Lão Lang cũng chỉ phỏng đoán Ngôi Danh Nẵng Tiêu hẳn là đang lo lắng sau lần Bắc Phạt này, Đại Hán ta sẽ nhân cơ hội mà dấy binh đánh Tây Hạ, cho nên mới mở rộng quân đội, hẳn là bố trí các nơi ở vùng tuyến Tây giáp với biên giới nước ta.
- Lần này thuộc hạ đi Hưng Khánh phủ, một hơi giết hết bốn trong số sáu chủ sự lục đại nha môn Nhất Phẩm Đường, đốt sạch các mật thất lưu giữ tài liệu của Nhất Phẩm Đường, còn bắt được Phó Thanh Lân. Ngôi Danh Nẵng Tiêu ở thành Thiên Nga, còn có sự trợ giúp của Thiết Lão Lang hiệp trợ nhưng nhân lực trong viện cũng tổn thất không ít. Nhưng so với thành quả gặt hái được mà nói, thì lại rất đáng giá.
Lưu Lăng khẽ gật đầu nói: - Tiền an ủi chăm sóc đều đã phát xuống rồi chứ?
Triệu Đại gật đầu nói: - Lúc rút lui trở về, thuộc hạ đã an bài bốn nhóm nghi binh, trong đó có ba nhóm đều bị người của Tây Hạ đuổi theo. Trong Viện tổn thất một trăm ba mươi bảy người, tiền trợ cấp đã căn cứ theo tiêu chuẩn cao nhất phát xuống rồi. Mỗi người 50 lượng vàng, một trăm mẫu ruộng, xem như quân hộ, miễn lao dịch thuế má.
Lưu Lăng thở dài: - Số nhân lực của Viện tổn thất mấy năm nay đều là vì Đại Hán lập được công lao hiển hách. Ngươi phái người đi giám sát, nếu có người dám hà khắc với số tiền trợ cấp của người chết, không cần đi theo trình tự gì, trực tiếp giết chết là được. Mặt khác, ở Tấn Châu xây dựng một khu nghĩa trang, những hài cốt có thể tìm thấy đều chôn cất ở đó, không thể để cho xương cốt của bọn họ rét lạnh làm cho người sống lạnh lòng.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Triệu Đại khom người nói: - Lần này đi Tây Hạ đã đốt hết những tài liệu còn lưu giữ của Nhất Phẩm Đường, không có Tôn Địch Vệ, Nhất Phẩm Đường muốn có lại tất cả cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được. Thuộc hạ lại cảm thấy, đây chính là lúc để người của Viện rót vào Tây Hạ rồi.
Lưu Lăng nói: - Ngươi là chủ quản của Viện, chuyện này ngươi cứ an bài là được rồi. Tỉ mỉ nói rõ tình hình Hưng Khánh phủ của Tây Hạ cho ta biết, Hưng Khánh phủ được xưng là tòa thành kiên cố đệ nhất thiên hạ, có thật là như thế không?
Triệu Đại nói: - Hưng Khánh phủ quả thật đáng được xưng là một tòa hùng thành, còn kiên cố hơn so với Tấn Châu rất nhiều. Tường thành cao lớn dày dặn, dùng tảng đá lớn làm lũy thành. Tường thành chiều rộng ba trượng, cao mười trượng trở lên. Cách 50m lại có bố trí đủ một tòa mã kiểm, lầu quan sát, xe nỏ, Lang Nha phách. Ngôi Danh Nẵng Tiêu triệu tập ba trăm ngàn dân phu ở ngoài thành đào một con sông bảo vệ thành, chiều rộng mười lăm trượng, sâu bốn trượng, dẫn nước lưu thông vào thành. Tám cửa Hưng Khánh phủ đều dùng cầu treo, nếu có chiến sự, nâng cầu lên, có sông đào bảo vệ thành, bọn lính rất khó vọt được lên tới chân thành. Trên tường thành cách năm mươi bước lại có một cỗ xe nỏ. Quân trấn thủ trên tường cũng đều là binh lính tinh nhuệ nhất của Tây Hạ.
Lưu Lăng khẽ nhíu mày, trong đầu dần dần xuất hiện hình dáng của một tòa hùng thành.
Hắn đến từ kiếp sau, lại không nhớ rõ gần Hưng Khánh phủ sau này tồn tại một toàn cổ thành như lời Triệu Đại miêu tả. Một tòa thành lớn có phạm vi ba mươi dặm, xây dựng rộng lớn như thế, cuối cùng cũng không ngăn được sự xâm nhập của lớp bụi lịch sử. Một tòa hùng thành như thế nếu như vẫn còn lưu lại thì sự hiểu biết của đời sau đối với Tây Hạ e rằng sẽ càng sâu khắc hơn chút.
Triệu Đại tiếp tục nói: - Lúc Tây Hạ mới lập quốc, Da Luật Hùng Cơ đích thân luân phiên đánh mấy trận chiến lớn với quân Đảng Hạng. Đại quân Đảng Hạng của Ngôi Danh Nẵng Tiêu liên tiếp thất bại, theo núi Kỳ Liên một đường lui về Hưng Khánh phủ. Da Luật Hùng Cơ suất quân vây thành một tháng, cuối cùng bởi vì không đủ lương thảo, sau khi Ngôi Danh Nẵng Tiêu cắt đất xưng thần mới lui về Liêu quốc. Sau lần đại chiến này, Ngôi Danh Nẵng Tiêu liền hạ lệnh gia cố hệ thống phòng thủ ở Hưng Khánh phủ. Cơ hồ đắp tường thành ước chừng dày hơn gấp đôi, lại đào sông bảo vệ thành. Hết sáu bảy năm trời để tạo nên một Hưng Khánh phủ kiên cố.
Lưu Lăng cười cười nói: - Lần đại bại đó, chính là lần thất bại thảm hại nhất từ lúc Ngôi Danh Nẵng Tiêu tự mình khởi binh chinh chiến tới nay. Hắn tự mình dẫn hơn mười vạn đại quân mà cơ hồ như bị người Khiết Đan tiêu diệt gần hết, chính bản thân hắn cũng bị trọng thương, không thể không xin đầu hàng cầu tha mạng, bị Da Luật Hùng Cơ làm cho vô cùng nhục nhã, cho nên Ngôi Danh Nẵng Tiêu mới thù hận sâu sắc đối với người Khiết Đan đến như vậy. Da Luật Hùng Cơ thừa dịp đại quân Tây Hạ chinh phạt Hồi Cốt tiến binh, một hơi từ Tây Hạ đoạt lấy mấy ngàn dặm đồng cỏ, bắt đi hơn mười vạn mục dân làm nô lệ. Phía bắc núi Kỳ Liên không bao giờ còn là lãnh thổ của Tây Hạ nữa.
Triệu Đại cười nói: - Ngôi Danh Nẵng Tiêu thua to, mấy chục vạn đại quân viễn chinh Hồi Cốt vùi lấp ở đó không trở về nữa. Hắn lại không chịu thủ vững, ngược lại còn đối đầu tấn công Da Luật Hùng Cơ. Lang kỵ của Khiết Đan lúc đó là quân đội tinh nhuệ nhất thiên hạ, người Đảng Hạng tất nhiên là chống đỡ không nổi rồi.
Lưu Lăng nói: - Ngã một lần sẽ khôn ngoan hơn một chút, cho nên Ngôi Danh Nẵng Tiêu mới xây dựng tòa Hưng Khánh phủ giống như xác rùa đen vậy. Tuy nhiên, chính là vì như thế... Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng không phải là hạng người kiêu ngạo tự phụ theo như lời đồn đãi.
Triệu Đại mỉm cười nói: - Quả thật là như vậy. Một người đem hang ổ của mình làm giống như xác rùa đen, trong lòng cuối cùng vẫn là nhát gan không dám nói cho người ta biết.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Chuyện ở Tây Hạ phái người chú ý nhiều hơn chút là được rồi. Việc trước mắt phải làm vẫn là chuẩn bị cho Bắc phạt. Ngươi sẽ bận rộn nhiều hơn, tốt nhất là đích thân mình đi lên phía Bắc cùng liên hệ với Tiểu Triều.
Triệu Đại khom người nói: - Thuộc hạ tuân mệnh. Sáng sớm ngày mai sẽ đi tới phương Bắc.
Lưu Lăng khoát tay nói: - Cũng không cần phải vội vã như vậy. Nghỉ ngơi trước vài ngày đã. Cách mùa đông còn hai tháng, cách đầu xuân sang năm còn năm tháng, dù sao cũng phải cho Da Luật Hùng Cơ thời gian để điều binh.
Triệu Đại khẽ cười nói: - Da Luật Hùng Cơ cả đời chinh chiến, cũng muốn kết thúc trong chinh chiến.
Lưu Lăng nói: - Ngươi về trước đi, ta sẽ bảo bọn người Hoa Linh, Lạc Phó đến tìm ngươi, đem chuyện Tây Hạ nói cho bọn họ biết, nhất là Mậu Nguyên. Hắn trấn thủ Hạ Châu, trực diện với Tây Hạ, hiểu rõ thêm một ít, chung quy cũng không phải là chuyện xấu.
Triệu Đại đứng dậy hành lễ nói: - Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui!
Đợi Triệu Đại đi rồi, Lưu Lăng đứng lên thư giãn thân thể sau đó đi về hướng hậu đường. Lúc này, Trần Tử Ngư đang ở đằng sau giúp Lưu Lăng sửa sang lại quần áo. Thấy Lưu Lăng đi vào, yêu kiều thi lễ một cái. Lưu Lăng từ phía sau vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, dán lên vành tai của nàng nói: - Mấy ngày nay ở Tấn Châu đã vất vả cho nàng rồi!
Trần Tử Ngư tựa vào lồng ngực Lưu Lăng, hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của Lưu Lăng, nói: - Vất vả cũng không vất vả gì, chỉ là nhớ Vương gia, nhớ Nhàn Nhi.
Lưu Lăng cúi đầu hôn lên khuôn mặt ửng hồng của nàng ta rồi một hơi nói: - Nhàn Nhi nàng không cần phải lo lắng, đã có Ngọc Châu chăm sóc rồi. Hai ngày trước Gia Nhi tới còn nói, thằng nhóc đã to lớn lên không ít, béo núc ních làm cho người ta phải thương yêu. Đợi xử lý gần xong mọi việc, đợi sau khi Gia Nhi trở về, chúng ta sẽ cùng đi Hàng Châu. Lần này đâu cũng không đi nữa, ở Hàng Châu cùng các nàng mấy tháng.
Trần Tử Ngư xoay người, ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng hỏi: - Lời Vương gia nói là thật sao?
Lưu Lăng cười nói: - Ta có khi nào đã từng lừa gạt các nàng không?
Trần Tử Ngư kiễng chân hôn lên khuôn mặt của Lưu Lăng, sau đó lại vuốt ve cánh tay Lưu Lăng. Lưu Lăng vuốt mái tóc mềm mượt của Trần Tử Ngư nói: - Phụ thân của Gia Nhi đã được đón về rồi, đừng nóng vội, chờ khi ta đi phương bắc, cũng sẽ đón phụ thân và người thân của nàng ở thành Thiên Nga về Đại Hán. Yên tâm, yên tâm. Ta đồng ý với nàng, sẽ không để cho người thân của nàng phải chịu một chút thương tổn nào.
Trần Tử Ngư cười gật đầu, nước mắt ướt nhòe vạt áo trước của Lưu Lăng.

Bình Luận

0 Thảo luận