Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 241: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
TÂM LOẠN NHƯ MA
Bởi vì gần đây bản thân luôn cảm thấy rất yếu hơn nữa lại luôn mất ngủ, có chút gió thổi cỏ lay cũng làm mình bừng tỉnh, để nghỉ ngơi tốt hơn Hiếu Đế đã chuyển ra khỏi điện Thừa Tiên, chuyển đến vị trí khá yên lặng trong cung Phượng Nghi. Cung Phượng Nghi cách tẩm cung Càn An của Hoàng hậu cũng rất xa, đi bộ cũng ước chừng phải mất khoảng mười phút mới tới. Nơi này trước kia là nơi Hoàng hậu Gia Đức mẫu thân của Hiếu Đế lâm chung, Hoàng hậu Gia Đức sau khi lâm chung nơi này luôn bỏ hoang, mặc dù có chút lạnh lùng nhưng hết sức yên lặng.
Hiếu Đế vốn mỗi ngày chỉ ngủ không đầy hai canh giờ, nhưng mấy tháng trước sau khi lại ho ra máu tinh thần lại càng kém. Nhưng mặc dù nhiều lúc buồn ngủ không thể mở nổi mắt, nhưng lại rất khó đi vào giấc ngủ, mặc dù cố gắng ngủ say rồi, mà có chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ bừng tỉnh ngay lập tức, và sau khi tỉnh lại thì không mong còn có thể ngủ lại nữa, cơ thể càng mệt nghỉ ngơi càng kém, cơ thế của y đã rơi vào trạng thái tuần hoàn ác tính, rất khó để thoát ra.
Lý Đông Xương nghĩ hết cách những vẫn bất lực, căn bệnh ho ra máu của Hiếu Đế vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, y chỉ có thể kê mỗi đơn thuốc an thần thôi, hy vọng có thể điều tiết tốt giấc ngủ của Hiếu Đế trước đã. Cơ thể rơi vào tình trạng này, Hiếu Đế lại nhìn không thoáng so với lúc ban đầu. Lúc đầu cơ thể vừa mới có chút dấu hiệu không tốt y cũng không quan tâm, chỉ mong khi còn sống tạo nên một sự nghiệp to lớn thịnh vượng, để con cái, cháu chắt mình, đời đời sung túc. Y tự tin, chỉ cần cho mình thời gian mười lăm năm, cộng thêm sự giúp đỡ của lão cửu Lưu Lăng nhất định có thể củng cố lại giang sơn Đại Hán, vả lại còn tiến thêm một bước mở rộng bờ cõi, khiến cho giang sơn con cháu Lưu thị thiên thu muôn đời.
Trước khi y đăng cơ thân thể vẫn còn coi là cường tráng, có lẽ là ngày đăng cơ do bị bất ngờ quá lớn và bị thương, nên sau khi đăng cơ thân thể ngày càng sa sút, ngày càng yếu kém. Nhưng y cảm thấy mình còn trẻ, làm Hoàng đế mười lăm năm gây dựng sự nghiệp tạo nền móng cơ bản cho cháu con sau này thì không vấn đề gì, cho nên y không ngại liều mạng gắng sức, mất ăn mất ngủ.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, cơ nghiệp của Đại Hán còn chưa được củng cố xong, ba cường quốc bao vây lấy Đại Hán từ các phía đông nam tây bắc, chúng đều như hổ rình mồi. Thời gian của y không còn nhiều nữa, mở rộng bờ cõi y đã không nhìn thấy nữa rồi. Không có nền móng vững chắc cho con trai, một ngôi vị Hoàng đế kiên cố, y thật sự không muốn chết. Cho nên y bắt đầu buộc mình tu thân dưỡng thể, không tiếp tục phê duyệt tấu chương không phân biệt ngày đêm nữa, bắt đầu chú ý đến việc ăn uống hơn, thời gian làm việc mỗi ngày không thể nhiều hơn bốn canh giờ, thời gian còn lại đều nằm trên giường để nghỉ ngơi hoặc tản bộ trong vườn yên tĩnh của cung Phượng Nghi.
Nhưng đáng tiếc là, y trân trọng cơ thể của mình quá muộn.
Khi Lưu Lăng đem theo Tu La doanh ở Tây Hạ luyện binh, Hiếu Đế biết rõ, bản thân đã không còn có thể nhìn thấy ngày mà quân kỳ hỏa long của Đại Hán bay phấp phới nữa rồi. Mà Lưu Lăng là cửu đệ mà y tin tưởng nhất, nắm chắc quân quyền trong tay, Thái tử chỉ mới bảy tuổi, nếu võ tướng trị quốc, ngôi vị Hoàng đế của Thái tử tương lại có bền vững không? Y trước kia vẫn tin tưởng lão cửu không thể lục đục với mình, hai huynh đệ có thể nắm tay cùng tạo ra một thế hệ huy hoàng. Nhưng sau khi mình chết, lão cửu cũng sẽ trung thành và tận tâm với Thái tử không? Năm đó lão cửu dẫn theo ba vạn nhân mã đại doanh Kinh kỳ đánh vào thành Thái Nguyên, đem long bào mặc lên người mình, gần như ép mình lên ngai vàng Hoàng đế. Sau khi mình chết, uy thế của Thái tử nhỏ, cho dù lão cửu trung thành không đổi, lẽ nào những tướng quân dưới trướng của hắn kia sẽ không dùng máu rửa lại thành Thái Nguyên, đem long bào khoác lên người lão cửu!
Nghĩ đến điều này, Hiếu Đế cả đêm không ngủ được, trong lòng y cực kỳ mâu thuẫn, cũng giống như có một thanh dao sắc nhọn không ngừng cắt xén trong tim y, máu thịt hòa trộn, máu tươi chảy đầm đìa.
Trong lòng y không muốn ra tay với lão cửu, nhưng lại "không thể không" chặt chẽ đoạt lại binh quyền của lão cửu. Lúc tháng sáu, y dùng lý do mấy năm liền liên tục cầm binh chinh chiến nên cơ thể bị thương nhiều cần tĩnh dưỡng, đem binh quyền chỉ huy Thần Phong doanh của Trần Viễn Sơn thu lại, ban cho Trần Viễn Sơn chức Đại Phu Kim Tử Quang Lộc để cho hắn ở nhà tĩnh dưỡng, Trần Viễn Sơn mới bốn mươi tuổi cường tráng khỏe mạnh bèn không thể không ở nhà tĩnh dưỡng.
Đến tháng chín, lại dùng một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì Lý Hạo thay thế vị trí chỉ huy Thần Chiến doanh của Vương Bán Cân, lý do lại không ngờ giống với lý do ban cho Trần Viễn Sơn, Vương Bán Cân tuổi già cơ thể suy nhược, không thích hợp với chức Chỉ Huy Sứ Thần Chiến doanh. Hoàng đế ban cho ân điển, chuẩn bị về nhà dưỡng lão. Nghe nói tên Lý Hạo này là phó Đô thống của Hắc Kỳ Lân quân, chức vị gần như Thắng Đồ Dã Hồ. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, Hắc Kỳ Lân quân căn bản không có tên nhân vật này, Lý Hạo này kỳ thực họ Tô, là cháu của đại tướng quân Tô Hổ Bào, cũng là em họ của hoàng hậu Tô Tiên Lê.
Cả nhà Tô Hổ Bào sau khi bị xử trảm và tịch thu tài sản, duy nhất có Tô Hạo này vì làm quan một nơi nên được miễn trảm. Hiếu Đế không thể đem tướng lĩnh Hắc Kỳ Lân thân quân này của mình điều đi, y chỉ có thể lựa chọn người mình cho rằng có thể tin tưởng được. Vả lại Tô Tiên Lê là vợ của y, người tin tưởng nhất, cho nên yêu ai thì yêu tất cả, y nghĩ đến Tô Hạo người đàn ông duy nhất còn sót lại của Tô gia. Tô Hạo chẳng qua chỉ là một Huyện thừa của một huyện nhỏ, hơn nữa chỉ luôn ở đó nhậm chức không bị bách quan ở thành Thái Nguyên quen thuộc. Vì thế Hiếu Đế ban cho hắn một thân phận mới, đổi tên thành Lý Hạo, để một Huyện thừa chưa bao giờ chỉ huy quá hai trăm người trở thành Đại tướng quân một doanh trại binh mã, hôn (hồ đồ) chiêu này của Hiếu Đế còn tự cho là thông minh tuyệt đỉnh. Y cho rằng Tô gia trải qua đại nạn, mình lại trọng dụng Tô Hạo, còn lo Tô Hạo không cảm động đến rơi nước mắt mà trung thành tận tâm?
Cứ như vậy, Thần Chiến doanh dương oai khắp nam bắc Đại Hán, rơi vào tay một tên không hiểu binh pháp, không biết thao lược, không biết luyện quân, không hiểu quân sự.
Nhưng như vậy Hiếu Đế vẫn chưa yên lòng, Chiêu Tiên Chỉ huy sứ Thần Cơ doanh, Trình Nghĩa Hậu quản trứ quân nhu doanh, hai người này đều có quan hệ chặt chẽ với Lưu Lăng. Nhưng Hiếu Đế lại không nghĩ ra ai có thể đảm nhiệm trọng trách này, y vốn định cho Bùi Hạo đi nhậm chức Chỉ huy sứ Thần Cơ doanh, nhưng Bùi Hạo còn tự biết mình nên không dám nhậm chức. Và Hiếu Đế lại xuất hôn chiêu tự cho mình là đúng, đại quân chưa xuất chinh, y đã đem Bùi Hạo vị đại thần của phòng Quân Cơ phái đến Thần Cơ doanh làm giám quân!
Hiện tại quân đội trong thành Thái Nguyên, còn chưa động chỉ còn lại quân nhu doanh của Trình Nghĩa Hậu, còn nữa chính là ba ngàn kỵ binh Tu La doanh dưới trướng của Lưu Lăng. Trình Nghĩa Hậu sớm muộn gì cũng muốn ra tay, Hiếu Đế biết Hầu Thân rất có tài, đang chờ bệnh của Hầu Thân mau lành trở về làm đại thần Quân Cơ kiêm Chỉ huy sứ Quân nhu doanh. Lúc này Hiếu Đế rất mâu thuẫn, một mặt làm rất rõ ràng, một mặt cảm thấy không thể quá khắc nghiệt với lão cửu, cho nên tạm thời bỏ ý nghĩ để Độc Cô Nhuệ đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Tu La doanh.
Điều khiến Hiếu Đế an tâm chính là, Lưu Lăng chẳng hề quan tâm đến hành động đó của y, ngày nào cũng đến Tu La doanh để luyện binh, trong triều đình điều động nhân sỹ hắn không thèm để ý, cũng không biết là cửu đệ khoan hậu trung thành hay là đối với mình đã lạnh lòng. Nhưng Hiếu Đế không quản được nhiều vậy, y buộc phải thừa dịp mình còn "hiểu rõ" thay con trai làm tốt công việc, ngay cả không thể mở rộng bờ cõi, nhưng buộc phải để lại cho con trai một cơ nghiệp kiên cố. Lại không biết những thủ đoạn khốn kiếp liên tục của Hiếu Đế đã chạm đến căn bản của Đại Hán.
- Bệ hạ, Trung Vương hôm qua đi Tiên Duyên Nhân Gian rồi!
Chỉ huy sứ Kỳ Lân Vệ một thân áo đen - Lang Thanh quỳ trước mặt Hiếu Đế nói.
- Hả? Lão cửu cũng học được thói tìm hoan hưởng lạc rồi sao? Ha ha, không tồi đâu!
Hiếu Đế cười vô cùng thoải mái, y cảm giác thấy vị cửu đệ này của mình thật là khéo hiểu lòng người rồi. Mình muốn một vị Vương gia nhàn tản không để ý tới quân vụ, mà lão cửu lại cố gắng làm theo. Cho đến tận bây giờ, Hiếu Đế vẫn cho rằng những việc mình làm đều là chuyện đương nhiên, còn Lưu Lăng là người mà mình tín nhiệm nhất đương nhiên là phải ủng hộ rồi.
- Không chỉ như vậy, Trung Vương còn ra lệnh cho Hoa Linh đánh chết một kẻ ăn chơi trác táng ở Tiên Duyên Nhân Gian, kẻ đó tên là Tạ Khôn, là con trai duy nhất của Tạ Vạn Tài - thương nhân lớn nhất trong thành Thái Nguyên.
- Hả? Vì sao? Tranh giành tình nhân?
Hiếu Đế cười hỏi.
Lang Thanh ngẩng đầu nhìn vẻ tiều tụy của Hoàng đế, thành thật trả lời nói:
- Bởi vì Tạ Khôn kia huyên náo trước công chúng, nói Bệ hạ...ngôi vị Hoàng đế của Bệ hạ là do Trung Vương nhường cho. Trong lúc Trung Vương giận dữ đã sai Hoa Linh đánh chết tên Tạ Khôn đó, còn sai Nhạc Kỳ Lân niêm phong Tiên Duyên Nhân Gian.
Hiếu Đế sửng sốt, lập tức nhìn Lang Thanh có ẩn ý.
- Lang Thanh, ngươi đang nhắc nhở trẫm sao?
Lang Thanh run lên vội vàng cúi thấp đầu xuống:
- Vi thần không dám!
Hiếu Đế thở dài, thử ngồi thẳng dậy.
- Trẫm biết kỳ thực trong lòng các ngươi đều nghĩ như vậy, đều cảm thấy việc trẫm làm hơi quá mức phải không?
Không đợi Lang Thanh giải thích, Hiếu Đế nói tiếp:
- Nhưng trẫm cảm thấy, trẫm không làm sai! Ngươi biết tại sao không? Kỳ thật các ngươi đều biết rằng cơ thể trẫm ngày càng yếu đi, thái tử mới bảy tuổi, mới bảy tuổi thôi!
Lang Thanh dập đầu nói:
- Bệ hạ! Xin ngài cẩn thận, đây không phải là chuyện mà vi thần nên biết, vi thần chỉ biết, vi thần chỉ trung thành với Bệ hạ, Bệ hạ sai Lang Thanh làm gì, thì Lang Thanh làm cái đó.
Hiếu Đế sửng sốt, lập tức thoải mái mỉm cười.
- Lang Thanh, ngươi tốt lắm! Có chuyện ngươi phải ghi nhớ rõ, sau khi trẫm chết, ngươi phải trung thành với ai?
Lang Thanh dập đầu nói:
- Bệ hạ tuổi xuân đang độ..
- Trả lời trẫm!
Hiếu Đế ngắt lời nói của Lang Thanh và gào lên.
- Thái tử!
Lang Thanh vội vã nói ra hai chữ.
- Ừ! Tốt lắm, rất tốt!
Hiếu Đế thở một hơi dài nói:
- Có ngươi, có Thắng Đồ, Độc Cô, có Lý Hạo, Lư Sâm, Bùi Hạo mấy người các ngươi, trong lòng trẫm còn có chút yên tâm. Giang sơn của trẫm tất nhiên phải truyền cho Thái tử, có các người phò tá Thái tử, Trẫm cũng yên tâm rồi.
- Đúng rồi, ngươi qua đem tấu chương hôm nay đưa cho trẫm, Trung Vương đánh chết người rồi, theo tính của hắn nên nói với trẫm một tiếng. Từ khi trẫm chuyển đến cung Phượng Nghi cũng không thường gặp hắn, nhưng tấu chương hắn nhất định phải viết.
Từ câu nói này, thể hiện con người Hiếu Đế bây giờ có mâu thuẫn rất lớn. Hắn đặc biệt tín nhiệm Lưu Lăng, lại lạ thường không tín nhiệm nữa.
Quả nhiên, Hiếu Đế tìm tấu chương của Lưu Lăng trong một đống tấu chương, đồng thời còn nhìn thấy không dưới hai mươi bản tấu chương Ngự sử buộc tội Lưu Lăng, còn có tấu chương từ chức của tướng quân Hoa Linh, tướng quân Triệu Nhị, thậm chí trong đó còn có một bản tấu chương của vị đại thần Quân Cơ đang ở nhà dưỡng bệnh Hầu Thân, bản tấu chương này lời nói sắc bén, mãnh liệt yêu cầu đem Trung Vương ra trước công lý để răn đe.
Hiếu Đế thở dài, trong lòng chút thân tình bảo vệ Lưu Lăng mỏng manh lúc có lúc không lại hiện ra, hắn đem tấu chương của Hậu Thân ném sang một bên nói:
- Đệ đệ của trẫm, trọng thần của quốc gia, đánh chết một tên vô lại thì làm sao? Cũng đáng để đám Ngự sử kia kích động như vậy sao? Hừ! Một đám tiểu nhân e sợ thiên hạ bất loạn! Sớm muộn gì trẫm cũng cách chức cho chúng về quê trồng trọt.
- Trung Vương hôm nay đi đâu rồi?
Hiếu Đế hỏi.
- Hồi bệ hạ, Trung Vương...đi Hoàng lăng tảo mộ ạ!
Hiếu Đế ngơ ngẩn... Tâm loạn như ma.

Bình Luận

0 Thảo luận