Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 507: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
MUỐN ĐÙA VỚI TA SAO?
Lưu lăng cười cười nói: - Chuyện hội minh nhường cho người của Lễ Bộ đi đi, ngươi chỉ cần tập trung vào người Khiết Đan là được rồi.
Triệu Đại gật đầu nói: - Da Luật Hùng Cơ thật sự sẽ phái người đến đám phán hòa bình? Mật điệp tại Đại Đồng, Thượng Kinh, U Châu còn chưa cho người đến báo, bên kia cũng không có tin tức của Tiểu Triều. Da Luật Hùng Cơ là một người tự phụ, đối với thực lực của Đại Hán ông ta còn chưa biết rõ.
Lưu Lăng nói: - Da Luật Hùng Cơ đúng là người tự phụ, nhưng ông ta cũng không đần như ngươi nghĩ. Sắp xếp lại các thông tin tình báo mật điệp gửi tới, chú ý vào mặt điều động quân sự của Khiết Đan, ngươi sẽ nhìn ra ngay thôi.
Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút: - Đúng là thuộc hạ còn sơ sót, Tiểu Triều gửi mật báo về nói rằng, Cung Trướng quân ở Thượng Kinh mới chiêu mộ một trăm nghìn tân binh, Da Luật Hùng Cơ hạ lệnh cho một trăm nghìn tân binh ấy một mạch tiến về U Châu luyện binh, Tiểu Triều đóng ở Lâm Hoàng phủ, chủ soái của tân binh là Hàn Diên Thọ, đã rời khỏi Hoàng Lâm phủ một tháng trước rồi.
Lưu Lăng đối với trí nhớ của Triệu Đại vẫn vô cùng thích thú: - Tiểu Triều ở Thượng Kinh, hãy bảo gã chú ý nhiều hơn... nhất là thân thể của Da Luật Hùng Cơ, ta có cảm giác và cũng khẳng định Da Luật Hùng Cơ có vấn đề.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
- Hội liên minh còn một số chuyện cần giải quyết trong vài ngày tới, ta giao toàn quyền phụ trách cho ngươi. Khi nào có kết quả nhớ báo cho ta biết, nhớ kỹ một điều, không được tỏ ra yếu thế. Mấy ngày nữa ta muốn đưa gia quyến xuống Giang Nam một chuyến, các Vương phi nghe nói phong cảnh Giang Nam đẹp như tranh, mấy ngày nay trong lòng vô cùng háo hức. Chuyện của hội liên minh từ nay về sau, giao cho Chu Diên Công thay mặt ta đi là được rồi.
Triệu Đại cả kinh: - Vương gia, không phải ngài tự mình đi sao?
Lưu Lăng cười nói: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ đích thân đi hay sao?
Hắn đứng lên, mặc thêm áo khoác và nói: - Ngôi Danh Nẵng Tiêu tất nhiên sẽ lợi dụng chuyện ở hội liên minh mà cho ta một đòn phủ đầu, so với việc y không trực tiếp ra mặt còn có cái gì làm cho ta khó chịu hơn?
Thấy Vương gia muốn đi ra ngoài, Triệu Đại lập tức cáo từ.
Lưu Lăng bước ra cửa phòng, vừa đi vừa nói: - Ngươi sắp xếp đi, mấy ngày tới ta sẽ đi. Trước tiên là tới Giang Lăng, rồi đến Nam Xương, sau đó là Kim Lăng, cuối cùng là Hàng Châu. Trước nay luôn luôn lo việc giành thiên hạ mà chưa có thời gian nhìn xem thiên hạ của mình như thế nào. Chờ khi ta từ Hàng Châu trở về, cũng nên xuất quân phạt Liêu lần thứ hai rồi. Nói với Mậu Nguyên, đừng nói ta từ Hàng Châu trở về mà gã vẫn chưa đánh giặc xong.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
- Đi thôi, ta muốn đến nhìn Nhàn Nhi.
- Vâng! Thuộc hạ xin cáo lui.
Trời đã nhá nhem tối, thời gian ăn cơm chiều đã đến. Một ngày ở chỗ này trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta có chút sợ hãi. Lưu Lăng nhẩm đi tính lại, nhoáng một cái đã mười lăm năm trôi qua, đã qua cái tuổi ba mươi, rất nhiều chuyện từ lúc xảy ra đến bây giờ vẫn như thế. Năm năm này, thành tích hắn đạt được không cần nói ai cũng biết, làm cho lãnh thổ Đại Hán rộng thêm ước chừng ba mươi lần, nhưng có một điều làm cho Lưu Lăng hài lòng nhất đó là có một gia đình hạnh phúc, hiện tại còn có một đứa con vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu.
Tiểu Lưu Nhàn quả thực rất đẹp.
Đối với nhi tử, Lưu Lăng tràn ngập tình yêu thương, cho nên đối với con đường mình đang đi có chút suy nghĩ. Tuy rằng con còn rất nhỏ, nhưng cũng phải xem xét xem có cách nào để bồi dưỡng tình cảm cha con.
Lưu Lăng trực tiếp đi đến viện của Trần Tử Ngư, bởi vì hắn biết rõ, nguyên nhân là vì Tiểu Lưu Nhàn, cho nên hắn khẳng định toàn bộ kiều thê đẹp thiếp của mình đều tập trung tại chỗ của Trần Tử Ngư.
Còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của các nàng.
Lưu Lăng đẩy cửa đi vào, cười nói: - Đang nói chuyện gì thế, chuyện gì mà làm cho các nàng cao hứng như vậy?
Mọi người vội vàng đứng dậy, hướng về phía Lưu Lăng và hành lễ, Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Ngồi xuống cả đi, hình như mọi người đều coi ta là người ngoài.
Lư Ngọc Châu nói: - Chúng thần thiếp đang nói chính là... Lần này Vương gia cho chúng thần thiếp theo đến Giang Nam, phải đi tham quan thật nhiều mới được. Mi Nhi nói nữ tử ở Giang Nam là dịu dàng và xinh đẹp nhất, thiếp lại chưa có được gặp qua. Tử Ngư nói nữ tử ở Giang Nam cũng tốt lắm, nhưng tại sao lại không thấy Vương gia mang theo một nữ tử từ Giang Nam về?
Liễu Mi Nhi và Trần Tử Ngư vô cùng xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu.
Lưu Lăng cười ha hả nói:
- Nữ tử ở phía nam như thế nào, thật ra ta cũng không có chú ý lắm. Thời điểm ta ở Giang Nam chiến sự liên miên, lấy đâu ra tâm tư để ngắm các mỹ nhân nữa. Các nàng vừa nói như vậy, quả thực ta có cảm thấy chút đáng tiếc. Ở Giang Nam một năm nhưng lại không ngờ không có tìm hiểu hết, xem ra thật là thua lỗ quá. Lần này trở lại Giang Nam nhất định phải để tâm hơn mới được.
Biết Lưu Lăng đang nói đùa, Gia Nhi cười nói: - Được, đến lúc đó thiếp với Vương gia cùng xem.
Lưu Lăng buồn bực, trong tâm suy nghĩ trong số những cô gái này, làm sao lại không có ai quan tâm đến việc đoạt vị trí cho mình?
Sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm tối xong, Lưu lăng ngẫm nghĩ một chút, đêm hôm qua hắn đã ngủ lại ở phòng của Gia Nhi rồi, tối nay ngủ lại ở phòng của ai đây? Tuy rằng những nữ tử này không phải là những người hay ghen tị, nhưng Lưu Lăng muốn đem lại sự công bình cho tất cả bọn họ. Khuyên các nàng ngủ cùng nhau, nhưng các nàng cố tình không chịu.
Sau khi ăn cơm xong, nói chuyện trong chốc lát, sau Trần Tử Ngư dỗ Tiểu Lưu Nhàn đi ngủ, không khí trong phòng đang náo nhiệt bỗng dưng ngưng lại, đại gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không khỏi có chút xấu hổ. Lưu Lăng càng xấu hổ, nhìn lướt qua một lượt những khuôn mặt xinh đẹp, hắn cảm thấy khó có thể chọn lựa, đây thực sự là một chuyện khó khăn, là nỗi khổ trong hạnh phúc.
Cuối cùng Lưu Lăng vẫn quyết định đến phòng của Lư Ngọc Châu. Nàng là chánh phi, nhưng sau khi trở về hắn chỉ đến phòng ngủ của nàng có vài lần, Lư Ngọc Châu dù sao cũng không làm ra vẻ lạnh nhạt với các tỷ muội khác, khí độ của loại nữ chủ nhân như thế này khiến cho Lưu Lăng vô cùng hài lòng.
Mặt Lư Ngọc Châu đỏ lên, không biết vì sao, khi Lưu Lăng bảo đi vào trong phòng nàng ngồi một chút, mấy người phụ nhân đều như cười như không nhìn hắn, nhìn tới mức hắn có chút sợ hãi.
Lư Ngọc Châu đỏ mặt đứng dậy và rời đi trước, Lưu Lăng ngồi lại trong chốc lát rồi cũng đi đến phòng của Lư Ngọc Châu.
Khi về đến phòng, Lư Ngọc Châu đã chuẩn bị sẵn nước. Khi Lưu Lăng bước chân vào cửa, Lư Ngọc Châu liền dịu dàng giúp hắn cởi áo khoác ngoài, sau đó ngồi xổm xuống tự mình hầu hạ Lưu Lăng rửa chân, Lưu Lăng vuốt ve mái tóc của Lư Ngọc Châu: - Mấy năm nay ta luôn luôn phải chinh chiến ở bên ngoài, trong nhà chỉ nhờ vào một mình nàng duy trì, vất vả cho nàng rồi. Thấy tỉnh cảm tỷ muội giữa các nàng luôn hòa thuận như vậy, công lao của nàng là lớn nhất.
Lư Ngọc Châu cúi đầu, cẩn thận rửa chân cho Lưu Lăng và nói: - Vương gia cũng đừng khen thiếp, kỳ thực thiếp cũng không làm được việc gì, chuyện trong nhà đều là lão Ngô nhọc tâm. Về phần tình cảm giữa các tỷ muội, quả thực là vô cùng tốt. Tuy nhiên đây cũng không phải là công lao của thiếp, so với tấm lòng của thiếp thì các tỷ muội khác còn rộng lượng hơn. Nếu như là thiếp nhìn thấy Vương gia trong phòng ngủ của các nàng thì trong lòng thiếp vẫn có chút chua chát.
Lưu Lăng cười nói: - Nếu không chua thì không phải là phụ nữ.
- Lần này đi Kim Lăng, ta dự định ở Kim Lăng và Hàng Châu đều cho xây dựng các lâm viên, các nàng sống ở Tấn Châu cảm thấy mệt mỏi, vậy qua đó nghỉ ngơi một thời gian đi.
- Không cần đâu Vương gia. Ở Tấn Châu vô cùng thoải mái, chỉ cần có thể ở cùng với Vương gia thì chỗ nào cũng không quan trọng. Đại Hán sơ định, thời điểm này có rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, hay là không nên động đến thổ mộc thì tốt hơn.
Lưu Lăng xoa nhẹ tóc Lư Ngọc Châu và nói: - Có vợ hiền như vậy, chồng còn đòi hỏi gì nữa? Yên tâm đi, ta sẽ không làm những chuyện hao tâm tổn sức đâu. Bên Kim Lăng vốn có lâm viên của hoàng thất Nam Đường, chỉ cần cải tạo lại một chút là được. Phong cảnh Hàng Châu đẹp như tranh vẽ, Ngô Việt Vương Tiền Thục liền nghỉ ngơi nhàn rỗi trong cung điện này.
Sau khi hầu hạ Lưu lăng rửa chân, Lư Ngọc Châu thấy Lưu lăng tự mình cởi áo khoác và chui vào trong chăn, mặt của nàng đỏ lên.
Lưu Lăng kéo Lư Ngọc Châu làm cho cô ta ngồi bên cạnh mình, nhìn dung nhan động lòng người kia, Lưu Lăng dần dần khó có thể khống chế được bản thân mình, giọng hắn nhẹ nhàng gọi tên Lư Ngọc Châu, tay ôm ở chiếc eo nhỏ nhắn của Lư Ngọc Châu cũng càng ngày càng không yên phận. Cúi đầu hôn, Lư Ngọc Châu giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn biết nghe lời nằm trong ngực Lưu Lăng, vụng về đáp lại nụ hôn của Lưu Lăng, cái miệng nhỏ nhắn phả ra hơi thở như Lan. Mùi vị của hơi thở mang đến hương vị ngọt ngào, mãi cho đến khi Lư Ngọc Châu cảm thấy hô hấp có chút khó khăn thì Lưu Lăng mới chậm rãi thả đôi môi nàng ra.
Ôm Lư Ngọc Châu đặt lên trên đùi của mình, hai con người thân thể gắt gao dính lấy nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người tình cảm nồng nàn đang nhìn lẫn nhau.
Lư Ngọc Châu đã sớm không còn là cô bé ngây ngô không hiểu chuyện nữa rồi, cô ấy có thể theo ánh mắt của Lưu Lăng mà biết hắn đang nghĩ gì.
Lưu Lăng nhịn không nổi, hắn đang ở trong tình cảnh tên đã lắp ở trên cung mà không được bắn.
Lư Ngọc Châu cầm lấy tay của Lưu Lăng, ngăn cản những động tác kế tiếp của hắn: - Vương gia, hay là cùng thiếp nói chuyện một chút.
Lưu Lăng cười nói: - Vương gia vẫn luôn nói với nàng rằng ta muốn nói ít làm nhiều đấy, là nàng muốn nói chuyện hay là muốn ta giải quyết xong một số vấn đề thì trở lại.
Lư Ngọc Châu cười rồi lại cười, ôm chặt lấy Lưu Lăng thủ thỉ bên tai: - Vương gia... hôm nay... không được đâu.
- Vì sao?
- Thần thiếp... cảm thấy bất tiện.
Lưu Lăng bi ai kêu gào, cúi đầu nhìn xuống cái quần nhô cao của mình, thở dài. Lư Ngọc Châu áy náy nói: - Vương gia, đêm nay ngài đến chỗ của Tử Ngư tỷ tỷ đi, chúng thiếp đã sớm bàn xong cả rồi, chỉ có điều không nghĩ đến Vương gia lại muốn đến phòng của thiếp. Vậy thì thiếp phải tranh thủ chiếm lấy Vương gia trong chốc lát. Chẳng lẽ Vương gia không nhìn thấy được, các nàng ấy cười giảo hoạt lắm sao?
Lưu Lăng làm bộ cả giận nói: - Chẳng trách cả một đám người cười giảo hoạt như tiểu hồ ly, xem ra là gia pháp của ta lâu không được động tới rồi, và các nàng cùng không biết sự lợi hại của Vương gia ta phải không?
Lư Ngọc Châu ôm lấy Lưu Lăng, hôn vào cổ hắn rồi nói: - Vương gia mau đi đi, người ở chỗ thiếp lâu như vậy, Tử Ngư tỷ tỷ nhất định không bỏ qua đâu.
Lưu Lăng ngượng ngùng cười nói: - Không được, ta cũng mệt rồi, nói chuyện với nàng một lúc rồi ta cũng đi nghỉ đây.
Lư Ngọc Châu đứng dậy, cầm quần áo lên giúp Lưu Lăng mặc vào:
- Trong lòng Vương gia yêu thương thiếp, Ngọc Châu thực sự rất vui, rất vui, nhưng dù sao thiếp cũng không thể một mình chiếm lấy Vương gia. Không thể lạnh nhạt với các tỷ muội khác.
Lưu Lăng cười cười rồi buông lời xin lỗi, sau khi mặc quần áo chỉnh tề liền ở trên mặt Lư Ngọc Châu hôn một cái và nói: - Vậy nàng nghỉ ngơi đi, nhớ đắp chăn cẩn thận.
Lư Ngọc Châu gật đầu một cái, mặt đỏ lên, tiễn Lưu Lăng ra cửa.
Lưu Lăng vừa ra tới nơi, trên người trang phục đã chỉnh tề, chợt nghe thấy một trận cười như tiếng chuông bạc, ngẩng đầu nhìn đã thấy Liễu Mi Nhi, Gia Nhi, Huân Nhi, ba người ôm nhau cười không ngừng. Mặt Lưu Lăng đỏ lên, cố ý hừ một tiếng. Ba nữ hài tử kia đối với Lưu Lăng làm một cái mặt cười rồi lôi kéo nhau cùng chạy.
Lưu Lăng nhìn mấy bóng dáng thướt tha kia, tinh thần rất thoải mái mà cười lên.
Hắn đi tới cửa gian phòng của Trần Tử Ngư, hít một hơi sâu, sau đó mới giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng cửa lại tự mở ra, két một tiếng.
Trần Tử Ngư cười như không cười, vẻ mặt dường như không quan tâm.
Lưu Lăng hung hãn nói: - Đùa với ta sao, vậy cũng đừng có trách ta đùa với nàng.
- Ai nha!
Trần Tử Ngư kinh hô một tiếng, liền sau đó nàng bị Lưu lăng bế lên, đi nhanh vào trong phòng.

Bình Luận

0 Thảo luận