NHUYỄN GIÁP KHÔNG BIẾT TÊN
- Lão Cửu, nói đi, lúc đệ đại hôn muốn lễ vật gì, chỉ cần Trẫm có thể lấy được, hết thảy sẽ không cự tuyệt.
Hiếu Đế ngồi trên ghế vung tay lên, khẳng khái nói.
Lưu Lăng cười nói: - Thần đệ chỉ xin Bệ hạ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, đừng mệt làm hại đến thân thể. Bệ hạ hàng ngày chỉ ngủ không đến hai canh giờ, cứ thế mãi, cơ thể sẽ chịu không nổi.
Hiếu Đế cười ha hả nói: - Đang nói đến việc đại hôn của đệ sao lại xé sang Trẫm? Yên tâm đi, trong lòng bản thân Trẫm đều biết, Trẫm năm nay mới ba mươi sáu tuổi, mặc dù bì không nổi sự cường tráng hổ báo giống đệ, nhưng cũng chưa già đến nổi không thể thức khuya. Nhân lúc Trẫm còn trẻ làm nhiều việc một chút, đợi lúc Trẫm sau này thêm tuổi mới có thể tha hồ nhàn hạ.
Lưu Lăng nói: - Bệ hạ, cơ thể dù sao không phải làm bằng sắt, việc lần trước đã dọa thần đệ khiếp sợ, cả triều văn võ cũng đều run sợ trong lòng. Đại Hán là Đại Hán của Bệ hạ, thiên hạ tương lai cũng là thiên hạ của Bệ hạ, vì bách tính quốc gia, Bệ hạ phải giữ gìn sức khỏe của mình.
Hiếu Đế xua tay nói: - Được rồi, được rồi, Trẫm nghe đệ vậy. Bây giờ cái đáng nói là chuyện đại hôn của đệ, những chuyện khác cứ để lại đó. Đại Hán chúng ta đã nhiều năm rồi chưa có chuyện đại hỷ gì, Trẫm đăng cơ ba năm nay việc lớn việc nhỏ đều là việc phiền lòng, nhân cơ hội đại hôn của đệ lần này, Trẫm thực sự muốn thoải mái thỏa thích một chút. Nói đi, muốn lễ vật gì? Không được muốn cái thứ đơn giản quá, bá quan văn võ đều xem Trẫm, nếu lễ vật Trẫm tặng đơn giản, những tên đại thần kia đều sẽ hùa theo. Đại hôn này cả đời chỉ có một lần, nếu không nghiêm khắc dùng gậy trúc gõ tất cả bọn họ, há chẳng phải oan uổng?
Lưu Lăng nói: - Ách... Cái này vẫn là Bệ hạ xem sao, thần đệ thật sự không biết muốn lễ vật gì.
Hiếu Đế thở dài nói: - Vốn dự định tặng đệ một vương phủ mới, ba lần bốn lượt đều bị đệ cự tuyệt, thợ thủ công mà Trẫm để người của Công bộ tìm đến cũng đều bị đệ trao trả, bây giờ phần đất vương phủ vẫn còn trống, đệ không muốn cũng vứt đó, há không lãng phí?
Lưu Lăng nói: - Thần đệ dự định từ Thần Phong doanh, Thần Chiến doanh, Thần Cơ doanh rút năm trăm quân tinh nhuệ, lại thêm một nghìn tân binh tinh nhuệ từ Ứng Châu mang về tổ kiện thành một nhánh kỵ binh, Chu Diên Công đã cùng phía Tây Hạ nói xong điều kiện, Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng rất có hứng thú đối với liên phát hỏa tiễn của chúng ta, đã đồng ý dùng ba nghìn chiến mã thượng đẳng đổi lấy mười cái hỏa tiễn liên phát, việc này đã định rồi. Qua một khoảng thời gian nữa chiến mã của Tây Hạ sẽ được đưa tới, phần đất vương phủ đó có thể dùng được rồi. Thần đệ dự định đem kỵ binh huấn luyện ra một nhánh có lực chiến đấu không thua kém Hắc Kỳ Lân quân, phần đất đó thần đệ xem rồi, cực kì rộng rãi, dùng để kiến tạo một doanh kỵ binh vô cùng thích hợp.
- Đệ!
Hiếu Đế thở dài một tiếng nói: - Trẫm dự định tặng chỗ ở cho đệ, cho dù bây giờ quốc khố không dư dật thì giữ lại chỗ đó không được sao? Đợi đến lúc nào quốc khố dồi dào rồi thì sẽ sửa sang. Đệ lại muốn đem mảnh đất đó đổi thành kỵ binh doanh gì, chẳng lẽ không thể đổi một nơi khác?
Lưu Lăng nói: - Bệ hạ...
- Thôi thôi thôi, đệ không cần nói nữa, Trẫm đồng ý là được chứ gì? Lão Cửu à, đệ không thể ích kỉ một lần khiến Trẫm yên tâm ư? Mảnh đất này có thể kiến tạo binh doanh, nhưng đợi sau này cuộc sống thoải mái rồi, vương phủ của đệ Trẫm vẫn muốn xây.
Lưu Lăng nói: - Không gấp, phải xây, Bệ hạ đợi mấy năm nữa, ở Biện Lương hoặc Hưng Khánh Phủ, chí ít cũng là ở U Châu ban thưởng cho thần đệ một miếng đất để xây nhà.
- Ha ha! Nói rất hay!
Hiếu Đế bị hai câu này của Lưu Lăng làm cho thoải mái, hắn cười nói: - Như thế này nhé, Trẫm bây giờ cũng chưa có đồ gì để đem ra, nhưng bốn tháng trước sắp xếp các thợ thủ công làm áo giáp cho đệ cũng sắp hoàn thành rồi, Trẫm thấy giáp trụ đó của đệ bây giờ đã có nhiều chỗ phá hư rồi, thực sự không thể dùng được nữa.
- Bệ hạ....
Lưu Lăng vừa muốn nói, Hiếu Đế đã khoát tay ngăn hắn lại: - Đệ cứ nghe Trẫm nói xong đã, ý nghĩa Trẫm tặng đệ bộ khôi giáp này như đệ vừa khuyên Trãm phải chịu khó nghỉ ngơi vậy. Đại Hán này sự thật là của Trẫm, nhưng giang sơn này lại cũng phải dựa vào Lão Cửu đệ gánh vác. Chuyện về quân sự không phải sở trường của Trẫm, nhưng Trẫm cũng biết, một tấm giáp trụ tốt có thể cứu được mạng. Trẫm có lòng hỏi người dưới khôi giáp như thế nào bền chắc nhất, bọn chúng nói với Trẫm giáp khóa (Tỏa Tử Giáp) tính phòng ngự mũi tên cao nhất, do đó Trẫm dự định làm một cái giáp khóa tốt nhất bền chắc nhất tặng cho đệ, Trẫm không cầu cái khác, chỉ cầu đệ có thể bình an.
- Đệ là đệ đệ của Trẫm, cũng là trụ cột giang sơn này của Trẫm. Sau này Đại Hán vững mạnh rồi, đệ còn phải giúp Trẫm mở mang bờ cõi, Trẫm ở phía sau ủng hộ lớn nhất cho đệ, tay huynh đệ chúng ta nhất định có thể gây dựng nên một giang sơn đẹp hơn tranh vẽ, bao la hùng vĩ hơn. Cho nên, Trẫm đồng ý đệ sau này sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình, đệ cũng phải đồng ý với Trẫm không được bị một chút thương hại!
Lưu Lăng chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, một loại thân tình nồng đậm bao trùm nội tâm. Trên thế gian này vốn chỉ có nhị ca đối với mình tốt, bây giờ, nhị ca đã làm Hoàng đế, y vẫn là ca ca thân nhất với mình. Để bảo vệ tấm thân tình này, Lưu Lăng cảm thấy mình nỗ lực càng nhiều cũng đáng.
- Giáp khóa vẫn chưa có làm xong, nhưng Trẫm gần đây lại có được một thứ tốt hơn.
Hiếu Đế vỗ tay: - Tiểu Lục Tử, đem đồ tặng Trung Vương lên đây.
Tiểu Lục Tử trực ở phòng ngoài nghe gọi rất nhanh bưng một khay gỗ ngăn nắp tiến vào, Lưu Lăng nhìn qua, đồ đặt trên khay đó hình như là một cái áo, nhưng lại không dày nặng, giống một chiếc áo mặc bên trong. Chỉ là không biết cái áo đó làm từ vật liệu gì, nhìn qua còn có một loại sáng bóng như kim loại. Tiểu Lục Tử bưng khay đến trước Lưu Lăng, hai tay đưa khay giao cho Lưu Lăng.
- Xem xem, Trẫm khi thu dọn di vật của Tiên Đế phát hiện thấy, thứ này tốt, có nó rồi, sau này đệ giết địch ở trên chiến trường cũng sẽ an toàn hơn.
- Đây là cái gì ạ?
Hiếu Đế vừa thấy thứ này có một cảm giác nói không ra lời, mặc dù cái áo này cũng chỉ là nhìn đặc biệt một chút, kiểu dáng và chế tác hình như không quá tinh tế.
- Trẫm cũng không rõ chiếc nhuyễn giáp lót thân này làm bằng chất liệu gì, rất nhẹ nhưng cực kì mềm dẻo, Trẫm ban đầu cũng không biết tác dụng của nó, trước đây cũng chưa từng thấy phụ hoàng đem ra, nghĩ ra hẳn là trước đây khi phụ hoàng chinh chiến luôn mặc nó trên người. Trước đây Trẫm có thử, chiếc nhuyễn giáp này đao chém không rách, hỏa thiêu không hỏng, quả nhiên là một chí bảo phòng ngự.
- Phần lễ vật này quá quý giá, thần đệ không thể nhận.
Lưu Lăng vốn hiếu kì đã đưa tay ra, sau khi nghe Hiếu Đế nói xong lập tức đã thu tay về.
- Bệ hạ, đây là di vật của Tiên Đế, thần đệ không thể nhận. Hơn nữa, một món đồ chí bảo như vậy Bệ hạ nên mặc trên người, thần đệ tuyệt đối không thể nhận.
- Lão Cửu!
Hiếu Đế cầm chiếc nhuyễn giáp không biết tên đó lên đưa cho Lưu Lăng nói: - Trẫm lại không cần xuất trận đánh giặc, Trẫm biết công phu của đệ phi phàm, nhưng trong ngàn quân vạn mã đao kiếm không có mắt, có thể chắc chắn chút vẫn tốt hơn. Trẫm biết đệ thích làm gương cho binh sĩ, luôn xông lên phía trước, sau này khi ra trận mặc chiếc nhuyễn giáp này, bên ngoài mặc thêm tấm giáp khóa đó, cho dù có bắn phá giáp chùy lên người đều không thể mảy may đến đệ, đệ bình an vô sự, Trẫm trong lòng mới có thể an tâm.
- Nhưng Bệ hạ,...
- Quyết định như vậy đi, đệ còn khước từ, Trẫm thật sự sẽ tức giận.
Hiếu Đế sắc mặt nghiêm nghị nói.
- Thần đệ... tạ Bệ hạ.
- Ha ha, đúng rồi, Hoàng hậu mấy hôm nay vẫn đang bận việc, nàng tự tay làm một bộ áo cưới cho Vương phi tương lai của đệ, những ngày này chắc thường thức đêm, đệ trên đường về nên ghé cảm ơn Hoàng hậu mới đúng, thứ ta tặng đệ đều là những thứ làm sẵn, Trẫm không phải đụng tay làm. Nhưng chiếc áo cưới đó lại tiêu hao nhiều tâm huyết của Hoàng hậu, từng đường kim mũi chỉ đều may tỉ mỉ cẩn thận.
- Thần đệ ngại quá, tạ ân điển Hoàng hậu.
- Đều là người một nhà, Lão Cửu đệ bây giờ càng ngày càng giống một thần tử, không giống Cửu đệ của Trẫm rồi.
Thấy Lưu Lăng lại muốn nói thêm tôn ti gì khác, Hiếu Đế vội vàng nói: - Được rồi được rồi, sau này trước mặt người khác đệ làm theo quy cũ, trong thâm tâm Trẫm vẫn thích đệ gọi ta Nhị ca.
- Đúng rồi, U Châu Nam Diện Cung Đại vương Da Luật Cực cử sứ thần đến, hôm nay đã đến Thái Nguyên, hắn đại diện Da Luật Cực tham gia hôn lễ của đệ. Da Luật Hùng Cơ cũng phái người đến tặng lễ vật, ta đã cho người đưa đến nhà của đệ rồi.
- Da Luật Cực?
Lưu Lăng nhíu mày, trong lòng xáo động.
Lúc trở về Vương phủ sắc trời đã muộn, Lưu Lăng cùng huynh đệ họ Nhiếp và năm sáu thị vệ xuống ngựa ở cửa, quản gia lão Ngô vẫn luôn đứng ở cổng đợi Lưu Lăng trở về, tuổi tác của lão cũng đã lớn, thật khó cho lão vẫn luôn kiên trì thói quen này. Lưu Lăng nhảy xuống Hồng Sư Tử đem dây cương giao cho thị vệ ở cửa: - Lão Ngô, sau này ông không cần hàng ngày ở cổng đợi ta, tuổi của ông cũng đã lớn rồi, nghỉ ngơi sớm chút.
Lão Ngô cười nói: - Đã quen rồi, không thấy Vương gia về phủ, trong lòng của lão không an tâm.
Đang nói chuyện, Nhiếp Nhân Địch bỗng nhiên nhíu mày, tay vịn trên thanh đao ở thắt lưng xoay người đứng ở phía sau Lưu Lăng. Cùng lúc đó, Nhiếp Nhân Vương đã vòng phía trước mặt Lưu Lăng, cũng vịn tay vào yêu đao.
- Làm sao vậy?
Lưu Lăng hỏi.
- Vừa rồi có người nhìn trộm, bây giờ đã đi rồi, là một cao thủ, khinh công thân pháp của hắn còn mạnh hơn mấy phần so với Bành Trảm giao thủ với thuộc hạ trước đây.
Nhiếp Nhân Địch buông tay ra, thần sắc cũng không có thoải mái.
- Nhân Vương, đệ ở lại, ta qua đó xem sao.
Nói xong, Nhiếp Nhân Địch quay người lại, thân mình chuyển động, giống như một con đại bàng lớn bay lên, lên xuống mấy cái rồi biến mất trong màn đêm mờ mịt. Nhiếp Nhân Vương ừ một tiếng, tay vịn vào yêu đao đứng thủ phía sau Lưu Lăng không rời nửa bước.
- Tối nay thuộc hạ ở gian ngoài thư phòng của Vương gia.
Nhiếp Nhân Vương thấp giọng nói.
- Ừ.
Lưu Lăng ừ một tiếng, mắt nhìn về phương hướng Nhiếp Nhân Địch biến mất, ngay sau đó bước vào đại môn Vương phủ.
- Nói với Triệu Đại, cử người theo dõi người từ U Châu đến.
Lưu Lăng dùng âm thanh chỉ có Nhiếp Nhân Vương mới có thể nghe thấy nói.
Nhiếp Nhân Vương gật đầu nhẹ, bám sát theo đuôi Lưu Lăng vào thư phòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận