LÃO HỒ LY
Lúc đội quân xuất phát từ Thái Nguyên Phủ, tính cả thân binh của ba người Lưu Lăng, Hoa Tam Lang và Triệu Nhị trong đó, tổng cộng có chưa đến một nghìn sáu trăm người. Khi quay về, không tính thân binh của ba người đó thì đội quân vẫn còn lại một nghìn ba trăm bốn mươi sáu người.
Chưa đầy hai tháng, đội quân vẫn chưa đón tết đã xuất quân tiến vào thảo nguyên luyện binh, dự định khi quay về đã là tháng giêng rồi. Doanh Tu La vòng qua phía sau 'mông' của kỵ binh của Địch Cảm, lại đi một lần theo đường trước đó. Khi Địch Cảm dẫn nhân mã hội hợp với tàn binh của Mộc Ly, lập lời thề phải đánh tàn đội kỵ binh của Khiết Đan, thì doanh Tu La của Lưu Lăng đã đến nơi mà quân Thiên Đức bị thiêu rụi cách đó không xa.
Trong vòng trăm dặm đi đến hướng Đông Nam là có thể quay về lãnh thổ của Đại Hán. Hiện giờ kỵ binh Tây Hạ vẫn đang đi vòng trên thảo nguyên ngoài mấy trăm dặm, ở gần cũng không có kỵ binh của Tây Hạ đóng giữ, chỉ cần tận dụng đêm tối vượt qua tuần tra của quân biên phòng Tây Hạ thì sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.
Lưu Lăng hạ lệnh cho đội quân nghỉ ngơi tại chỗ. Mặc dù chỗ đóng quân của quân Thiên Đức bị lửa thiêu cháy sạch sẽ nhưng cũng may là ở đây địa thế khá cao, nếu như có binh Tây Hạ đến gần thì có thể dễ dàng phát hiện. Sắp xếp xong xuôi thám báo du kỵ, Lưu Lăng dẫn mấy tướng lĩnh chính trải chiếu ngồi bàn chuyện có liên quan đến bổ sung đội ngũ và tiến hành tập luyện bước tiếp theo như nào?
Các thân binh nhóm lửa thổi cơm xong thì dâng lên đám người Lưu Lăng. Mấy người vừa ăn vừa tổng kết lại những gì được mất trong lần luyện binh lần này.
Bất giác đã qua nửa ngày, sắc trời cũng hoàn toàn tối sầm lại. Lưu Lăng khoát tay ra hiệu cho mọi người đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, qua ngày mai trước khi mặt trời xuống núi là có thể quay về lãnh thổ Hán quốc rồi. Đoán chừng không có chiến sự, mấy người có thể thả lỏng người rồi. Trong hai tháng này, lớn nhỏ cũng đánh không dưới ba đến năm chục trận, các binh sĩ quả thực là có chút mệt mỏi.
Lưu Lăng thấy sắc trời đã tối lại, vì vậy bảo mọi người tản ra đi nghỉ ngơi. Hiện giờ mọi người đều cần ngủ một giấc, sáng sớm mai phải lên đường sớm. Qua ngày mai, đi một canh giờ nữa là có thể vào lãnh thổ Đại Hán rồi.
Vừa xoay người lại thì đột nhiên phía sau vọng lại tiếng hô lớn: - Báo!
Lưu Lăng xoay người nhìn, dưới sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối sầm lại thì một thám báo phi ngựa chạy tới. Người đó cách Lưu Lăng mười mấy mét cũng chưa dừng hẳn chiến mã lại mà nhảy xuống luôn, động tác vô cùng linh hoạt. Y chạy đến trước người Lưu Lăng, sau khi thi lễ quân đội xong thì nói: - Bẩm Vương gia! Bên ngoài phía đông nam ba mươi dặm phát hiện có đại đội kỵ binh.
Thần sắc Lưu Lăng đột nhiên biến đổi, hắn nhau mày hỏi: - Là kỵ binh Tây Hạ sao?
- Nhìn kỳ hiệu thì không phải là kỵ binh Tây Hạ mà là Lang kỵ Khiết Đan!
Thám báo khẳng định, nói.
Triệu Nhị bước lại một bước nắm tay thám báo kia, hỏi lớn: - Ngươi có nhìn rõ không? Thật sự là Lang kỵ Khiết Đan không? Có bao nhiêu nhân mã?
Thám báo bị Triệu Nhị nắm đến phát đau nhưng vẫn khẳng định nói: - Khi phát hiện ra bọn họ thì trời vẫn còn sáng, chính xác là Lang kỵ Khiết Đan rồi. Thuộc hạ nhận ra đầu sói trên đại kỳ của họ mà. Thoạt nhìn thì đội quân có ít nhất ba bốn vạn người, thuộc hạ nhìn thấy ít nhất ba mặt doanh kỳ.
Lưu Lăng hỏi: - Người Khiết Đan có phát hiện ra các ngươi không?
- Không ạ! Chúng thuộc hạ không dám đến gần, thám báo ở bên cánh quân của người Khiết Đan không nhiều, vừa nhìn thấy họ là chúng thuộc hạ đã quay về rồi. Chúng thuộc hạ ở trên cao, nghe thấy âm thanh hành quân, không cưỡi ngựa mà bò qua đó để quan sát.
Lưu Lăng gật đầu, nói: - Ngươi làm tốt lắm, trước tiên hãy quay về tiếp tục theo dõi, có tình hình gì thì phải lập tức quay về báo cho ta biết!
Thám báo đó đáp lại một tiếng rồi lại một lần nữa thi lễ quân đội xoay người rời đi.
- Xem ra tối nay sẽ không ngủ ngon giấc được rồi! Nói cho các binh sĩ tập hợp, nhổ doanh trại lên, dập tắt lửa, kéo tất cả nhân mã đến ngọn núi thấp.
Lưu Lăng hạ lệnh!
Hoa Tam Lang kinh ngạc, hỏi: - Vương gia muốn đánh sao?
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Đánh không được! Đối phương có mấy vạn kỵ binh, hơn nữa Lang kỵ Khiết Đan đều là khinh kỵ binh đến đi như mây, tốc độ của chúng ta không được bằng đối phương. Nếu như thật sự phải đánh, ngay từ đầu xuất kỳ bất ý có lẽ có thể chiếm được chút ưu thế, nhưng một khi bị Lang kỵ Khiết Đan cắn phải thì muốn thoát thân cũng khó. Doanh Tu La vất vả mới dựng lên được, không cần thiết phải liều chết ở đây.
Hắn chỉ về phía núi thấp kia, nói: - Trước hết cứ tập hợp ở trên đỉnh núi, nếu như Lang kỵ Khiết Đan hướng về phía chúng ta thì lập tức tản ra, chúng ta sẽ đi đường vòng lại. Xem ra người Khiết Đan muốn triệt đường lui của Trần Thâu Nhàn rồi. Thật không ngờ Da Luật Hùng Cơ hành động nhanh như vậy, vờ đi về Thượng Kinh với ý đồ dẫn nhân mã đi đường vòng đến Đại Đồng, sau đó sẽ từ Đại Đồng về phía lãnh thổ của Đại Hạ.
Triệu Nhị ngây người ra một chút rồi hỏi: - Vương gia muốn nói, đám kỵ binh của người Khiết Đan này là Liêu quốc Hoàng đế Da Luật Hùng Cơ đích thân dẫn binh sao? Hắn đúng là quả quyết.
Lưu Lăng nói: - Phân tích tin tức chúng ta nhận được trước đó tập hợp lại thì chắc chắn người lãnh binh đến đây chính là Da Luật Hùng Cơ rồi. Theo như ta biết thì đó là một người không bao giờ chịu thua, nếu như chịu thiệt rồi, nếu như không nghĩ các cách để thắng lại thì hắn sẽ cả đêm không ngủ được. Trận đấu trước nghe nói hắn bất đắc dĩ phải lui binh, ta nghĩ, với tính cách của Da Luật Hùng Cơ thì hắn lại có thể dễ dàng lui binh như vậy sao? Ngay lập tức dẫn mười vạn nhân mã đi, chỉ để lại mười vạn binh mà Da Luật Chân dẫn theo để ứng phó với Trần Thâu Nhàn, làm sao hắn có thể mê muội như vậy được? Xem ra Đại Đồng chúng ta dâng đến đúng lúc rồi, nói không chừng từ khi tín sứ của Bệ hạ gặp mặt Da Luật Hùng Cơ thì Da Luật Hùng Cơ đã nghĩ đến bước này rồi.
Hoa Tam Lang nói: - Tây Hạ có hai vạn nhân mã đi men theo cảnh nội Đại Liêu đốt giết, cướp bóc, trận trước mới bị Da Luật Đức Quang đánh bại quay về, xem ra tên Da Luật Hùng Cơ này đúng là có oán tất báo, gậy ông đập lưng ông đây. Lần này hắn đích thân dẫn binh ra trận, một là muốn triệt đường lui của Trần Thâu Nhàn, tốt nhất là có thể tiền hậu giáp kích tiêu diệt đội quân chủ lực của Tây Hạ. Hai là mặc dù không thể đánh bại được Trần Thâu Nhàn nhưng hắn vẫn phải gây sức ép trong lãnh thổ Tây Hạ. Dù thế nào có Đại Đồng có thể lui, hắn cũng không phải lo lắng đường lui làm gì.
Đối với cái tên Trần Thâu Nhàn này, Lưu Lăng đã nghe nói về người này từ phía Chu Diên Công rồi. Theo như Chu Diên Công biết, người này là lão tướng đã tầm sáu mươi tuổi rồi, tuyệt đối không phải là người cường tráng khỏe mạnh như Lưu Lăng miêu tả. Ngược lại, Hoàng đế Đại Hán Ngôi Danh Nẵng Tiêu, từ hình thù hay đặc điểm gì thì đều giống với những gì Lưu Lăng miêu tả. Chu Diên Công phỏng đoán, huynh đệ kết nghĩa lúc trước với Lưu Lăng ở Ngọc Châu chắc chắn không phải lão tướng Trần Thâu Nhàn, nói không chừng chính là Ngôi Danh Nẵng Tiêu cải trang vi hành.
Sau khi nghe xong Chu Diên Công nói thì Lưu Lăng cũng cảm thấy khả năng này rất lớn. Lúc đó, Lưu Lăng vẫn than thở, không ngờ mình lại kết bái huynh đệ với Hoàng đế Đại Hạ, chuyện này đúng là có chút kịch tính. Nhưng Lưu Lăng biết ở thời đại này thật ra đối với việc kết bái mà nói không quan trọng lắm. Những ví dụ như, hôm nay kết bái, ngày mai lại trở mặt thành thù đều rất nhiều. Hơn nữa, đàn ông thời đại này đều anh dũng thượng võ, gặp phải người cùng chí hướng mà kết nghĩa làm huynh đệ giống như chuyện cơm bữa vậy.
Câu chuyện kết nghĩa vườn đào trong 'Tam quốc diễn nghĩa' dù sao cũng là ví dụ điển hình. Trong 'Thủy Hử' sau khi kết bái, đối xử chân thành với nhau thật khiến người ta kính phục. Nhưng trong lịch sử những người kết bái để lôi kéo quan hệ cũng có, thật lòng kết bái cũng có. Tiêu Phong và Da Luật Hồng Cơ trong 'Thiên Long Bát Bộ' cũng là huynh đệ kết nghĩa nhưng Tiêu Phong chết oan khuất hơn bất cứ ai. Mông Cổ Thiên Kiều Thành Cát Tư Hãn và Trát Mộc Hợp là huynh đệ kết nghĩa, vậy mà hắn giết Trát Mộc Hợp không chớp mắt. Ban đầu triều Đại Tùy với gia tộc A Sử Na cũng là huynh đệ, nhưng sau đó không phải là cũng đánh máu chảy thành sông hay sao?
Vì vậy Lưu Lăng thật sự không có cảm tình gì với vị nghĩa huynh dễ dàng kết bái này. Hắn cũng tin rằng chỉ cần mình dẫn binh chặt đứt gần một vạn binh Tây Hạ ở trước sau Tây Hạ, vậy thì vị nghĩa huynh này nếu như không giết hắn mới lạ.
Triệu Nhị nói: - Cái tên Trần Thâu Nhàn này có bình rượu lâu năm để uống rồi, vì chúng ta hắn nhất định tin chắc quấy rối ở phía sau hắn chẳng qua là một chi hơn nghìn kỵ binh. Đợi mấy vạn kỵ binh Da Luật Hùng Cơ thình lình theo sau lưng của hắn giết tới thì Trần Thâu Nhàn không thất bại mới lạ. Mười sáu vạn đại quân bị Lang kỵ Khiết Đan đánh tơi bời, có thể sống sót được bao nhiêu thì không thể biết được.
Sau khi y nói xong, mắt Lưu Lăng sáng ngời, dường như đang nghĩ gì đó.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vương gia, Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đều biết Vương gia có ý nghĩ kinh ngạc gì rồi. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, chờ Vương gia nói ra những ý nghĩ long trời lở đất kia. Quả nhiên, chỉ đợi sau một lát thì Lưu Lăng vung tay lên nói: - Thông báo cho thám báo giám sát động tĩnh của kỵ binh Khiết Đan, chúng ta quay về sẽ tiếp tục gây phiền phức cho binh Tây Hạ.
- Không phải chứ Vương gia?
Triệu Nhị mở to hai mắt nhìn nói: - Chúng ta vừa mới về lại còn quay lại tiếp sao? Những binh Tây Hạ này đã bị chúng ta chọc tức, hơn nữa nhân mã của doanh Tu La cũng mệt mỏi, nếu thật sự lấy một nghìn bốn trăm người đối phó với sáu bảy nghìn quân Tây Hạ thì mất nhiều hơn được rồi.
Lưu Lăng cười nói:
- Ai nói với ngươi là ta muốn đấu với binh Tây Hạ?
- Đó là?
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đồng thời hỏi.
- Triệu Nhị! Ngươi dẫn tất cả trọng giáp kỵ binh đi đường vòng về nhà, không được chậm trễ, nhớ phải đợi sau nửa đêm mới tiến vào thành Thái Nguyên. Người của doanh Tu La tạm thời chưa ra ngoài ánh sáng được! Tam Lang! Ngươi đi theo ta, dẫn theo tất cả khinh kỵ đi dụ binh Tây Hạ đến.
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang bỗng nhiên hiểu được ý đồ của Lưu Lăng. Triệu Nhị lập tức kêu lên: - Vương gia muốn để binh Tây Hạ và Da Luật Hùng Cơ đánh nhau sao? Nhưng như vậy thì Trần Thâu Nhàn chẳng phải sẽ biết phía sau có đại đội Lang kỵ Khiết Đan vòng qua sao?
Lưu Lăng cười nói: - Ta muốn để Trần Thâu Nhàn biết! Nếu như chúng ta đã không có cách nào thông báo cho hắn thì chỉ có thể để bọn họ tự phát hiện thôi! Nếu như Trần Thâu Nhàn không biết phía sau bị người điều tra đường lui, binh Tây Hạ nhất định sẽ thất bại. Không có mười sáu vạn cường binh, Tây Hạ muốn lui cục diện thì đúng là khó như lên trời.
Hoa Tam Lang nói: - Điều này chẳng phải là hợp với tâm ý của chúng ta sao? Tây Hạ tổn binh hao tướng, trong khoảng thời gian ngắn bất lực với ước mơ đoạt lãnh thổ của Đại Hán chúng ta? Chúng ta có thể nhân cơ hội luyện binh, tranh thủ thời gian có được thế lực để chống lại Tây Hạ, Đại Liêu.
Lưu Lăng lắc đầu cười nói: - Không thể để Tây Hạ bại nhanh như vậy được, thời gian đánh trận chiến này càng dài thì càng có lợi cho Đại Hán ta. Một khi Tây Hạ thất bại, Liêu quốc chiếm cứ hàng nghìn dặm phía bắc Tây Hạ thì Đại Hán chúng ta sẽ rơi vào bước ba mặt bị người Khiết Đan vây quanh. Hơn nữa, hiện giờ Đại Đồng đã trở thành Tây Kinh của người Khiết Đan, mười vạn nhân mã mà Da Luật Hùng Cơ mang đi ở lại Đại Đồng ít nhất một nửa. Giao dịch giữa chúng ta và Tây Hạ, người Khiết Đan không phải không biết, để sau khi người Khiết Đan đánh bại Tây Hạ thì Da Luật Hùng Cơ khó bảo toàn sẽ không ra tay với Đại Hán.
- Cuộc chiến này nhất định phải đánh tiếp, Tây Hạ vẫn không thể bại! Tốt nhất đánh ba đến năm năm khiến cho hai con ác sói đó đều thua thiệt mới tốt.
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang bừng tỉnh, ánh mắt hai người nhìn Lưu Lăng càng nhìn càng khâm phục. Trong mắt họ, Lưu Lăng nhìn thế nào cũng giống một hồ ly tu luyện ngàn năm đã đắc đạo thành tinh rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận