Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 245: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
HY VỌNG SẼ KHÔNG LÀM SAI!
- Bệ hạ... xin người nghỉ ngơi một chút ạ.
Hầu Thân nói, khóe môi Hiếu Đế không ngừng tuôn ra máu tươi làm cho lòng hắn cũng theo đó mà vỡ nát, toán loạn.
- Không, trẫm phải nhân lúc còn tỉnh táo làm xong việc.
Hiếu Đế cười cười, y tuy còn nôn ra máu nhưng sắc mặt càng lúc càng tốt hơn, nhìn qua thấy tinh thần cũng khá hơn chút. Vừa mới uống thuốc Lý Đông Xương đích thân sắc, dường như hiệu quả của thuốc khá tốt, nhưng ai cũng biết, trên thế gian này không có loại đan dược nào diệt trừ được bệnh, tinh thần Hiếu Đế tốt hơn, không phải do tác dụng của thuốc, mà là...hồi quang phản chiếu.
- Trung Vương bây giờ vẫn còn ở Hoàng lăng, chắc là đang kể khổ với phụ hoàng, khà khà, nếu đã muốn kể khổ thì hãy để cho hắn hàng ngày nói chuyện với phụ hoàng được rồi, lúc nãy trẫm nói muốn cho hắn đi đày phải không? Thôi vậy, ở các quân doanh của hắn đều có cấp dưới cũ của hắn, đến đâu trẫm cũng không yên tâm. Lư Sâm, viết chỉ đi, Lưu Lăng không cần hồi thành nữa, để hắn nửa đời còn lại an tâm thủ mộ ở Hoàng lăng, trọn đời không khải dụng! Không riêng gì hắn, con cháu đời sau của hắn, đều không thể làm quan!
- Thần... Tuân chỉ!
Lư Sâm khốn khổ nuốt nước miếng, trong lòng hết sức nặng nề. Lúc này lão không oán giận Hiếu Đế vong ân phụ nghĩa, mà lại lo sợ sự ác nghiệt vô tình của Hiếu Đế. Đây chính là đế vương, bất luận ngươi có phản tâm hay không, y đã nghi ngờ rồi, không, không phải là y nghi ngờ, y e sợ, cho nên y sẽ ra tay trước để chiếm thế. Thái tử mới bảy tuổi, điều y sợ là đứa con trai duy nhất của mình không chấn nhiếp nổi công thần Trung Vương.
Hiếu Đế nói tiếp:
- Thái Tử còn nhỏ tuổi, sau khi trẫm quy thiên giang sơn Đại Hán sẽ đặt lên đôi vai non nớt của Thái tử. Điều trẫm có thể làm, chỉ có thể để lại cho Thái tử mấy người trung thần các ngươi. Ba người các ngươi đều là người trẫm tín nhiệm nhất, sau khi trẫm quy thiên, Thái tử đăng cơ, triều đình sau này đều dựa vào sự phụ tá của các ngươi, Thái tử dù sao cũng còn nhỏ tuổi...Trẫm nhờ các ngươi!
- Chúng thần lấy cái chết để dốc sức tuyệt đối không dám phụ thánh ân của Bệ hạ!
Ba người dập đầu nói.
- Viết chỉ, Lư Sâm làm Thái sư, Đại thừa tướng, đứng đầu phụ chính đại thần! Hầu Thân làm Thái bảo, Quan Văn Điện Đại học sĩ, phụ chính đại thần! Bùi Hạo làm Thiếu bảo, Khai Phủ Nghi, phụ chính đại thần!
- Chúng thần tạ ơn long ơn của Bệ hạ!
Hiếu Đế hít sâu một hơi:
- Ngoài ra, thêm Thắng Đồ Dã Hồ làm Trấn Quân Đại tướng quân, Khai Phủ Nghi, Trấn Quốc Hầu, tổng lĩnh tam vệ binh mã Thái Nguyên, tiếp quản Tu La doanh kỵ binh của Lưu Lăng, không được sai sót. Độc Cô Nhuệ Chí làm Quán Quân Đại tướng quân, Đồng Tam Ti, An Quốc Hầu, Chỉ huy sứ Hắc Kỳ Lân quân, Chỉ huy sứ Tu La doanh. Lý Hạo làm Hoài Hóa Đại tướng quân, Đồng Tam Ti, Ninh Quốc Hầu, ban thưởng Kim bài miễn tử, Chỉ huy sứ Thần Chiến doanh. Tiền Chính Lan làm Vân Huy tướng quân, Đồng Tam Ti, Trấn Quân Hầu, ban Kim bài miễn tử, Chỉ huy sứ Thần Phong doanh.
Nói liền một hơi dài như vậy, Hiếu Đế lại ho dữ dội. Nhưng cũng may đã không còn hộc máu ra nữa, xem ra không thê thảm như lúc nãy. Nhưng trong lòng mấy người đều hiểu rõ, Hiếu Đế không nôn ra máu, e rằng càng gần với cái chết một bước, hoặc là, y đã không còn máu để nôn ra nữa.
- Miễn đi chức Chỉ huy sứ Quân nhu doanh của Trình Nghĩa Hậu, bỏ đi hầu tước vị Tam Giang, cách chức làm thứ dân. Miễn đi tước vị Trung Nghĩa Hầu của Vương Bán Cân, cách chức làm thứ dân. Miễn đi chức Chỉ huy sứ Phủ Viễn quân và tất cả quan tước của Đỗ Nghĩa, cách chức làm thứ dân. Phong Trịnh Húc làm Quy Đức tướng quân, Định Nam Hầu, tiếp quản chức Phủ Viễn Chỉ huy sứ của Đỗ Nghĩa. Phong Lạc Phược làm Quy Đức tướng quân, Đồng Tam Ti, Bình Bắc Hầu, để hắn thay trẫm nắm trong tay Kiến Hùng quân, để phòng trừ quân Đại Liêu phương bắc!
Liên tiếp hạ nhiều ý chỉ như vậy, bởi vì kiệt sức, bởi vì hao tổn tinh thần, Hiếu Đế xem ra đã không còn thần thái như trước, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, sắc thái trong mắt cũng dần dần mất đi, khôi phục bộ dạng ảm đạm. Y thở phì phò, giơ tay lên ngực dùng sức đấm, dường như muốn ép chút khí ít ỏi trong phổi ra, trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng canh cách, giống như tiếng con rắn đuôi chuông bò qua, làm mọi người kinh hãi, run rẩy.
Cuối cùng, một hơi thở cũng không liền mạch, con mắt Hiếu Đế lồi ra, tay giơ lên, dường như muốn nắm lấy cái gì, nhưng lại bất lực buông xuống.
- Chư quân không được phụ trẫm! Nếu không trẫm thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Một tiếng khóc thét thê lương, cổ họng Hiếu Đế một ngụm máu ngăn sự hô hấp, thế là quy thiên, gần ba mươi tám tuổi.
Chư quân không được phụ trẫm...
Những điều này giống như một câu huyết chú, rung động xoay quanh trong lòng mấy người. Cuối cùng, người kịp phản ứng đầu tiên là Lư Sâm bò lên phía trước mấy bước, tay run rẩy đưa lên mũi Hiếu Đế kiểm tra, rồi rụt mạnh lai giống như bị rắn cắn vậy. Lư Sâm dập đầu xuống, tiếng kêu rất lớn.
- Bệ hạ... Băng hà rồi!
Trong cung Phượng Nghi tiếng khóc vang lên, Hoàng hậu Tô Tiên Lê mới nhận được tin tức chạy tới đúng lúc đứng ở cửa, nghe thấy tiếng kêu bi thương đó, trong lòng nàng bỗng quặn lại, cổ họng nghẹn chặt mắt tối sầm rồi ngất đi. Thái y đứng ở bên ngoài vội vãng đỡ nàng dậy, luống cuống khám bệnh cho nàng.
Không lâu sau, cung Phượng Nghi chỉ còn lại những tiếng rên rỉ khóc than, ngày hai mươi bảy tháng chín, Hán Hiếu Đế Lưu Trác vừa mới gắng sức tổ chức đại lễ Trùng Dương đã vĩnh biệt cõi đời. Vị Hoàng đế thứ hai của Bắc Hán là người cần cù đến mức làm cho người ta kính nể, mặc dù là ở các triều đại đế vương xưa cũng đứng trước vài vị. Y cũng là vị đế vương anh minh nhất của Đại Hán từ khi kiến quốc, đương nhiên, nếu như không có mấy tháng cuối gần như tự chui đầu vào rọ, thì y cũng là một vị quân chủ thánh minh không chút tì vết. Nhưng đáng tiếc, những ngày cuối cùng ít ỏi của cuộc đời y, y lại lần lượt phạm phải những sai lầm, có lẽ là trừng phạt những sai lầm của y, Thượng đế đã sớm gọi y về chầu.
Ngày này, Đại Hán tháng chín tuyết bay, cũng không biết là đang khóc vì Hiếu Đế qua đời, hay là khóc thay một người khác vì sự uất ức. Hiếu Đế chết rồi, để lại một vị Thái tử Lưu Lập mới bảy tuổi, trở thành người kế vị duy nhất của Đại Hán, cũng để lại ba vị phụ chính đại thần Lư Sâm, Hầu Thân, Bùi Hạo.
Không thể lấy tốt và xấu để đánh giá quyết định cuối cùng của Hiếu Đế, chỉ có thể nói, đây là một nhân vật có cảnh ngộ bất hạnh, một vị đế vương giãy giụa cầu sinh tồn cầu hùng mạnh trong khe hẹp của những cường quốc, cuối cùng buồn bã sầu não mà chết trong lòng cảm thấy sợ hãi. Y sợ, thật sự sợ, sợ con trai của mình không đủ sức chống đỡ nổi Đại Hán. Y có thể làm cho con chỉ có thể để cho con đường yên ổn một chút, giảm thiểu những chỗ nhấp nhô, mặc dù tình nguyện, cũng khó có thể dùng đúng và sai để cân nhắc. Đứng ở góc độ của một vị quân vương, có lẽ y sai hết, nhưng đứng ở góc độ của một người cha thì y có thực sự sai không?
Đại Hán ngày hai mươi bảy tháng chín năm Gia Phong thứ tư, vị Hán Hiếu Đế trị vì vỏn vẹn ba năm chín tháng đã kết thúc sứ mệnh lịch sử của mình như thế, ngắn ngủi, cũng không huy hoàng. Trong dòng sông lịch sử bất tận, cái chết của y, có lẽ đến một đóa hoa cũng không bị ảnh hưởng, nhưng ở Đại Hán, lại như là sơn băng hải tiếu (trời long đất lở).
Cũng không để lại những gì sâu đậm, cũng không để lại một huyền thoại, chỉ để lại...một tiếng thở dài.
Lư Sâm, Hầu Thân, Bùi Hạo ba người họ lui ra bên ngoài, nhìn cung Phượng Nghi người ra người vào, nhìn tuyết rơi đầy trời, buồn bã im lặng.
Hoàng hậu Tô Tiên Lê tỉnh lại đang trong tẩm cung tự tay rửa mặt cho Hiếu Đế, nước mắt của nàng có thể làm cho lòng người tan vỡ, mặc dù nàng không gào khóc, chỉ là nước mặt khẽ tuôn trên khuôn mặt.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Bùi Hạo thở dài nói:
- Việc trong cung đã giao cho Tể tướng đại nhân và Hầu đại nhân rồi, hạ quan bây giờ sẽ đi Hoàng lăng tuyên chỉ, Trung Vương...không, thứ dân Lưu Lăng không có tư cách vào cung, hạ quan sẽ đi ngăn hắn lại.
Bùi Hạo chắp tay, xoay người định đi.
Hầu Thân kéo hắn lại nói:
- Hằng Chi, ngươi định làm như thế nào?
Bùi Hạo hơi sửng sốt nói:
- Di chỉ của Bệ hạ như thế, thân là cố mệnh đại thần, Bùi mỗ làm sao có thể không làm theo ý chỉ được? Chẳng lẽ, Hầu đại nhân định vi kháng lại thánh chỉ?
Hầu Thân thở dài:
- Hằng Chi, ngươi nghĩ xem, nếu như thực sự tuyên theo ý chỉ của Bệ hạ, thì trong quân chẳng phải đại loạn sao? Tam vệ binh mã của Thái Nguyên đều là quân mà một tay Trung Vương luyện mà thành, những tướng quân đó đều coi Trung Vương là Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, nếu thực sự đem Trung Vương cách chức làm thứ dân đi thủ lăng thì trong quân sẽ nổi lên biến cố, sẽ xử lý như thế nào?
Bùi Hạo buông cánh tay của Hầu Thân ra nói:
- Chẳng phải Bệ hạ đã sắp xếp rồi sao? Hiện giờ Tướng quân Lý Hạo, Tướng quân Tiền Chính Lan phân biệt chưởng quản nhị doanh Thần Chiến, Thần Phong. Bùi mỗ được Bệ hạ thưởng làm giám quân Thần Cơ doanh, tam quân binh mã đều có trọng thần triều đình kinh sợ, ai dám phản?
Lư Sâm nói:
- Lời đó của Hằng Chi sai rồi, lòng quân thuộc về Trung Vương, uy vọng thực sự của hắn trong quân Lý Hạo, Tiền Chính Lan có thể so sánh không? Huống hồ hai người kia vừa mới vào nhị doanh Thần Chiến Thần Phong, làm thế nào để khống chế lòng quân trong thời gian ngắn như thế? Một khi quân đội bất ngờ làm phản, hai người họ dựa vào cái gì? Dựa vào chức quan Đại tướng quân mà Bệ hạ vừa mới gia phong sao?
Bùi Hạo chỉ vào Lư Sâm quát:
- Lư Sâm ngươi to gan! Bệ hạ vừa mới quy thiên, chẳng lẽ ngươi đã muốn mưu phản rồi sao?
Hắn điên cuồng hét:
- Tả hữu thị vệ đâu, giúp ta bắt hai tên loạn thần tặc tử này lại!
Không biết từ đâu xuất hiện mấy người áo đen Kỳ Lân vệ, bao vây lấy ba người họ. Kỳ Lân vệ thống lĩnh Lang Thanh sắc mặt âm trầm, chậm rãi đi tới.
- Ngươi là người nào?
Bùi Hạo chỉ vào Lang Thanh hỏi.
Lang Thanh nói:
- Thân vệ của Bệ hạ, Kỳ Lân vệ thống lĩnh Lang Thanh.
Bùi Hạo cười ha ha nói:
- Ngươi tới thật đúng lúc, mau! Mau bắt Lư Sâm và Hầu Thân hai tên tặc thần này lại, hai người họ muốn làm phản!
Lang Thanh gật đầu nói:
- Có kẻ mưu phản, Kỳ Lân vệ sẽ vì quốc bắt giặc.
Hắn phất phất tay, hai thị vệ Kỳ Lân Vệ áo đen xông lên, thuần thục, không ngờ bắt Bùi Hạo trói chặt lại. Bùi Hạo tuy tuổi trẻ mạnh khỏe cường tráng, nhưng làm sao có thể là đối thủ của đám Kỳ Lân vệ võ công cao cường? Hắn vừa giãy giụa, vừa mắng Lang Thanh lòng lang dạ sói. Trong tiếng khóc rung trời trong cung thì những lời mắng chửi của hắn chỉ như gió thổi.
Một tên Kỳ Lân vệ giơ tay đập một cái vào sau gáy của Bùi Hạo, thân thể hắn lập tức mềm nhũn và gục xuống. Lang Thanh vẫy tay ra hiệu đưa hắn đi, mười mấy tên Kỳ Lân vệ bỗng chốc đi hết không còn một ai. Lư Sâm và Hầu Thân cũng kinh ngạc đứng đó, không biết vì sao lại như vậy. Một lát sau, Lư Sâm tỉnh táo lại khom người nói:
- Tạ ơn Lang thống lĩnh cao thượng! Tương lai của Đại Hán, đều ở nghĩa cử của thống lĩnh hôm nay!
Lang Thanh cũng không đáp lời mà là xoay người rời khỏi, đi được khoảng mười bước hắn dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ chậm rãi nói:
- Chỉ mong hôm nay, Lang mỗ và hai vị đại nhân không làm sai!
Lư Sâm và Hầu Thân nhìn nhau, nhìn bóng Lang Thanh, vái chào.

Bình Luận

0 Thảo luận