Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 556: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
NHẪN NẠI
- Không được!
Xa xa truyền đến một tiếng thét thê lương, khàn cả giọng.
Cát Qua trơ mắt nhìn, ở ngoài hơn mười mét phía trước, thân mình hùng vĩ của Tịch Xích thật giống như một dãy núi sụp đổ chậm rãi ngã xuống. Nhìn đồng chí mình loạng choạng té ngã trên đất, ánh mắt Cát Qua tràn ngập một mảnh màu đỏ. Ngày bình thường Tịch Xích và Cát Qua quan hệ tốt nhất, đối với người đàn ông chân chất dân tộc Cao Sơn này Cát Qua không có căm thù gì giữa bộ tộc.
Ngay tại một khắc Tịch Xích ngã xuống, những hình ảnh gã hào sảng tươi cười trong nháy mắt liền chất đầy trong óc Cát Qua. Hắn rốt cuộc vẫn là đau khổ cầu xin Thượng Đỉnh Thiên cho một đội một ngàn người đến trợ giúp Tịch Xích, đáng tiếc, vẫn là chậm một bước. Hắn đã liều mạng xông tới, chạy tới, nhưng lại chạy không kịp tới cản thanh hoành đao như răng cưa vậy trong tay Từ Thanh Trúc.
Khi thân mình hùng vĩ của Tịch Xích ầm ầm ngã xuống đất, Từ Thanh Trúc đã kiệt hết sức từ sau lưng Tịch Xích té xuống thật mạnh trên mặt đất. Y ngửa mặt nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm tham lam thở hổn hển, thật giống như một bộ xương khô từ dưới đất mới chui ra bỗng nhiên tiếp xúc đến không khí mới mẻ vậy. Y hiện tại toàn thân trên dưới cũng không có một chút khí lực, hoành đao rơi ở một bên lẳng lặng nằm ở bên người chủ nhân dường như đang hưởng thụ lấy thời gian nghỉ ngơi khó có được.
Từ Thanh Trúc thấy được tên tướng quân Lưu Cầu kia điên cuồng hét lên xông lại, thậm chí thấy được trong ánh mắt người Lưu Cầu kia đỏ thẫm. Chỉ có điều không biết vì sao, trong ánh mắt của y có thể nhìn thấy hình ảnh lại nghe không được Cát Qua rít gào khàn khàn có thể xé rách không khí. Thế giới an tĩnh thật giống như nằm ở trong phần mộ vậy, mà nhan sắc cũng biến thành trắng đơn điệu.
Cát Qua dẫn dắt đội ngàn người mạnh mẽ nhào tới, thật giống như một đám dã thú báo thù mà đến. Người Lưu Cầu trên đảo đều tôn trọng anh hùng, bất kể là Bình Bộ tộc hay là dân tộc Cao Sơn, tráng sĩ trong tộc đều là được kính trọng và ngưỡng mộ. Tịch Xích được xưng đệ nhất dũng sĩ dân tộc Cao Sơn, cho nên bất kể là người bộ tộc nào đều đối với gã hết sức tôn trọng.
Sau khi nhìn thấy Tịch Xích ngã xuống, trong máu từng người Lưu Cầu sôi trào một loại thú tính. Loại thú tính này, thường thường trong máu người hoang dã càng đậm đặc hơn. Mà hoàn toàn tương phản chính là, một khắc này khi Tịch Xích ngã xuống, tập thể binh lính Đằng Giáp quân trở nên ngây dại, rồi sau đó, sĩ khí bọn họ cũng bắt đầu sụp đổ. Cát Qua mang đến viện quân trong lòng tràn ngập ý nghĩ báo thù, mà Đằng Giáp quân mất đi lãnh tụ tại thời khắc này lại mất hết can đảm.
Bọn họ thật giống như một đám người gỗ mất đi linh hồn vậy, nhìn Cát Qua giơ cao khảm sơn đao mang theo một đám đồng chí giết qua đến nhưng không có làm ra hành động gì tương ứng.
Quân Hán đầu nhập tiến công chỉ có một tiểu kỳ!
Cùng Đằng Giáp quân chém giết lâu như vậy, binh lính quân Hán còn sống đã không đủ một ngàn hai trăm người. Tuy rằng quân số Đằng Giáp quân thương vong gấp hai lần quân Hán, nhưng quân Hán cũng gần như tới nỏ mạnh hết đà rồi. Từ Thanh Trúc ngã xuống đất không dậy nổi, tiểu kỳ của y chẳng khác nào bị chặt đứt bên lưng. May mắn, Sói tính mà Lưu Lăng dùng mười năm thời gian cứng rắn nhồi nhét vào trong máu người Hán tại thời khắc này cũng không có rút đi. Bọn họ đã nhấm nháp qua vô số lần mùi vị thắng lợi, cho nên không cho phép có người giành thắng lợi từ trong tay bọn họ.
Có đôi khi, chiến tranh chính là đấu một hơi.
Hán Vương đã từng nói, người sống đơn giản chính là hai chữ, hô hấp. Hô, là ra một hơi, hấp, là tranh giành một hơi! Từ thời khắc Hán Vương đem chiến kỳ Đại Hán cắm lan tràn khắp Cửu Châu, Lưu Lăng đã cắt xuống con dao phẫu thuật thật sâu để biến đổi dê thành Sói.
Người Hán không phải gầy yếu, không phải trời sinh sẽ bị nô dịch, cũng không phải bất kỳ một cái dân tộc nào đều có thể tùy tùy tiện tiện chà đạp tự tôn.
Ta không ức hiếp người khác, người khác cũng không có thể ức hiếp ta. Ta ức hiếp người khác, người khác cũng không thể ức hiếp lại ta.
Hán Vương nói, thiên hạ thái bình, chỉ dùng hoành đao chém ra tới.
Hán Vương nói, bất luận một trận chiến tranh thắng lợi, đều là tiến thêm một bước đến gần cảnh thiên hạ thái bình.
Cho nên, binh lính quân Hán đều cực kỳ quý trọng từng cái thắng lợi. Khi mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, nếu là có người dám đến cướp đi thắng lợi này, mỗi một binh lính quân Hán đều sẽ tuyệt đối không cho phép. Từ Thanh Trúc là một nửa sống lưng của tiểu kỳ dưới trướng y, y suất quân bộ hành trong chiến trận quân địch, xung phong liều chết năm mươi bước và chém chết Tịch Xích, bằng những hành động vĩ đại đó đã dựng cho những sống lưng ấy thẳng tắp. Mà bên sống lưng còn lại chính là sự kiêu ngạo và tâm huyết mà Hán Vương cho mỗi một binh lính quân Hán!
Thiên hạ này, là thiên hạ người Hán!
Từ Thanh Trúc ngã xuống rồi, nhưng sĩ khí chống đỡ sống lưng còn lại của quân Hán bắt đầu thẳng tắp, chống đỡ thân hình quân Hán đồ sộ không ngã!
Từ Thanh Trúc nhìn tướng quân Lưu Cầu kia đi nhanh xông lại, y phí hết toàn lực vươn tay nắm bắt chuôi hoành đao đã không còn trọn vẹn, y nằm trên mặt đất, cắn răng run rẩy cánh tay lại kiên định dị thường chậm rãi đem hoành đao giơ lên.
Y nhìn chăm chú vào hoành đao của mình, dùng hết khí lực cuối cùng bộc phát ra một tiếng gào rú: - Đại Hán... Tất thắng!
Oanh!
Trong đầu từng binh lính quân Hán đều bị một loại sóng triều tên là tâm huyết đánh sâu vào, một ngàn hai trăm tên binh lính quân Hán đồng thời giơ lên binh khí của mình hô to: - Đại Hán tất thắng!
Một ngàn hai trăm tên quân Hán đã mỏi mệt, sau khi bộc phát ra một tiếng cuồng hô trời rung đất chuyển này không ngờ lại đã phát động ra tấn công quân đội Lưu Cầu! Một chi tiểu kỳ quân Hán mà Đô ti đã đánh mất sức chiến đấu, tại đây lại không hề tán loạn mà là ngưng tụ thành một chỉnh thể!
Đô Thống còn sống duỗi đao về phía trước, khàn khàn tiếng nói hô lên khẩu hiệu cũng là vang dội như vậy: - Đại Hán! Về phía trước!
- Đại Hán! Về phía trước!
Nửa tiểu kỳ quân Hán hướng tới quân đội Lưu Cầu chiếm ưu thế về nhân số phát động tấn công mạnh, dưới sự dẫn dắt của Ngũ trưởng, Thập trưởng, Thống Đới, Đô Thống, dùng một loại khí phách làm lòng người kinh hãi đến tuyên cáo niềm kiêu ngạo của Đại Hán!
Công kích!
Oanh, hai chi quân đội hung hăng đụng vào nhau, thật giống như hai con sông nghênh diện mà chạy chồm đến vậy hung hăng va chạm vào nhau, nháy mắt kích động sinh ra vô số bọt sóng đỏ sẫm! Khi va chạm một khắc này, máu và chân cụt tay đứt cùng nhau bay lên bầu trời, sau đó nhuộm hồng cả thổ địa dưới chân.
Cát Qua bị một Ngũ trưởng dẫn dắt hai gã binh lính quân Hán hình thành một tiểu trận ngăn lại, quân Hán huấn luyện có tố chất dựa vào sự phối hợp thành thạo không ngờ có thể ngăn chặn Cát Qua trứ danh vũ dũng không tiến thêm bước được! Cát Qua điên cuồng quơ khảm sơn đao, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tên tướng quân người Hán giết Tịch Xích kia được vài tên binh lính quân Hán nâng lên lùi về phía sau. Nhìn thấy kẻ thù được cứu đi, màu đỏ trong ánh mắt hắn trở nên càng thêm dày đặc!
- A!
Cát Qua một tiếng hét to.
Khảm sơn đao của hắn hung hăng bổ xuống, không ngờ chém nát tấm chắn cứng rắn trong tay bộ binh quân Hán phụ trách yểm hộ. Độ mạnh thật lớn đánh rách tả tơi gan bàn tay của binh lính quân Hán này, cũng đem binh lính quân Hán hung hăng đập ngã xuống đất. Ngũ trưởng quân Hán thấy đồng chí gặp phải nguy hiểm, hoành đao chém xéo bổ về phía bụng của Cát Qua.
Khảm sơn đao của Cát Qua đập mở hoành đao, sau đó quyền trái hung hăng nện ở trên ngực Ngũ trưởng kia. Quân Hán trang bị hoàn mỹ bì giáp và bảo hộ đủ đánh tan mất độ mạnh trên nắm tay hắn, nhưng vẫn như cũ đập cho Ngũ trưởng hung hăng hộc ra một miệng máu lớn. Cát Qua giống như hổ điên vậy một đao đem đứt cổ của Ngũ trưởng, sau đó lại một đao bổ xuống bả vai của một gã binh lính quân Hán khác. Hắn mắt đỏ liều lĩnh đi tới phía trước đánh tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tên tướng quân người Hán giết chết Tịch Xích kia.
Trong lúc bất tri bất giác, Cát Qua đã xâm nhập tới trong đội nhóm quân Hán rồi. Mà phía sau hắn thân binh bởi vì theo không kịp cước bộ của hắn mà dần dần bị ngăn cách, Cát Qua cũng không có phát hiện, bên cạnh mình đã mất đi bảo hộ. Ỷ vào dũng mãnh, hắn không ngờ cứng rắn giết thấu đội ngũ quân Hán!
Chỉ có điều, không cảm giác được đau đớn mãi đến khi Cát Qua cúi đầu mới phát hiện, trên người của hắn đã bị binh lính quân Hán chém ra ít nhất bốn năm vết thương sâu tới xương. Máu từ thân thể hắn không ngừng chảy ra, sũng ướt quần áo của hắn. Thân binh của hắn bị quân Hán ngăn trở ở phía sau, Cát Qua giết thấu hàng ngũ thật giống như một võ sĩ cô độc huyết hoa văng khắp nơi vậy quật cường mà thảm thiết.
Khi cảm giác được áp lực chợt nhẹ đi, Cát Qua mới ý thức được chính mình đã giết đến mặt sau quân địch rồi. Hắn ngẩng đầu theo bản năng đi tìm cái tên tướng quân người Hán chết tiệt kia, lại phát hiện xuất hiện trước mặt mình là một mảnh tinh kỳ phấp phới! Không đếm được có bao nhiêu binh lính quân Hán mặc chiến phục màu đen từ trong rừng rậm giết ra, hoành đao sắc bén hợp thành một rừng cây giết người.
Quân Hán tổng tiến công rồi sao?!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Cát Qua, sau đó hắn đã bị quân Hán như nước lũ bao phủ.
- Ngu ngốc!
Thượng Đỉnh Thiên hung hăng mắng một câu, sau đó trở lại hô lính liên lạc: - Giết đi qua, đem người Hán giết sạch!
Mặt sau gần hai mươi ngàn binh lính Lưu Cầu gào khóc kêu, đã nghẹn đủ sát khí người Lưu Cầu giống như điên dũng xuất ra ngoài. Rốt cục chờ đến người Hán phát động tổng tiến công, Thượng Đỉnh Thiên biết sự nhẫn nại của mình giúp cho mình đoạt được một hồi thắng lợi huy hoàng. Y không kìm nổi Cát Qua đau khổ cầu xin, cho Cát Qua một đội một ngàn người tới cứu Tịch Xích. Nhưng Tịch Xích không cứu trở về được, Cát Qua còn tự vùi lấp thân mình!
May mắn, theo đuôi Cát Qua mà đến Thượng Đỉnh Thiên chờ được cơ hội!
Người Hán đối với đội ngàn người của Cát Qua và tàn binh Đằng Giáp quân đã phát động ra tổng tiến công, mà y suất lĩnh binh sĩ Lưu Cầu thì theo cánh hung hăng thẳng hướng quân đội người Hán!
Thượng Đỉnh Thiên mày dần dần giãn mở ra, y tự an ủi mình: tuy rằng tổn thất hai viên Đại tướng, nhưng thắng lợi đúng là vẫn còn đây.
Một trận chiến tiêu diệt đội ngũ chủ lực của Lưu Lăng, nếu lại có thể giết chết Lưu Lăng mà nói, như vậy... Thời đại thuộc về Thượng Đỉnh Thiên y sắp đến rồi!
Y thậm chí thấy được, chính mình đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thiên hạ phồn hoa, gấm vóc giang sơn với tư thế cường tráng oai hùng!

Bình Luận

0 Thảo luận