Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 478: - (1): Hoa sen trắng..

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Lưu Lăng gọi ba vị chủ tướng đại doanh Mậu Nguyên, Trần Viễn Sơn, La Húc đến, thuyết minh về sắp xếp của mình một lần cho ba người nghe. Ba vị chủ tướng lại phản đối, nhưng chuyện Lưu Lăng đã quyết định bọn họ cũng không thể xoay chuyển được. Mà ngay cả La Húc cũng mãnh liệt phản đối việc Lưu Lăng muốn cải trang xuôi nam. Hắn thật sự là nghĩ mãi không rõ, lấy địa vị hiện giờ của Lưu Lang thì tại sao đối phương lại muốn làm ra chuyện nguy hiểm như thế được.
Hắn làm sao có thể biết, tính toán xuôi nam của Lưu Lăng kỳ thật còn liên quan đến hắn mấy phần. mấy ngày hôm nay, Lưu Lăng đã nhìn ra La Húc có suy tính rời đi cho nên Lưu Lăng mới đi trước một bước, đem Đông môn đại doanh quăng cho La Húc. Sau khi đại quân xuôi nam, La Húc còn phải cùng Mậu Nguyên trấn thủ phương bắc. Lưu Lăng không chịu trách nhiệm trốn chạy như thế thì La Húc làm sao còn có thể nói ra lời từ giã được cơ chứ?
Hơn nữa Lưu Lăng cố ý dặn dò La Húc, sau lần đại chiến với người Khiết Đan này, lấy tính cách kiêu ngạo của Da Luật Hùng Cơ, ông ta nhất định sẽ báo thù. Trong các tướng lĩnh quân Hán không ai quen thuộc phương Bắc bằng La Húc, còn luận về võ công binh pháp, trong quân Hán có thể sánh bằng hắn cũng chỉ có mấy người ít ỏi mà thôi. Đem trọng trách trấn thủ cửa chính tiến vào Trung nguyên đặt tại trên vai La Húc, đem sự trung tâm của La Húc đối với Đại Chu chuyển hóa thành trách nhiệm thủ hộ người Hán, như vậy, dần dần La Húc cũng liền thích ứng với thân phận mới của mình.
Mà Lưu Lăng vẫn không từng nói qua những lời mời chào với La Húc... Cũng không có hứa sẽ cho hắn quan tước bổng lộc mà lại đem một chi đại quân hơn mười vạn người giao vào trong tay hắn, tín nhiệm như thế cho dù La Húc có là một tảng đá thì cũng phải hiểu ra. Không mời chào lôi kéo, không hứa cho quan tước là vì Lưu Lăng biết mấy thứ này không có bao nhiêu lực hấp dẫn đối với La Húc. La Húc là Đại Đô Hộ chính nhị phẩm của Đại Chu, là người đứng đầu trong hàng võ tướng. Luận tước vị, La Húc là Quan Quân Hầu. Ngoại trừ tín nhiệm, Lưu Lăng có thể cho hắn kỳ thật cũng không nhiều hơn so với cho Sài Vinh cái gì.
Lấy khả năng của La Húc, lãnh binh càng nhiều càng tốt.
Nhưng hồi đó vì cái gì Sài Vinh nghiêm chỉ Hổ Bí tinh kỵ không được vượt qua vạn người? Vì sao lấy thân phận đường đường nhị phẩm của Đại Đô Hộ lại chỉ được lãnh một chi kị binh có vạn người?
Bởi vì Sài Vinh kỳ thật không tín nhiệm bất cứ kẻ nào, nếu quân quyền của La Húc quá lớn thì Sài Vinh sợ rằng toàn bộ Đại Chu đều không có một ai có thể ngăn chặn được hắn. Chiến lực của Hổ Bí tinh kị quá mạnh mẽ, lại gần kinh sư, mười ngàn người đã là giới hạn cuối cùng mà Sài Vinh có thể chấp nhận. Đây cũng là một trong những điều thất sách nghiêm trọng nhất của Sài Vinh. Ngày đó, lúc Bùi Chiến suất lĩnh Định An quân tiến lên phía bắc tấn công Khai Phong, nếu khi ấy trong tay La Húc có binh thì làm sao có thể bị đánh bại cho được?
Lưu Lăng không cho La Húc hứa hẹn gì, chỉ có điều hắn lại đem một trọng trách cực nặng áp lên vai của đối phương.
Dùng cách hợp lý để dối gạt người quân tử, Lưu Lăng làm như vậy kỳ thật có chút không vẻ vang.
Có thể lưu lại một vị tướng tài như La Húc thì cho dù có không vẻ vang một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục. Lưu Lăng hoàn toàn chẳng cảm thấy mình làm như vậy là đáng xấu hổ. Chuyện Lưu Bị ba lần đi mời đã trở thành câu chuyện lưu lại thiên cổ, được mọi người ca tụng, lại có ai biết sau hai lần trước không thành công, lần thứ ba sau khi nhìn thấy Khổng Minh tiên sinh, Lưu Bị có phải sẽ ghé vào bên tai Khổng Minh nhẹ giọng nói:
- Nếu như ngươi không phụ tá ta, ta liền giết cả nhà ngươi!
Hay không?
Cho dù Lưu Bị có nói như vậy, Khổng Minh cũng chưa chắc sẽ đường hoàng đi ra đâu.
Muốn lưu lại La Húc, liền phải đè một trọng trách thật nặng lên vai hắn.
Nếu nói như vậy thì, La Húc là quân tử, Lưu Lăng còn có chút giống tiểu nhân.
Lưu Lăng không sợ làm tiểu nhân, phàm là những người có thành tựu cao, có ai chưa từng làm tiểu nhân đâu? So với những gian hùng như Lưu Bang, Tào Tháo, Lưu Lăng đã rất quang minh rất quang minh rồi.
Ba ngày sau, Lưu Lăng thay đổi một thân áo dài, dẫn theo Mẫn Tuệ, Triệu Đại, Đông Phương Bất Loạn còn có Trần Tiểu Thụ một thân phong trần mới vừa trở về từ nơi phương xa. Cùng với sáu hộ vệ ngân y của Viện giám sát, một hàng mười một người rời khỏi đại doanh quân Hán. Một chiếc xe ngựa, tám chín con tuấn mã một đường hướng về phía nam mà đi. Đây chỉ là nhân số nhìn tại bên ngoài, từ một nơi bí mật gần đó, còn có hơn một trăm 'ám vệ' của Viện giám sát đi theo bảo vệ chặt chẽ cho sự an toàn của đoàn người. Đề kỵ của Viện giám sát có một phần bị Hoa Linh mang theo lên phương bắc, tổng bộ Viện giám sát tại Tấn Châu còn có một bộ phận đóng giữ. Còn khoảng gần năm trăm đề kỵ còn lại thì sóng vai nhau đi cách đoàn người Lưu Lăng ngoài hai dặm xa, một khi có nguy hiểm gì, trong vòng một khắc bọn họ liền có thể đuổi tới.
Phối trí như thế đã có thể nói là kinh khủng.
Hai gã kim y, sáu gã ngân y, hơn một trăm ám vệ chia làm sáu nhóm bảo hộ chung quanh, còn có gần năm trăm Đề kỵ chiến lực so với Tu La trọng giáp cũng không thua kém là bao nhiêu. Cho dù có người có thể triệu tập đại quân hơn một vạn người đến bao vây lấy đội ngũ này chỉ sợ cũng rất khó vây khốn được. Huống chi, bản thân Lưu Lăng cũng là một vị Kim y đại cao thủ thực lực không thua bất gì kẻ nào!
Xe ngựa là của Mẫn Tuệ, một mình Mẫn Tuệ ngồi.
Đương nhiên, đây chỉ là đãi ngộ lúc ban ngày cho nàng thôi. Đến buổi tối, mỗ Lăng vẫn là sẽ tiến vào trong xe ngựa làm một ít chuyện rất khoái trá nhưng không nhận ra người.
Đội ngũ nhân số không nhiều thoạt nhìn thật giống như một kẻ nhà giàu đi ra du lịch vậy. Chỉ có điều nếu như có kẻ sáng suốt, chỉ cần nhìn mười con tuấn mã đang được cưỡi kia liền sẽ minh bạch, đoàn người này tuyệt đối không dễ chọc. Mười con ngựa cao to hùng tuấn phi phàm, người ngồi trên nó cũng đều là những kẻ hùng vũ mạnh mẽ. Nếu không phải bối cảnh kinh người thì làm sao trong đội ngũ của họ lại có thể nhìn thấy được những con bảo mã, nhìn thấy được những con ngựa nổi danh Tây Vực như vậy?
Tốc độ di chuyển của đội ngũ cũng không phải rất nhanh, Lưu Lăng vốn chính là nghĩ muốn thư giãn một chút sau cuộc đại chiến. Lần đi Thư Châu tuy rằng xa mấy ngàn dặm nhưng thời gian để đại quân của Da Luật Hùng Cơ đến được U Châu còn muốn nửa tháng, nửa tháng sau, quân Hán trong đại doanh tại U Châu mới có thể khởi hành xuôi nam được, mấy người Lưu Lăng đơn giản gọn nhẹ nên cho dù đi có chậm đến cỡ nào thì cũng sẽ về sớm hơn đại quân một chút.
Sau khi rời khỏi U Châu, mục tiêu tiếp theo của đội ngũ chính là tới trước Ký Châu bổ sung vật tư, sau đó theo quan đạo một đường xuôi nam. Chờ sau khi đến Bác Châu lại đi đường thủy.
Mười mấy châu vùng Khai Phong, Trịnh Châu trước mắt còn bị Chu Quân chiếm cứ. Dự định ban đầu của Lưu Lăng chính là đi tới Bác Châu sau đó mới đi đường thủy thẳng đến Hoạt Châu, nhìn tiến độ của xưởng đóng tàu bây giờ ra sao một chút. Tiếp đó đi xuyên qua giữa Khai Phong và Trịnh Châu, một đường xuôi nam. Tái hướng nam, Nhữ Châu, Thân Châu, Hứa Châu, Trần Châu hiện giờ đều là khu vực bị quân Hán khống chế rồi. Tiếp tục đi về hướng nam, qua Quang Châu hơn một ngàn dặm cũng không còn bất cứ thành lớn nào nữa, một đường trèo đèo lội suối đến Thư châu.
Đoạn đường này Lưu Lăng cần đi ít nhất hai tháng.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận