Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 417: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
AI TÍNH TOÁN KHÔNG BỎ SÓT.
- Cũng bởi vì một sơ hở nho nhỏ, một nữ nhân, các ngươi tuy rằng nhiều người nhưng vẫn thất bại.
Vũ Tiểu Lâu cười vô cùng rạng rỡ: - Cho dù không giết được Lưu Lăng, vậy có gì phải thất vọng đây? Có thể giết chết Chỉ huy sứ của Giám sát viện, chẳng khác nào chém được một bàn tay Lưu Lăng, giết được nữ nhân kia, chẳng khác nào khoét được trái tim của Lưu Lăng, một thắng lợi rất huy hoàng. Telegram: t.me/lazyboy vn
- Đừng có mà đắc ý vênh váo, nhất là thời điểm ngươi cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Một giọng nói bình tĩnh từ bên ngoài vang lên.
Cơ thể Vũ Tiểu Lâu run lên khó có thể nhận ra, lập tức thở dài.
- Đừng quay đầu, nếu không ngươi sẽ chết.
Một giọng nói khác vang lên, cách sau lưng Vũ Tiểu Lâu không xa.
Vũ Tiểu Lâu thở dài: - Ta quả thật đã quá đắc ý, lúc trước tiên đế gia đã từng nói, Vũ Tiểu Lâu, khi nào tính tình của ngươi có thể trầm ổn một chút, ta sẽ bất chấp thân phận của ngươi, thưởng ngươi một công danh lớn. Ta vốn tưởng rằng mấy năm tù ngục, tính tình đã luyện được bình tĩnh rồi, hiện tại mới phát hiện ra, hóa ra ta vẫn như vậy.
Hắn tự trào cười nói: - Ta bỗng quên mất, Hán Vương điện hạ, tính kế mưu lược không ai trong thiên hạ bằng. Cơ hội tới quá nhẹ nhàng, hơn nữa lại quá thuận lợi, một cái bẫy hay lắm, ta cứ như vậy mà nhảy vào. Con quạ đen không phải là phá thế, mà là dẫn động thế. Ta sai rồi, vô cùng sai lầm rồi. Ta cũng đã quên, Chỉ huy sứ giám sát viện sao có thể là hạng người bình thường như vậy.
Triệu Đại lạnh lùng nói: - Ngươi đã nói, Giám sát viện hùng mạnh rồi đấy, chỉ là một thủ thuật thì làm sao che giấu được ánh mắt của Giám sát viện. Còn nữa, đừng có dùng lời nói mang ý đồ châm ngòi như vậy, Chỉ huy sứ của Giám sát viện ta không giả, ngươi cũng đừng quên, Chỉ huy sứ của Giám sát viện cũng là thần tử của Vương gia.
Triệu Đại tổng kết nói: - Ngươi thua bởi vì ngươi quá tự tin.
Vũ Tiểu Lâu nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.
- Ngươi nói không sai.
Hắn xoay người, dường như không e ngại thanh kiếm lạnh như băng phía sau, hình như buông tha cho chống cự.
- Nếu như ta nắm giữ được nữ tử này, cũng là trong sự tính toán của điện hạ ngươi, vậy thì ta không thể không nói một tiếng, khâm phục.
Hắn mặc dù chưa từng gặp Lưu Lăng, nhưng chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra, người đàn ông tuấn lãng mặc quần áo đen đứng chắp tay ngoài khoang thuyền không xa chính là Hán Vương Lưu Lăng đại danh đỉnh đỉnh. Có rất ít người, cho dù đứng trong đám người cũng hơn người. Trên người Lưu Lăng có uy thế khí phách vô biên của kẻ bề trên.
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Vũ Tiểu Lâu, thủ đoạn của ngươi cũng rất nhiều.
Vũ Tiểu Lâu bĩu môi, hơi nghiêng đầu.
- Trước tiên dùng một câu, nói cho ta biết, Chỉ huy sứ Giám sát viện là người có thể uy hiếp được ta. Lại dùng một câu, để trong lòng Tử Ngư hận ta, mỗi một câu đều là châm chích, tốt lắm.
Lưu Lăng cười rất bình thản, hờ hững.
- Ngươi làm như vậy, đơn giản chỉ là một việc làm nền.
Vũ Tiểu Lâu làm tư thế nghiêng tai lắng nghe.
Lưu Lăng chỉ phía sau hắn nói: - Ngươi muốn trốn.
Khi Lưu Lăng nói xong ba chữ kia, Vũ Tiểu Lâu đồng thời động thủ. Hắn ta đối mặt với Lưu Lăng đồng thời trong tay không có kiếm, nhưng có Nhiếp Niếp cũng giống như cầm thần binh tuyệt thế vô song trong tay. Hắn ta đưa lưng về phía Triệu Đại, còn cả Triệu Bá bị đả thương hai cánh tay. Hắn ta cố ý xoay người lại bởi vì hắn không muốn sau lưng mình có một cường nhân đứng. Uy hiếp đến từ người trẻ tuổi mặc áo trắng đó, mà không phải Triệu Đại và tên võ tướng ngu ngốc. Hơn nữa, hắn tin rằng chắc chắn cao thủ chân chính sẽ không thèm xuất thủ ở ngay sau lưng.
Đúng vậy, giống như lời nói của Lưu Lăng, hắn nói nhiều như vậy, chỉ là muốn mọi người phân tán tư tưởng mà thôi. Hắn là người như vậy, trong khoảnh khắc đi vào khoang thuyền, kỳ thật đã nhìn rõ bố cục trong khoang thuyền, sau đó theo thói quen nhìn đến đường lui.
Giống một con chim nhạn cô đơn, cũng giống một con diều giấy, hắn nhún chân một cái, thân mình nhảy ra phía ngoài. Triệu Bá tuy rằng bị thương nhưng nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Lâu, thấy hắn không tiến mà ngược lại lùi lại, giơ tay phải đã băng bó thành quyền, đập về lưng Vũ Tiểu Lâu. Một quyền này, uy thế mười phần. Nhưng đáng tiếc, một khắc Vũ Tiểu Lâu lui lại, đã ngăn cản tính toán của Triệu Bá. Hắn không quay đầu lại, cũng không dừng lại, cổ tay run lên, thanh trường kiếm đặt trên bàn lúc trước bỗng nhiên bay lên, không ngờ đâm về phía Triệu Bá.
Ngự kiếm?
Đây là bản lĩnh của con người sao?
Đương nhiên không phải là ngự kiếm, đó là thủ đoạn mà chỉ kiếm tiên trong thần thoại truyền thuyết mới biết. Thanh trường kiếm sắc bén kia sở dĩ bay lên thật ra là bởi vì trên chuôi kiếm có một sợi dây rất nhỏ mảnh, sợi dây này nối với một chỗ trong tay Vũ Tiểu Lâu. Cho nên, từ điểm này có thể nhìn ra, hắn là một người rất xảo quyệt. Hắn lừa gạt Triệu Bá, bởi vì hắn căn bản chưa từng quăng kiếm.
Nếu Triệu Bá không lùi lại tránh đi, chắc chắn sẽ bị thanh kiếm này đâm chết.
Vũ Tiểu Lâu xuất kiếm với Triệu Bá, ngón tay trái cong cong búng ra một đám ám khí sắc bén bay trong gió. Một đám ám khí hoa sinh lớn nhỏ bay thẳng qua trán Triệu Đại. Mặc dù hắn không nhìn hai người kia nhưng hắn đã nhớ rõ vị trí hai người ấy. Có thể nói, từ lúc đi vào khoang thuyền này, hắn cũng đã sắp xếp đường lui. Bởi vậy có thể thấy được đây là một người đáng sợ. Tính kế một cách đáng sợ, bình tĩnh một cách đáng sợ.
Sở dĩ hắn lui về phía trong khoang thuyền, là bởi vì hắn nhất định phải nhìn thấy được người trẻ tuổi mặc áo trắng kia. Người kia, mới có thể uy hiếp sự tồn tại tính mạng hắn.
Mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng Triệu Bá, ám khí bay thẳng đến cái trán của Triệu Bá.
Trong tốc độ ánh sáng, Vũ Tiểu Lâu chiếm thế thượng phong.
Nếu, nếu Nhiếp Niếp không ở đây, hắn có lẽ đã thật sự giết người rồi yên bình rời khỏi.
Nhiếp Niếp nhíu mày, thân hình nhàn nhã động một cái, một màu trắng thoáng hiện lên, trong nháy mắt, y bấm tay bắn lên trường kiếm đang đâm tới kia. Đinh một tiếng giòn vang, thanh cổ kiếm sắc bén lại bị ngón tay y làm gãy đỉnh! Mũi kiếm bị chặt gãy bắn nhanh ra, vừa lúc đánh bay ám khí đang phi về phía Triệu Đại. Một ngón tay đã phá vỡ sát cục Vũ Tiểu Lâu bày ra.
Mũi kiếm của thanh trường kiếm bị chặt đứt cuốn trở về, bay về phía cổ họng Vũ Tiểu Lâu. Một ngón tay, không những cứu được hai người, còn ra được một chiêu tấn công.
Thân hình Vũ Tiểu Lâu bay lùi lại, ngón tay duỗi ra kẹp mũi kiếm đang bay với tốc độ thần tốc, nhẹ nhàng không hề hấn gì, hắn nhíu mày, mũi cổ kiếm Nhiếp Niếp bắn ra được hai ngón tay hắn dễ dàng kẹp lấy. Đỡ lấy lực độ, Vũ Tiểu Lâu đụng mạnh vào cửa sổ khoang thuyền, vút ra bên ngoài. Một giọt máu từ trên cổ kiếm chảy xuống, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Chân Nhiếp Niếp khẽ nhón một cái, đuổi theo bóng lưng của Vũ Tiểu Lâu. Giữa không trung, tay của y vung lên, ngón tay thanh tú của y đang bắn ra cái gì đó.
Không để ý tới tiếng kêu đau đớn phía sau, Nhiếp Niếp men theo bóng dáng áo gấm đuổi theo.
Hoàng Hàn có trong tay Trần Tử Ngư, cho nên mặc dù Vũ Tiểu Lâu chạy trốn không để ý tới gã, gã cảm thấy mình cũng có cách thoát thân. Chỉ cần có người phụ nữ này trong tay, tính mạng của gã sẽ không gặp nguy hiểm. Cho nên, khi lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Vũ Tiểu Lâu, gã bắt đầu chậm rãi dựa vào mép thuyền. Bỗng nhiên, một cảm giác nguy cơ dâng lên mãnh liệt trong lòng, gần như theo bản năng, Hoàng Hàn xoay người, giơ hoành đao trong tay lên che trước mặt. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân hình Hoàng Hàn cứng ngắc, lập tức mềm nhũn, suy sụp, tuyệt vọng.
Trên hoành đao bằng thép có một cái lỗ nhỏ, trên trán Hoàng Hàn cũng có một cái lỗ nhỏ.
Xuyên thủng cả hoành đao đấy, xuyên thủng cả đầu Hoàng Hàn đấy, là một giọt máu. Là viên đạn Nhiếp Niếp tùy tay bắn ra. Máu của Vũ Tiểu Lâu rơi xuống. Ngón tay Vũ Tiểu Lâu kẹp lấy thanh kiếm nhưng đã bị thương.
Lưu Lăng dìu Trần Tử Ngư, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhìn hai người đàn ông mặc áo đỏ và áo trắng như tuyết, một trước một sau biến mất trong tầm mắt.
- Để nàng chịu khổ rồi.
Lưu Lăng thấp giọng nói.
Trần Tử Ngư lắc lắc đầu, mím môi, tựa đầu vào lồng ngực Lưu Lăng, cảm nhận được sự ấm áp và vững chắc của hắn. Nàng biết, nàng từ trước đến nay luôn biết, Vương gia tính kế mỗi một kẻ thù, tính kế thiên hạ nhưng sẽ không tính kế người phụ nữ của mình. Bởi vì Vũ Tiểu Lâu thật sự quá mạnh, xuất hiện lần đầu tiên, dẫn đến huynh đệ Nhiếp thị ra tay, sau đó cố ý giả bộ như không địch lại rút lui, trên nửa đường lại che giấu. Hoàng Hàn giả dạng Vũ Tiểu Lâu tiếp tục chạy trốn, còn Vũ Tiểu Lâu thật thì trở về, rất nhẹ nhàng chế phục Trần Tử Ngư. Huynh đệ Nhiếp thị sở dĩ không gấp gáp trở về hẳn là bị bẫy khác do Vũ Tiểu Lâu sắp xếp vây khốn.
Có thể nói, về mặt tâm cơ, Vũ Tiểu Lâu là người cực kì đáng sợ.
Cho nên hắn mới tự tin, tự tin cho rằng dựa vào chính hắn mới có thể lật đổ Giám sát viện Đại Hán, có thể lật đổ Hán Vương Lưu Lăng bách chiến bách thắng.
Hắn lựa chọn thời cơ rất chính xác, bởi vì ở gần Thương Châu, sự chú ý của Lưu Lăng và Giám sát viện nhất định là ở trên đại quân Khiết Đan bên kia. Lúc này là thời điểm tốt nhất hắn xuống tay. Hắn đã rất coi trọng Hán Vương điện hạ chưa từng gặp mặt, bất kể là thời cơ hành động hay kế hoạch đều có thể nói là hoàn mỹ. Nhưng hắn không nghĩ tới là, đó là một cái bẫy, một cái bẫy đào ra dành riêng cho hắn. Hắn tính kế hết thảy, duy chỉ không tưởng tượng được, bên người Lưu Lăng lại có một cao thủ đáng sợ như vậy. Hắn rất tự tin với tu vi của mình, đây cũng là là thứ hắn dựa vào để bảo vệ chính mình khi thất bại. Kim y mạnh nhất Giám sát viện hắn đã từng nhìn thấy, không phải là đối thủ của hắn. Hắn không biết rằng, cao thủ bên người Lưu Lăng lại mạnh hơn cả Kim y tên là Cơ Vô Danh kia.
Nhiếp Niếp là người Lưu Lăng mời tới.
Nhiếp Niếp không thích giết người.
Trên thuyền lớn yên lặng, ngay cả âm thanh máu trên cánh tay Triệu Bá rơi xuống boong thuyền cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cũng không biết là ảo giác, hay là sự thật.
Dường như người trên thuyền không chú ý tới, xa xa, trong bụi cỏ bên bờ biển, có một người đang lặng lẽ rẽ bụi cỏ, ló đầu ra nhìn trộm vài lần về phía thuyền lớn. Sau khi y nhìn thấy thuyền lớn, thân thể hơi chấn động, rồi lập tức lặng lẽ lui lại. Ở phía sau, mười mấy thám báo Khiết Đan đầy đủ võ trang nằm sấp trên mặt đất, ngay cả ngựa cũng bị ấn xuống.
- Hưu Lang, ngươi mang theo vài người về bẩm báo với Đại vương, nói với Đại vương rằng cá lớn đã mắc câu. Ta mang người ở đây trông coi, ngươi mau trở về!
Đội trưởng thám báo xoay người lại sai bảo.
Thám báo trẻ tuổi tên Hưu Lang lên tiếng, mang theo ba bốn người lặng lẽ lui về phía sau. Bọn họ quay người lại, bỗng nhiên đứng lại cứng đờ.
Một con dã thú cực lớn màu đen đi tới, trừng đôi mắt lớn lạnh lẽo âm u nhìn bọn hắn chằm chằm.
Một đội Giám sát vệ không biết khi nào xuất hiện sau thám báo Khiết Đan, đứng phía sau con dã thú đen lớn, khuôn mặt lạnh lẽo u ám cầm liên nhỏ, nhắm thẳng vào bọn hắn.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận