Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 267: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
PHÁT HIỆN BẤT NGỜ
Tấn Châu là phòng tuyến phía Bắc của Đại Chu, sau khi Hậu Hán bị Hậu Chu diệt, nơi này trở nên cực kỳ trọng yếu về mặt quân sự. Từ lúc Quách Uy xưng đế đến nay, triều đình Hậu Chu luôn phái trọng binh trú đóng nhằm chấn nhiếp Hán quốc ở phương Bắc. Cứ như vậy, tòa hùng thành này dần thực sự trở thành một quân sự pháo đài. Từ trước đến nay, đại sự ở đây đều do Đại tướng quân trú đóng chủ trì, nha môn châu phủ chỉ như vật trang trí không hề có thực quyền. Dân chúng trong thành Tấn Châu từ lâu đã thích ứng với không khí chiến tranh, cho dù là đội quân nào tiếp quản Tấn Châu thì bọn họ vẫn cứ sinh hoạt bình thường như mọi ngày.
Vì thời đại này là một thời kỳ lịch sử đặc thù, hàng năm chiến tranh không dứt. Chưa kể đến chiến tranh giữa quốc gia này và quốc gia khác, chỉ các cuộc nội chiến của mỗi quốc gia cũng đã liên miên không dứt. Thời kì này, dân chúng không hề có khái niệm về lòng trung thành. Trong giai đoạn lịch sử hỗn loạn này, dân chúng sẽ không vì sinh sống trong lãnh thổ một quốc gia mà trung thành với quốc gia đó, cũng như sẽ không có hận thù gì nếu đất nước bị quốc gia khác xâm lược . Đây là một thời đại bi ai, cũng là một thời đại thê lương.
Hôm nay có thể là Hậu Hán, ngày mai đã đổi thành Hậu Chu. Hôm nay có thể là đất của Hậu Thục, ngày mai đã thấy quốc kỳ Đại Chu cắm lên. Chuyện như vậy quá bình thường, bình thường đến mức khiến dân chúng thờ ơ. Cho nên, khi lá cờ Đại Chu trên tường thành Tấn Châu bị triệt tiêu thay bằng lá cờ Phi Long của Đại Hán, khi lá cờ chữ Mông bị đốt cháy, lá cờ chữ Lưu được dựng lên thay thế, sau mấy ngày khi sự khẩn trương và sợ hãi đã dần tiêu tan, dân chúng trong thành lại một lần nữa khôi phục cuộc sống bình thường.
Chính là như thế, chẳng lẽ ngươi còn trông chờ bọn họ cầm dao làm bếp hoặc cái cuốc cái xẻng đi liều mạng với quân Hán? Cho dù có người nói đây là nô tính cũng được, là vô tri cũng được, nhưng dân chúng dù sao cũng phải sống, mặc kệ ai làm Hoàng Đế, chuyện bọn họ có thể làm chỉ là buộc chính mình phải không ngừng thích ứng. Chỉ cần còn một miếng cơm để ăn, một cái giường để ngủ, một căn nhà ấm no, có ai tình nguyện tạo phản? Vất vả lắm mới có thể an ổn lại, có ai tình nguyện đi lang thang vất vưởng?
Được rồi, ngươi có thể nói bọn họ yếu đuối nhu nhược, không có chút tinh thần phản kháng nào. Nhưng ngươi không thể phủ định quyền được sinh tồn của bọn họ. Từ xưa đến nay, phàm là còn có thể sống được thì trong đám dân chúng có ai nguyện ý xách đầu đi đánh cược? Cái câu Vương hầu, tướng quân đâu phải cứ con vua thì lại làm vua và ai cũng có thể làm Hoàng Đế, câu đó chẳng qua chỉ để lừa gạt người khác mà thôi. Những tên từng hô khẩu hiệu đó đều đã đầu lìa khỏi cổ, còn cách địa vị Hoàng Đế cả vạn dặm. Không có chút bối cảnh nào, người xuất thân nông dân thuần túy khởi nghĩa làm Hoàng Đế chỉ có hai người. Một là người đã khai sáng cường quốc Đại Hán, Cao Tổ Lưu Bang. Một là người đã lập nên Minh quốc hùng mạnh, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương. Đương nhiên, đây chỉ là những người đã thành công thành lập nên triều đại mới, còn sau đó những người tạo phản tự lập làm Đế rồi bị tiêu diệt thì nhiều không đếm xuể.
Có người nói người Hán thiếu đi Lang tính, trong tâm trí mang theo một loại tâm lý phụ thuộc nô dịch. Nhưng điều này không thể trách dân chúng, chỉ có thể trách mấy ngàn năm áp bức bóc lột.
Cho nên khi Lưu Lăng thay một bộ y phục thường ngày, mang theo huynh đệ Nhiếp thị và Vương Tiểu Ngưu cùng một vài thân binh đi ra đường, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cảnh yên bình ở Tấn Châu. Khủng hoảng còn chưa lan đến đã tự tiêu tan, trên mặt đám dân chúng còn treo một nụ cười tươi, tuyệt đối không phải dối trá. Bọn họ là thật sự vui mừng, quân Hán không phải trải qua đại chiến lâu dài, dễ dàng chiếm được Tấn Châu, càng không cướp giết sau khi phá được thành, đây là chuyện đáng mừng nhất rồi, không phải sao? Còn sống, tất cả mọi người đều còn sống, không còn gì có thể làm người ta thư thái được như thế.
Đường ở Tấn Châu rất rộng, nguyên nhân là để giúp cho đại quân có thể cơ động nhanh chóng. Mấy năm nay có Hữu Uy Vệ thủ ở đây, Nam Bắc không có chiến sự, dân chúng nơi đây khó khăn lắm mới có được vài năm yên bình, cho nên tất cả đều nghĩ hết cách chỉ mong cuộc sống của mình trở nên đỡ hơn một chút. Trong tòa thành quân sự hóa này, việc buôn bán không ngờ cực kỳ phồn vinh.
Hai bên đường phố, cửa hàng san sát nhau, thứ gì cũng có, thương phẩm rực rỡ muôn màu, Lưu Lăng kinh ngạc, giữa thời rối ren loạn lạc này, những thương phẩm kia được vận chuyển tới như thế nào?
- Vương gia? Kia là gì?
Vương Tiểu Ngưu nhìn những thứ chưa từng được thấy, không kìm nổi tò mò hỏi.
Lưu Lăng nhìn theo hướng chỉ của anh ta, lập tức cười nói: - Cái kia gọi là Ma Ni Luân, cũng gọi là vòng Chuyển Luân Đồng, là thứ mà hòa thượng Tây Vực hay dùng. Bình thường trên mặt đều có khắc lục tự chân ngôn, hoặc là những kinh văn đơn giản khác.
Vương Tiểu Ngưu bị lòng hiếu kỳ điều khiển, chạy đến trước gian hàng cầm lấy một vòng Chuyển Luân Đồng cẩn thận ngắm nghía, quả nhiên thấy phía trên có sáu chữ mà mình không biết. Bất quá anh ta không biết rằng không phải bởi vì sáu chữ này rất khó nhận biết, mà là cả đời anh ta đến nay chỉ biết đúng ba chữ, Vương, Tiểu, Ngưu.
Cầm thứ đó lên tay lắc lắc vài cái, Vương Tiểu Ngưu cảm thấy không tệ, nếu anh ta có con nhỏ thì tốt rồi, đồ chơi này tuyệt đối có thể dùng để chọc cười một đứa trẻ.
- Thứ này bao nhiêu tiền?
Vương Tiểu Ngưu hỏi người bán hàng.
- Một quan tiền!
Chủ hàng dường như không sợ binh lính, há mồm báo ra một cái giá khiến Vương Tiểu Ngưu bị hù dọa gần như ném luôn cái Ma Ni Luân ra xa. Một quan tiền, đó là một con số lớn, nếu dùng để mua bánh mỳ thì có thể chất đầy một xe.
- Đắt như thế!
Vương Tiểu Ngưu líu lưỡi, lập tức buông Ma Ni Luân ra, hung hăng trừng mắt nhìn chủ hàng nói: - Ngươi cứ giữ lại mà dùng, ta không mua nổi.
Lưu Lăng nhìn thấy buồn cười, lững thững đi tới cầm lấy cái Ma Ni Luân kia quan sát, là làm bằng gỗ, căn bản cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy. Nhưng hắn cũng hiểu được, trong loạn thế như thế này, giao thương gặp rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa đồ vật nhỏ như vậy, mang từ ngàn dặm xa xôi đến bán là chuyện khó có thể tin được. Thời loạn thế đám dân chúng trong tay không có chút tiền dư nào, có một xâu tiền sẽ không cất trữ mà dùng để mua gạo, ai lại đi mua thứ đồ không có chút tác dụng nào như thế này? Hơn nữa trong thời kì này, Phật Giáo ở Trung Nguyên cũng không hưng thịnh bằng đời nhà Đường, chỉ có những người nhà giàu mới mua những thứ mới mẻ đặc biệt như thế này về để bày biện trang trí.
Hắn thả Ma Ni Luân xuống, cúi đầu nhìn kỹ quầy hàng thì phát hiện những thứ bày bán trên quầy hàng này gần như đều có liên quan tới Phật Giáo.
- Những thứ này bình thường vẫn bán được ư?
Lưu Lăng nghĩ không ra, vì sao chủ quầy lại chọn buôn bán mấy thứ này.
Chủ hàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức nhanh chóng cúi thấp đầu xuống: - Tất nhiên không ít.
Lưu Lăng thấy gã dường như có chút e ngại chính mình, vẫn cúi đầu nói chuyện, hắn biết nguyên nhân là do áo gấm trên người mình. Thương nhân mặc dù có tiền cũng không thể có áo gấm mặc, mà các thế gia trong thành Tấn Châu này đã sớm dọn đi trước khi quân Hán đến, nói cách khác hiện giờ trong thành Tấn Châu, người có thể mặc áo gấm đi dạo trên đường cái rất có thể là đại nhân vật trong quân đội. Người bán hàng rong quanh năm buôn bán cho nên con mắt nhìn người tất phải có.
Lưu Lăng nhìn lướt qua hàng hóa phủ bụi trên sạp, cười cười, không hỏi nữa.
- Vật này ta thấy tối đa cũng chỉ giá trị hai trăm văn tiền, nếu đồng ý bán, ta sẽ mua một cái làm quà tặng.
Lưu Lăng lại cầm Ma Ni Luân kia lên, xoay xoay trong tay.
- Công tử nếu đã thích, hai trăm văn thì hai trăm văn, không dám nhờ vả gì công tử, chỉ cầu về sau có thể chiếu cố tới việc kinh doanh của tại hạ.
Lưu Lăng cười, rút một khối bạc vụn khoảng bảy tám trăm văn, tùy tay để lên quầy hàng, cầm Ma Ni Luân kia đưa cho Vương Tiểu Ngưu nói: - Cho ngươi!
Vương Tiểu Ngưu sửng sốt, vội vàng từ chối: - Sao dám để Vương gia tốn kém được.
Lưu Lăng cười hỏi: - Ngươi thấy thứ này thế nào?
Vương Tiểu Ngưu ngượng ngùng đáp: - Thuộc hạ cảm thấy đồ chơi này không tồi, dùng để dỗ hài tử chắc chắn dễ dàng. Thuộc hạ cũng chỉ thấy mới lạ, thuộc hạ...thuộc hạ vẫn còn chưa có con nhỏ để dỗ chơi.
Lưu Lăng cười ha ha, nhét Ma Ni Luân vào trong lòng Vương Tiểu Ngưu rồi đi nhanh ra ngoài.
Vương Tiểu Ngưu thầm cảm động, cầm lấy Ma Ni Luân nhìn trái nhìn phải, yêu thích không nỡ rời tay. Gã cũng không biết thứ này có lợi ích gì, cũng không biết có hàm nghĩa gì, chỉ cảm thấy tương lai con của mình nhất định sẽ thích nó.
- Phái người theo dõi người bán hàng rong kia!
Lưu Lăng nhẹ giọng nói với Nhiếp Nhân Địch.
Nhiếp Nhân Địch gật đầu, xoay người đi tìm Ảnh Vệ. Khi mọi người vừa đi khuất sau góc đường, người bán hàng rong lập tức nhanh chóng thu dọn quầy hàng, nhét lung tung vào trong chiếc xe đẩy nhỏ, sau đó vội vàng đẩy xe đi về một hướng khác. Trong một ngõ hẹp, Nhiếp Nhân Địch lệnh cho Ảnh Vệ đang bảo hộ Lưu Lăng âm thầm theo sau, còn chính mình thì quay về bên cạnh Lưu Lăng.
- Vương gia, đã phái người đi theo, Vương gia hoài nghi người bán hàng rong kia là gian tế của quân Chu?
Nhiếp Nhân Địch sau khi trở về thấp giọng nói.
Lưu Lăng lắc đầu: - Không biết có phải gian tế quân Chu hay không, nhưng tuyệt đối không phải một người bán hàng rong!
Giữa ngón trỏ và ngón cái có một vết chai dày, vết chai đó chỉ có người thường xuyên người cầm đao mới có thể tạo ra được. Hơn nữa tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong ánh mắt người bán hàng rong kia lại có sự hoảng hốt, khóe miệng không được tự nhiên, nếu trong nội tâm không lo lắng điều gì thì sao gã lại khẩn trương như vậy. Lại nói, người nọ rõ ràng không thật sự quan tâm tới tiền vàng, bằng không khi nhìn thấy một khối bạc trị giá bảy tám trăm văn tiền thì gã phải biểu hiện rất vui mừng mới đúng, dù sao trị giá khối bạc kia cũng vượt xa cái giá hai trăm văn tiền mà Lưu Lăng đưa ra. Một người như vậy thật sự có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Người bán hàng rong kia vừa đẩy xe hàng vừa quay đầu lại quan sát, thấy không có ai bám theo lúc này mới thở dài một hơi. Lấy những thứ trên xe bỏ vào cái túi sau lưng, sau đó xoay người đi vào trong một khoảng sân nhỏ. Ảnh Vệ thấy gã đi vào cũng muốn bám theo, nhưng chợt phát hiện xung quanh nơi này không ngờ được cài cắm không dưới ba trạm gác ngầm, thân thể anh ta lay động lui vào trong một ngõ tối, không làm kinh động đến những trạm gác đó.
Sau khi người bán hàng rong vào trong sân, gã liền tùy tiện đặt cái bao xuống một góc rồi đẩy cửa bước vào một gian nhà, cầm ấm trà nguội đưa lên miệng tu ừng ực, sau đó mới lau miệng xoay người đi về phía nhà giữa.
- Thuộc hạ Khâu Thạc, Đường Chủ Hương Đường Tấn Châu, bái kiến Thánh Mẫu, Thánh Nữ!
- Vào đi!
Trong phòng truyền ra một giọng nói lãnh đạm, không mang một chút cảm xúc nào.
- Có việc gì?
Ngồi trong phòng là hai nữ nhân, người lớn tuổi hơn là một nữ tử mặc trang phục đoan trang dịu dàng, đúng là Thánh Mẫu Bạch Liên Giáo Diệp Tú Ninh. Người còn lại tuổi chừng mười sáu mười bảy, mặc một bộ quần áo màu trắng, là đệ tử thân truyền của Đông Phương Luân Nhật, Loan Ảnh, trên người nàng đã có vài phần phong phạm của một Đại Tông Sư võ học.
Loan Ảnh đặt chén trà xuống, cau mày nói: - Không phải đã nói với ngươi rồi sao, không có chuyện quan trọng thì không được bước vào hậu viện, thân thể Thánh Mẫu không tốt, cần được tĩnh dưỡng.
Khâu Thạc khom người nói: - Thuộc hạ vô lễ xin Thánh Mẫu, Thánh Nữ xá tội. Chỉ có điều, thuộc hạ có tình báo quan trọng muốn bẩm báo.
- Nói!
- Vừa rồi, thuộc hạ đã gặp Lưu Lăng trên đường!

Bình Luận

0 Thảo luận