Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 304: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
TẤN CÔNG KHÓ KHĂN
Thẩm Vạn Niên vẫn đang đợi, nhìn xem những tên binh sĩ quân Hán kia sẽ vác những cái khiên to lớn vượt qua thành lũy đầu tiên thế nào. Trong lúc quân Hán giống như con rùa thu cổ và tứ chi vào trong mai dần dần chuyển động thì y thậm chí muốn bật cười. Nhưng, khi thấy vô số mũi giáo sắc nhọn đâm ra thì y biết thành lũy kia tuyệt đối không giữ được nữa rồi. Nhưng trong lòng y vẫn còn nuôi chút hy vọng là quân Hán không có cách nào vác được những chiếc khiên to lớn kia vượt qua thành lũy cao hơn thân hình của một người.
Nhưng y đã nhầm! Y trợn trừng mắt nhìn những binh sĩ quân Hán dễ dàng vượt qua thành lũy kia mà không biết làm thế nào.
Khi những cự thuẫn thủ của quân Hán đã hạ sức phòng ngự của thành lũy xuống mức không còn gì uy hiếp cả, họ đặt khiên lớn dựa nghiêng lên trên thành lũy, cứ như vậy, giống như đang xây một sườn dốc. Những bộ giáo thủ của quân Hán ở phía sau bắt đầu theo sườn dốc xông lên, sau đó xông lại giết những quân Chu còn sót lại không nhiều. Tiếp theo đó, những cung tiễn thủ và bộ giáo thủ của đại đội quân Hán xông qua hàng rào thứ nhất. Sau đó dưới sức áp chế của cung tiễn thủ với quân Chu đang xông lại hàng rào thứ hai, các cự thuẫn thủ cũng trèo lên thành lũy, sau đó mấy người hợp lực kéo cự thuẫn lên. Rất nhanh, cự thuẫn thủ đã bắt đầu tập kết ở trong thành lũy thứ nhất đó.
Trịnh Siêu là người đầu tiên vượt qua thành lũy đó. Bộ giáo trong tay y, ít nhất có thể đâm chết ba tên binh lính quân Chu. Quân Chu đứng trên tường thành thấp lộ ra nửa thân người trên như một tấm bia, thậm chí còn dễ đánh hơn tấm bia. Mặc dù y là người Đại Chu, đối với Đại Chu mà nói thì y là một tên nghịch tặc, nhưng y cũng là người biết nhìn xa trông rộng. Thông qua sự quan sát trong mấy ngày này, y xác định được Lưu Lăng là người có thể thành đại nghiệp, có mưu đồ đại cục, những thành tựu đạt được trong tương lai sẽ không thể so sánh được. Đại Chu thất thế, người trong thiên hạ đều hoang mang. Mặc dù Lưu Lăng không phải là người Đại Chu nhưng lại là người có hy vọng sẽ sớm kết thúc được loạn thế Đại Chu nhất.
Từ sau khi Trịnh Siêu phân tích lợi hại thì lập tức hạ quyết tâm đầu hàng quân Hán, thật ra điều này mọi người cũng đều hiểu được. Lần này, mọi người càng có cái nhìn nhận sâu sắc về sự quyết đoán của y hơn. Nếu như Trịnh Siêu đã nhìn ra Lưu Lăng là người có tư cách, có năng lực, cũng có hy vọng thống nhất Trung Nguyên thì y sẽ quyết tâm đi theo Lưu Lăng để giành được thiên hạ. Muốn có được sự thừa nhận của Lưu Lăng thì chỉ có một cách là vứt bỏ những thành kiến về bờ cõi lãnh thổ và dùng thực lực của bản thân mình để thuyết phục Lưu Lăng mà thôi.
Thiên hạ Đại Chu sớm muộn gì cũng phải lập yên ổn lại nhưng những thế lực bạo loạn trong nội bộ Đại Chu lại không có ai có khả năng thống nhất Trung Nguyên. Kể cả Lưu Lăng không xuất binh, đợi sau khi Liêu và Hạ ra tay thì Đại Chu cũng khó tránh khỏi kết cục diệt quốc. Liêu, Hạ, Hán, nếu như để Trịnh Siêu lựa chọn thì không còn nghi ngờ gì nữa, người Hán chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bắc Hán trong lịch sử là do Lưu Sùng thành lập, nhưng Lưu Sùng là người của bộ tộc Sa Đà chứ không phải là người Hán chính gốc. Nhưng trong thời đại loạn lạc nơi này, Bắc Hán lại không phải do Lưu Sùng lập nên, thậm chí Lưu Sùng sớm đã mất rồi, căn bản không đạt đến độ cao mà vốn đạt được trong lịch sử. Sau 'Ngũ Hồ loạn Hoa', Người Hồ vào Trung Nguyên không dưới trăm vạn người, còn số người Hán ở Trung Nguyên thì giảm không ngừng. Lưu Lăng thân làm một người xuyên việt đến thời đại này, trong người hắn không có dòng máu của người Hồ, trong người hắn có dòng máu người Hán chảy xuyên suốt.
Có câu "Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm" khiến Lưu Lăng sục sôi nhiệt huyết. Nhưng thực lực của Bắc Hán quá mỏng yếu, căn bản không thể chống cự lại được bao bọc của Đại Liêu và Đại Hạ. Điều mà hắn có thể làm được chỉ là khiêu khích mối quan hệ giữa Hạ và Liêu, sau đó để cho hai đại cường quốc này đánh lẫn nhau. Như vậy, Lưu Lăng sẽ có cơ hội thống nhất Trung Nguyên. Đợi sau khi hắn thống nhất được Trung Nguyên thì sẽ không cần sợ hai nước có thực lực mạnh như Liêu và Hạ nữa. Trong kế hoạch của Lưu Lăng, thống nhất Đại Chu, chiếm Trung Nguyên là bước thứ nhất, còn về bước thứ hai là dẹp yên Giang Nam hay chỉ huy quân lên phía Bắc thì còn phải xem tình thế sau này rồi mới quyết định.
Muốn chặn Liêu và Hạ ở ngoài cửa thì phải có vũ lực lớn mạnh. Nhưng Bắc Hán chỉ là một đất nước nhỏ bé nhân khẩu hơn hai trăm vạn người, lấy toàn dân làm binh, bất luận nam nữ già trẻ đều cộng hết lại thậm chí còn không nhiều bằng số quân đội của hai nước Hạ và Liêu. Vì vậy Lưu Lăng biết rõ rằng, muốn để người Hán đứng lên thì nhất định phải kết thúc cục diện hỗn loạn lâu dài của Trung Nguyên, hình thành một đất nước có vũ lực cường mạnh thống nhất.
Còn Đại Chu là đất nước lớn nhất Trung Nguyên, có hơn nghìn vạn dân, đây là con số vô cùng lớn. Nếu Lưu Lăng không phải vì muốn giữ tình thân mà giờ đây đã mất đi, thậm chí hắn từng nghĩ có nên giúp Sài Vinh một tay không, để thiết kỵ của Liêu và Hạ mãi mãi không thể đặt một bước chân lên đất Trung Nguyên. Nếu như hắn xuyên việt về Đại Chu, với sự hùng mạnh của quốc lực Đại Chu, nói không chừng hiện giờ cả Trung Nguyên đã được thống nhất rồi cũng nên. Từ niên hiệu mà Lưu Lăng đặt cho tân đế Đại Hán có thể nhìn ra, mục tiêu của Lưu Lăng, niên hiệu của Đại Hán hiện giờ đó là Đại Thống.
Cũng giống như những lời mà hắn đã từng nói với Lư Ngọc Châu. Hắn nam chinh bắc chiến, không phải muốn thành bá nghiệp gì đó, không phải vì muốn ngồi lên vị trí trên vạn người kia, hắn chỉ muốn đánh cho giang sơn được yên ổn hòa bình, để bách tính trong thiên hạ không phải chịu khổ của loạn chiến tranh nữa. Lưu Lăng luôn nghĩ, nếu như thượng đế đã an bài hắn xuyên việt đến thế thời loạn lạc này, nếu như hắn không làm được gì thì chẳng phải là rất đáng tiếc sao? Đến cùng với hắn thì dấu tích lịch sử cũng có thay đổi, nếu như lịch sử ban đầu đã thay đổi diện mạo thì hắn cũng không để ý gì là làm loạn ở đây thêm chút nữa, sau đó kết thúc thế thời loạn lạc này. Hắn không muốn tạo ra cái gì mà chỉ muốn giữ lại thôi.
Hắn đã từng muốn giữ chỉ là chút máu mủ tình thân nhưng cuối cùng hắn đã không thành công. Có rất nhiều lý do cũng rất khiến người khác đau lòng nhưng Lưu Lăng tuyệt đối sẽ không vì những cái này mà than trách. Bởi vì mục tiêu hắn muốn nắm giữ đã thay đổi rồi. Hiện giờ thứ mà hắn muốn nắm giữ và bảo vệ chính là hạnh phúc của muôn dân, trong đó bao gồm hạnh phúc của chính bản thân hắn. Hắn có người phụ nữ yêu hắn, sau này còn có những đứa con đáng yêu. Bách tính cũng có người nhà của họ, cũng có phụ mẫu hay con cái nhưng thế thời loạn lạc lại là thời đại ăn thịt con người, những bách tính ở tầng thấp nhất của xã hội mãi mãi là những người phải chịu đau khổ lớn nhất.
Nếu như đã đến rồi thì phải xoay sở một đời. Nếu như muốn xoay sở mà sống thì không thể chỉ sống vì mỗi bản thân mình. Nếu như đã không thể thích ứng được với thời đại này, vậy thì... Phải thay đổi thời đại này thôi.
Trịnh Siêu khẳng định nhiều lần Lưu Lăng là người có tiền đồ huy hoàng, vì vậy, vì tương lai của bản thân mình, y đã đặt cược tất cả lên Lưu Lăng. Vinh cùng vinh, diệt cùng diệt.
Vì vậy, trong lúc y ra tay giết chết những quân Chu kia, trong lòng y đã không có chút day dứt áy náy nào.
Lưu Lăng cười, khoát tay chỉ về trước, đại quân chậm rãi di chuyển về trước, dần dần đi vào sơn cốc. Biểu hiện của Trịnh Siêu rất đa dạng, biểu hiện đầu tiên của y trước mặt Lưu Lăng, có thể dùng từ 'hoàn hảo' để hình dung. Có thể nói, y dùng hành động thực tế của mình để làm giảm dần nỗi lo lắng trong lòng Lưu Lăng với y, sẽ có một ngày nỗi lo lắng đó sẽ hoàn toàn biến mất. Lúc Lưu Lăng dẫn đại quân tiến vào thành lũy đầu tiên, Trịnh Siêu đã dẫn chưa đầy một nghìn người liên tiếp vào thành lũy thứ chín.
Mắt thấy sĩ khí của quân Chu ngày càng yếu đi, Lưu Lăng ra lệnh: - Triệu Bá! Ngươi dẫn đội quân dự bị lên thay Trịnh tướng quân! Hắn có vẻ mệt rồi, các binh sĩ cũng thấm mệt!
Khó khăn lắm mới có được cơ hội xông lên, Triệu Bá hưng phấn đáp lại một tiếng, dẫn theo số cự thuẫn thủ còn lại, điểm thêm ba trăm binh trường giáo, ba trăm cung tiễn thủ xông lên trước.
Trịnh Siêu quả thật là mệt quá rồi, sau khi tấn công hàng rào thứ chín, y hạ lệnh cho các cung tiễn thủ áp chế quân địch phản kháng, sau đó hạ lệnh cho cự thuẫn thủ và bộ giáo thủ nghỉ ngơi ngay tức khắc. Mặc dù y biết nếu tiếp tục tấn công tuyệt đối có thể đánh gục sĩ khí của quân Chu nhưng y và binh sĩ của y quả thật là mệt quá rồi. Năm trăm thân binh mà y dẫn theo xông lên phía trước thì hiện giờ đã chết mất một nửa. Mặc dù giết được địch gấp sáu bảy lần nhưng thể lực cũng có giới hạn.
Vẫn may! Lưu Lăng không phải là con người quá hà khắc. Trong lúc Trịnh Siêu thấy mình có chút không thể kiên trì được nữa, Hán tướng Triệu Bá dẫn hơn nghìn nhân mã giết tới. Mặc dù y không quen Triệu Bá nhưng cũng biết đây là một chiến tướng rất dũng mãnh của Lưu Lăng. Nhìn thấy Triệu Bá đến, Trịnh Siêu lau mồ hôi, lớn tiếng nói:
- Ta mệt rồi! Tướng quân có thể thay ta không?
- Ta cũng chính là phụng lệnh của Vương gia đến thay cho tướng quân nghỉ ngơi!
Triệu Bá lớn tiếng đáp lại, sau đó 'gửi tặng' Trịnh Siêu ánh mắt ngưỡng mộ kính phục. Ngay lập tức y quát lớn, dẫn đội quân dự bị xông lên trên.
Trên thân Thẩm Vạn Niên đã dính bốn vết thương, đều là do bộ giáo sắc nhọn của quân Hán đâm phải. Lấy thân làm lính tốt tiên phong tác chiến là thói quen của gã nhưng lần này dũng khí của gã không thể cho các binh sĩ một niềm tin về sự toàn thắng được, ngược lại cùng với việc hết lần này đến lần khác gã vứt bỏ tuyến phòng ngự thì sĩ khí quân đội ngày càng yếu đi. Thẩm Vạn Niên không phải là con người dựa vào mưu mà chiến thắng, gã có võ lực và dũng khí mà trăm quân cộng lại nhưng lại không có trí tuệ ứng phó với thế trận bất lợi.
Mắt thấy quân Hán thay đổi đội quân tấn công, sau khi quân đội xông lên thì sĩ khí càng tăng. Thành lũy thứ mười rất nhanh đã bị công phá, hai trăm quân Chu tháo chạy mất một nửa, thậm chí bọn họ còn không còn dũng khí kháng cự nữa. Trong giây phút cự thuẫn của quân Hán đến gần thành lũy, quân Chu dần dần nhảy xuống dưới tường thấp để thoát thân. Theo như bọn họ thấy, thuẫn trận giống như con nhím kia không có cách nào ngăn lại được. Thẩm Vạn Niên phẫn nộ, vốn định giết người đốc chiến nhưng cuối cùng vẫn không biết làm thế nào ngoài thở dài. Thân làm chủ tướng nhưng gã không có cách nào ngăn được thế tấn công của quân Hán thì làm sao có thể trách được binh sĩ.
Thẩm Vạn Niên cắn răng, thẳng người như muốn một lần nữa xông lên nghênh chiến nhưng đã bị đám thân binh sống chết kéo lại.
Một tiểu binh mới tòng quân được nửa năm nhìn thấy Thẩm Vạn Niên phẫn nộ hét lớn thì nhút nhát nói một câu: - Tướng quân...Thuộc hạ...Thuộc hạ có cách!
Thẩm Vạn Niên ngây người một cái, lập tức nắm chặt vai của tiểu binh mà hét: - Có cách gì, nói mau!
Tiểu binh đó bị gã dọa cho chết khiếp, giọng nói có chút run rẩy: - Có thể...Có thể dùng hỏa tiễn!
-Ha ha!
Thẩm Vạn Niên dùng tay vỗ mạnh lên vai của tiểu binh đó khiến tiểu binh đó loạng choạng:
- Ta phục ngươi thật đó, sao không nói sớm! Người đâu! Người đâu! Mau! Mau dùng hỏa tiễn bắn những cự thuẫn đó, đốt chết mấy tên binh Hán chó chết ấy đi!
Thật ra là do gã căng thẳng quá hóa loạn, vì dùng hỏa tiễn đối địch không phải là cách khó nghĩ ra. Chỉ có điều Thẩm Vạn Niên vẫn luôn nghĩ rằng bày trận phòng ngự của gã là không thể tấn công được. Sau khi bị quân Hán liên tiếp tấn công mười một thành lũy thì gã tâm loạn, lúc này nghe thấy tiểu binh kia nhắc nhở nên ngay lập tức như nở hoa trong lòng.
Cung tiễn thủ của quân Chu tự xé một mảnh dài từ ống tay áo mình bọc lên mũi tên lông vũ, sau đó tìm dầu đến tẩm lên đó, châm lửa. Vải được tẩm dầu chẳng mấy chốc cháy vùn vụt. Mấy trăm cung tiễn thủ lập tức bắn những mũi tên châm lửa đó đi. Vèo vèo, bùm bụp những mũi tên đập lên cự thuẫn, những cự thuẫn dính máu người rất khó bốc cháy. Nhưng quân Chu bắn ra là mũi tên lông vũ, những mũi tên đó giống như mưa lớn bắn phản công về phía thuẫn trận của quân Hán.
Cuối cùng, sau khi thành lũy thứ mười hai bị vứt bỏ, cự thuẫn quân Hán cũng bị đốt phần lớn, hàng nghìn hỏa tiễn điểm lên cự thuẫn, lửa rất nhanh đã cháy bùng lên.
Thấy hỏa tiễn có uy lực, Thẩm Vạn Niên quả quyết vứt đi một thành lũy. Gã rải đầy dầu cải trong thành lũy vứt đi này, sau đó dẫn binh lui đến thành lũy phía sau. Đợi sau khi quân Hán xông lại thì một trận hỏa tiễn bắn lại. Ngay lập tức, quân Hán lâm vào biển lửa.
Đúng trong lúc này, vận mệnh của quân Chu đã đến rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận