AI CÓ THỂ ĐỊNH TRUNG NGUYÊN
Ngày mười bốn tháng bảy năm Đại Thống Đại Hán thứ ba, Hán quân cùng Chu quân đã giằng co ở sườn núi Phi Long một ngày một đêm, mặc dù xung đột không lớn, nhưng song phương không ngừng dùng đến tiểu thủ đoạn, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt. Thật giống như hai quyền thủ trên lôi đài, trận đấu mới bắt đầu liền tiến hành thử thăm dò đối phương. Bây giờ nhìn lại, Bùi Chiến đang nắm trong tay mười lăm vạn binh quả thật là một tuyển thủ vô cùng nặng kí, mà Hoa Linh và Dương Nghiệp chỉ có bốn vạn binh lông gà vỏ tỏi thì số lượng quả thực có phần nhẹ cân. Tuy nhiên, đôi khi sự tình không hề đơn giản như bề ngoài của nó, ai mà biết được quân Hán nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối liệu có hậu chiêu hay không kia chứ.
Khúc Thắng an bài hai ngàn kỵ binh, tiến hành quấy nhiễu đại doanh quân Hán ngay trong đêm. Nhưng không nghĩ tới quân Hán lại đang ở ngoài trận địa đại doanh sẵn sàng đón địch, thoạt nhìn phải có ít nhất năm ngàn nhân mã đang nghiêm chỉnh xếp thành trận thế, giống như đang chờ Chu quân tự động chui đầu vào lưới. Tướng lĩnh dẫn đầu Chu quân không dám tiếp tục đi về phía trước, rơi vào đường cùng đành phải quay trở về đại doanh. Khúc Thắng nghe báo rằng quân Hán đã sớm có chuẩn bị thì cũng không giật mình gì nhiều, bởi vì cảm thấy một đối thủ như vậy mới đủ để khiến mình coi trọng. Nhưng ngày hôm sau vào lúc mặt trời mọc, khi Khúc Thắng dẫn người đi quan sát đại doanh của Hán quân, thì mới phát hiện mấy ngàn quân xếp hàng tề chỉnh hôm qua toàn bộ đều là bù nhìn, vẫn còn đang thị uy mà cắm ở nơi đó, vừa giống như khoe khoang, lại vừa như đang giễu cợt.
Khúc Thắng giận dữ, sau khi trở về liền đem tướng lĩnh cầm quân tối hôm qua mang ra phạt cho một trận roi. Tin tức đến tai Bùi Chiến, thì y lúc đó đang nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp chỉ bĩu môi cười nhẹ, quân Hán này tuy sử dụng tiểu thủ đoạn nhưng thật ra cũng có chút đáng để khâm phục, không mất một người nào, không tốn lấy một mũi tên nào cũng có thể đẩy lui hai ngàn kỵ binh, vậy cũng xem như là một hồi thắng lợi không tồi. Tối thiểu đang ở trong khí thế này, nhân số ít ỏi của quân Hán ngược lại đang chiếm ưu thế.
Rõ ràng nhìn thấy các tướng lĩnh Chu quân đang ở ngay tại nơi cách đại doanh không xa mà lộ liễu quan sát bên mình, nhưng quân Hán cũng không thèm để ý, chỉ vừa ngâm nga mấy giai điệu vớ vẩn vừa rút bù nhìn lên ôm về doanh trại, lâu lâu còn bất chợt quăng một ánh nhìn khinh bỉ về phía đám tướng lĩnh Chu quân. Khúc Thắng vốn định gia tăng lòng can đảm cùng nỗi tức giận của các tướng lĩnh mới dẫn người đến gần quan sát đại doanh của quân Hán, nhưng không ngờ đối phương lại như có mắt không tròng mà tỏ ra thờ ơ, chả khác gì đang uể oải thức dậy sau buổi sớm tinh mơ vậy. Ngươi tới diễu võ dương oai phô bày dũng khí, ta hết lần này tới lần khác không thèm để ý tới ngươi, song phương còn chưa có chân chính đấu võ, nhưng tâm lý chiến cũng đã đánh đến hừng hực khí thế.
Khúc Thắng mang một bụng đầy uất giận quay về đại doanh, đem tướng lĩnh dẫn quân đi quấy rầy Hán doanh tối hôm qua lôi ra đánh một phen ra trò. Đánh ước chừng được hai mươi roi, nhưng gã vẫn không thấy những bực dọc trong lòng được trút xuống. Tướng lĩnh kia kỳ thật cũng không có phạm sai lầm, Khúc Thắng cũng không hiểu sao trong lòng mình cứ nghẹn mãi một cỗ lửa giận như vậy, thiêu đốt khiến gã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Còn chưa kịp quay về đại trướng của bản thân, Khúc Thắng đã bị Bùi Chiến gọi đi. Sau khi vào lều lớn, Khúc Thắng hành lễ với Bùi Chiến xong liền đứng ở một bên rầu rĩ không vui.
Bùi Chiến nhìn bộ dáng kia của gã thì cười:
- Ngươi cũng theo ta nam chinh bắc chiến đã lâu, như thế nào trong lòng lại vẫn nôn nôn nóng nóng chả khác nào nhóc con máu đầu còn chưa sạch kia chứ?
Bị Bùi Chiến một câu nói trúng tim đen, Khúc Thắng trên mặt hơi hơi phiếm hồng, nói:
- Ty chức cũng không biết làm sao lại như vậy, luôn tâm thần không yên. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có loại cảm giác này.
Bùi Chiến gật gật đầu:
- Trước đại chiến trong lòng khó có thể bình tĩnh, chuyện này cũng có lý do của nó. Nhưng ngươi thân là chủ soái một doanh, nên thời khắc nhắc nhở thân phận của chính mình. Hiện giờ này trong doanh vẫn không biết cô vương đang ở nơi này, ngươi lại là người tâm phúc trong hơn mười vạn đại quân của cô. Nếu như ngay cả người tâm phúc tâm còn rối loạn, hạ nhân còn có thể an ổn sao? Cô cho ngươi làm đại tướng thống lãnh, vốn coi trọng sự trầm ổn lão luyện của ngươi, như thế nào hôm nay còn thất thố thành ra như vậy?
Khúc Thắng vốn đang khó chịu nhưng bây giờ sau khi bị Bùi Chiến khiển trách hai câu trong lòng gã lại dần dần bình tĩnh lại. Gã biết Chu Vương điện hạ nói không sai, tâm của gã đúng là rối loạn. Thân là đại tướng lĩnh quân, dù cho tất cả mọi người đều rối loạn nhưng bản thân gã lại không được thế. Nhưng không biết vì sao, luôn có một loại cảm giác rất khó chịu, quanh quẩn ở trong lòng của gã thật lâu chưa từng tán đi. Gã không biết loại cảm giác này là cái gì, có lẽ là... Điềm xấu?
- Điện hạ, ty chức... Vẫn cảm thấy, chúng ta hẳn là phát động thế công trước với quân Hán thì tốt hơn.
Bùi Chiến nhấp ngụm rượu, đưa tay chỉ chỗ ngồi cách đó không xa:
- Nói một chút coi.
Khúc Thắng cúi người ngồi xuống ghế, sắp xếp một chút ngôn ngữ rồi mới nói ra:
- Ty chức cho rằng, quân Hán triển khai trận thế tại đây nói không chừng là đang muốn kéo dài thời gian. Mười lăm vạn đại quân của ta nam phản là vì muốn quay về ổn định thế cục tại Khai Phong. Nếu như tốn nhiều thời gian tại chỗ này, bên Khai Phong kia khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lý Thiên Phương sẽ không khoanh tay chịu chết, nếu y cấu kết với Lưu Lăng kia thì thật bất lợi với điện hạ.
Bùi Chiến gật đầu nói:
- Ngươi nghĩ không tệ, Lý Thiên Phương là sẽ không chịu nhận thua. Đã tới được vị trí như y, nếu không muốn được tiến thêm một bước nữa mới là lạ. Mọi người có tham dục, hoặc là quyền lực, hoặc là nữ nhân, hoặc là tiền vàng, một khi bắt đầu suy nghĩ, thì muốn dừng lại là điều không thể nào. Nhưng bệnh đa nghi của kẻ này rất nặng, cho nên... Y không thành được đại sự.
Bùi Chiến nghiêng người dựa vào trên giường, bộ dáng có chút lười nhác, thoạt nhìn tự tin mười phần:
- Cô vương chính chờ y đến.
- Thành Khai Phong rất kiên cố, nếu muốn đánh hạ nó thì rất khó khăn.
Bùi Chiến tự giễu cười cười nói:
- Cô biết Lý Thiên Phương sớm muộn gì cũng sẽ tạo phản, lại không ngờ được dã tâm của một người lại có thể bành trướng nhanh như vậy. Khiến y thủ Khai Phong là thất sách lớn nhất trong đời của cô. Cô hận không thể uống máu xé thịt y ra. Chỉ có điều... Nếu Lý Thiên Phương thủ vững Khai Phong không ra, dựa vào tường thành cao lớn kiên cố nơi đó, y lại có thêm một trăm ngàn đại quân thì liền có thể nói không gì phá nổi. Cô không sợ y cấu kết với Lưu Lăng, cô sợ chính là y rúc trong Khai Phong không chịu ra ngoài.
Khúc Thắng không biết sự tự tin mãnh liệt như thế của Bùi Chiến là từ đâu ra, nhưng gã chỉ biết là, nếu Lý Thiên Phương liên thủ với Lưu Lăng, Định An quân nam phản sẽ gặp phải một lần khảo nghiệm thật lớn.
- Nhưng, điện hạ, nếu mặc cho Lý Thiên Phương liên thủ với Lưu Lăng đối nghịch với quân của điện hạ thì thuộc hạ lo lắng, chiến cuộc sẽ trở nên rất gian khổ.
Bùi Chiến khoát tay áo nói:
- Chúng ta có điều cố kỵ, Lý Thiên Phường và Lưu Lăng chẳng lẽ không có sao?
Hắn tự tin nói:
- Đừng quên, phía đông Khai Phong còn có một trăm ngàn đại quân Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ của Nhạc Lạc cùng Mi Hoang đâu! Ah... Đúng rồi, hai tên tự cho là đúng kia đã sửa tên đại quân từ Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ thành Thanh Châu quân rồi. Nghe nói chúng còn đề cử Mi Hoang thành Thanh Châu quân Đại nguyên soái, Nhạc Lạc thành Phó nguyên soái.
- Một khi Lý Thiên Phương dám ra khỏi thành Khai Phong, Nhạc Lạc cùng Mi Hoang tất nhiên sẽ phát binh chiếm lấy Khai Phong!
Sau khi Khúc Thắng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, gã mới nói ra một ý tưởng thật lớn mật:
- Nếu là... Nếu là Lưu Lăng và Lý Thiên Phương cũng kéo Thanh Châu quân vào trong cuộc chiến này thì sao?
Nghe được đại tướng mà hắn tín nhiệm nhất phân tích như thế, sắc mặt Bùi Chiến vẫn không tự chủ được thay đổi một chút. Đúng vậy, hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến khả năng mà Khúc Thắng nói ấy, nhưng hắn lại có thể làm gì đây? Lúc trước tính toán từ Ký Châu chia quân trở về, kỳ thật vốn là không phải một ý kiến hay. Bây giờ suy nghĩ một chút, Bùi Chiến buồn rầu phát hiện mình sở dĩ làm ra một quyết định xúc động như vậy đa phần nguyên nhân là do lá thứ kia của Lưu Lăng.
- Chu vương ở phía trước giành chính quyền, cô ở hậu phương ổn định thế cục, Chu vương đánh một thành, cô ổn định một thành, phối hợp khăng khít, tất sẽ trở thành một câu chuyện để cho mọi người ca tụng.
Chính là câu đó mà khiến Bùi Chiến mất đi lý trí.
Một quyết định sai lầm, chắc chắn sẽ mang đến vô tận hậu hoạn. Bùi Chiến hiện tại đã đâm lao đành phải theo lao. Giờ đã đến Ngụy Châu, cách Hoàng Hà cũng không còn xa nữa, cứ như vậy trở về? Thứ nhất, làm như vậy hắn không còn mặt mũi với tên kia. Thứ hai, mặc dù bây giờ hắn quay lại Ký Châu... Nói không chừng cũng đã chậm. Mi Hoang có thể nghĩ đến viện quân của Lưu Lăng, hắn tự nhiên cũng có thể nghĩ đến. Thứ ba, nếu rút quân sang hướng bắc... Vậy bốn vạn quân Hán trước mặt kia sẽ đuổi theo ở phía sau đuổi cùng giết tận.
Cái bẫy này, kỳ thật đã được bắt đầu bố trí từ khi Lưu Lăng viết thư cho hắn rồi.
Trong lòng Bùi Chiến cũng rất loạn, nhưng hắn nhất định phải làm cho mình thoạt nhìn rất tự tin.
- Nếu Mi Hoang và Nhạc Lạc thật sự xuất binh, thế lại càng tốt. Dùng một lần duy nhất giải quyết toàn bộ kẻ thù chẳng phải sẽ chẳng thích hơn sao?
Đây là lần thứ hai hôm nay Khúc Thắng cảm thấy hoài nghi về sự tự tin có chút hoang đường của Bùi Chiến, chỉ có điều, rất nhanh Bùi Chiến liền cho gã một đáp án khiến cho hắn tự tin như thế.
- Cô đã phái người ra roi thúc ngựa chạy về đại doanh Ký Châu, lệnh Bàng Chuẩn tạm thời buông tha cho tấn công Ký Châu, đại quân tức khắc xuất phát xuôi nam. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô lại phải dừng lại chỗ này. Chỉ cần hội hợp với đại quân của cô vương thì cho dù Lưu Lăng, Lý Thiên Phương, Mi Hoang, Nhạc Lạc có cấu kết với nhau đi chăng nữa, thì cô cũng có gì phải sợ?
Hắn đứng lên, đi đến cửa của đại trướng, ánh mắt nhìn hướng xa xa, dường như có thể xem đến cỏ xanh hoa thắm tại bên ngoài đại doanh, có thể nhìn đến toàn bộ giang sơn gấm vóc Trung Nguyên, dường như đem cả thiên hạ thu hết vào trong tầm mắt.
- Từng, Liêu có Da Luật Hùng Cơ, Hạ có Ngôi Danh Nẵng Tiêu, Đại Chu có Tiên đế, tam hùng tạo thành thế chân vạc, vận mệnh thiên hạ đã định, thật khó thống nhất. Ngay sau đó, Liêu Hạ song hùng liều mạng đến lưỡng bại câu thương, mà tiên đế băng hà, ai tới kế thừa địa vị bá chủ của Trung Nguyên kẻ đó liền có thể cùng người thắng tại hai nước kia tranh giành thiên hạ. Có thực lực thay thế được vị trí tiên đế cũng chỉ có ba người mà thôi.
Bùi Chiến vươn một ngón tay:
- Cô!
Ngón tay thứ hai:
- Lưu Lăng.
Ngón tay thứ ba:
- Lý Thiên Phương.
- Bây giờ cô và hai người kia có thể quyết chiến trước, đó cũng không phải là một chuyện không tốt. Đợi sau khi cô vương diệt Lưu Lăng, đánh Lý Thiên Phương xong, lại chỉnh đốn non sông Đại Chu của ta xong xuôi, cô liền chỉ huy quân tiến về phương bắc, diệt Liêu Hạ, tàn sát Thục Đường, lập đế quốc nhất thống thiên hạ, xây dựng sự nghiệp lưu mãi thiên thu!
Khúc Thắng theo bản năng hỏi:
- Vậy Nhạc Lạc cùng Mi Hoang thì sao?
Bùi Chiến khoát tay áo cười lạnh nói:
- Hai tên tôm tép nhãi nhép chuyên đầu cơ trục lợi mà thôi, nhát như chuột, ngu dốt như lợn, không đáng để lo nghĩ.
Nhìn về phía trời cao, Bùi Chiến có chút cô đơn nói:
- Kỳ thật nói đến nói đi, ai cũng muốn có thể phân được một chén canh ngọt ngào nhấm nháp vào thời buổi loạn thế này, nhưng lại không biết, chỉ vì một ngụm mĩ vị kia mà phải trả giá đến bao nhiêu. Nhạc Lạc Mi Hoang không có thực lực này, Lý Thiên Phương cũng không thể sánh bằng Lưu Lăng. Nhân vật anh hùng hào kiệt tại Trung Nguyên bây giờ chỉ có mỗi hai người là cô và Lưu Lăng mà thôi. Một trận chiến này, kẻ nào chiến thắng thì chính kẻ đó sẽ đóng đô Trung Nguyên!
Ánh mắt của hắn sâu xa, dường như, có thể nhìn đến một người cũng đang nhìn lên trời cao tại một nơi nào đó.
----------oOo----------
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận