Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 327: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
KHE MẠC SẦU
Lưu Lăng suất lĩnh mười ba ngàn kỵ binh hướng Ung Châu đuổi theo, phía trước thám báo dò đường không ngừng đưa trở về tin tức của Chu quân. Lưu Lăng hạ lệnh đại quân không cần truy quá nhanh, cứ duy trì khoảng cách mấy trăm dặm với kỵ binh Chu quân là được. Mà lúc này, ở Hoa Châu quân Hán sau khi ổn định lượng lớn tù binh Chu quân, để lại đội ngũ hai mươi ngàn trấn thủ Hoa Châu, những đội ngũ khác mang theo ba mươi ngàn hàng binh Chu quân, cộng lại chừng chín mươi ngàn người trùng trùng điệp điệp thẳng đến Diệu Châu.
Tạ Tuấn một đường chạy tán loạn, bốn ngày sau, cách xa Ung Châu đã không tới trăm dặm, một ngày nữa là có thể vào Ung Châu, trong lòng Tạ Tuấn cũng coi như kiên định một ít. Ung Châu chính là thành cổ, tường thành cao lớn, lương thực sung túc, chỉ cần vào được trong thành là có thể kéo đại quân một trăm ngàn người, hắn cho rằng Lưu Lăng chỉ dẫn theo đội ngũ bốn mươi ngàn người đuổi theo không khác gì lấy trứng chọi đá. Hắn lại không biết, quân Hán đuổi theo chỉ có mười ba ngàn kỵ sĩ mà thôi.
Sau khi vòng qua núi Hổ Khiêu là một mảnh đồng bằng, vùng đất bằng phẳng, đứng ở trên đỉnh núi Hổ Khiêu có thể xa xa thấy được sự hùng vĩ của thành Ung Châu. Chỉ cần qua núi Hổ Khiêu trên cơ bản coi như là đã an toàn rồi. Lấy tốc độ của kỵ binh, sau khi qua núi Hổ Khiêu thêm nửa ngày là có thể vào bên trong thành Ung Châu.
Cách núi Hổ Khiêu còn trong vòng hơn mười dặm lộ trình, Tạ Tuấn thấy đội ngũ dưới trướng thật sự mỏi mệt liền hạ lệnh nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đồng thời phái thân binh dẫn đầu chạy về Ung Châu trước, thông báo cho tướng phòng Ung Châu là Cơ Tú nhanh chóng dẫn người tới đón tiếp. Đến nơi này, trong lòng Tạ Tuấn đã không có cái gì phải lo lắng cả. Hắn càng muốn triệu tập binh lính hiện giờ ở Ung Châu, cộng thêm dưới trướng mình còn có gần ba mươi ngàn kỵ binh, ở núi Hổ Khiêu mai phục muốn một kích đánh bại quân Hán đang đuổi theo phía sau.
Địa hình vùng núi Hổ Khiêu, không ai quen thuộc hơn so với hắn rồi. Hắn kinh doanh tổ chức Ung Châu nhiều năm, có thể nói đối với vùng này rõ như lòng bàn tay. Trước kia khi ở Ung Châu hắn thường xuyên đến núi Hổ Khiêu săn bắn, biết núi Hổ Khiêu có một đoạn đường núi gập ghềnh khó đi, đúng là một nơi ngăn chặn quân Hán rất tốt. Nếu dùng địa hình này mai phục một đội ngũ, đợi khi quân Hán đi qua bất chợt làm khó dễ mà nói, ngay cả giết không được Lưu Lăng cũng tất nhiên có thể làm cho quân Hán thất bại quay về.
Liên tục vài lần bị thiệt thòi trong tay Lưu Lăng, Tạ Tuấn đã thẹn quá đến nỗi thành giận. Hắn nổi tiếng là một Tiết Độ Sứ Vĩnh Hưng quân, chiếm cứ hơn ngàn dặm lãnh thổ quốc gia, nói một không hai. Là quân Hán đến khiến sự thống trị của hắn trở nên tràn đầy nguy cơ, nếu không có thể lập ra một lần đại thắng khiến quân Hán bị thương nặng mà nói, hắn sợ chuyện như đại doanh Chu quân vậy sẽ còn phát sinh nữa. Nhất định phải một lần thắng lợi để cổ vũ sĩ khí, nếu không mặc dù giữ được Ung Châu, uy tín của mình cũng sẽ phải chịu tổn thương thật lớn.
Ung Châu là địa bàn của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép có người đến tranh giành. Bất kể là người Đại Chu hay là người của Hán quốc đều như vậy, nơi này, là vương quốc của hắn.
Hiện giờ Ung Châu còn có binh lính hai mươi ngàn, hơn nữa dưới trướng mình còn có ba mươi ngàn kỵ binh, chỉ cần kế hoạch thích đáng, ở núi Hổ Khiêu mai phục tất nhiên có thể đánh bại quân Hán. Ở Ung Châu, mình chiếm giữ thiên thời địa lợi nhân hoà, mà quân Hán một chưa quen thuộc địa hình, hai ở xa chạy tới mệt nhọc, ba vừa mới gặp đại thắng trong lòng tất nhiên sẽ kiêu căng, bốn, Chu quân không thể bại tiếp nữa!
Tạ Tuấn hạ lệnh cho nhân mã nghỉ ngơi ăn cơm, tự mình dẫn theo Chu Chính Năng cùng một đội Hổ Vệ lên một sườn núi cao, dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống nghỉ ngơi: - Lần này nhờ có Chu Tướng quân, đợi sau khi trở lại Ung Châu, ta tất nhiên sẽ thưởng cho ngươi thật thích đáng!
Hắn lấy nón giáp xuống, xoa nhẹ chân mày có chút mệt mỏi.
Chu Chính Năng vội vàng nói: - Thuộc hạ chỉ là làm việc của bổn phận, không dám lĩnh thưởng mà Đại tướng quân ban cho. Đại tướng quân, lần này đại quân đều gãy, thuộc hạ vô công mà sống, tuyệt đối không dám được thưởng.
Tạ Tuấn biết Chu Chính Năng lo lắng cái gì, hắn cười nói: - Thắng bại là chuyện thường ngày, được mất của nhất chiến nhất thành không coi vào đâu. Chỉ cần Ung Châu còn tồn tại, ta có thể tụ họp lại hai trăm ngàn đại quân. Ngày đó đại doanh đều loạn, chỉ duy có đại doanh kỵ binh của ngươi an như núi lớn, thay ta bảo vệ ba mươi ngàn tinh kỵ, lại một đường đi theo ta trở lại Ung Châu, cái này chính là một cái công lớn. Đừng lo có người ghen ghét, ta nói phải thưởng ngươi, tất nhiên là phải thưởng.
Hắn dừng một chút nói: - Trong hai năm qua các ngươi liên tiếp khuyên ta tiến lên làm Vương, chỉ là ta nhớ lại ân đức thâm dày của Bệ hạ nên vẫn kiên trì không đồng ý, trước khi xuất binh Quận thủ Ung Châu An Lực từng mang theo vạn dân thư đến, lại khuyên ta xưng vương, ta nói sau khi đánh bại quân Hán bắt giữ Lưu Lăng tái nghị không muộn, hiện giờ sau khi trở lại Ung Châu chỉ sợ rốt cuộc chối từ không được rồi. Ta tính toán tiến lên vị trí Ung Vương, ngày ta xưng vương, ta liền phong ngươi làm Diệu Võ Hầu, dự tính phái ngươi trấn thủ Diệu Châu, ngươi xem thế nào?
Chu Chính Năng kinh ngạc : - Đại tướng quân muốn xưng vương rồi hả?
Tạ Tuấn biến sắc không vui nói: - Thế nào?
Chu Chính Năng vốn định khuyên Tạ Tuấn không nên làm chuyện hoang đường này, nhưng xem sắc mặt Tạ Tuấn dần dần trở nên băng lạnh, câu nói kế tiếp hắn ta lại ráng nuốt xuống. Chỉ có điều trong lòng, lại cảm thấy như ăn phải một con ruồi chết ghê tởm vậy. Nếu là đánh bại quân Hán vừa mới đem Lưu Lăng đuổi ra cảnh nội Đại Chu, một công lao lớn như vậy, mặc dù xưng vương những người trong triều đình cũng không nói được cái gì cả. Vả lại Vĩnh Hưng quân nắm giữ hai trăm ngàn binh, trong triều đình này bọn cáo đội lốt hổ cũng không có ai dám nói gì. Nhưng hiện giờ, luân phiên chiến bại, tổn thất trước sau ba trăm ngàn binh mã, nếu miễn cưởng đi xưng vương, chẳng phải sẽ bị thiên hạ đàm tếu sao.
Cho dù là trong triều đình không truy cứu, nhưng khi truyền ra ngoài chẳng lẽ không phải là một truyện cười sao? Đại tướng quân cơ trí, sao lại hồ đồ như vậy?
Hắn không dám hỏi, không dám nói, chỉ phải gật đầu nói: - Thuộc hạ trước tiên cung chúc vương ta thiên thu muôn đời!
Tạ Tuấn cười ha ha nói: - Không có vội không có vội, việc này sau khi trở về Ung Châu nói sau không muộn. Mã Văn vốn trấn thủ Diệu Châu, nhưng đáng tiếc ở ngoài Đồng Châu bị quân Hán mai phục vì nước hi sinh. Diệu Châu là trọng trấn không thể không có người trấn thủ, ta cho ngươi đi thủ Diệu Châu, bởi vì ngươi là tâm phúc của ta, ta tin tưởng ngươi.
Chu Chính Năng dập đầu nói: - Đa tạ đại tướng quân coi trọng.
Tạ Tuấn vội vã muốn xưng vương rồi, lúc đầu hắn không vội, các quan văn võ tướng dưới trướng hắn lúc trước quả thật cũng không ít người khuyên hắn xưng vương, nhưng lúc đó mặc dù hắn bất thành Vương nhưng lại là danh xứng với thực vua Ung Châu. Lúc đó dưới trướng hắn có hai trăm ngàn binh lính thiện chiến, trong vòng Đại Chu không người có thể địch nổi. Cho nên hắn không vội, xưng vương hay không hắn đều đứng đầu Ung Châu. Nhưng hiện tại hắn gấp gáp rồi, bởi vì dưới tay hắn đã không có bao nhiêu binh mã! Hắn sợ nếu chẳng may ngăn không được quân Hán mà nói, mình còn muốn xưng vương cũng không có cơ hội này nữa rồi.
Hơn nữa, luân phiên đại bại, hắn nhất định phải suy xét làm chút việc để cổ vũ sĩ khí. Mai phục tại núi Hổ Khiêu, đánh bại quân Hán có thể nói đại chấn quân tâm, nhưng trừ phi trận chiến này có thể giết Lưu Lăng, nếu không uy hiếp của quân Hán vẫn như cũ không thể tiếp xúc. Cho dù là đánh chết Lưu Lăng, quân Hán cũng tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù, hắn tuy rằng trong miệng nói có thể trong khoảnh khắc kéo một trăm ngàn đại quân, nhưng chính hắn cũng rõ ràng, một trăm ngàn nhân mã cộng lại, có thể ra chiến lực gì? Hơn nữa, mặc dù Lưu Lăng không đến tấn công Ung Châu, Tả võ vệ, Hữu võ vệ những tên tiểu nhân này, nhìn thấy thực lực của mình không lớn bằng lúc trước cũng nhất định sẽ chủ ý đến Ung Châu!
Vì phấn chấn sĩ khí, vì củng cố dân tâm, hắn nhất định phải xưng vương rồi, nhất định phải!
Chỉ cần tiến lên vị trí Ung Vương, vậy hắn chính là người đứng đầu Ung Châu danh xứng với thực. Bất kể là Tả võ vệ Hàn Dịch Chi, Hữu võ vệ Lưu Cơ đều không thể tiếp tục bàn tính đến Ung Châu. Xưng vương, liền có thể đem vùng Ung Châu ngũ châu này, biến thành lãnh thổ chân chính của mình, chỉ có xưng vương, mới có thể hoàn toàn chặt đứt ý muốn của những lũ tiểu nhân kia.
Hắn sợ hãi, hắn lo lắng, lòng hắn lo, cách xử lý duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là xưng vương thôi.
Kỳ thật, trong lòng của hắn đã mơ hồ nhìn thấy, mình có lẽ thật sự đã đến cùng đường bí lối rồi. Nếu không xưng vương, cả đời này sẽ không còn có cơ hội nữa.
- Nhưng trước khi về Ung Châu, ta dự định trước...
Tạ Tuấn đứng lên chỉ vào núi Hổ Khiêu nói: - Mai phục ở núi Hổ Khiêu chặn đường quân Hán, nếu trận chiến này tính được, chiến sĩ phục vụ quên mình, một kích đánh chết Lưu Lăng cũng chưa biết chừng!
Chu Chính Năng hai mắt tỏa sáng nói: - Núi Hổ Khiêu có khe Mạc Sầu đường gập ghềnh, đúng là một nơi mai phục rất tốt!
Trong lòng của hắn vốn vì chuyện Tạ Tuấn xưng vương mà có chút không thoải mái, lúc này nghe Tạ Tuấn nói tính toán mai phục ở núi Hổ Khiêu trong lòng nhất thời liền phát sáng lên. Lần này đây bại rất nghẹn khuất, hắn cũng biết khí thế của bọn lính đã thấp tới một mức đáng sợ. Phải dùng một lần đại thắng để xoay chuyển xu hướng suy tàn, mà khe Mạc Sầu ở núi Hổ Khiêu lại là một địa lý tốt nhất!
Tạ Tuấn cười nói: - Hoá ra ngươi cũng nghĩ đến cái chỗ kia, khe Mạc Sầu rất thích hợp phục binh. Quân Hán chưa quen thuộc địa thế, chỉ cần vào khe Mạc Sầu, còn muốn đi ra ngoài đó là khó như lên trời!
Chu Chính Năng nói: - Thuộc hạ nguyện mang binh đánh trận chiến này!
Tạ Tuấn khoát tay nói: - Không vội, ta đã hạ lệnh khiến Cơ Tú mang binh tới đón tiếp, đợi khi binh mã Cơ Tú tới đây, phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn một chút. Nghỉ ngơi một chút ăn vài thứ trước, sau nửa canh giờ tiếp tục đi tới khe Mạc Sầu xem xét địa hình!
Nghỉ ngơi và chỉnh đốn sau nửa canh giờ, Tạ Tuấn lên chiến mã hăng hái nói:
- Cầu cho một trận xong toàn công! Coi như là lễ vật chúc mừng cho ta xưng vương.
Chu Chính Năng im lặng, cúi đầu không nói.
Đại quân vừa muốn tiếp tục đi trước, bỗng nhiên phía trước thám báo phi ngựa mà đến. Thám báo kia nhảy xuống chiến mã sau khi một đường chạy như điên đến trước ngựa Tạ Tuấn quỳ một gối xuống: - Đại tướng quân, việc lớn không tốt rồi! Ung Châu có lẽ đã bị đánh mất rồi!
Tạ Tuấn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình một trận lay động suýt nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm thần, lấy roi ngựa chỉ vào thám báo kia giận dữ nói: - Dám loạn tâm quân ta, ngươi có tin ta bây giờ róc thịt sống ngươi hay không!
Thám báo kia thở hổn hển nói: - Đại tướng quân, thuộc hạ không dám nói bậy! Thuộc hạ phụng mệnh của Đại tướng quân đi trước trở về Ung Châu điều đội ngũ của Cơ Tú tướng quân ra thành. Nhóm người thuộc hạ mới tới khe Mạc Sầu trên núi Hổ Khiêu liền gặp quân địch phục kích, trên dưới một trăm tên huynh đệ, chỉ có thuộc hạ một người sống sót trốn tới báo tin cho Đại tướng quân! Hiện giờ, núi Hổ Khiêu đã bị quân địch chiếm cứ, có lẽ... Có lẽ Ung Châu cũng không bảo tồn rồi!
Tạ Tuấn cũng không chống đỡ được nữa chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng lập tức mất đi ý thức, thân mình nghiêng một cái từ trên lưng ngựa té xuống. Bên cạnh hắn Hổ Vệ xem tình thế rất nhanh, một tay bắt lấy hắn. Chu Chính Năng cũng quá sợ hãi, một bên áp chế khủng hoảng trong lòng, một bên nhảy xuống chiến mã lấy nước cứu tỉnh Tạ Tuấn. Một ngụm nước rót hết, một hồi lâu Tạ Tuấn mới từ từ tỉnh lại. Mới mở mắt ra, Tạ Tuấn liền mạnh mẽ nhảy dựng lên nắm lấy vạt áo thám báo quát hỏi: -Nói, chiếm cứ khe Mạc Sầu là ai! Tả võ vệ, hay là Hữu võ vệ!
Thám báo bị hắn nắm chặt, liên tục ho khan, thật vất vả mới nói : - Là... Là... Là quân Hán!

Bình Luận

0 Thảo luận