Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 509: -.1: Xuất hành sáng sớm

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
Nói xong một chuyện, Lưu Lăng cầm lấy bản mật báo thứ hai nhìn nhìn rồi nói với Tức Tự Ngôn: - Hai người Cơ Phụ La Tư kia đang ở Ký Châu và không kiên nhẫn đợi thêm nữa, La Húc không biết phải làm thế nào không ngờ rằng lại dùng mật báo đưa tới Tấn Châu hỏi ta phải làm như thế nào? Thân là Tiết Độ Sứ Ký Châu, cô cho rằng gã là quan chính nhị phẩm chẳng lẽ lại không đối phó được với bọn Tây Dương sao? Về sau, khi mà đánh tới Cơ Phụ La Tư thì tất cả đều là bọn Tây Dương.
Lưu Lăng nói với Tức Tự Ngôn: - Nói với La Húc, ta đối với gã vô cùng thất vọng. Lưu Lợi Khắc là đại công tước đào vong của Cơ Phụ La Tư, phượng hoàng gãy cánh thì cũng không bằng con gà. Ta không cần người quý tộc, ta chỉ cần người dẫn đường!
Tức Tự Ngôn vội vàng nói: - Thuộc hạ hiểu rồi!
Cô ta còn chưa có viết xong, Lưu Lăng đã xem xong đến phần thứ ba của mật báo: - Trong một trăm ngàn lính người Khiết Đan thì cài vào đó ba mươi mật điệp, không đủ. Ngươi bây giờ là Đương đầu Tam Xử rồi, chuyện này ngươi cứ xử lý đi.
Lưu Lăng tùy tay đem phần viện báo ném cho Tức Tự Ngôn, Tức Tự Ngôn nhanh chóng nhận lấy, thuận miệng hỏi: - Vậy cần cắm vào đó bao nhiêu người?
Lưu Lăng híp mắt nhìn cô ta, nhớ tới ngày đầu cô ta tiếp nhận Tam Xử, lập tức thở dài nói:
- Ngươi đi tìm Tử Ngư đến đây, để Nhàn Nhi cho Vương phi chăm sóc là được. Nàng sẽ chỉ bảo ngươi vài ngày, ngươi chú ý một chút.
- Vâng ạ...
Tức Tự Ngôn thốt lên, sau đó mở cửa xe nhảy xuống.
Lưu Lăng cười cười tự giễu, trong lòng đang suy nghĩ có phải khi mình quyết định giao Tam Xử cho cô ta đã là quá mức qua loa, đại khái hay không?
Không bao lâu, Trần Tử Ngư, được Tức Tự Ngôn đỡ lên xe. Thoạt nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp trong xe, thị giác dường như được đãi ngộ hưởng thụ. Nhìn thấy Trần Tử Ngư đến, Lưu Lăng đơn thuần chỉ đem mật báo của viện Giám sát đưa cho nàng và nói:
- Chuyện trong viện, nàng tự xử lý đi. Chiếu cố cô ta một chút, công việc ở Tam Xử nàng làm trước kia ta giao cho cô ta thay nàng.
Trần Tử Ngư cười cười, dùng ánh mắt học được từ Lưu Lăng nhìn hắn và hỏi: - Thiếp thất nghiệp rồi hả? Bổng lộc của viện Giám sát không được nhận nữa rồi. Ôi... sau này cùng với Ngọc Châu và các tỷ muội khác đánh bài có thể coi là thu nhập đây, vậy thì mất một khoản thu lớn rồi.
Lưu Lăng cười nói: - Trở về ta sẽ giao cho nàng quản lý ngân khố, cứ chơi thoải mái. Chơi bao nhiêu đều được.
Không hề nghi ngờ chút nào, cả hai nữ nhân nghe đều không hiểu.
Chuyện trong viện giao cho Trần Tử Ngư xử lý, Lưu Lăng cần xem qua chính sự trong triều đình. Trước tiên là chuyện của dân chúng, Lưu Lăng biết mình không am hiểu, cho nên tất cả mọi chuyện đều giao cho các vị học sĩ của phòng Quân cơ. Triều đình có gửi tới vài tấu chương, có một số chuyện vượt qua quyền hạn của các Đại học sĩ vì vậy họ tự viết tấu chương gửi đi. Lưu Lăng nhìn qua một lượt, trong bốn phần của tấu chương có một phần là Chu Diên Công và Tạ Hoán Nhiên cùng nhau gửi tấu chương, tiến cử hiền tài Hồng Tư Lự Khanh Thượng thư Mặc Chính vào phòng Quân Cơ. Lưu Lăng nhíu mày, trong lòng tự hỏi tên Mặc Chính này thật sự là người có năng lực như vậy sao? Trước khi mình xuất thành vẫn còn không chấp nhận sự thật đó, Chu Diên Công và Tạ Hoán Nhiên hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục viết thêm một phần tấu chương.
Đại học sĩ là người mà Lưu Lăng tín nhiệm nhất. Tuy nhiên đối với Chu Diên Công và Tạ Hoán Nhiên thì Lưu Lăng là người hiểu rõ. Về con người tên Mặc Chính này năm nay mới ba mươi mấy tuổi, Hồng Lư Tự cũng chỉ tương tự với bộ phận tiếp đãi, lịch duyệt quá nhỏ, uy vọng không đủ, Chu Diên Công và Tạ Hoán Nhiên quả thực là có chút khinh suất rồi.
- Để cho Tam xử chú ý người này một chút, Tạ Hoán Nhiên càng ngày lại càng không giống người của Viện giám Sát.
Lưu Lăng đem tấu chương giao cho Trần Tử ngư: - Mặc Chính... Nếu quả thực là người có tài học, nếu quả thực đúng như người mà Chu Diên Công nói, trị quốc cần có người tài, vậy thì đặc cách trọng dụng gã thôi.
Trần Tử Ngư ừ một tiếng, cúi đầu nói với Tức Tự Ngôn quy trình làm việc của Tam Xử và bộ phận nhân viên.
Ngoài ra còn có ba phần khác, phần thứ nhất do Trình Nghĩa Hậu gửi tới, nói rằng gần đây người Đảng Hạng có chút rục rịch, phía Nam Tây Hạ đang điều động binh lực có chút không bình thường.
Lưu Lăng phê duyệt tấu chương, không cần để ý, chẳng qua là vì hội liên minh muốn tạo áp lực cho Đại Hán mà thôi. Nếu như Ngôi Danh Nẵng Tiêu muốn khoe vũ lực, ngươi thân là Tiết Độ Sứ Duyên Châu, chẳng lẽ lại không đem nhân mã ra ngoài dọa người một chút?
Phần thứ ba là Tiết Độ Sứ Hàng Châu Từ Thắng tấu lên, đại ý là, khi mới nhận được ý chỉ Vương gia muốn tới Hàng Châu, thuộc hạ phấn khởi vô cùng... Lưu Lăng bĩu môi, cười mắng: - Nịnh hót!
- Sao?
Tức Tự Ngôn ngẩng đầu lên thốt lên sự kinh ngạc, Trần Tử Ngư cười cười kéo kéo cô ta. Tức Tự Ngôn xấu hổ cười, cúi đầu tiếp tục nghe Trần Tử Ngư giảng giải. Phần tấu chương cuối cùng, thay vì nói đó là tấu chương, không bằng nói là thư riêng thì đúng hơn. Là lão Thượng Thư Bộ Binh Hà Khôn viết cho Lưu Lăng. Khi Lưu Lăng rời khỏi Tấn Châu, đồng thời lão Thượng Thư Hà Khôn cũng mang theo gia quyến yên lặng rời khỏi Tấn Châu, mà trở vè quê cũ ở Hãn Châu. Câu sau cùng Hà Khôn nói trong thư: - Thần... Đã không còn hận Hán Vương nữa.
Lưu Lăng trong lòng đau xót, cầm bút lên viết một câu: - Chuyện năm đó ta vẫn còn nhớ kĩ. Yên tâm đi, ta không còn hoài nghi về lòng trung thành của ngươi nữa.
Năm đó, nữ nhi của Hà Khôn chết, trong lòng Lưu Lăng có chút áy náy.
Xử lý xong công việc, Lưu Lăng chợp mắt một chút. Nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, trong đầu hắn lại tiếp tục sinh ra hoài nghi đối với sự an bài về đường lui của chính mình. Làm như vậy, có phải là rất không có trách nhiệm rồi hay không? Có phải sẽ làm cho rất nhiều người gặp nguy hiểm hay không? Suy nghĩ thật lâu, ánh mắt mê man của Lưu Lăng dần dần có chút sáng lên. Trong lòng hắn tự nói với mình, nghĩ chi cho nhiều, Đại Hán này là của hắn, hắn là Đế vương độc nhất vô nhị. Nếu như người nào đó cố ý gây ra những chuyện làm cho mình không thoải mái thì cứ thẳng tay mà trừ đi.
Có viện Giám sát ở đây, sẽ cố gắng chế ngự thiên hạ trong tay. Có Nội Viện ở đây, thì hãy cố gắng kiểm soát viện Giám sát
Nhớ tới Nhiếp Niếp, Lưu Lăng cười cừời. Kéo được Nhiếp Niếp vào cuộc, không thể không nói lời xin lỗi đến Nhiếp công tử vân đạm phong vân kia. Y là người không thích hợp với những chuyện tranh chấp đấu đá quốc gia đại sự, tính tình của y và bầu không khí âm trầm của Viện Giám sát cũng không hợp nhau, thật sự là làm khó y rồi. Tuy nhiên Lưu Lăng hắn cũng không còn cách nào xử lý tốt hơn, Nội Viện quá trọng yếu, ngoại trừ Nhiếp Niếp thì Lưu Lăng không đem Nội Viện giao cho bất cứ ai. Vốn Trần tử Ngư là người thích hợp nhất, nhưng nàng chinh chiến nhiều, sức lực cũng giảm đi vào phần. Bất kể là như thế nào, cũng không ổn thỏa bằng cách dụ dỗ Nhiếp công tử vào cuộc.

Bình Luận

0 Thảo luận