TIỀN GIẤY.
- Tiểu Triều đưa tới tin tức, Da Luật Hùng Cơ đã hôn mê bất tỉnh, mười phần hết tám chín phần, đã thân vong!
Triệu Đại vội vã chạy tới chỗ Lưu Lăng báo cáo tin tức, tuy rằng y vẫn cố gắng duy trì ngữ khí bình thản, nhưng lại không áp chế được thanh âm hưng phấn trong đó. Tuy rằng mấy ngày trước đã xác nhận rằng mỗi bức thư Da Luật Hùng Cơ đều xem qua hết, hơn nữa quả thực Da Luật Hùng Cơ còn có thói quen xấu liếm ngón tay khi đọc thư. Cho nên có thể khẳng định Da Luật Hùng Cơ chết chắc không nghi ngờ gì nữa, dù sao độc dược viện giám sát ngũ xử tỉ mỉ chế tạo không phải là thuốc chuột dành cho chuột ăn vặt.
Y tiếp tục bổ sung một câu:
- Nôn ra máu, là màu đen.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Da Luật Hùng Cơ trúng độc mà chết, tin tức này nếu truyền ra ngoài, người Khiết Đan trên dưới cả nước đều sẽ không tránh khỏi hoảng loạn. Nghĩ đến con dân Đại Hán, còn có người Đảng Hạng nghe được tin này chắc cũng đều sẽ mừng đến cười không ngậm được miệng như ngươi vậy.
Triệu Đại cười hì hì nói:
- Vốn nghĩ rằng mấy năm nay rèn luyện đã miễn cưỡng làm được sắc mặt buồn vui bất lộ, nhưng tin tức này vẫn là khiến người khác vui mừng, nhịn không được.
Lưu Lăng cười ha ha nói:
- Người cấp dưới đều nói viện giám sát chỉ huy sứ Triệu đại nhân cả ngày mặt âm trầm, bị Triệu đại nhân liếc một cái giống như bị rắn độc cắn một phát vậy. Ngươi ở vị trí này chính là như vậy, không nghiêm túc không được, như vậy chỉ sẽ khiến người khác không đủ kính sợ viện giám sát. Hiếm khi ngươi cũng có thể cười được, còn đắc ý đến quên cả hình tượng.
Triệu Đại nói:
- Toàn bộ không khí trong viện đều là âm trầm, bằng không cũng sẽ không khiến người khác sợ hãi. Chỉ là Da Luật Hùng Cơ chết, thuộc hạ khó mà tiếp tục làm bộ như không có việc gì.
Lưu Lăng ừ một tiếng hỏi:
- Tin tức xác thực?
Triệu Đại gật đầu nói:
- Trong đêm hôm trước, Da Luật Hùng Cơ thực sự chịu không được nôn ra máu, thị nữ hô to truyền ngự y. Mấy thị nữ đó không biết nặng nhẹ nửa đêm đã đem chuyện ngày truyền ra ngoài, ngày thứ hai thì bị Da Luật Đức Quang lôi hết ra ngoài chém. Tiểu Triều vừa đúng đêm đó đang trực, canh bên ngoài đại trướng của Da Luật Hùng Cơ. Ngự y ra ra vào vào bận đến chết đi sống lại, Tiểu Triều tận mắt nhìn thấy bọn họ đem ra một đống máu đen. Sau đó thì nghe thấy Da Luật Đức Quang kêu rên, trong đại trướng loạn thành một đống. Tướng lĩnh tam phẩm trở lên đều được triệu tập vào trong đại trướng, Tiểu Triều phẩm bậc không đủ không có vào, nhưng chắc bảy phần là Da Luật Hùng Cơ đã chết rồi.
Lưu Lăng trầm mặc một lúc hỏi:
- Dặn Tiểu Triều kiềm chế lại, thời cơ chưa chín muồi, đừng vì việc trước mắt mà thiếu nhẫn nại, Da Luật Hùng Cơ chết rồi, vẫn còn Da Luật Đức Quang.
Hắn ngẫm nghĩ nói:
- Tin tức truyền ra ngoài rồi sao?
Triệu Đại nói:
- Đã truyền ra ngoài rồi, bây giờ không chỉ trong đại doanh Khiết Đan loạn đến rối tinh rối mù, tiếng pháo trong thành Thái Nguyên so với ngày trước nhiều gấp bội. Thuộc hạ đã phái người đem tin tức truyền đến Thiên Nga thành, xem chừng chậm nhất ba ngày sau Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ biết chuyện. Cho dù người của chúng ta không đem tin tức lộ ra, người của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường cũng có thể nghe được. Bên U Châu, có lẽ truyền đến nhanh hơn so với Thiên Nga thành một chút.
- Nghĩ cách làm ra trò, vừa muốn khiến người của Ngôi Danh Nẵng Tiêu có được tin tức, còn muốn thể hiện ra chúng ta đang áp chế tin tức.
Lưu Lăng cười cười:
- Ngôi Danh Nẵng Tiêu giảo hoạt quá giảo hoạt, ngươi càng rộng lượng nói cho y biết, y càng không tin.
Triệu Đại bị sự châm chọc của Lưu Lăng đối với Ngôi Danh Nẵng Tiêu chọc cho cười:
- Đúng vậy, tin tức quan trọng như vậy, Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhất định sẽ phái người xác thực một chút. Nhưng tốn không quá mười ngày, bốn mươi vạn đại quân Tây Hạ ở Thiên Nga thành chỉ sợ sẽ xuất phát thôi.
Lưu Lăng chậm rãi lắc đầu:
- Ngôi Danh Nẵng Tiêu đợi không được mười ngày, hắn sẽ một bên phái người xác thật tính chính xác của tin tức, một bên xuất lĩnh đại quân xuất phát. Cơ hội như vậy không thể bỏ lỡ, hắn còn sẽ lo lắng nếu như chính xác thì người Khiết Đan lập tức sẽ lui quân trở về. Đợi năm mươi vạn đại quân lui về Liêu Quốc, nói không chừng Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng sẽ không dám tùy tiện tiến công.
Lưu Lăng nói:
- Cho người Đảng Hạng một chút gợi ý, ngươi đi tìm Hoa Linh tới đây, ta để y đem người ra thành đánh một trận. Sau đó dùng đường dây của viện thông báo cho Vương Bán Cân, để y đem quân đội phòng thủ của Phủ Châu điều đi, phản công với Hỏa Kiêu Linh Hồ, thanh thế càng lớn càng tốt. Bên kia Phủ Châu không cần lưu lại quá nhiều người canh chừng Ngôi Danh Nẵng Tiêu, như vậy Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ càng ngồi không yên.
- Quân Liêu không dám rút lui quá nhanh, cho dù rút, cũng sẽ từng bước thận trọng rút lui. Mặc dù Da Luật Hùng Cơ chết rồi, Da Luật Đức Quang cùng Tiêu Túc Tốn cũng sẽ không đem tin tức truyền ra ngoài. Còn về việc sống chết của năm mươi vạn đại quân, càng liên quan đến vận mệnh Liêu Quốc, hai người bọn họ cho dù gánh trên lưng tội danh bất hiếu bất kính bất trung, quả quyết cũng không dám để toàn quân chết hết.
Lưu Lăng phất tay, ra hiệu Triệu Đại lui xuống an bài trước:
- Trước tiên đem những việc mà trong viện có thể làm an bài hết, sau đó đến đại điện, hai ngày này ta đều sẽ ở trong đại điện.
Triệu Đại đáp một tiến, khom lưng lui ra.
Sau khi đợi Triệu Đại ra ngoài, Lưu Lăng xoay người hỏi Nhiếp Niếp đang ở trong thưởng thức trà:
- Có muốn đi cùng ta không?
Nhiếp Niếp lắc đầu:
- Ngươi đi bận việc quân quốc tiểu sự của ngươi, một lát ta còn phải đi Tiên Duyên Nhân Gian nghe ca khúc, không rảnh đi xem mấy trăm nam tử đội mũ mặc giáp hô to gọi nhỏ. Làm sao cũng không hay bằng giọng hát của các mỹ nhân.
Lưu Lăng cười lắc đầu, lập tức bước ra ngoài.
Đem tướng lĩnh lang tướng trở lên trong Thái Nguyên thành toàn bộ triệu tập lại, Lưu Lăng ở hoàng thành Thái Nguyên trong Chính Thái đại điện thăng trướng nghị sự. Võ tướng ngũ phẩm trở lên cùng quan viên phụ trách quân nhu trong thành Thái Nguyên và dân chính toàn bộ đều đã đến, trước đó đã nghe nói tin tức rồi, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười. Tranh thủ lúc Lưu Lăng còn chưa đến đại điện, mọi người nhiệt tình thảo luận tin đồn có phải là thật hay không. Người thông minh một chút tin chắc rằng Da Luật Hùng Cơ thật sự đã chết, bằng không Vương gia tại sao đột nhiên thăng trướng nghị sự?
Lý do này cũng đã đủ, người mang thái độ hoài nghi cũng không thể phản bác.
Có thể vào đại điện nghị sự đều là quan lớn chính ngũ phẩm trở lên, đa số đều là quan võ, số lượng quan văn không nhiều. Trừ Thái Nguyên quận thủ Lã Tố ra, còn lại vài quan văn đều là quan viên phụ trách đại quân hậu cần. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Hán Vương triệu tập mọi người nghị sự hẳn là có nhiệm vụ cần bố trí rồi.
Lúc đám người đang nghị luận sôi nổi, Hán Vương Lưu Lăng chậm rãi đi vào đại điện. Sáu bảy mươi vị quan viên lập tức yên lặng trở lại, khom người trang nghiêm.
Lưu Lăng ngồi trên long ỷ ở đại điện, cười cười nói:
- Đều đừng nhịn, muốn cười cứ cười đi. Da Luật Hùng Cơ ngày hôm qua đã chết rồi, nghe nói là nhiễm ôn dịch... chỉ là không biết vì sao, mười vạn đại quân người Khiết Đan lại chỉ có mỗi Hoàng Đế bị cảm nhiễm ôn dịch, thật là khéo.
Lời của Lưu Lăng vừa dứt, quan viên văn võ trong đại điện lập tức cười to lên. Tiếng nghị luận cùng tiếng cười của mọi người gần như đem tro bụi trên đại điện rung chuyển rơi xuống, trong lúc đang nói cười, thiếu chút nữa đốt pháo chúc mừng ai đó qua đời. Đợi một lúc, Lưu Lăng ho một tiếng nói:
- Đều cười đủ hết rồi chứ, đủ rồi, Cô phải phát lệnh tiễn rồi.
Bọn quan viên này mới ý thức được bản thân vừa nãy có chút suồng sã, chẳng qua mọi người cũng đều biết, Hán Vương sẽ không vì chuyện như vậy mà để tâm. Nghe thấy Vương gia muốn phân phó nhiệm vụ, tất cả mọi người lập tức về vị trí của mình mà đứng nghiêm.
- Hoa Linh!
Lưu Lăng đợi sau khi bên dưới hoàn toàn yên lặng đầu tiên là gọi tên Thái Nguyên tiết độ sứ Hoa Linh.
- Có thuộc hạ!
Hoa Linh đã mặc áo giáp đi lên trên hai bước, khom người nghe lệnh.
- Lệnh ngươi lĩnh quân ba vạn, ra cửa bắc, đánh nghi binh nam môn Túc Huyện đại doanh Khiết Đan, nếu Liêu quân phòng bị nghiêm mật không cần đánh mạnh, cứ ở bên ngoài Túc Huyện khiêu chiến. Nếu Liêu quân lui bước, truy kích cũng không được bức quá chặt, chỉ cướp lương thảo tiếp tế tiếp viện.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Hoa Linh lên trước nhận quân tiễn, khom người lui về một bên.
- Lạc Phó!
- Có thuộc hạ!
- Lệnh ngươi đem ba vạn binh, công đánh đông môn Túc Huyện đại doanh Liêu Quân, không cần đánh mạnh, chỉ cần chặn con đường đi hướng đông bắc của người Khiết Đan, bao nhiêu người đến giết bấy nhiêu người, tuyệt đối không thể để người Khiết Đan phân binh đi U Châu. Liêu Quân nếu lui, ngươi cũng không cần truy kích, giữ ở đường lớn U Châu là được.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Độc Cô Nhuệ Chí!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi trở về chọn ra một vạn tinh kỵ, cởi bỏ áo giáp, người mặc khinh trang, từ nam môn Thái Nguyên ra thành lách một vòng, vòng tới đường lui của người Khiết Đan. Trong hai ngày hai đêm nhất định phải chạy đến Đại Châu mai phục sườn núi phía nam ba mươi dặm. Đại quân Khiết Đan lui đến chỗ đấy, ngươi chỉ cần suất kỵ binh xông kích, có thể đem đại kỳ đầu sói của Da Luật Hùng Cơ chém xuống hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Nhớ kỹ, không cần giằng co, Khiết Đan lang kỵ ở trên bình nguyên chiến lực dũng mãnh, nhiệm vụ chủ yếu của một vạn tinh kỵ này là kinh sợ quân địch và chém đứt đại kỳ đầu sói, nếu thành, thoát ly chiến trường, truy kích sau đuôi đại quân Khiết Đan, có thể cướp bao nhiêu đồ quân nhu thì cướp bấy nhiêu.
- Vương gia yên tâm! Việc tập kích sau lưng địch này, không ai làm tốt được như thuộc hạ!
Độc Cô Nhuệ Chí tiếp nhận lệnh tiễn cười nói.
Lưu Lăng mỉm cười nói:
- Cô liền xem ngươi làm sao đem người Khiết Đan hoảng hốt mà chạy.
- Từ Tuyên!
- Có thuộc hạ!
- Lệnh ngươi suất lĩnh bản bộ nhân mã, tiến công nghi binh tây môn Túc Huyện đại doanh Liêu quân, giơ nhiều tinh kỳ tạo thanh thế lớn, để Liêu quân nghĩ rằng ngươi thế lớn mà không dám từ tây môn lui lại hội họp với Hỏa Kiêu Linh Hồ, buộc Liêu quân chỉ có thể đi về hướng Đại Châu.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Lã Chu!
- Có thuộc hạ!
- Lệnh ngươi suất lĩnh bản bộ binh mã, mai phục ở đông bắc Túc huyện, khi thấy Liêu quân lui tới thì phất cờ hò reo, đợi sau khi Liêu quân lui qua từ sau đánh lén, cố gắng cướp nhiều ngựa và lương thảo một chút!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Những người khác, đều tự trở về chuẩn bị, đợi Liêu quân lui về phía bắc thì phân binh từng bước đánh lén, các doanh lần lượt tiến về phía trước, vẫn là câu nói đó, có thể cướp bao nhiêu ngựa và lương thảo thì cướp bấy nhiêu, không cần ham chiến giết địch, một cỗ tác khí đem Liêu quân đuổi về phía bắc Đại Châu. Tốt nhất khiến người Khiết Đan trần truồng trốn chạy trở về!
Lưu Lăng đứng lên, cuối cùng nói một câu nói tục.
- Khiến bọn chúng trần truồng trở về!
Mọi người cao giọng cười to.
...
Túc Huyện.
- Quân sư... làm thế nào bây giờ?
Da Luật Đức Quang xoa xoa trên mặt cố rặn ra vài giọt nước mắt hỏi Tiêu Túc Tốn, nước mắt là giả, sự sợ hãi trắng bệch trên mặt y cũng không giống như giả vờ. Chỉ có điều trên vẻ mặt cũng không có quá nhiều bi thương, mà là sợ hãi. Da Luật Hùng Cơ chết rồi, nôn ra máu, đen như mực, kêu lên ba tiếng mà chết.
Thiên vong Đại Liêu ta! Thiên vong Đại Liêu ta! Thiên vong Đại Liêu ta!
Ba tiếng gào thét thê lương này, dọa sợ tất cả mọi người đang quỳ rạp dưới đất trong đại điện. Sự không cam lòng, bất đắc dĩ, phẫn nộ cùng tuyệt vọng trong tiếng thét ấy khiến mỗi một người đều kinh hãi trong lòng, đây là tiếng than khóc cuối cùng trước khi chết của một đời kiêu hùng.
Ông ta đã chết, cuối cùng lại không chịu nhắm mắt.
Thi thể thẳng tắp, dần dần lạnh lẽo cứng ngắc.
Trong đại trướng tất cả mọi người đều quỳ xuống, đầu rủ xuống đất, lạnh run.
Tuyết lớn tích lũy từ năm trước cuối cùng đã rơi xuống, tuyết rơi như lông ngỗng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống, không bao lâu, giấy tiền vàng bạc rơi đầy đất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận