Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 244: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
DI CHỈ
- Ngươi nói lại một lần nữa!
Lưu Lăng nắm lấy vạt áo của Tiểu Lục tử, sắc mặt dữ tợn gào thét hỏi. Một câu của Tiểu Lục Tử làm cho trong lòng hắn như long trời lở đất, trong khoảnh khắc liền trở nên rối tinh rối mù, trong nháy mắt, trong đầu hắn chợt trống rỗng, trời đất quay cuồng, quá đột ngột, đây là thật hay sao?
- Vương gia, cho dù là nô tì to gan đến đâu cũng không dám nói dối đâu ạ! Bệ hạ... Bệ hạ băng hà rồi... Bây giờ Tể tướng đại nhân và Hầu thân đại nhân đang chủ trì trong cung, hai vị đại nhân sai nô tì mau đi mời Vương gia hỏa tốc vào cung chủ trì công việc!
Tiểu Lục Tử bị Lưu Lăng nắm chặt quần áo nắm chặt cổ có chút khó thở, y nghẹn ngào nói.
Tay Lưu Lăng dần dần mất đi sức lực, rớt từ trên ngực Tiểu Lục Tử xuống, sắc mặt của hắn trắng bệch không chút huyết sắc, trong đôi mắt không có chút thần thái. Lưu Lăng cảm thấy như trong tim mình một ngọn núi lớn bị sụp đổ, sụp đổ không hề có chút dấu hiệu, ầm ầm rơi xuống.
Khắp mình một trận lay động, trước mắt Lưu Lăng chợt tối sầm, bước chân lảo đảo suýt nữa ngã quỵ. Tiểu Lục Tử bước nhanh lên cạnh hắn nắm lấy cánh tay Lưu Lăng nghẹn ngào nói:
- Vương gia xin nén bi thương, còn lập tức vào cung chủ trì đại sự!
Lưu Lăng cắn đầu lưỡi một chút, sự đau đớn tận tâm mới làm cho hắn miễn cưỡng khôi phục lại chút thần trí. Hắn bước từng bước dưới sự nâng đỡ của Tiểu Lục Tử, sự bi thương trong lòng ngày càng trầm trọng. Nhị ca đi rồi? Nhị ca đi như vậy sao? Cũng không được nhìn thấy mặt lần cuối, cũng không được nói câu cuối cùng, đây là sự thật sao? Nhị ca mới hơn ba mươi tuổi mà, đang là lúc trẻ trung khỏe mạnh mà, cho dù bình thường cơ thể không tốt, nhưng Lưu Lăng luôn nghĩ nhị ca nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì đâu!
Tiểu Lục Tử đỡ Lưu Lăng đi về phía trước, lúc bắt đầu bước đi rất chậm, đi mấy bước bỗng nhiên Lưu Lăng đẩy y ra, chạy về phía trước như điên cuồng, bước chạy của hắn rất lớn lại liêu xiêu cuối cùng ngã trên mặt đất, bò dậy, tiếp tục chạy như điên về phía trước, lại té ngã, lại đứng lên. Hai tay hắn máu chảy đầm đìa nhưng không cảm giác đau, nỗi đau trong lòng quá lớn, đến nỗi quá sức chịu đựng của Lưu Lăng.
Ở cửa Hoàng lăng, Lưu Lăng túm lấy dây cương Hồng sư tử của hộ vệ Hoàng lăng quay mình lên ngựa, ghìm cương siết mạnh, con ngựa kia cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, cũng trở nên có chút nôn nóng bất an, bốn vó giũ sạch bùn đất, xô ngã hai yên hộ vệ Hoàng lăng, xông lên trước như bay.
Nhưng lúc này, giữa mấy đại thần trong cung chủ trì sự việc này lại xảy ra sự bất đồng rất lớn, mâu thuẫn to lớn này, ảnh hưởng đến người kế nhiệm thân phận tôn quý của Bệ hạ vừa mới tắt thở!
- Không được! Không thể cho Lưu Lăng vào cung!
Bùi Hạo dữ tợn quát.
Hắn nắm lấy vạt áo của Hầu Thân quát.
Hậu Thân lạnh lùng nhìn hắn bỏ tay hắn nắm vạt áo mình xuống:
- Bùi đại nhân, xin tự trọng!
Ánh mắt Bùi Hạo đỏ rực lên, dữ tợn như một con mãnh thú khát máu. Hắn xoay người nhìn về phía Lư Sâm, xông tới hỏi:
- Lư đại nhân! Di chỉ vừa rồi của Bệ hạ đại nhân cũng nghe thấy rồi, tội mưu phản của Lưu Lăng không thể tha thứ! Phải làm theo di chỉ của Bệ hạ phái người bắt hắn lại.
Nhìn sắc mặt hờ hững của Lư Sâm, Bùi Hạo lui lại phía sau một bước, chỉ vào mũi Lư Sâm quát:
- Được, được, được! Các người đều cùng với Lưu Lăng cá mè một lứa! Trong lòng các người chỉ có quyền lợi tước vị của mình, căn bản không có giang sơn xã tắc Đại Hán chúng ta, không có cả Bệ hạ!
- Bùi đại nhân, hãy chú ý lời nói của mình, ở đây chẳng lẽ chỉ có mình ngươi là trung thần? Những người khác đều là những kẻ nịnh thần sao?
Hầu Thân nhìn về phía Bùi Hạo với ánh mắt khinh miệt, lạnh lùng nói một câu. Hắn lâm bệnh nhưng bị Hiếu Đế triệu kiến vào cung từ hai canh giờ trước, Hầu Thân kinh ngạc tưởng rằng thân cận với Trung Vương quá nên bị Bệ hạ bỏ rơi, đồng thời cũng ấm áp, trong lòng nghĩ rằng Bệ hạ vẫn còn tín nhiệm mình, nếu đã như vậy vội vã triệu kiến ta vào cung chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn bàn với ta. Nhưng đến khi hắn chạy vào đến cung, thì cảnh mà hắn nhìn thấy lại làm cho hắn thật kinh ngạc, kinh sợ đến nỗi vượt quá sức chịu đựng của hắn.
Người nằm trên giường trong cung Phượng Nghi kia trên lồng ngực một vũng máu lớn, đang hấp hối kia đúng thực đã từng là Bệ hạ hăm hở trước kia sao?
Ngay lúc đó Hiếu Đế sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, ánh mắt có chút mơ hồ. Nhưng lúc này, suy nghĩ của Hiếu Đế lại không ngờ làm kinh sợ người tỉnh táo, không chút hỗn loạn, cũng có thể nói, vẫn hỗn loạn rối tinh rối mù.
Cuối cùng thấy Hầu Thân chạy tới, Hiếu Đế gượng cười khó khăn, thê lương vô cùng.
- Nhân Thường, ngươi cuối cùng cũng đã đến.
Hiếu Đế gọi tên tự của Hầu Thân, trong lời nói mang nặng sự cô đơn.
Hầu Thân quỳ xuống trước mặt Hiếu Đế dập đầu nói:
- Thần đến rồi, thần vội cưỡi ngựa đến, Bệ hạ, người sao vậy...?
- Người đâu, lấy ghế cho Hầu đại nhân.
Giọng Hiếu Đế khàn khàn ra lệnh cho nội thị nói. Một tên thái giám vội vàng chạy đi bê một chiếc ghế lại, Hầu Thân không dám ngồi, chỉ quỳ ở dưới. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng, Lư Sâm, Bùi Hạo hai người xem ra đã đến được một lúc rồi, trên mặt hai người đều còn nước mắt, rõ ràng là vừa khóc. Lúc này tâm tình của Hầu Thân vẫn còn chưa hoàn toàn hết hỗn loạn, hắn nhạy bén phát hiện, bây giờ người trong phòng ngủ của Hiếu Đế đều là đại thần Quân Cơ, không nói Lưu Lăng bây giờ đã bị bài trừ ra khỏi phòng Quân Cơ, Chu Diên Công cũng không ở đó. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hầu Thân bất chợt xuất hiện hai chữ, khiến hắn không rét mà run.
Ủy thác?
- Đều đến rồi sao, tốt, tốt lắm.
Hiếu Đế ho khan vài tiếng, khóe miệng lại xuất hiện máu, máu thuận theo khóe miệng của hắn chảy xuống, nhưng không có ai dám lên lau giúp hắn.
- Trẫm...xem ra là không ổn rồi.
Hiếu Đế định giơ tay lau máu trên khóe miệng, nhưng phát hiện mình đã mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa, đến tay cũng không nhấc nổi lên.
Y nói xong mấy lời này, Lư Sâm và Bùi Hạo lập tức quỳ ngay xuống, Lư Sâm dập đầu nói:
- Bệ hạ đừng nói như vậy, Lý Đông Xương đã đích thân đi sắc thuốc rồi, một lát sẽ đưa thuốc lên, Lý Đông Xương y thuật thần thông, long thể của Bệ hạ chỉ có bệnh nhỏ, tất nhiên uống thuốc là khỏi, nghỉ ngơi tốt mấy ngày sẽ không sao cả.
Bùi Hạo khóc ròng nói:
- Bệ hạ... Bệ hạ.
Câu nói kế tiếp cũng rốt cuộc nói không nên lời. Mọi người biết Hiếu Đế coi trọng hắn nhất, hắn ở trong triều đình vô bang vô phái, xưa nay không tham gia bất kỳ bên thế lực nào, duy chỉ có nghe theo lời của Hiếu Đế. Hắn giống như một tảng đá sừng sững ở dưới sông, cố chấp đứng ở đó, mặc cho nước chảy vẫn đứng bất động, kiên trì giữ vững, trong lòng hắn, Hiếu Đế chính là ông trời, là tất cả của hắn, ý chỉ của Hiếu Đế bất luận đúng sai, hắn đều nhất mực chấp hành.
Thấy Bùi Hạo đã khóc nghẹn không nói nên lời, trên mặt Hiếu Đế xuất hiện tia đỏ ửng yếu ớt:
- Hằng Chi, đừng khóc nữa, ngươi đứng lên cẩn thận nghe kỹ đây, trẫm có chuyện muốn nói với các ngươi.
Bùi Hạo lau nước mắt, đứng dậy, mới hai mươi mấy tuổi thôi mà cuối cùng không thể đứng thẳng được nữa, còng người, gập lưng xuống, làm người ta thấy đau lòng.
- Miễn Trực, Nhân Thường, Hằng Chi, ba người các ngươi là người mà trẫm tín nhiệm nhất, bây giờ trẫm có lời muốn nói với các ngươi, nhân lúc trẫm còn tỉnh, các ngươi hãy ghi nhớ kỹ những lời của trẫm, sau đó làm theo lời trẫm, tuyệt đối không được kháng lại ý chỉ của trẫm.
Sắc mặt của Hiếu Đế càng lúc càng đỏ, cơ thể không ngờ lại khôi phục lại vài phần khí lực, không ngờ có thể giơ tay lên lau máu trên khóe miệng, đưa tay chỉ vào ba người nói chuyện. Giọng điệu y thê lương, sắc mặt dữ tợn, lúc này nhìn vào không ai nghĩ là vị Hoàng đế bình thường tao nhã hàng ngày, càng giống ác quỷ chui ra từ địa ngục.
- Thần vâng theo ý chỉ của Bệ hạ, không dám vi kháng.
Đám người Lư Sâm nói.
Hiếu Đế dữ tợn nói nói:
- Thề đi!
Lư Sâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hiếu Đế, đã thấy vị cửu ngũ chí tôn trên cao này, trong ánh mắt có điều bối rối và bất an không thể che giấu nổi. Bùi Hạo dẫn đầu thề trước, Lư Sâm và Hầu Thân cũng thề theo, nghe ba người bọn họ thề độc xong, sắc mặt Hiếu Đế trở nên có chút hòa hoãn hơn.
- Không phải trẫm lòng dạ ác độc...mà là...khụ khụ...là lão cửu hắn ép ta!
Hiếu Đế lại ho khan vài tiếng, có lẽ là chấn động đến nội tạng, máu ở khóe miệng lại tuôn ra, y tự lấy một tấm lụa trắng lau miệng, nhưng càng lau càng nhiều, ngăn cũng không ngăn được.
- Các ngươi biết không? Hắn hôm nay chạy tới hoàng lăng rồi, không ngờ hắn lại đi đến hoàng lăng rồi!
Ngực Hiếu Đế phập phồng mạnh, tiếng nói rất khàn, âm thanh trong cổ họng giống như tiếng cái ống thổi, làm cho người nghe cảm thấy đau lòng.
- Hắn chạy tới hoàng lăng còn không phải muốn nói cho trẫm, hắn là huynh đệ của trẫm, là con trai của Tiên đế! Hắn đang nhắc nhở trẫm, nói trẫm chớ quên nguồn gốc! Đúng, không sai, ngôi vị này của trẫm là do lão Cửu nhường cho, trong lòng trẫm vẫn ghi nhớ, cho đến giờ vẫn chưa quên!
Lư Sâm bò lên phía trước hai bước dập đầu nói:
- Bệ hạ...đừng nói nữa, hãy nghỉ ngơi đi, một lát nữa là có người mang thuốc đến, chờ long thể khỏe lại rồi Bệ hạ có nhiều thời gian nói với bọn thần.
Hiếu Đế liếc nhìn Lư Sâm một cái:
- Hắn là con rể ngươi, trẫm hiểu trong lòng ngươi vẫn hướng về hắn.
- Thần không dám!
Lư Sâm lấy đầu chạm đất.
- Nhưng trẫm cũng biết, trong cả triểu văn võ bá quan sự trung thành của ngươi là đáng tin cậy nhất, cho nên trẫm mới gọi ngươi đến, bởi vì trẫm biết, cho dù lão Cửu là con rể của ngươi, nhưng lòng ngươi vẫn hướng về trẫm, vẫn trung với trẫm. Trẫm không gọi Chu Diên Công đến, ngươi có biết tại sao không? Chu Diên Công có tài năng, nhưng lòng không tốt! Hắn trung với lão Cửu, chứ không trung với trẫm với Đại Hán! Kẻ thần như này, trẫm không cần!
- Lư Sâm, ngươi đến viết chỉ, cách chức Quân Cơ đại thần của Chu Diên Công, Kim Tử Quang Lộc đại phu, giám sát Ngự Sử, đưa cho Hình Bộ nghiêm xét, Bùi Hạo, việc này ngươi phụ trách!
Bùi Hạo dập đầu nói:
- Thần tuân chỉ!
Hiếu Đế thở dài nói:
- Ban đầu trẫm không muốn trở mặt với lão Cửu, hắn đã từng là cánh tay của trẫm, là trụ cột của giang sơn này. Trẫm đã từng tín nhiệm hắn như tín nhiệm mình, nhưng bây giờ hắn đã thay lòng, đã không còn là Hán Trung Vương năm xưa nữa rồi! Hắn bây giờ không còn là trụ cột của Đại Hán ta nữa mà là loại sâu mọt! Nếu không nhân lúc trẫm còn hàng phục được hắn hiểu rõ sự tình, sau khi trẫm quy thiên thì sẽ không còn ai có thể làm gì được hắn nữa.
- Viết chỉ đi, cách chức danh hiệu Trung Vương của Lưu Lăng cho làm thứ dân, giao cho Hình Bộ, Đại Lý Tự, Tông Thân phủ thẩm tra nghị tội. Chỉ có điều...khụ khụ...Lão Cửu mặc dù có lỗi với trẫm có lỗi với Đại Hán, nhưng cuối cùng vẫn là huynh đệ của trẫm. Hắn đến Hoàng lăng chẳng phải là để nhắc nhở trẫm điều này sao? Trẫm biết, trẫm vẫn coi hắn là huynh đệ, bất luận tội của hắn có lớn đến đâu, cũng đừng giết hắn, hãy đưa hắn sung quân. Thê tử của hắn là con gái của Lư Sâm, mới lấy hắn không lâu không thể nhập làm một, con gái ngươi gả cho lão Cửu là do trẫm làm mai, là trẫm có lỗi với nàng ấy. Lư Sâm, ngươi đón nàng ấy về nhà đi.

Bình Luận

0 Thảo luận