NIỀM VUI CỦA TỬ NGƯ
Mặt trời trên cao, hoa như hé cười với ta, chú chim nói hót ríu rít... 'Tại sao nàng lại dậy sớm như vậy...'
Quằn quại nửa đêm, Lưu Lăng vẫn dậy tầm bốn giờ sáng, đánh một vòng quyền trong hoa viên vương phủ, sau đó chống đẩy hai trăm cái đến khi người đầm đìa mồ hôi. Một canh giờ qua đi rất nhanh, khi hắn chuẩn bị quay về tắm rửa để đến đại doanh, đi qua phòng của Trần Tử Ngư thì phát hiện cửa phòng mở. Trong lòng Lưu Lăng cả kinh, bước nhanh đi đến đó. Trong lúc hắn bước lại không hề chú ý, lúc này phát hiện cửa phòng Trần Tử Ngư mở rộng, sợ có kẻ xấu lẻn vào trong nhà.
Đây cũng là quan tâm quá hóa tâm loạn. Thật ra hộ vệ trong ngoài vương phủ đều canh phòng nghiêm ngặt, cứ coi như thị vệ đều tản ra thì cũng không có ai có thể lẻn vào. Đám thị vệ được bố trí trong bóng tối, đừng nói là người mà ngay đến con ruồi cũng không bay vào được.
Hắn bước nhanh đi tới cửa, gõ cửa hai cái nhưng không có ai trả lời nên trong lòng hắn càng lo hơn.
- Trần cô nương, cô có ở đây không?
Lưu Lăng cất bước vào phòng, lớn tiếng hỏi.
Sắc trời không rõ, có thể mơ hồ nhìn thấy trong phòng. Gian ngoài không có người, Lưu Lăng bước vào trong phòng ngủ của Trần Tử Ngư. Vén mành bước vào, Lưu Lăng dần thích ứng với bóng tối trong phòng, sau khi nhìn rõ ràng rồi mới yên tâm.
- Ta còn tưởng cô không ở đây, sao lại không đáp lại ta một tiếng?
Trần Tử Ngư yên vị ngồi ở đầu giường, nàng ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vẻ mặt u oán nhìn hắn.
- Nếu tiểu nữ đáp lại thì Vương gia còn theo vào đến đây không?
Trần Tử Ngư hỏi lại.
Lưu Lăng hơi sửng sốt không biết trả lời thế nào, cười xấu hổ thì phát hiện Trần Tử Ngư chỉ mặc một áo lót mỏng, ngồi ở đó, bộ ngực vẫn nhấp nhô phập phồng. Hắn giật mình kinh hãi, trong lòng vẫn mặc niệm hai câu 'Vô lễ! Không được nhìn!', sau đó dùng sức nhìn vài lần.
- Nếu cô nương không sao thì ta quay về đây!
Lưu Lăng thu mắt lại, mặc dù vẫn luyến tiếc.
- Lẽ nào...Trò chuyện với tiểu nữ lại khó đến thế sao?
Trần Tử Ngư sửa sang những sợi tóc vương trên trán, có chút thương cảm. Nỗi u oán trong lời nói làm tê liệt trái tim Lưu Lăng.
- Cũng không phải. . .Chỉ là... Ồ! Sao Gia Nhi lại không ở đây, không phải cô bé cũng ở cùng cô đó sao?
Lưu Lăng không dễ dàng trả lời câu hỏi của Trần Tử Ngư, đành phải chuyển chủ đề khác.
- Tiểu nha đầu đó chạy đến phòng của Huân Nhi rồi, ban ngày thì chơi cùng nhau hết một ngày chưa chán. Hai nha đầu đó thân nhau giống như tỷ muội, không thể kéo ra được.
Trần Tử Ngư có chút thất vọng với Lưu Lăng. Tại sao hắn đối với mình luôn lạnh nhạt như vậy?
- Ồ, sắc trời còn sớm, ta không quấy rầy cô nương tiếp tục nghỉ ngơi nữa.
Lưu Lăng lui một bước, lại nói một câu: - Mặc dù thời tiết ấm áp hơn nhưng sáng sớm vẫn rất lạnh, cô đắp thêm chăn, đừng để cảm lạnh.
Trần Tử Ngư buồn bã nói :
- Vương gia... Đây là quan tâm đến tiểu nữ sao?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Là quan tâm!
Trần Tử Ngư hỏi: -Là quan tâm kiểu gì?
- Quan tâm với bạn bè!
- Ha ha... Chỉ là bạn bè sao?
Trần Tử Ngư buồn bã cười như đóa sen trắng nở rộ mang theo nỗi u oán.
- Nếu đã như vậy thì mời Vương gia quay về đi! Tiểu nữ vẫn muốn ngủ thêm một lát.
Trần Tử Ngư nghiêng người nằm xuống giường, đối lưng lại với Lưu Lăng không nói thêm gì nữa. Lưu Lăng không nhìn thấy mặt nàng ta, cũng không nhìn thấy hai hàng lệ theo hai má của nàng chảy xuống thẫm ướt chăn nhung. Nhưng Lưu Lăng nhìn thấy bờ vai của nàng khẽ run rẩy, dường như khó chịu được cái lạnh sáng sớm. Lưu Lăng thở dài, đi đến bên giường, đắp chăn bông lên người nàng. Đắp chăn lên người giúp nàng ta, đầu ngón tay vô tình va chạm vào hai má của nàng và thấy ướt hết.
- Cô nương khóc sao?
- Không phải việc của Vương gia!
- À... Ngày mai ta sẽ lãnh binh xuống phía nam.
- Vương gia đi thì cứ đi, nói cho tiểu nữ làm gì!
- Ta muốn nói, hiện giờ bên ngoài không được thái bình, một cô gái như cô không nên phiêu bạt thì tốt hơn. Cô nương nên ở lại vương phủ, hôm nay ta sẽ sắp xếp cho cô và mấy người Lư Ngọc Châu quay về Tấn Châu. Nơi đó an toàn hơn một chút nên ta cũng yên tâm.
- Tiểu nữ ở lại vương phủ? Ở lại làm gì chứ? Khách sao? Khách thì cũng có lúc phải đi, trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tiểu nữ không cần Vương gia bố thí!
Thân thể nàng khẽ động giống như con thú nhỏ bị thương nhưng vẫn không quên phản kích. Chỉ có điều phản kích này lại giống như muốn trút hết ra!
- Vậy cô có thể đi đâu được? Hưng Khánh phủ quá xa, ta không yên tâm.
Kế tiếp lại là một trận trầm mặc.
Một lát sau, Trần Tử Ngư thở dài nói: - Hoá ra Vương gia đã sớm biết rồi, tại sao không phái người đến bắt tiểu nữ chặt đầu đi? Với bản lĩnh của Vương gia thì giết một cô gái yếu đuối như tiểu nữ thì không cần tốn nhiều sức đâu. Cứ coi như tiểu nữ có một người cha làm Đại tướng quân cũng không cần đến Vương gia can thiệp. Giữ tiểu nữ ở lại vương phủ là Vương gia đức dày nhân từ hay là thương hại tiểu nữ không có nhà để về?
Nước mắt của nàng tuôn như mưa.
Nàng cắn môi, ngang ngược mà cô độc.
Lưu Lăng thở dài, xoay người rời đi.
Nghe thấy bước chân của hắn, thân người Trần Tử Ngư run rẩy, những giọt lệ âm thầm ba nãy giờ trở thành tiếng khóc nức nở. Bờ vai nàng run rẩy, không chấp nhận chăn Lưu Lăng đắp lên, vì vậy mới văng chăn ra. Khí lạnh sáng sớm khiến nàng cảm thấy lạnh người, thân thể mềm yếu cần một cái ôm. Chỉ có điều cái ôm này lại rời nàng càng lúc càng xa. Cửa két một tiếng. Một tiếng đóng cửa, lòng nàng trở nên tuyệt vọng.
Tiếng bước chân lại vang lên, sau khi đóng cửa lại thì Lưu Lăng lại quay lại, ngồi xuống cạnh giường nàng, giơ tay ra, khẽ lau nước mắt trên mặt nàng, nói: - Ta giữ cô nương ở lại vương phủ không phải là bố thí, không phải thương hại, cũng không phải giả bộ, ra vẻ nhân từ, mà là... Ta không nỡ để cô đi.
Thân thể của nàng cứng đờ, lập tức mềm nhũn ra. Nước mắt tuôn trào, ướt hết chăn, cũng ướt hết tay Lưu Lăng. Nàng vươn hai cánh tay nắm thật chặt tay của Lưu Lăng, khóc nức nở: - Tiểu nữ tưởng rằng Người mãi mãi sẽ không nói chuyện với tiểu nữ nữa. Tiểu nữ tưởng rằng mình nên từ bỏ. Tiểu nữ tưởng đời này kiếp này không thể đợi Người nữa.
Trong lòng Lưu Lăng đau xót, nắm chặt tay lạnh như băng của Trần Tử Ngư, nói: - Chỉ là... Ta lo sẽ khiến nàng tủi thân!
Trần Tử Ngư xoay người, đôi mắt lóng lánh nước mắt nhìn gương mặt của Lưu Lăng, nói từng câu từng chữ: - Nếu thiếp thấy tủi thân thì đã không ngàn dặm xa xôi tới tìm Người? Nếu thiếp thấy tủi thân thì hà tất phải gượng cười nhìn Người ở phía xa mà đi qua như người dưng?
Lưu Lăng nắn bờ vai gầy yếu của nàng, ôm nàng trong lòng, nhẹ giọng nói: - Khổ cho nàng quá! Là ta không tốt!
Trần Tử Ngư thất thanh khóc lớn nhưng lại thấy hạnh phúc ngọt ngào!
Lưu Lăng cúi người xuống, dùng môi hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng ta, cuối cùng dừng ở đôi môi lạnh cóng của Trần Tử Ngư. Thân thể Trần Tử Ngư co lại, lập tức cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn. Hai người ôm chặt nhau, ôm hôn ái mộ. Cũng không biết qua bao lâu, hai lưỡi như quấn quýt cùng nhau mà không nỡ tách rời. Lưu Lăng thưởng thức hương vị từ môi của Trần Tử Ngư, có chút đắng, có chút ngọt.
Thân thể của nàng vẫn còn đang run rẩy, mặc dù trên mặt vẫn có chút đỏ ửng nhưng vẫn có chút bất lực.
- Lạnh không?
Lưu Lăng hỏi.
- Có ạ! Hãy ôm thiếp đi!
Nàng nói.
Lưu Lăng ôm chặt nàng vào trong lòng, kéo chăn đắp lên người nàng. Hai người cứ ôm nhau như vậy, hồi lâu không nói gì. Trần Tử Ngư mở to mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt bảnh bao của Lưu Lăng không chớp mắt, dường như sợ khi mình nhắm mắt lại thì giấc mộng đẹp này sẽ bừng tỉnh. Hai tay nàng ôm thật chặt tay của Lưu Lăng, sợ khi vừa buông tay thì người mà mình mong nhớ ngày đêm sẽ biến mất vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, đều không nói nên lời.
Lưu Lăng cúi đầu, lại hôn, thưởng thức, cảm nhận...
Rất tự nhiên, hắn cởi bỏ giày và quấn quýt bên nàng ta. Rất tự nhiên, nàng ôm cổ hắn, nhiệt liệt đáp lại. Bộ ngực mềm mại cao phồng của Trần Tử Ngư áp sát lên ngực Lưu Lăng khiến tim Lưu Lăng đập loạn nhịp. Hắn có chút không kìm chế được, một tay thu về từ sau lưng Trần Tử Ngư, lặng lẽ sờ lên 'đỉnh núi cao'. Tay tiếp xúc mềm mại như vậy, đầy đặn, mềm mại, co dãn vô cùng.
Trần Tử Ngư đã hai mươi mốt tuổi, trưởng thành như một quả đào căng mọng, thân thể của nàng nhạy cảm hơn thân thể Lư Ngọc Châu rất nhiều. Lưu Lăng tiện tay xốc quần áo của nàng ta lên, một tay sờ nắm mềm mại. Nàng nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, thân thể không còn cảm thấy lạnh nữa mà nóng hầm hập như một loại mỹ tửu nào đó. Điểm nhỏ dựng thẳng kia, sau khi bị Lưu Lăng tùy ý đùa bỡn thì dần kiên cố hơn.
Lưu Lăng chậm rãi cởi quần áo của Trần Tử Ngư ra, thân thể trắng nõn hiển hiện trước mặt hắn. Vẻ đẹp của nàng trong độ tuổi trưởng thành mà không mất ngượng ngùng, không giống với nụ hoa chớm nở như Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi. Nàng ta giống như bông hoa hồng nở rộ, hơn nữa, lại tự nguyện vứt bỏ gai phòng ngự của chính mình.
Thân thể mềm mại trắng nõn thật khiến người ta dễ 'phạm tội'.
Lưu Lăng không phải Liễu Hạ Huệ, hắn là Lưu Lăng, là một người trọng tình.
Nước chảy thành sông, hắn hòa làm một vào trong thân thể nàng. Trần Tử Ngư cắn chăn nhịn đau không kêu lên. Sức mạnh của Lưu Lăng như vậy mà nàng ta là lần đầu tiên trải nghiệm thì có thể chịu được không? Lông mày nàng nhau lại nhưng lại kiên cường không kêu. Nàng ôm chặt lưng Lưu Lăng, thân thể co lại, không thể động đậy và cũng không dám động.
Lưu Lăng cúi người hôn lấy thân thể của nàng, hết lần này đến lần khác rồi khiến thân thể cứng đờ của Trần Tử Ngư mềm nhũn ra. Lưu Lăng cố gắng vào sâu chút nữa, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai nàng. Trong lúc Trần Tử Ngư dần dần quên cái đau, tinh thần có chút mê ly thì Lưu Lăng mãnh liệt hơn nữa, 'tiêu diệt toàn quân'.
- Ôi!
Trần Tử Ngư cuối cùng vẫn không nhịn được, kêu một tiếng đau.
Cũng không biết có phải là thẹn thùng khi thấy cảnh xuân vô hạn, mặt trời vừa lộ ra xé tan đám mây chặn ở mắt mình, sau đó nói cho gió bảo gió tránh đi, đừng làm phiền đôi tình nhân đang quấn quýt bên nhau nữa. Có chú chim nhỏ nghịch ngợm đậu trên cành cây ngoài cửa sổ, dùng giọng hót trong trẻo của mình hát lên khúc nhạc, uyển chuyển mà tuyệt vời. Thanh âm kia như người con gái nào đó chấp nhận 'đau đớn' khiến người ta tinh thần phơi phới.
Trần Tử Ngư thật không may, thật sự không may! Lần đầu tiên 'làm việc đó' nhưng lại là lúc Lưu Lăng mạnh mẽ nhất. Phải biết rằng tối hôm qua Lưu Lăng đã rong ruổi nửa đêm với Lư Ngọc Châu và Liễu Mi Nhi. Lần này lại 'cướp đến' thế này, Lưu Lăng kéo dài thời gian khiến Trần Tử Ngư đau không chịu nổi...
May thay! Sau cơn mưa, cầu vồng xuất hiện! Xuân đến hoa nở! Như vậy thì 'quả chín' còn cách xa sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận