Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 260: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
MẠNG NGƯỜI KHÔNG ĐỦ BA THƯỚC DÀI
Từ xa nhìn thấy như một vệt đen xám, ngọn lũ chẳng mấy chốc đã gào thét giết đến như vạn mã lao nhanh. Kỵ binh Hữu Uy Vệ đang qua sông giống như điên mà chạy về phía trước, nhưng bọn họ có chạy nhanh đến cỡ nào thì cũng không thể trốn thoát được khỏi cơn hồng thủy cuồn cuộn. Như một dãy núi đổ sụp, đỉnh lũ trực tiếp đem kỵ binh trong lòng sông đánh bay ra ngoài.
Nước sông hùng dũng ập tới nhanh chóng làm cho dòng sông trào về phía hai bên bờ lên đến vài chục trượng, ở phía hai bên bờ sông kỵ binh còn chưa kịp cảm thán vận mình may mắn vì đã qua sông rồi hoặc chưa qua sông thì đã bị cơn hồng thủy cuốn vào vòng xoáy bí ẩn và mất tích không thấy gì nữa. Nói thì chậm mà khi diễn ra thì quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, hơn một nghìn tên lính kỵ binh trong lòng sông đã bị trận hồng thủy cuốn đi, tiếng người kêu la, tiếng ngựa Xi... Xiii..., tiếng hồng thủy như sấm rền, tất cả đều cảm thấy yếu ớt và bất lực.
Ngay sau đó, hai bên bờ sông, kỵ binh chưa kịp rút chạy ra chỗ an toàn thì cũng liên tiếp bị cơn hồng thủy cuốn trôi, người ngã, ngựa đổ. Lúc này kỵ binh Hữu Uy Vệ đã qua sông số người nhiều hơn một nửa, trong lòng sông có hơn ngàn người, những người chưa qua sông còn khoảng hơn bốn nghìn. Cơn hồng thủy sau khi cuốn đến, ở hai bên bờ sông kỵ binh Hữu Uy Vệ chạy điên cuồng tán loạn, làm trái lại mệnh lệnh.
Mông Hổ rất may mắn, thời điểm gã phát hiện ra đỉnh lũ sắp đến nên đã kịp thời lên bờ, cho nên tránh được một kiếp. Giờ đây gã đã kịp hiểu tại sao quân Hán mai phục lại ra vẻ khôn ngoan, ẩn thân ở trên núi rồi, bởi vì nơi đó địa hình cao, cơn hồng thủy không thể tràn lên đó được. Hơn nữa nếu nghĩ kĩ lại thì đó là mưu kế của quân Hán cố ý để lộ ra để dụ quân Chu nhanh chóng qua sông. Hơn nữa, núi dù có thấp thì cũng vẫn là chỗ cao, kỵ binh lao từ trên cao xuống theo lẽ thường thì sức chiến đấu cũng tăng thêm vài phần!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, trong lòng Mông Hổ lập tức xuất hiện cảm giác đau thương.
Khá lắm! Lưu Lăng, ngươi thật độc ác!
Gã không ngờ đến Lưu Lăng lại dùng thủ đoạn này, cơn hồng thủy như sự phẫn nộ của trời đất này, phàm là con người có thể ngăn cản được hay sao? Bán độ nhi kích, bán độ nhi kích, giỏi tính toán thật. Bán độ nhi kích, hà tất dùng người?
Quay đầu lại nhìn những thuộc hạ chưa kịp qua sông, chợt thấy phía xa xa bụi mù ngút trời, tiếng kêu cho dù khoảng cách thật xa cũng có thể nghe thấy được, thậm chí tiếng rống giận dữ ấy át được cả tiếng nước chảy ồ ạt của con sông. Không bao lâu, trước tầm mắt liền xuất hiện vô số đại kỳ màu đen, ngoài ra còn có vô số chiếc hoành đao dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng ác nghiệt.
Quân Hắc Kỳ đến rồi!
Trước mắt Mông Hổ bỗng tối sầm, chỉ sợ thuộc hạ ở bờ sông bên kia lành ít dữ nhiều. Chỉ có điều gã nghĩ mãi mà không ra, vì sao mà quân Hắc Kỳ lại tới nhanh như vậy? Địch Vệ có một nghìn năm trăm kỵ binh thiện chiến, cho dù quân số có ít hơn nữa, ngăn cản quân Hắc Kỳ đến khi phần lớn đội ngũ đã qua sông cũng không có vấn đề gì cả, nếu như sử dụng có hiệu quả thì một nghìn năm trăm người này cũng đủ để ngăn cản quân Hắc Kỳ trong vòng một ngày một đêm. Nhưng hiện tại, chưa đến nửa ngày, Hắc Kỳ quân tới rồi là cớ làm sao?
Thời điểm Mông Hổ nhìn thấy quân Hắc Kỳ bên trong có dựng một đại kỳ trên mặt có thêu chữ Địch, thì Mông Hổ rốt cuộc đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng gã đau đớn, ho mạnh một tiếng và phun ra một ngụm máu lớn, thân thể cầm giữ không được bất ngờ ngã từ trên chiến mã xuống. Nhóm thân binh nhanh chóng xông tới đỡ lấy gã nhưng Mông Hổ cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi, mặc sức các thân binh lay gọi nhưng cũng chưa tỉnh lại.
Tôn Lý đang thu nạp binh lính, chợt nghe thấy tiếng thét kinh hãi, quay đầu nhìn lại vừa hay nhìn thấy Đại tướng quân Mông Hổ từ trên lưng ngựa rớt xuống. Y giật mình kinh sợ, lập tức hướng về phía Mông Hổ mà lao tới.
Binh sĩ chân tay luống cuống tản ra, Tôn Lý đem Mông Hổ ôm vào lồng ngực, dùng sức ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Mông Hổ. Một lúc sau Mông Hổ cũng tỉnh lại. Chỉ có điều sắc mặt gã trắng bạch đến dọa người, ánh mắt mất đi thần thái.
- Tôn Lý, nhanh chóng cho binh lính rút lui, lui về Tấn Châu!
Thấy người đang ôm mình, lớn tiếng kêu gào chính là một trong những thuộc hạ thân tín- lang tướng Tôn Lý, Mông Hổ lúc này mới nhớ ra tình trạng thực sự quá hiểm ác, gã vốn muốn đứng lên, nhưng đến khí lực để nói cũng không đủ. Nói với Tôn Lý được hai câu yếu ớt, Mông Hổ lại rơi vào tình trạng hôn mê.
Mông Hổ ngất đi, mọi người mất đi người tâm phúc, lúc này đều hướng tầm mắt về phía Tôn Lý. Tôn Lý nhìn đám người chung quanh, quay đầu lại nhìn sang bờ sông bên kia binh sĩ đang bị giết hại tàn ác, y cắn răng nói: - Mang Thượng tướng quân đi theo phía sườn trái để phá vòng vây.
Có người ra lệnh, nhóm thân binh ầm ầm lên tiếng, đem Mông Hổ cố định lại trên lưng ngựa, mấy trăm tên thân binh hộ tống hai bên phải trái, theo Tôn Lý từ phía sườn trái vọt tới. Kỵ binh vừa qua sông thấy soái kỳ đang di động, đều đi về hướng bên này. Cũng may nhân mã kỵ binh Hữu Uy Vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi qua sông còn lại khoảng hơn năm nghìn người đại bộ phận đều tụ tập về hướng soái kỳ. Chỉ có điều, chỉ trong nháy mắt từ phía thượng du liền truyền đến âm thanh chém giết, quân Hán giương cao chiến kỳ đỏ từ thượng du đuổi giết tới đây, cũng không biết có chính xác là bao nhiêu người ngựa.
Tất cả rơi vào trạng thái hoảng hốt, làm gì có ai còn nghĩ đến việc ngăn cản binh mã của địch từ phía sau nữa, tất cả mọi người lúc này chỉ nghĩ đến việc chạy trối chết để thoát thân, theo phương hướng của soái kỳ mà chạy vội. Lúc này kỵ binh Hữu Uy Vệ hoảng sợ như rắn mất đầu, không ai còn tâm trí đâu mà lo lắng cho mấy ngàn đồng đội còn ở bên kia bờ sông đang bị quân Hắc Kỳ tàn sát.
Địch Vệ đầu hàng Tiêu Phá Quân, ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn đồng đội ngày xưa của mình bị quân Hắc Kỳ bao vây, từng người từng người một bị giết chết. Trên mặt y không có một chút cảm xúc nào là áy náy và thông cảm, nhưng điều làm y thất vọng là không thể bắt sống hay giết chết Mông Hổ. Từ ngày Mông Hổ an bài cho y ở lại sau lưng để cản địch chỉ với một nghìn năm trăm binh mã thì y đối với quân đội Hữu Uy Vệ hoàn toàn thất vọng.
Kỵ binh Hữu Uy vệ bị cơn đại hồng thủy làm cho kinh sợ, làm sao còn có ai nghĩ đến đường lui nữa. Hơn một vạn binh lính Hắc Kỳ quân được lựa chọn kĩ càng, dùng đủ loại vật cưỡi và đuổi theo đại quân Hữu Uy Vệ. Tuy rằng vật cưỡi của bọn họ vô cùng thê thảm, tất cả động vật bốn chân còn có thể chở người đều được gom lại bên trong, nhưng không thể nghi ngờ, bọn họ chính là dùng cách không chuyên nghiệp để đuổi theo chiến mã của kỵ binh Hữu Uy Vệ.
Mũi tên phóng ra như mưa, cùng nhắm đến đám binh lính Hữu Uy Vệ mà bắn, từng tầng từng tầng quân Hữu Uy Vệ bị bắn hạ. Bởi vì hỗn loạn cho nên hệ thống chỉ huy hơn bốn nghìn tàn binh Hữu Uy Vệ tê liệt hoàn toàn, nào còn hơi sức đối đầu cùng quân Hắc Kỳ? Tuy rằng sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn quân Hắc Kỳ, nhưng lúc này không một ai có dũng khí chiến đấu. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, ai cũng lựa chọn cái chữ này, mà không phải là cháy bùng cốt cách quân nhân dùng sức đánh trận.
- Hai cánh tả hữu quân bao vây, cung tiễn thủ không được tiếc mũi tên! Có bao nhiêu bắn bấy nhiêu, ra lệnh cho binh lính xuống ngựa, kết thành đội hình, đem kỵ binh Hữu Uy Vệ ép phải đi về phía lòng sông.
Tiêu Phá Quân không ngừng truyền đạt mệnh lệnh, bởi vì hưng phấn mà sắc mặt hắn có chút ửng hồng.
Giằng co lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội đem Hữu Uy Vệ, một trong mười hai Vệ tinh nhuệ nhất của Đại Chu giẫm dưới chân rồi. Chưa từng có một chi lục lâm nghĩa quân nào có thể đánh thắng quân đội chính quy của triều đình, đó như một lời ma chú, bây giờ rốt cuộc lại bị mình phá vỡ! Hữu Uy Vệ tiếng tăm lừng lẫy lại bị chính mình đánh bại. Mà Đại tướng Quân Hữu Uy Vệ lại là người đã từng đánh bại Quốc chủ Tây Hạ quốc Ngôi Danh Nẵng Tiêu, Mông Hổ tướng quân. Đây chính là một phần vinh quang to lớn, từ nay về sau địa vị của Tiêu Phá Quân mình ở trong lục lâm lên như diều gặp gió, không ai có thể đứng ngang hàng! Mà ngay cả Từ Thắng Trị một năm trước đã đánh bại Tiêu Phá Quân hắn cũng sẽ ảm đảm thất sắc.
- Binh khí dài ở phía trước. Mọi người hãy xếp thành hàng. Cung tiễn thủ đi lên phía trước.
Tiêu Phá Quân càng lúc càng phấn khích, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn.
Càng lúc càng có nhiều kỵ binh Hữu Uy Vệ bị giết chết, chiến mã bị cơn đại hồng thủy như cơn giận ngập trời dọa sợ, không nghe theo sự chỉ huy nữa, hoặc là chạy quanh một chỗ, hoặc là chân nhũn ra không chạy được nữa. Không có người chỉ huy bọn họ đón địch, đội hình trở nên rối loạn không chịu nổi, dẫn đến thương vong vô hạn. Bị trúng tên, đám binh sĩ từ trên lưng ngựa rớt xuống, hoặc là bị cơn đại hồng thủy cuốn đi, hoặc là bị chính ngựa của đồng đội giày xéo thành thịt nát xương tan.
Máu và nước sông hòa lẫn vào nhau chỉ trong nháy mắt đã không còn dấu tích gì nữa, chỉ có điều màu sắc của con lũ dữ đang gầm thét thoạt nhìn lại càng thêm u ám. Hơn bốn nghìn kỵ binh vậy mà chỉ trong vòng nửa canh giờ đã bị quân Hắc Kỳ giết chết phân nửa. Những người còn sống sót cũng không còn ý chí chiến đấu nữa, đều tự tìm cho mình phương hướng để phá vòng vây, bọn họ giống như rắn mất đầu, không thể kết thành trận hình phá vòng vây, làm sao có thể xông đến phá vỡ trận hình như thùng sắt của quân Hắc Kỳ.
Trong trận chiến này, Tiêu Phá Quân nhất định phải đem kỵ binh Hữu Uy Vệ tiêu diệt để uy chấn thiên hạ.
Có người bắt đầu quỳ gối xin hàng, việc làm này giống như một nạn ôn dịch lây truyền với một tốc độ chóng mặt, càng lúc lại càng có nhiều binh lính từ bỏ chiến mã của mình, quỳ gối trên nền đất xám đen lầy lội và dập đầu xin tha. Kỵ binh Hữu Uy Vệ ngông cuồng tự cao tự đại là thế mà lúc này giống như kẻ bất hạnh đi cầu xin sự bố thí lòng thương, mất hết sự tôn nghiêm vốn có.
Tiêu Phá Quân cố sức ngăn cản bộ hạ đã chém giết tới đỏ cả mắt, ngăn cản bộ hạ đang kề đao lên cổ những binh lính xin hàng, rốt cục giữ lại trên dưới một ngàn kỵ binh Hữu Uy Vệ ở bên bờ sông này. Hắn hiểu rằng những người này đều là những chiến sĩ chân chính. Nếu không phải mình được Lưu Lăng trợ giúp, có Địch Vệ phản bội đồng đội thì hắn không có khả năng đánh bại những binh sĩ đó một cách dễ dàng như vậy. Những kỵ binh này đều là bảo bối của quốc gia, những chiến mã kia cũng là vật quý của quốc gia, hắn cũng có chút tiếc nuối vì đã ra tay giết hơi nhiều.
Bờ sông bên kia, tình hình cũng không khác là mấy, thậm chí cảnh giết chóc còn diễn ra kinh hoàng hơn.
Phía sau bị ba ngàn nhân mã của Triệu Nhị đuổi theo, kỵ binh Hữu Uy Vệ giống như một đoàn người ăn mày kéo nhau chạy trối chết. Mà kỵ binh của Hoa Linh từ trên núi thấp thuận thế lao xuống, đặt dấu chấm hết cho ảo tưởng đào thoát của bọn họ.
Kỵ binh quân Hán được trang bị đầy đủ, lại trải qua một đợt huấn luyện nghiêm chỉnh, xét về bản chất thì sức chiến đấu cũng không thua kém gì kỵ binh Hữu Uy Vệ. Lúc này một bên không hề có ý chí chiến đấu, bên kia ý chí chiến đấu sục sôi, kết quả không cần nói cũng hình dung ra được.
Từ trên sườn lúi lao xuống, chẳng mấy chốc mà khoảng cách giữa hai đội quân chỉ còn gần một trăm bước.
- Bắn tên!
Hoa Linh thét lớn một tiếng.
Huấn luyện binh ba năm cưỡi ngựa, bắn tên cuối cùng vào thời điểm này cũng phát huy được sức mạnh. Trận mưa tên xé rách bầu không khí đồng thời cũng xé đôi thân thể của từng tên lính kỵ binh Hữu Uy Vệ. Giao sau lưng mình cho quân địch thì tử vong là kết cục cuối cùng nhìn thấy trước được. Những tên kỵ binh Hữu Uy Vệ mặc dù rơi xuống đất nhưng không chết, giãy giụa, gắng gượng đứng lên, thì cũng bị kỵ binh quân Hán từ phía sau vọt lên giết chết. Bụng bị rạch tan, nội tạng bên trong rơi ra ngoài, bị vó ngựa xéo thành bùn lầy.
Hơn năm ngàn kỵ binh Hữu Uy Vệ bị ba nghìn kỵ binh của Hoa Linh truy đuổi chạy trối chết, khi khoảng cách giữa hai bên trong vòng trăm bước, ngay sau đó có khoảng mấy trăm tên kỵ binh Hữu Uy Vệ bị quân Hán bắn cung rơi khỏi ngựa sau đó giết chết. Thời điểm khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới ba mươi bước, Chu quân không ngờ không có một ai đánh trả!
- Phóng lao!
Hoa Linh hét lớn một lần nữa dẫn đầu đội quân lấy lao xuống từ trên yên ngựa, sau đó giơ lên cao rồi ném.
Hô!
Mấy trăm mũi lao cùng bay ra ngoài, ngay lập tức bên phe địch cách mấy chục bước tóe ra vô số đóa hoa màu máu tuyệt đẹp. Kỵ binh Hữu Uy Vệ bị mũi lao xuyên qua người, có người cúi xuống nhìn mũi lao trên ngực mình thất thần.
- Đổi giáo!
Hoa Linh lần thứ ba hô to, kỵ binh quân Hán được huấn luyện cẩn thận đồng loạt giơ cao ngọn giáo sắc bén, mũi giáo hơi giơ lên, những mũi giáo hợp thành một đỉnh lũ, màu u lam sáng rọi, so với nước sông Đại Thương càng thêm khủng khiếp. Hai đội quân với sức mạnh khác nhau đụng độ, một bên như chùy phá giáp khí thế không thể ngăn cản, một bên như mảnh vải vì một vết rách nên cứ thế mà toạc ra.
Mũi giáo dài hơn ba thước, mang đi mạng người chưa đủ ba thước dài.

Bình Luận

0 Thảo luận