Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 254: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
KIẾM CHỈ TẤN CHÂU
Tiểu hắc báo Phá Địch được sắp xếp trên một chiếc xe ngựa nhỏ. Nó có vẻ không thích ứng được với cuộc sống phải di chuyển này nên ngày ngày đều gào rống trong xe. Chỉ có điều bộ dạng mập mạp của nó thật sự không toát lên vẻ uy hiếp nào nhưng có lẽ là do bản tính nên mặc dù Phá Địch còn rất nhỏ nhưng con ngựa của phu xe rất sợ nó, hoảng sợ vô cùng. Nếu không phải là phu xe nhanh tay nhanh mắt thì chỉ e xe ngựa sớm đã lao ra khỏi quân đội rồi. Sau đó Lưu Lăng sai người làm một cái hộp ngay ngắn rồi cho Phá Địch vào đó, bên trong có nệm bông. Nó có vẻ rất thích thú với sự đãi ngộ này. Ngựa không nhìn thấy nó, nhưng mùi dã thú vẫn khiến ngựa bất an nhưng dù sao cũng không xảy ra chuyện gì đáng kinh ngạc nữa cả.
Nghỉ ngơi một ngày ở Khánh Châu, sau khi bổ sung đầy đủ lương thực đại quân lại tiếp tục tiến về phía trước, ngoài ra còn điều động thêm một vạn chiến binh từ Khánh Châu. Đại quân với hơn hai vạn người khí thế càng lớn mạnh hơn, hành quân 'khuấy động' bụi bay mù mịt khắp đất trời.
Lại mười ngày qua đi, Đàn Châu đã mơ hồ hiện ra trong tầm mắt.
Trong thời gian đó, Lưu Lăng phái thân binh đến Ứng Châu, thông báo cho Lưu Mậu dấy binh Ứng Châu đến Ngọc Châu tập kết. Lúc đến Đàn Châu đã là trung tuần tháng mười một rồi, lúc này thời tiết đã trở nên lạnh nhưng cũng may mấy năm nay Bắc Hán thái bình kho phủ đầy đủ, áo bông của các binh sĩ cũng đã phát đi, sĩ khí quân đội rất lớn.
- Thuộc hạ bái kiến Vương gia!
Bên ngoài thành Đàn Châu, Đỗ Nghĩa- Chỉ huy sứ quân Phủ Viễn từ Ngọc Châu ra nghênh đón Lưu Lăng. Tướng quân Phùng Phục Ba, tướng quân Vương Khánh Chi khom người thi lễ với Lưu Lăng. Mặc dù mặc giáp trụ, theo quy tắc không cần hành đại lễ nhưng Đỗ Nghĩa vẫn cẩn thận tỉ mỉ hành đại lễ quỳ lạy với thái độ cung kính.
Lưu Lăng xoay người xuống ngựa, cười lớn đỡ Đỗ Nghĩa đứng dậy, nói: - Ba năm không gặp, tướng quân vẫn phong thái như ngày nào.
Đỗ Nghĩa cười nói: - Vương gia thì ngày càng tràn đầy sinh lực rồi. Thuộc hạ luôn không hiểu, đều nói 'Năm tháng thoi đưa' nhưng tại sao Vương gia vẫn anh tuấn và khí thế bừng bừng như vậy?
Lưu Lăng cười nói: - Cái tên này, sao ba năm không gặp mà bản lĩnh a dua ninh nọt đã lớn hơn rồi? Đây không phải là tướng quân gan hổ mà ta từng biết đâu.
Đỗ Nghĩa nói: - Cũng không biết tại sao, nhưng thường ngày miệng lưỡi thuộc hạ vụng về kém cỏi nhưng hôm nay gặp được Vương gia trong lòng cao hứng, miệng cũng mềm dẻo hơn nhiều.
Tâm trạng Lưu Lăng khoan khoái, gặp được thuộc hạ cũ ngày trước mà nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ vô cùng.
- Mậu Nguyên tướng quân cũng muốn tới đây, nhưng nếu tất cả đều đến thì chuyện bên Ngọc Châu sẽ không có người chủ trì. Hơn nữa, chúng thuộc hạ cũng sợ Vương gia sẽ trị tội thuộc hạ tội rời khỏi cương vị nên thương lượng với nhau để Mậu Nguyên tướng quân ở lại giữ Ngọc Châu còn thuộc hạ đến thỉnh an Vương gia.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Mấy năm nay khổ cực cho mấy người các ngươi rồi, bổn vương lại không có gì để ban thưởng cả.
- Đâu có khổ cực ạ! Chỉ là ba năm nay nuôi chứng lười biếng, bụng đã to dần lên rồi, thịt cũng nhũn cả ra. Nếu như Vương gia không cho thuộc hạ nhiệm vụ gì thì chỉ e mấy năm nay thuộc hạ đã biến thành một lão già họm hẹm trói gà không chặt rồi.
- Nếu thật sự là như thế thì bổn vương phải trị ngươi tội buông thả trách nhiệm quân vụ mới được.
Lưu Lăng cười nói: - Trước hết cứ vào thành đã, để ta xem ba năm không gặp Đàn Châu thay đổi có lớn không?
- Thuộc hạ bảo đảm Vương gia sẽ phải ngạc nhiên!
Thật ra vẫn chưa đến Đàn Châu, cảnh tượng trên đường đã khiến Lưu Lăng cảm thấy bất ngờ. Đàn Châu, Ngọc Châu cách Tấn Châu của Đại Chu không xa, trước đây là vùng giao tranh của hai bên, trong mấy trăm dặm này đã là mảnh đất hoang rồi, đi cả một ngày mà không gặp một bóng người cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng trên đường đi này thì thấy, thật không ngờ đồn điền ở Đàn Châu còn tốt hơn bên Khánh Châu. Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Lưu Lăng, giờ đây mới thật sự biết, nghị lực và tính nhẫn nại của bách tính lớn đến mức nào. Chỉ cần cho họ một chính sách đúng đắn, cứ coi như đất hoang tàn thì cũng đều có thể biến thành đồng cỏ phì nhiêu.
Đến bên ngoài thành, Lưu Lăng liếc thấy thành Đàn Châu đã có sự tu sửa, tường thành cao thêm một phần ba nữa. Tường thành vốn chỉ cao hơn bốn mét nhưng giờ đây đã cao gần sáu mét rồi. Lầu tiễn, tháp quan sát, thậm chí còn thiết kế trọng nỏ ở trên tường thành. Thành Đàn Châu trải qua vô số lần chiến hỏa, mặc dù tu sửa không đến mức tươi mới lên nhưng đã thay đổi kiên cố vững chắc hơn nhiều.
Vào cổng thành, Lưu Lăng phát hiện trên đường phố hết sức sạch sẽ. Từ trong đoàn người ra nghênh đón trên các hẻm phố, trên mặt ai cũng nhìn thấy nụ cười thật sự chứ không phải là giả vờ cười có lệ. Dân chúng chỉ sống đầy đủ sung túc mới có thể phát ra nụ cười tươi giòn từ tận đáy lòng như vậy. Ba năm trước, Đàn Châu bị gần hai mươi vạn đại quân của Đại Chu bao vây khốn cùng mấy tháng nhưng vẫn không quỵ ngã. Đến nay, tòa thành trì này đã trở nên hùng vĩ rộng lớn lên bao nhiêu.
Hai vạn đại quân mà Lưu Lăng mang đến không vào thành mà hạ trại ở ngoài thành. Lưu Lăng chỉ đem theo mấy trăm thân binh vào trong thành. Quận thủ Đàn Châu Mạc Tiếu Tha, Quận thừa Lý Lập nghênh đón trong đoàn người kia cũng nghênh đón Lưu Lăng vào nha môn Châu phủ.
- Quả nhiên là khiến người ta kinh ngạc!
Sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên mà Lưu Lăng nói là sự tán thưởng từ đáy lòng.
- Hiện giờ dân chúng Đàn Châu sung túc đủ đầy, xã hội yên ổn, thành trì vững chắc. Mạc đại nhân, Lý đại nhân công lao vô cùng lớn, bổn vương nhất định sẽ trình tấu khoe thành tích của hai vị đại nhân.
Lưu Lăng cười nói.
Nhậm chức Quận Thủ và Quận Thừa sau chiến loạn, bất luận là Mạc Tiếu Tha hay Lý Lập đều là lần đầu tiên được nhìn thấy vị đại nhân vật có sức lan tỏa của Đại Hán này. Nhiếp chính vương, quản lý quốc sự quân vụ, mặc dù trên danh nghĩa vẫn còn Hoàng đế nhưng ai cũng biết được rằng Lưu Lăng mới là người nắm quyền chính trong Đại Hán. Bây giờ nhân vật lớn này cười hiền hòa trước mặt mình, hai người Mạc Tiếu Tha và Lý Lập khó tránh khỏi căng thẳng, chân tay luống cuống.
- Tất cả đều là công lao của Đỗ tướng quân, hạ quan không dám tham công.
Hai người khom người nói.
Thấy hai người có chút căng thẳng, Lưu Lăng cười nói: - Đừng gò bó như thế! Bổn vương không phải là hổ ăn thịt người mà, công lao của ai thì sẽ là của người đó. Đỗ tướng quân có cách luyện quân, uy chấn biên cương phía Nam, công lao này tất nhiên sẽ không vứt bỏ đi đâu được. Hai người các ngươi quản lý và làm cho Đàn Châu được như ngày hôm nay, công lao này thật sự phải nhắc đến. Không nói những cái khác, chỉ nói mỗi chuyện đồn điền thôi cũng làm tốt hơn bên Khánh Châu rồi. Đây chính là công lớn đó!
- Tạ ơn Vương gia khích lệ, đây đều là chuyện mà hạ quan nên làm, tuyệt đối không dám buông thả.
'Mạc Tiếu Tha'- Tên của người này khá thú vị và có ý nghĩa, chỉ có điều con người y có chút cổ hủ chứ không được hào hiệp khảng khái như những nhân vật trong quân như Đỗ Nghĩa. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lưu Lăng đối với y, cũng rất không tệ.
Tiếp đó, các quan viên ở Đàn Châu lần lượt khấu đầu trước Lưu Lăng. Những người này phần lớn đều lần đầu tiên được nhìn thấy vị Nhiếp chính vương uy danh hiển hách này nên căng thẳng là điều khó tránh. Có người còn toàn thân run rẩy, mồ hôi ướt đẫm nữa.
Lưu Lăng đều nói lời hay ý đẹp khích lệ một hồi, từ đầu đến cuối nói chuyện đều mang theo nụ cười. Buổi trưa, lúc ăn yến tiệc xong, Lưu Lăng cho các quan văn lui xuống, chỉ giữ lại Quận thủ Mạc Tiếu Tha và Quận thừa Lý Lập và các tướng lĩnh đóng quân tại Đàn Châu.
- Đỗ tướng quân! Hiện giờ binh lực Đàn Châu có thể dùng là bao nhiêu?
Lưu Lăng cũng không thích quanh co lòng vòng, hơn nữa Đỗ Nghĩa cũng là thuộc hạ cũ của hắn nên trực tiếp hỏi cũng không sao.
- Khởi bẩm Vương gia! Tinh binh quân Phủ Viễn tổng kết được bốn vạn sáu nghìn người, trong đó ba vạn đóng tại Ngọc Châu, một vạn sáu nghìn đóng tại Đàn Châu. Từ khi tiếp nhận mệnh lệnh của Vương gia vào đầu năm ngoái đã bắt đầu chiêu mộ tân binh đến bây giờ đã tổ chức được một đội tân binh với chín nghìn nhân mã, tổng cộng là năm vạn năm nghìn người. Mặc dù sức chiến đấu của tân binh còn kém xa những binh sĩ cũ nhưng đều dùng được.
Trong lúc nói đến quân vụ, Đỗ Nghĩa khôi phục lại sự nghiêm túc thường ngày của mình.
- Các huyện dưới cấp Đàn Châu còn có dân dũng quận binh, tổng cộng có ba nghìn người. Nếu như Vương gia muốn dùng thì họ đều có thể đi đánh trận được.
Quận thừa Lý Lập bổ sung.
Lưu Lăng cười nói:
- Dân dũng quận binh duy trì sự trị an bảo hộ huyện xã, không dùng đến thì tốt hơn, ngay cả binh Đàn Châu ta cũng không định dẫn đi. Lấy một vạn cựu binh, năm nghìn tân binh và thêm hai vạn binh bên Ngọc Châu, tính ra nhân mã bổn vương từ Thái Nguyên mang đến cũng tầm hơn năm vạn người, đủ dùng rồi.
Đỗ Nghĩa ôm quyền nói: - Vương gia! Mặc dù Đại Chu nội loạn nhưng binh lực vẫn hùng hậu. Chiến binh Thập Nhị Vệ đến nay đã mở rộng lên đến gần năm mươi vạn, mặc dù phân tán khắp nơi nhưng không thể khinh thường. Vả lại Đại Chu hiếu chiến, binh lực các châu phủ quận cũng không ít, hơn nữa hiện giờ trong Đại Chu giặc cướp hoành hành. Không nói đâu xa, chỉ mỗi Tiêu Phá Quân Tấn Châu cũng có tám vạn rồi, Vương gia chỉ đem theo năm vạn binh xuống phía nam thì có phải là hơi ít không?
Lưu Lăng nói:
- Chính vì hiện giờ trong Đại Chu loạn lạc rối mù lên nên dẫn nhiều binh đến lại không thể đứng vững được ở đó.
Đỗ Nghĩa ngơ ngẩn một lát, lập tức có suy nghĩ sâu xa. Một lát sau, y như tỏ rõ ngọn ngành, nói: - Vương gia sợ dẫn theo quá nhiều nhân mã sẽ khiến các thế lực trong Đại Chu nghi kỵ sao ạ?
Lưu Lăng cười nói: - Đúng vậy! Nếu như ta mang quân binh Đại Hán tấn công Chu quốc, không nói đến người Khiết Đan ở phía bắc, người Đảng Hạng ở phía tây có thừa dịp tấn công Đại Hán ta không mà ngay cả các thế lực Đại Chu nếu như vì chúng ta ồ ạt tiến công mà một lần nữa đoàn kết lại thì chỉ e bước chân đến Nam phạt của chúng ta sẽ gian nguy đó. Nếu như thế lực các lộ trong Chu quốc đều coi chúng ta là kẻ địch lớn nhất thì với quốc lực của Đại Hán hiện giờ vẫn chưa thể chống lại bước chân của trăm vạn đại quân đâu.
- Chúng ta binh ít, trước hết chỉ nên có chủ ý đánh Tấn Châu, sau khi nhổ được cái đinh là Mông Hổ dịu đi một chút thì sẽ giữ khoảng cách với quân Hắc Kỳ của Tiêu Phá Quân. Có lẽ thế lực các lộ trong Chu quốc sẽ không chỉ đầu mâu lại đâu.
Đỗ Nghĩa gật đầu nói: - Đúng là Vương gia vẫn là người suy nghĩ chu toàn. Chỉ dựa vào Tả Ỉu Vệ của Bồ Châu, Hữu Kiêu Vệ của Lộ Châu, Hữu Ỉu Vệ của Duyên Châu, ba lộ đại quân này có mười lăm vạn nhân mã cũng có thể khiến chúng ta phải vất vả một phen rồi. Nhưng cũng may là chiến binh của Thập Nhị Vệ vẫn đang vội mở rộng thế lực, mới cũ lẫn lộn, tốt xấu hỗn tạp, sức chiến đấu không được như trước nữa.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Ở Đàn Châu, bổn vương sẽ không chậm trễ thêm nữa, sáng mai sau khi đến giáo tràng điểm binh thì đại quân sẽ xuất phát đến Ngọc Châu, hội hợp với nhân mã của Mậu Nguyên. Chỉ đợi tin tức tỉ mỉ mật thám phía nam đưa đến, bổn vương sẽ dẫn quân tấn công đánh Tấn Châu. Đàn Châu sẽ giao cho Mạc đại nhân và Lý đại nhân, bên phía Ngọc Châu vẫn để cho Mậu Nguyên trấn thủ. Đỗ tướng quân! Ngươi hãy theo bổn vương đi!
- Thuộc hạ đang mong Vương gia dẫn theo đây! Lúc đến thuộc hạ vẫn nói với Mậu Nguyên, bất luận ai đi cùng Vương gia xuống phía nam thì đều mời những người ở lại một bữa rượu.
Lưu Lăng cười ha hả nói : - Rượu này tạm thời cứ nhớ ở đó! Đợi khi lấy được Tấn Châu, bổn vương sẽ mời các ngươi uống rượu chúc mừng thắng trận!
- Đỗ tướng quân! Có một chức quan nhỏ ta vốn hứa cho Độc Cô Nhuệ Chí, nhưng Hắc Kỳ Lân quân là thân quân của Bệ hạ, Độc Cô lại không thể phân thân, ngươi có hứng thú không?
Ánh mắt Đỗ Nghĩa sáng quắc lên, vội vàng hỏi: - Vương gia nói vậy chính là chức tiên phong đại quân sao?
- Đúng vậy!
- Thuộc hạ quyết định rồi, xem ai có thể cướp với thuộc hạ!
Đỗ Nghĩa cắn môi dưới, vẻ mặt hung ác.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Nếu đã như vậy thì một vạn năm nghìn binh mã của Đàn Châu bổn vương sẽ giao cho ngươi. Sáng sớm mai sẽ xuất phát, trước tiên hãy đến ngoài thành Tấn Châu đợi bổn vương.
- Thuộc hạ tuân mệnh!

Bình Luận

0 Thảo luận