Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 347: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
MƯỜI VẠN LƯƠNG THẢO MƯỜI VẠN QUÂN
Lưu Lăng dẫn theo 5 vạn đại quân dựng trại tại huyện Lai Hòa cách Trịnh Châu 150 dặm về phía tây, chờ đợi đại quân của Hoa Linh và Dương Nghiệp từ Đường Châu lên bắc. Bây giờ cục thế Đại Chu đột biến, không ngờ Triệu Thiết Quải lại chết như vậy, còn tiến đánh Khai Phong hay không vẫn còn là một vấn đề cần thương lượng thêm.
Toàn bộ nhân khẩu của huyện Lai Hòa chỉ có 10 mấy vạn. Vì nơi đây rất gần Trịnh Châu, nên phỉ hoạn không quá ngông cuồng. Huyện lệnh đại lão gia của huyện Lai Hòa khi nghe tin Quân Hán tới là đã gói luôn đại ấn của Huyện Lệnh chạy trốn mất, trước lúc chạy còn không quên vét sạch ngân lượng còn tồn lại trong phủ, dù sao Quân Hán tói rồi thì chức Huyện Lệnh của y cũng không thể làm nữa, chẳng thà đem theo ngân lượng chạy trốn tìm một nơi núi thanh thủy tú làm một phú ông.
Thiên hạ Đại Chu bây giờ đã rối tung một nùi, Huyện Lệnh như y làm cũng không yên lòng. Bây giờ Quân Hán có thể đánh tới đây, ai biết ngày mai quân đội triều đình Đại Chu có đánh tới đây không? Y không phải chưa nghĩ qua đầu hàng Quân Hán, nhưng y lại sợ mấy đại lão gia Quân Hán chưa hỏi cho ra xanh đỏ đen trắng đã lấy cái đầu của y xuống rồi. Lại sợ chẳng may ngày nào đó quân đội của triều đình Đại Chu đánh trở về, nếu y đã đầu hàng quân Hán, vậy đây chẳng phải là vết nhơ sao? Dù sao có tính thế nào thì cũng thấy mình chết chắc rồi, ngồi đợi chết thì thôi y cuốn gói chạy cho rồi.
Nhưng Huyện Thừa của huyện Lai Hòa lại là một hán tử cứng rắn. Huyện Lệnh đại nhân đã đem theo gia quyến chạy mất, nhưng y không chịu bỏ đi, dân dũng dưới trướng y cũng khuyên y mau chạy đi. Nhưng Huyện Thừa Lý Sơn lại nói:
- Ăn bổng lộc của vua thì phải trung thành với vua. Huyện Lai Hòa tuy nhỏ nhưng cũng là lãnh thổ của Đại Chu ta. Quân Hán tới tấn công, nếu bổn quan cũng bỏ thảnh chạy trốn thì làm sao xứng với bộ quan phục trên người đây? Nếu các người sợ thì cứ chạy trước đi, cho dù huyện Lai Hòa chỉ còn lại một mình bổn quan cũng phải liều chết chiến đấu!
Lời này nói rất có khí phách, cũng rất khiến người ta khâm phục. Chỉ là khâm phục thì khâm phục, nhưng cũng không mấy ai chịu ở lại với Lý Sơn tử thủ huyện thành Lai Hòa. Một Huyện Thừa như Lý Sơn chỉ có 300 dân dũng trong tay, lúc nhàn rỗi thì làm nông lúc có chiến sự thì làm lính, nhiệm vụ thường ngày chỉ là phòng ngừa phỉ hoạn. Những dân dũng này cứ 3 ngày lại tập trung luyện tập một chút, thường ngày cũng đều bận rộn việc nhà mình, kêu những người như họ đối đầu với mấy vạn đại quân khí thế hung hung, quả là nực cười. Vì thế, phần lớn dân dũng để lại cho Lý Sơn đại nhân đủ lời chúc phúc và sự ủng hộ từ trong đáy lòng, rồi gói ghém đồ đạc dẫn theo gia quyến vội vàng bỏ chạy.
Lúc Quân Hán tới bên ngoài huyện thành Lai Hòa, chỉ có 20 mấy người theo sau Lý Sơn đứng trên tường thành. Lý Sơn luôn cảm thấy, chỉ cần có một thân chính khí, đừng nói là 5 vạn Quân Hán, cho dù là trăm vạn đại quân khí thế hung hăng tới đây thì có sao nào? Tuy y chỉ là một Huyện Thừa Bát Phẩm, nhưng y luôn cảm thấy mình là loại người "Thái Sơn có sập đổ cũng không rối loạn". Y định rằng sẽ khuyên Hán Vương Lưu Lăng lui binh, ngoan ngoãn quay về Hán Quốc. Dùng lời nói lí lẽ để đánh động, nếu không được nữa, với thân thủ đánh khắp huyện Lai Hòa không địch thủ như y, lấy thủ cấp của Lưu Lăng giữa vạn quân chắc cũng không phải chuyện khó?
Người ta có câu: người không biết, không biết sợ, đúng là rất thích hợp khi dùng để nói về Lý Sơn.
Lúc y đứng trên tường thành, nhìn Quân Hán đi tới như mây đen ngùn ngụt đang tiến tới gần, người "Thái Sơn sụp đổ cũng mặt không biến sắc" như y, bủn rủn tay chân.
Chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, nhiều binh khí và lá cờ như vậy. Nhìn từ xa, chỉ thấy mặt đất màu vàng nhanh chóng bị màu đen nuốt chửng, người đâu mà nhiều tới thế này. Đội quân quy mô lớn như thế lại di chuyển chậm rãi như đàn kiến chuyển nhà khiến người ta choáng cả mắt, quân kỳ tung bay trong gió, chiến mã như nước triều, mây đen che lấp mặt đất, cảnh tượng hoành tráng tới không còn gì để nói!
Binh sĩ Quân Hán thân mặc chiến phục màu đen cầm chiến kỳ màu đỏ rực, ngay hàng thẳng lối, đấu chí cao trào, bước chân ung dung, mỗi 1000 người là một phương trận, mấy chục cái phương trận ngay ngắn choáng hết mảng đất trống bên ngoài phía tây huyện thành. Và đi đầu đội quân này, 10 cỗ xe ném đá cao to hùng vĩ được dựng lên, các binh sĩ bao bọc cẩn thận hỏa dược có uy lực cực lớn, chuẩn bị có thể làm nổ tung cái cổng thành huyện thành Lai Hòa không được chắc cho lắm đó bất cứ lúc nào.
Ngay chính giữa Quân Hán, có một quân trướng di động do 36 con ngựa Tây Vực loại tốt kéo, bên cạnh quân trướng đó, một tấm đại kỳ tung bay trong gió, một chữ Lưu khổng lồ, cho dù là đứng trên tường thành vẫn có thể nhìn rất rõ. Tiếng kèn vang lên, kỵ binh chia làm 2 đội đi vòng quanh tuần tra, ổn định trận tuyến.
Đội Chính dân dũng Lý Cẩu Oa nhìn đại quân đen kịt đó, sắc mặt trắng bệch, răng đánh cầm cập nhìn hỏi đường huynh của y, Huyện Thừa Lý Sơn đại nhân:
- Đại đại đại đại đại đại nhân... có đánh đánh đánh đánh đánh đánh không?
Bắp chân của Lý Sơn cũng không ngừng run rẩy, nước tiểu trong bàng quang cứ như muốn trào ra ngoài bất cứ lúc nào. Y cưỡng bức bản thân nhịn xuống, nhưng lại không phát hiện vì nín nhịn dữ quá ngược lại còn ra ngoài luôn...
Ai cũng không chú ý tới phần dưới áo của Huyện Thừa đại nhân bị ướt, uhm... còn đang nhỏ giọt tí tách nữa.
- Đánh... đánh... đánh...
Răng của Lý Sơn vẫn còn đang run cầm cập, xém chút nữa là cắn phải lưỡi mình. Lý Cẩu Oa từ nhỏ khâm phục nhất chính là Lý Sơn, y luôn cảm thấy đường huynh này của mình từng đi học, lại còn luyện qua võ nghệ, và là nhân vật phong lưu đứng nhất nhì trong huyện. Y luôn xem Lý Sơn là thần tượng và mục tiêu phấn đấu của mình. Lý Sơn trong mắt y chính là hình mẫu của người đàn ông thành công. Mà cũng vì có Lý Sơn, y cũng có thể làm Đội Chính đội dân dũng huyện Lai Hòa, một chức quan nhỏ không thuộc biên chế chính thức của triều đình. Vì thế, y chưa bao giờ làm trái lời hay từ chối qua Lý Sơn. Lúc này, đường huynh vốn dĩ đã rất uy vũ trong lòng y lại trở nên to lớn hơn bao giờ hết! Nhìn đi, đường huynh của ta khí thế chưa, đối mặt với nhiều Quân Hán như vậy mà chỉ nói có 1 chữ: Đánh!
Lý Cẩu Oa lập tức rút thanh đao của mình ra rống:
- Các ngươi nghe thấy chưa, đại nhân có lệnh, đánh cho ta!
Lý Sơn hết cả hồn, quay người đá Lý Cẩu Oa một cái tới té xuống đất:
- Đánh con khỉ!
Mặt y trắng không hột máu, hận không thể rút đao ra chém chết tên đường đệ không có mắt này của mình.
- Ta nói là, đi mở cổng thành nghênh đón Hán Vương điện hạ vào thành!
Lý Cẩu Oa bò dậy, vò vò cái cằm bị té đau của mình:
- Mở cổng thành? Đại nhân, chẳng phải người nói Quân Hán vào thành thì phải giết sạch không chừa một tên sao? Để bảo vệ mấy ngàn bá tánh của huyện Lai Hòa ta, cho dù liều chết cũng phải chiến đấu với Quân Hán sao? Đại nhân không phải nói, ăn bổng lộc của vua thì phải trung thành với việc của vua, thà chết chứ không thỏa hiệp sao? Đại nhân không phải nói, thân là một người đàn ông thì phải chiến đấu tới cùng sao?
Lý Sơn lần nữa đạp y:
- Sao, sao, sao, này thì sao này!
Lý Sơn hít vào một hơi, hạ lệnh cho dân dũng mất hồn sau lưng:
- Đi khua chiêng! Cho bá tánh trong thành đều ra đứng 2 bên đường đón tiếp hùng sư Đại Hán vào thành! Đi, mau triệu tập hết sĩ thân trong thành ra cho ta, kêu họ cùng ta ra ngoài thành dập đầu tạ tội với Vương gia Đại Hán!
Thấy người bên cạnh còn ngây ngẩn đứng đó, Lý Sơn lần nữa đưa chân lên...
Có lúc, khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực xa tới mức có cưỡi ngựa bay cũng không tới được. Lý Sơn từng đi học, vì thế y biết quá nhiều nhân vật anh hùng, y cũng muốn trở thành hào kiệt bảo vệ một phương bằng sức của mình, trở thành người anh hùng lấy thủ cấp thượng tướng chỉ với sức mình. Y càng muốn nhân cơ hội này vang danh thiên hạ, trở thành thần bảo hộ trong lòng bá tánh toàn thành. Nhưng, khi y nhìn thấy đại quân không đếm nổi có bao nhiêu nhân mã đó, y cuối cùng cũng hiểu, y nên tỉnh mộng rồi.
Lưu Lăng uể oải dựa trên cái ghế dựa to rộng, nhìn cái người quỳ dưới đại trướng không ngừng run lẩy bẩy mà vẫn miệng nói liên hồi này một cách đầy hứng thú. Người này tên là Lý Sơn. Uhm, vừa nãy hắn tự giới thiệu thế này, Huyện Thừa Huyện Lai Hòa, một quan nhỏ Tòng Bát Phẩm không quan trọng. Người này không có gan gì, nên nói chuyện điên tam đảo tứ, trong tay còn đem theo sổ sách của huyện Lai Hòa và một cái ấn tín Huyện Thừa nho nhỏ. Hắn quỳ ở đó, hình như vạt áo còn bị ướt thì phải?
Lưu lăng cười cười, Lý Sơn này đúng là một diệu nhân.
- Ngươi nói ngươi là họ hàng của Quận Thủ Trịnh Châu Ngô Tử Lai?
Lưu Lăng cuối cùng tìm được chút thông tin hữu ích từ những lời lầm bầm vặt vãnh kia.
- Hả?
Lý Sơn ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng một cái, rồi nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
- Vâng vâng vâng, Ngô Quận Thủ của Trịnh Châu chính là biểu huynh của thảo dân.
Lưu Lăng uhm một tiếng, nói với tùy tùng bên cạnh:
- Đi viết một bức thư cho Quận Thủ Trịnh Châu Ngô Tử Lai, kêu hắn đem 10 vạn thạch lương thảo tới huyện Lai Hòa. Đầu hàng, tấc cỏ không bị thương; không đầu hàng, tấc cỏ cũng không chừa.
Tùy tùng bên cạnh lập tức viết một bức thư ngắn, viết xong Lý Sơn đang quỳ bên dưới không ngừng dập đầu. Lưu Lăng cười cười nói:
- Đem bức thư này tới Trịnh Châu gặp Ngô Tử Lai, sau khi ngươi đi Cô sẽ hạ lệnh đại quân lui về sau 30 dặm, không làm tổn thương 1 cây 1 cỏ của huyện Lai Hòa. Ngươi đi nhanh về nhanh, Cô sẽ ở đây chờ đợi tin tốt của ngươi.
Lý Sơn cầm bức thư, nhìn một cái theo bản năng. Thị vệ bên dưới đại trướng của Lưu Lăng đã đi tới kéo y xuống. Lý Sơn không dám phản kháng, đi theo thị vệ đó rời khỏi chỗ đó. Mãi tới khi rời khỏi đại doanh, Lý Sơn vẫn như mộng du, cúi đầu nhìn bức thư trong tay, lòng y thắt chặt lại. Nếu biểu huynh thấy y đem bức thư này của Hán Vương đi tìm huynh ấy, có khi nào sẽ kêu người loạn côn đánh chết không? Nhưng, nếu y không đi...
Y quay đầu nhìn lại đại quân không nhìn thấy điểm kết thúc, biết rằng nếu y không đi, e là sẽ lập tức bị giết chết!
Do dự hồi lâu, cuối cùng y cũng chọn đi Trịnh Châu một chuyến. Y quay về huyện thành tìm một con khoái mã, đem theo chút lương khô, kêu thêm 2 dân dũng, rồi thúc ngựa thẳng tiến Trịnh Châu. Huyện Lai Hòa cách Trịnh Châu khoảng 150 dặm, nếu Lý Sơn không lề mề thì chỉ cần 1 ngày 1 đêm là có thể tới nơi. Mà Trịnh Châu cách đô thành Đại Chu Khai Phong, cũng chỉ có 150 dặm. Khoái mã dịch trạm, 1 ngày 1 đêm đã có thể đi rồi về!
Lý Sơn không quan trọng, Trịnh Châu cũng không phải mục tiêu của Lưu Lăng, cái hắn muốn, đâu phải nhân vật nhỏ như Lý Sơn có thể đoán được?
Chiêu Tiên cúi người đứng cạnh Lưu Lăng, nhìn bá tánh huyện Lai hòa đã tản đi, hỏi:
- Vương gia, Quận Thủ Trịnh Châu Ngô Tử Lai đó, có thật là sẽ đem 10 vạn thạch lương thảo tới không?
Lưu Lăng ha ha cười nói:
- 10 vạn thạch lương thảo thì sẽ không tới rồi, nhưng 10 vạn Quân Định An ở Khai Phong nói không chừng sẽ bị một bức thư của Cô dụ tới đây! Cô chỉ dựng một bẫy nhỏ thôi, định bắt tên nào to gan dám chui vào đó. Ngươi cứ xem đi, chúng ta sẽ phá Quân Định An ngay tại tiểu thành Lai Hòa này.

Bình Luận

0 Thảo luận