NUỐT CÁI LỚN
Có lẽ Lưu Lăng không phải người đầu tiên trong thời cổ đại này dùng màu sắc để che mắt kẻ địch. Nhưng không thể nghi ngờ là hắn đã phát huy tiểu xảo này tới cực điểm. Mỗi một kỵ binh của Tu la Doanh đều được phát một chiếc áo choàng màu trắng trước khi rời khỏi Thái Nguyên. Họ trùm cái áo choàng này đi lại hay là nghỉ ngơi trong tuyết, nhìn từ xa căn bản là không thể phát hiện. Mà theo tin tức từ những người sống sót của Thiên Đức Quân cho Trần Thâu Nhàn, lang Kỵ Khiết Đan đều mặc áo đen giáp đen hết. Theo quán tính, không ai nghĩ rằng một chiếc áo choàng lại có thể che lấp hết tất cả những dấu vết của bọn Tu La.
Lần gần đây nhất, Tu La Doanh của Lưu Lăng và kỵ binh Tây Hạ chỉ cách nhau có 5 dặm thôi. Hai đội kỵ binh cơ hồ như đi lướt qua nhau, thế mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Đương nhiên, điều kiện tiền đề chính là Lưu Lăng không chắc rằng mình có thể hoàn toàn "nuốt trôi" nó. Nếu cái mà họ gặp chỉ là một đội tuần tra mấy trăm người, sự "thèm ăn" của Lưu Lăng chắc chắn sẽ lộ rõ ra.
Cứ như thế, trong vòng một tháng, Lưu Lăng dùng chiến thuật du kích và trốn tìm có phần hơi đê tiện này, nuốt hết mười mấy đội quân lớn nhỏ của quân Tây Hạ, tính luôn cả Thiên Đức Quân, thì họ đã tiêu diệt hơn 5000 quân Tây Hạ. Mà Tu La Doanh chỉ tổn thất chưa tới 100 người, còn lại hơn 1400 mấy người, đều đã trưởng thành thành những tinh binh bách chiến sau vô số lần trải qua lửa và máu.
Lúc Lưu Lăng đem quân xuất phát từ Thái Nguyên Phủ, họ không đem nhiều lương thực. Lần này ở trong Tây Hạ, hoàn toàn là đi tới đâu lấy lương tới đó, gặp thôn nào cướp sạch thôn đó, nhưng lại không có giết những bá tánh tay không tấc sắt này. Lưu Lăng lệnh cho binh sĩ khi "làm nhiệm vụ" tuyệt đối không được nói chuyện, nên đội quân treo cờ đầu sói Đại Liêu này nhìn sao cũng không giống một đội quân người Hán. Vả lại, Lưu lăng và mấy tướng lĩnh chủ chốt còn cố tình nói chuyện với nhau bằng tiếng Khiết Đan trước mặt mục dân Tây Hạ. Từ đó càng khẳng định thêm thân phận Lang Kỵ Khiết Đan của họ.
10 ngàn kỵ binh Tây Hạ chạy vòng vòng trên thảo nguyên mênh mông, mà vẫn không tìm thấy tung tích của Tu La Doanh. Mỗi lần họ tìm tới một cái làng vừa bị cướp, thì đều được cho biết là Lang Kỵ Khiết Đan vừa mới rời khỏi, lập tức phóng ngựa đuổi theo, thì thấy mấy trăm dặm rồi mà vẫn chẳng thấy lấy một cọng lông ngựa.
Tướng quân của Hắc Thủy Quân tên là Cảnh Trung Tâm, là một người Hán thật sự. Nhưng tổ tiên y đã từ Trung Nguyên di cư ra địa bàn của người Đảng Hạng từ mấy đời trước rồi. Sau hơn trăm năm dung nhập, trên người y đã không còn bóng dáng của người Hán nữa. Sau khi kết hôn với dân tộc trên thảo nguyên, huyết thống người Hán của Cảnh gia đã dần bị phai nhạt. Từ khuôn mặt râu ria bờm xờm cho tới vóc người vạm vỡ to con của Cảnh Trung Tâm, lại còn cách ăn nói cửa chỉ, nhìn sao cũng không nghĩ đâu là một hậu duệ người Hán.
Liên tục đuổi bắt một cách không kết quả suốt một tháng nay, Cảnh Trung Tâm đã nộ khí bừng bừng. Để nhanh chóng tìm ra đội kỵ binh Khiết Đan chết tiệt đó, y không thể không làm trái mệnh lệnh không được chia binh ra của Trần Thâu Nhàn, chia 5000 kỵ binh dưới trướng làm 2 đội, chia nhau ra 2 hướng khác nhau tìm kiếm tung tích của Lang Kỵ Khiết Đan. Sở dĩ y dám làm như vậy, là vì y đoán chắc rằng người Khiết Đan không quen thuộc địa lý nơi đây, bổ cấp toàn dựa vào cướp bóc mà có, nhưng trên thảo nguyên đất rộng người thưa, người Khiết Đan chắc chắn đã liên tiếp mấy ngày không tìm thấy cái làng nào để cướp. Một khi trọng kỵ Khiết Đan đi tới nước thiếu lương thực, với cả bộ giáp nặng trịch trên người chúng nhất định sẽ không đứng dậy nổi!
Mà khinh kỵ Đảng Hạng bị người Khiết Đan làm cho tức điên thì sĩ khí cao trào. Họ quen với vùng đất này nhiều hơn người Khiết Đan, chủ trương tác chiến của họ có quá nhiều ưu thế có thể phát huy, cho dù là đối mặt với trọng giáp Khiết Đan được truyền tụng như ác ma địa ngục, họ cũng có cơ hội chiến thắng trong một trận đánh, và cơ hội này lại còn tương đối cao nữa.
Hơn nữa, từ quỹ đạo hoạt động của người Khiết Đan suốt một tháng nay có thể thấy, phạm vi hoạt động của chúng chỉ trong vòng 500 dặm quanh đây thôi, những nơi mà thiết kỵ Khiết Đan chưa tới đã bắt đầu thu hẹp, chia binh ra bao vây có thể nói là phương án tốt nhất.
Quyết định xong, Cảnh Trung Tâm phái thân binh khoái mã liên hệ tướng quân của một nhánh kỵ binh khác, Địch Cảm, nói cho hắn biết quyết định chia binh của mình, sau đó mong Địch Cảm cố gắng phối hợp hành động của mình.
Cảnh Trung Tâm chính tay viết một bức thư giao cho kỵ binh, xác định vài khu vực rồi cho thân binh nói lại với Địch Cảm. Y quyết định chia quân ra, một là để nhanh chóng tìm ra nhánh kỵ binh Khiết Đan đó rồi tiêu diệt, hai là muốn dùng một tiểu đội sau khi chia quân làm mồi nhử, dụ trọng giáp Khiết Đan xuất hiện. Y suy đoán, thủ lĩnh của trọng giáp Khiết Đan chắc chắn là một người tham lam, một khi nhìn thấy kỵ binh Đại Hạ chia nhau hành động, nói không chừng tên tướng quân Khiết Đan to gan đó sẽ nhắm mục tiêu vào một trong những tiểu đội kỵ binh chăng?
Xác định xong khu vực rồi, chỉ cần nhân mã của Địch Cảm tuần tra ở quanh đó, một khi đội kỵ binh làm mồi dụ được trọng giáp Khiết Đan ra, thì hai đội quân đó sẽ có thể nhanh chóng bao vây hợp sức tiêu diệt trọng giáp Khiết Đan. Kế hoạch này có thể nói là rất to gan nhưng khả năng thành công rất lớn. Cảnh Trung Tâm biết Địch Cảm nhất định sẽ không từ chối kiến nghị của mình. Vì Cảnh Trung Tâm biết, tên Thiên Phu Trưởng chết đi của Thiên Đức Quân, Địch La chính là em trai ruột của Địch Cảm, cho dù không phải vì Đại Hạ, chỉ là vì báo thù cho em mình thôi, Địch Cảm cũng không có lí do từ chối ý muốn hợp tác của mình.
Không ngoài dự đoán của y, Địch Cảm khi nhận được tin của y quả nhiên đồng ý với kế sách của y. Mà để phối hợp với đội của Cảnh Trung Tâm hợp thành đội hình bao vây trọng giáp Khiết Đan trong khu vực được xác định trước, Địch Cảm cũng chia 5000 kỵ binh dưới trướng mình thành 2 đội, một đội giao cho Lang Tướng Ân Tát Khắc chỉ huy, đội còn lại thì hắn đích thân chỉ huy và đã tới khu vực trăm dặm mà Cảnh Trung Tâm định sẵn.
Nhận được sự đồng thuận của Địch Cảm, Cảnh Trung Tâm tự tin hơn rất nhiều. Y lệnh cho trợ thủ của mình, Lang Tướng Mộc Li chỉ huy một đội kỵ binh 3500 người, còn y thì đem theo 1500 kỵ binh làm mồi nhử. Y không định đem theo nhiều quân hơn nữa, y sợ là sẽ không khơi dậy sự thèm ăn của tướng lĩnh Khiết Đan. 1500 người, mồi nhử béo bở như thế chắc sẽ dụ được con sói đang ẩn mình đó ra nhỉ?
Cảnh Trung Tâm không biết là, đội của y đang tìm kiếm kỵ binh Khiết Đan, mà cái gọi là trọng giáp Khiết Đan đó lại ở ngay sau đuôi của đội y, đi theo một cách nhàn nhã tự tại. Người đuổi theo gấp gáp đi ở phía trước, người bị đuổi lại theo sau đuôi người đuổi theo. Nếu Cảnh Trung Tâm biết đội trọng giáp Khiết Đan đó đang ở ngay sau đít của mình, y nhất định sẽ tức ói máu.
Đây lại là một lần vận dụng lối nghịch hướng suy nghĩ của Lưu Lăng. Hắn chắc chắn rằng quân Tây Hạ sẽ không ngờ tới là đội quân của hắn lại dám bám theo sau lưng mình, vả lại khoảng cách của hai bên còn chưa tới 30 dặm nữa. Bởi vì theo lối suy nghĩ thông thường, quân Tây Hạ sẽ không phái do thám đi thám thính kẻ địch ở những nơi mình đã đi qua. Mà Lưu Lăng, chính là nhắm vào sơ suất này. Hắn thậm chí còn theo sau đuôi của Cảnh Trung Tâm, thong dong cướp sạch một ngôi làng lớn có tới hơn 2000 mục dân, lương thảo bổ cấp còn đầy đủ hơn cả quân Tây Hạ nữa.
Khi do thám quay về báo tin quân Tây Hạ sẽ chia binh ra, Lưu Lăng đang ngậm lấy một cọng cỏ nằm dài trên thảo nguyên suy tính không biết có nên về nhà hay không, dù sao ra ngoài cũng đã một tháng rồi, mục đích lấy chiến luyện binh cũng đã đạt được rồi. Bây giờ đội kỵ binh Tu La Doanh này đã lần nữa thay da đổi thịt, trở thành một đội hùng binh chân chính.
Nhưng sau khi nghe báo cáo này xong, Lưu Lăng quyết định ở lại thêm vài ngày nữa rồi mới về đi. Nếu kẻ địch đã cam tâm tình nguyện dùng mình làm mồi, vậy thì Lưu lăng không ngại nuốt con mồi này vào bụng, rồi phủi mông đi về, có lời mà không lấy là đồ ngốc.
Lưu Lăng cùng với Hoa Tam Lang và Triệu Nhị, chỉ đem theo 4, 5 hộ vệ lặng lẽ tiếp cận doanh địa của quân Tây Hạ. Trên một gò đất cao, Lưu Lăng quan sát một cách tỉ mỉ.
- Quân Tây Hạ chia người rồi, vậy là chúng định dụ chúng ta ra ngoài à? Hay là định mở rộng phạm vi tìm kiếm?
Triệu Nhị nằm sấp dưới thảm cỏ, nói. Thảm cỏ không có tuyết phủ khô ráo mà mềm mại, nằm lên trên cảm giác rất dễ chịu, khiến người ta muốn lăn qua lăn lại.
Hoa Tam Lang hei hei cười nói: - Bất luận hắn muốn làm gì, tính toán của hắn e là công cốc rồi. Tên Cảnh Trung Tâm đó chắc tới chết cũng không ngờ, chúng ta đang ở ngay sau đít của chúng.
Triệu Nhị phì cười một tiếng:
- Lúc trước ta cứ nói theo sau đuôi người ta ngoài ăn cát thì là hưởng rắm, không ngờ lại có ngày theo sau đít kẻ địch mà cuộc sống lại sung sướng tới thế, nghĩ tới mấy ngôi làng vừa tiễn kỵ binh nhà mình đi liền bị chúng ta thanh lý sạch sẽ là ta muốn cười.
Lưu Lăng cười nhẹ: - Lần này chúng ta theo sau đuôi kẻ địch, không ăn cát hưởng rắm, mà uống máu!
- Hả?
Hoa Tam lang chỉ đại doanh quân Tây Hạ, nói: - Vương gia người xem, đếm số lượng, thì 2 đội kỵ binh này rõ ràng không phải chia đôi, một đội nhiều, còn một đội ít.
Lưu Lăng cười nói: - Đó là đương nhiên, nếu chúng chia đôi thì con mồi này lớn quá. Mồi quá lớn, hắn sợ cá sẽ chạy mất. Cái đội mà ít người đó, xem ra Cảnh Trung Tâm định đích thân chỉ huy rồi. Xem ra hắn cũng là một người to gan nhỉ.
Hắn chỉ cái đội quân ít người đã giương cờ tướng quân lên nói.
Triệu Nhị bĩu môi: - Thuộc hạ thấy hắn không phải to gan, mà là ngốc, dùng thân phận thống soái một quân đi dụ địch, không khéo bị nuốt tới xương cũng chẳng chừa cho xem! Xem ra nhân mã đi theo hắn sẽ không quá 1500 người, chúng ta chỉ cần theo dõi hắn, rồi tìm cơ hội nuốt và bỏ chạy. Tên Cảnh Trung Tâm đó dù cho không bị giết chết cũng sẽ hối hận chết thôi!
Hoa Tam Lang nói: - Đúng, chúng ta cứ theo dõi hắn, có cơ hội liền lập tức nuốt con mồi béo bở này.
Hai người ngươi một lời ta một câu bắt đầu thương lượng đối sách, thương lượng nửa ngày mới phát hiện Lưu Lăng nãy giờ chẳng có lên tiếng. Hai người ngừng lại, nhìn Lưu Lăng đợi mệnh lệnh của Vương gia. Ánh mắt của Vương gia không lưu lại trên đội của Cảnh Trung Tâm, thuận theo ánh mắt của Vương gia, thì ra người đang dõi theo cái đội quân nhiều người.
Hai người trố mắt nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh hỏi: - Vương gia, không lẽ người định...
Lưu Lăng cười cười, đứng dậy phủi phủi cát bụi trên người, nói:
- Uhm, ta chính là định làm thế, nếu đã nuốt, thì chúng ta không nuốt cái nhỏ nữa, chọn cái lớn mà nuốt! Nuốt cho hắn đau lòng chết, nuốt cho hắn khóc không ra nước mắt!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận