Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 334: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
VÌ THIÊN HẠ NGƯỜI HÁN
Khoảng rạng sáng bốn giờ, Lưu Lăng thức dậy đi đến hoa viên ở sau luyện võ. Nha môn của Tiết Độ Sứ Ung Châu rộng rãi to lớn, so với Vương phủ ở Thái Nguyên của Lưu Lăng không chỉ lớn gấp mười lần. Chỉ mỗi cái hậu hoa viên, cũng đã to bằng năm cái Vương phủ ở Thái Nguyên của Lưu Lăng. Sâu trong tận hoa viên cố ý chừa ra một mảnh đất để làm võ trường, bồn bề trồng đầy trúc xanh, tuy võ trường không lớn, nhưng phong cảnh như tranh. Tạ Tuấn cũng là một kẻ mê võ, nếu không có nghị lực kiên trì bền bỉ cũng không thể luyện ra loại đao pháp bá khí của y. Hiện tại cái võ trường nho nhỏ này đã đổi chủ nhân mới, nhưng thói quen luyện võ vào mỗi buổi sáng của hai người đều như nhau.
Lưu Lăng đi tới võ trường cởi nhanh trường bào, sau đó trước là đánh một hồi quyền, đợi sau khi thân thể nóng lên cầm lấy cây loan đao dài với cán xanh thẳm, luyện tại võ trường nhỏ. Trước khi chết Tạ Tuấn đã đem cây bảo đao mình thường xài tặng cho Lưu Lăng, nhưng có lẽ do thói quen, Lưu Lăng vẫn thích cây loan đao hình dáng có chút kỳ quái này của mình.
Luyện qua luyện lại vài đao pháp, sau khi gà vàng báo thức, Lưu Lăng thu lại đao thế, lau lau mồ hôi trên trán đi trở về. Khi đi ngang qua lương đình trong hoa viên, đột nhiên phát hiện trong lương đình lại có người! Lưu Lăng theo thói quen liền đem đao để ngang trước ngực làm ra tư thế phòng ngự, dựa vào nắng sớm yếu ớt nhìn qua, mới phát hiện thì ra là tiểu ny tử Hoa Đóa Đóa.
- Phụ thân nhất định lo lắng lắm rồi?
Hoa Đóa Đóa tựa người vào trụ cột của lương đình lẩm bẩm một mình, vẻ mặt cô đơn.
Lưu Lăng thấy nàng vốn định lập tức rời đi, nhưng lại sợ tiểu ny tử này giật mình, chỉ đành lui về sau vài bước, ẩn mình trong bóng râm. Tuy hắn không phải muốn nghe lén Hoa Đóa Đóa lẩm bẩm một mình, nhưng do lúc ban mai thật sự rất yên tĩnh, những lời nói của Hoa Đóa Đóa vẫn đứt đứt quãng quãng truyền vào tai hắn.
- Phụ thân... Tại sao người cứ muốn gả con cho cái tên râu rậm kia! Hắn đã có ba bà vợ rồi, người lại xấu, con thật không muốn gả cho hắn!
- Ai... Đổi chỗ rồi, quả nhiên ngủ không được.
- Ta Hoa Đóa Đóa gả người, ắt phải gả cho đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, phải giống như... phải giống như cỡ đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh vậy! Xì xì xì! Hoắc Khứ Bệnh chết sớm như vậy, gả cho hắn còn phải thủ tiết... Ây da! Hoa Đóa Đóa ngươi thật không biết xấu hổ!
Lưu Lăng rùng mình một cái, trong lòng thầm nhủ nữ hài tử này quả nhiêu thích núp trong tối lẩm bẩm một mình. Hắn không định lãng phí thời gian để ở đây nghe một tiểu nha đầu đang tuổi đầu mơ mộng nói lung tung, hôm nay phải đến giáo trường xem qua hàng binh, còn phải bố trí người đi tiếp ứng hỏa dược đợt hai đã xuất phát từ Tấn Châu vận qua đây. Còn phải triệu tập những hàng thần của Ung Châu, đem pháp lệnh nhất thời nghĩ ra của mình ban bố xuống dưới. Công việc quá nhiều thời gian quá ít, hắn sẽ không để ý tới lời nói u oán của Hoa Đóa Đóa.
Sau khi trở vào phòng ngủ, những thân bình của hắn như thường lệ đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho hắn, Lưu Lăng gột đi một thân đầy mồ hôi, thay một thân y phục thanh mát. Ăn bữa sáng thanh nhã được đưa tới từ phòng bếp, Lưu Lăng đột nhiên rất muốn ăn bánh bao hấp của Liễu Mi Nhi làm, cháo hạt sen do Mẫn Tuệ nấu. Còn nghĩ tới Lư Ngọc Châu, Trần Tử Ngư, Lưu Lăng không khỏi thất thần. Rời khỏi các nàng đã ba tháng rồi, không biết các nàng đều bình yên hay không.
Công chuyện của Ung Châu giải quyết xong, nên trở về một chuyến. Vừa nghĩ tới ba nữ nhân kia, Lưu Lăng cảm giác trong thân thể mình khô nóng. Lại nhìn sang nha hoàn dáng người thướt tha hấp dẫn đứng bên cạnh hầu hạ hắn ăn cơm, trong tầm mắt cũng hiện thêm vài phần lửa nóng. Lưu Lăng bị ý nghĩ của chính mình dọa tới giật mình, nhanh chóng ổn định lại tinh thần. Ừ... là quá nhớ các nàng rồi.
Sau khi ăn sáng xong Lưu Lăng cũng mặc giáp, dẫn theo một đội hộ vệ thuộc Lục xử Giám Sát viện, cưỡi ngựa phóng thẳng tới giáo trường. Lúc này cũng khoảng bảy giờ sáng, nhưng mặt trời tháng chín vẫn mọc lên rất sớm. Cho nên ngoài đường cái đã có những thương nhân thức sớm đang bận rộn, bát mì canh nóng hừng hực, bánh bao thịt thơm phưng phức, trên đường cái hương thơm tỏa khắp.
Khi Lưu Lăng đến giáo trường rồi, một vạn tên hàng binh đã chỉnh trang chờ đợi. Đổi thành bộ chính phục màu đen của Đại Hán, giơ chiến cờ phi long màu đỏ rực, sĩ khí của những hàng binh Vĩnh Hưng quân cũng có vẻ tăng vọt vài phần. Tiền Lưu Lăng không thiếu, viện Giám sát không chỉ phụ trách tình báo ám sát, công việc của một trong hai mục chủ yếu của Nhị xử chính là kinh doanh. Có viện Giám sát thực lực cường đại làm hậu thuẫn, làm kinh doanh cũng trở nên phát triển nhanh chóng. Thêm vào diệt đi Hắc Kỳ quân, Hôi Y quân, tiền vàng châu báu của hai băng thổ phỉ lớn này chồng chất như núi. Đám nghĩa quân tạo phản thiếu trang bị thiếu lương thực nhưng không thiếu tiền vàng châu báu. Chúng là thổ phỉ, có tiền cũng rất khó tự mình tạo ra khôi giáp binh khí tốt, cũng rất khó có thể mua một lượng lương thực lớn. Còn điểm tương đồng lớn nhất của Tiêu Phá Quân và Từ Thắng Trị chính là tham tài, mỗi lần chiếm được một châu phủ huyện thành, nhất định sẽ vơ vét hết của các thế gia đại hộ trong thành.
Lưu Lăng vốn ban quân lương cực cao cho các sĩ binh, cao hơn nhiều so với quân lương của sĩ binh Đại Chu nhận được từ triều đình, hơn nữa tiến đánh xuống phía Nam đã thắng không ít trận, hiện tại cái Lưu Lăng không thiếu nhất, có thể chính là tiền. Cho hàng binh Ung Châu thay quân phục mới, trang bị mới, còn phát cho mỗi người không ít quân lương, có thể nói, so với trước nay đãi ngộ hiện giờ của đám sĩ binh, tốt hơn trước không chỉ một chút.
Khi Lưu Lăng bước vào giáo trường, Hoa Linh phụ trách huấn luyện hàng binh sớm đã tới rồi. Thấy Vương gia vào giáo trường, Hoa Linh giơ tay lên, một vạn sĩ binh lập tức theo y hành quân lễ một cách tiêu chuẩn.
Lưu Lăng xuống ngựa bước đến điểm tướng đài, quét mắt nhìn một lượt đám người đông nghìn nghịt bên dưới, trầm mặc một hồi sau đó nói: - Các tướng sĩ! Ta rất vui, có thể thấy được một khí thế mới rạng rực trên thân các ngươi! Các ngươi lựa chọn ở lại, là vì các người đều là những sĩ binh đủ tư cách, đều là có cảm tình với binh khí trong tay của mình!
- Có lẽ trong mắt các ngươi, ta vẫn còn là một người ngoài, thậm chí có thể nói là một kẻ thù. Trong số các người, nói không chừng vẫn có người chờ đợi một ngày tay cầm đao sắc đem ta đâm xuống ngựa. Không sai, Đại tướng quân Tạ Tuấn trước đây của các ngươi chết trong tay ta, hai mươi vạn đại quân trước đây của các ngươi quát tháo thiên hạ cũng bị hủy trong tay ta, về mặt đạo lý, các ngươi không có lý do ở lại, nhưng lại có hàng loạt lý do để giết ta!
Lưu Lăng dừng một chút rồi nói tiếp: - Ta cũng không trông cậy những lời hôm nay nói với các ngươi, các ngươi sẽ quyết một lòng theo ta. Nhưng, những lời này ta vẫn phải nói!
Hắn chỉ ra bên ngoài giáo trường lớn tiếng nói: - Bên ngoài kia là cái gì? Là một giang sơn hùng vĩ rộng lớn bao la! Nơi đó, từng là vạn thửa ruộng tốt, phong cảnh tựa tranh! Giang sơn đó là của ai? Đúng vậy, các ngươi đều sẽ trả lời nói là của Hoàng đế Đại Chu Sài Vinh! Ta nói không! Không phải! Vạn dặm ruộng tốt kia, giang sơn gấm vóc, không phải của mỗi một mình Sài Vinh, cũng không phải của bất kỳ ai, mà là của các ngươi! Là của bá tánh toàn thiên hạ!
- Các ngươi, mỗi người đều là chủ nhân của thiên hạ này!
- Ta biết, để các ngươi cầm đao thương lên nhắm vào đồng đội ngày xưa rất khó khăn. Đối với ta mà nói, đây cũng là một việc không dễ dàng! Ta là người Hán, các ngươi cũng là người Hán, người Hán cùng người Hán với nhau tàn sát ngươi chết ta sống, còn không bị đám man di hoang dã châm chọc chê cười sao? Đại Chu cũng được, Đại Hán cũng thế, giết qua giết lại người chết vẫn không phải đều là người Hán sao? Nhưng, các ngươi có biết, ta vì sao phải lĩnh binh đánh xuống phía Nam!?
Hỏi xong một câu này, sĩ binh bên dưới giáo trường lập tức có chút hỗn loạn, những sĩ binh xì xào bàn tán, đều không hiểu lời nói tự mình mâu thuẫn của Lưu Lăng là có ý gì.
- Bởi vì ta muốn khiến người Hán hùng mạnh!
Lưu Lăng nắm thật chặt nắm tay, từng chữ từng câu nói: - Ta muốn chấm dứt phân tranh loạn thế, thống nhất Trung Nguyên đại địa phân liệt không toàn này! Để người Hán, tất cả người Hán đều thân thiết đứng chung một chỗ, không còn người một nhà đánh người một nhà, mà là cùng sinh tử, cùng tiến lui! Chỉ có kết thúc loạn thế, mới có thể khiến người trong thiên hạ đều an ổn khang ninh! Chỉ có kết thúc loạn thế này, mới có thể khiến những man di lòng muông dạ thú không thể chăn ngựa nơi Trung Nguyên!
- Hãy để chúng ta chấm dứt loạn thế này, đánh ra một thái bình thiên hạ to lớn! Người Hán thành lập một quốc gia thống nhất hùng mạnh, như cường Hán to lớn, để đám Hồ mã không dám vượt qua Âm Sơn! Hôm nay các ngươi theo ta, sẽ thấy được sẽ đích thân trải nghiệm, đem một Trung Nguyên to lớn chia năm xẻ bảy ngưng kết thành một khối sắt!
- Đợi khi các ngươi chấm dứt loạn thế, bất kể là người Khiết Đan hay là người Đảng Hạng, ai còn dám nhúng chàm Trung Nguyên, chúng ta sẽ dùng hoành đao trong tay, giết sạch bọn chúng!
Lưu Lăng vung cánh tay hô lên!
- Ta cho các ngươi vũ khí, khôi giáp, chiến mã tốt nhất, sau đó huấn luyện các người thành sĩ binh tinh nhuệ nhất trong toàn thiên hạ. Các ngươi, cũng phải luôn khắc ghi, binh khí trong tay các ngươi tương lai là dùng để bảo vệ Tổ quốc! Các người có thể không theo ta phát động công kích đối với những quân đội khác của Đại Chung, nhưng, cái ta muốn thấy là, tương lai sẽ có một ngày, các ngươi sẽ cầm binh khí ta phát cho các ngươi, đứng ra quyết một trận tử chiến với man di xâm lược vườn nhà chúng ta!
Nói xong, Lưu Lăng bước xuống điểm tướng đài, trở mình lên ngựa, mang theo bọn hộ vệ của viện Giám sát phóng ngựa rời khỏi giáo trường. Sau khi hắn đi khỏi, sĩ binh trong giáo trường nhất thời hỗn loạn lên. Những sĩ binh đều hiểu rõ ý nghĩa những lời nói hôm nay của Lưu Lăng, tuy ngắn gọn, nhưng mỗi câu đều chạm đến tâm nguyện của bọn họ. Đúng thế, từ lúc ngũ Hồ loạn Hoa tới nay, đại thổ Trung Nguyên trở thành cừu non mặc cho người ta ức hiếp! Những dân tộc du mục phương Bắc, không kiêng nể xâm nhập vào mảnh đất Trung Nguyên đốt giết đánh cướp, không kiêng nể hủy diệt tất cả! Người Hán đã bì nhược quá lâu rồi, lâu đến mức con người cũng đã quên đi, khi đối mặt với xâm lược phải cầm lấy đao thương!
Lời nói của Lưu Lăng tuy ngắn gọn, nhưng giống như một cây que diêm, khiến đống củi khô trong tim những nam tử hán đốt lên. Chấm dứt loạn thế, đánh ra một giang sơn thái bình to lớn, để tất cả lão bá tành đều qua những ngày tháng không lo cơm áo, để tất cả kẻ địch, khi đối mặt với người Hán đều không dám lộ ra lưỡi đao! Chỉ có chấm dứt cục diện hỗn loạn bất trị của Trung Nguyên đại địa, khiến tất cả người Hán đều tụ lại với nhau, mới có thể thật trở nên lớn mạnh!
Đợi bóng dáng của Lưu Lăng từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Hoa Linh hít một hơi thật sâu, nâng bước đi lên điểm tướng đài: - Như Vương gia đã nói, các ngươi có quyền lợi lựa chọn chiến đấu, các ngươi có thể không giơ lên hoành đao với quân Chu, nhưng bắt đầu từ hôm nay trở đi các ngươi nhất định phải huấn luyện nghiêm túc cho ta, bởi vì, các ngươi phải nhớ rõ, yếu bé chỉ luôn bị người khác khi nhục! Chỉ có bản thân các ngươi trở nên hùng mạnh, bọn man di mới e sợ các ngươi!
Một nam tử hán bị mấy câu nói đơn giản của Lưu Lăng kích phát nhiệt huyết tràn ngập đột nhiên vung tay hô to: - Kẻ phạm cường Hán ta, tuy xa tất giết!
Lập tức, những lời này tựa như long trời lở đất vang vọng lên tận mây cao.
Hoa Linh giơ mạnh hoành đao hô lớn: - Hán Vương uy vũ!
Một vạn hàng binh, đồng thời giơ cao binh khí lên: - Hán Vương uy vũ! Hán Vương uy vũ!

Bình Luận

0 Thảo luận