Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 524: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
BẠCH LIÊN HOA TẠ ƠN.
Tức Tự Ngôn là nữ nhân, cho dù nàng ta có năng lực đánh với cường nhân như Ninh Hoan, Trần Tiểu Thụ khó phân thắng bại, nàng vẫn là nữ nhân. Cách suy xét vấn đề và vấn đề mà nữ nhân suy xét vẫn không giống nhau, nam nhân không cần tự phụ nói ta hiểu rõ nữ nhân, thực ra thì ngay cả bạn đời của mình, nam nhân đều không nhất định hiểu rõ. Nữ nhân nếu như hiểu rõ một người nam nhân... vậy thì sẽ ngay cả ba mươi đời trước của y có lịch sử bệnh di truyền hay không cũng biết rõ ràng.
Lúc Tức Tự Ngôn đang ở một bên tự suy ngẫm vấn đề, bất tri bất giác mặt trời đã dần dần lặn xuống phía tây. Những quan viên của Đại Hán và Hạ Quốc tranh cãi rất lâu cũng hao tổn rất nhiều thể lực, cũng là lúc nên ăn chút đồ ăn bổ sung lại hỏa lực. Ăn cơm tất nhiên không thể ở nơi lộ thiên này rồi, cho nên Chu Diên Công lễ phép mời Tây Hạ Liệt Hỏa Vương Lý Thủ đến đại trướng trong doanh địa quân Hán dùng bữa.
Sau khi ngồi vào bàn rượu, quan viên hai nước lúc nãy vẫn còn tranh cãi đến tối mặt tối mày lập tức thay đổi thái độ. Nhiệt tình như mối tình đầu mười năm không gặp vậy, hận không thể kéo đối phương lên giường của mình.
Ngay lúc bọn họ nâng ly cạn chén, Đại Hán chi chủ Lưu Lăng ở ngoài ngàn dặm cũng đang dùng bữa.
Lưu Lăng cùng mấy người nữ nhân của hắn đang thoải mái ăn cơm tối.
Sau khi rời khỏi Lạc Dương, đoàn xe tiếp tục lên đường. Bởi vì vòng đường Lạc Dương, cho nên lộ trình của đoàn xe phía sau cũng có chút thay đổi. Sau khi xuất phát từ Lạc Dương, Lưu Lăng không định đi vòng qua các châu phủ khác, mà trực tiếp đến Tương Châu sau đó chọn tuyến đường trực tiếp đến Giang Lăng. Lúc Chu Diên Công đến Phủ Châu, đoàn xe của Lưu Lăng cũng đã đến Tương Châu.
Đã là đầu xuân, cảnh sắc trên đường cũng trở nên xanh ngát. Sự thay đổi này, khiến lòng người cũng thoải mái hơn nhiều. Trên đường đi Lưu Lăng không thể không khâm phục thể lực của nữ nhân. Cả đoạn đường, Lư Ngọc Châu mấy người các nàng qua núi lên núi, qua sông chèo thuyền, không bỏ qua bất kì một nơi nào có thể chơi, thể lực của hắn có chút chịu không nổi, vậy mà mấy người các nàng vẫn chơi tới mức vui không biết mệt. Thực ra Lưu Lăng biết, các nàng đều chơi đến sinh ra tính tình như trẻ con, là vì cuộc sống mấy năm trước quá bí bách. Lưu Lăng vẫn không bên cạnh các nàng, các nàng cũng lười đi ra ngoài.
Không dễ gì một nhà ra ngoài du sơn ngoạn thủy, sự nghiêm trang ngày thường các nàng biểu hiện ra ngoài cũng giảm đi rất nhiều.
Sau khi ăn cơm tối Lưu Lăng cùng Tiểu Lưu Nhàn chơi một chút rồi trở vào đại trướng phê duyệt tấu chương của triều đình vùng viện Giám sát đưa tới.
Mỗi khi nhìn thấy những thứ này Lưu lăng đều sẽ rất đau đầu, thật sự đau đầu. Xử lí những chuyện vụn vặt như vậy quả thực quá tốn sức, Lưu Lăng thà đi câu cá cũng không nguyện làm việc này. Nhưng bây giờ hắn đang ở địa vị này, thì không thể không hi sinh thời gian của bản thân. Cho nên mới có người nói Hoàng Đế vô tư sự, lý giải thứ nhất là, Hoàng Đế chính là quốc gia, mọi việc của Người đều là quốc sự. Lý giải thứ hai là, làm Hoàng Đế không có cái gì gọi là không gian riêng, cả ngày chỉ có thể vùi bản thân vào trong số tấu chương không thể đếm hết cùng vô số báo cáo không thể nghe hết.
Hầu Thân ở Kim Lăng, Chu Diên Công đã đi Phủ Châu, trong triều đình bây giờ chỉ có một mình Tạ Hoán Nhiên gánh lấy, mỗi khi Lưu lăng nhớ đến điều này thì sẽ kiên trì tiếp tục xử lý công vụ.
Mãi đến giờ tý, Lưu Lăng mới duỗi thân một chút, việc trên tay xử lý xong, cả người đều trở nên thoải mái. Lưu Lăng vận động một chút, đứng dậy ra ngoài đại trướng. Cảnh đêm yên tĩnh, gió nhẹ phảng phất. Lưu Lăng tùy ý đi lại trong doanh địa, định thả lỏng một chút rồi về nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhân Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khom lưng nói:
- Vương gia, có một phần cấp báo trong viện gửi qua đây.
Lưu Lăng nhíu mày:
- Nói đi.
Nhiếp Nhân Vương nói:
- Hai mươi ngày trước, hạm đội của người Lưu Cầu (Đài Loan) cập bờ ở Tuyền Châu, lúc đội quân Lưu Cầu cướp bóc của dân chúng bị thủ quân Tuyền Châu đánh lui. Nhưng người Lưu Cầu lại không lui đi, lại chọn nơi khác mà đến, công đánh một tòa huyện thành, cướp đi tài sản trong phủ kho. Thủ quân Tuyền Châu đuổi đến, quân đội Lưu Cầu lui chạy lần nữa. Thủ quân Tuyền Châu bắt vài tên binh sĩ Lưu Cầu, sau khi thẩm vấn mới biết, quốc vương Lưu Cầu nghe nói Trung Nguyên có động thái đại chiến thiên hạ, định thừa loạn chiếm lợi.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Trước tiên từ Kiến Vũ điều động năm ngàn người ngựa đến Tuyền Châu, nếu như người Lưu Cầu vẫn còn dám đổ bộ đến, không cần chừa người sống. Thủy sư của Chiêu Tiên qua một thời gian nữa sẽ nam hạ, Lưu Cầu tất nhiên phải đánh. Nếu họ đến chọc ta trước, mai này ắt hẳn cũng không cần gì phải khách khí.
Nhiếp Nhân Vương nói:
- Thuộc hạ sẽ đem mệnh lệnh của Vương gia gửi đi, ngoài ra... còn có một việc nữa, tuy rằng không phải quốc gia đại sự, nhưng thuộc hạ cảm thấy vẫn nên nhanh chóng bẩm báo với Vương gia.
- Chuyện gì?
- Bạch Liên giáo dạo trước, phát sinh nội loạn.
- Hả? Nói chi tiết.
Lưu Lăng dừng bước hỏi.
- Có liên quan đến Hiển Nguyên tiểu Hoàng Đế Sài Tông Nhượng, sinh mẫu của Bạch Liên giáo Diệp Tú Ninh cùng thánh nữ Loan Ảnh đem theo Sài Tông Nhượng đến Giang Châu ẩn cư, đối với chuyện nội bộ Bạch Liên giáo trên cơ bản không quan tâm. Một vị đường chủ Bạch Liên giáo có chủ ý đoạt quyền, y ở trong Bạch Liên giáo rất có thực lực, người này sau khi tìm cách biết được thân phận của Sài Tông Nhượng, tìm đến Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa, Ngô Hữu Hóa nghe nói tiểu Hoàng Đế Sài Tông Nhượng của Chu Quốc đang ở Giang Châu, vì thế đem binh vây quanh nơi Diệp Tú Ninh ẩn cư. Sau khi chém giết, Loan Ảnh đem theo thân tín bảo hộ Diệp Tú Ninh cùng Sài Tông Nhượng xông ra khỏi trùng vây, trên đường lại bị phản đồ của Bạch Liên giáo truy sát, vô cùng chật vật.
Khóe miệng Lưu Lăng giật giật, than một hơi nói:
- Cái này cũng trách ta, ta đáp ứng với sư đồ các nàng để cho Sài Tông Nhượng một sự bình an. Là ta sơ sót, vốn nghĩ rằng ta không hạ lệnh tìm Sài Tông Nhượng, ba người các nàng sẽ sống bình bình an an. Lại không để ý đến suy nghĩ của kẻ dưới, ai không muốn lập công? Chuyện này, chung quy là ta đem đến phiền phức cho các nàng. Ngươi phái người đi nói với Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa, chuyện này không cần tra tiếp nữa. Ngoài ra, thông báo xuống dưới, sau này không cần truy tìm tung tích của Sài Tông Nhượng nữa, cứ nói y đã chết rồi.
Nhiếp Nhân Vương dừng một chút nói:
- Có cần điều động trong viện một chút, giúp các nàng giải quyết phiền phức của Bạch Liên giáo?
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Chuyện này để Cơ Vô Danh đem người đi làm đi, dù sao lúc trước Diệp Tú Ninh cũng cứu qua y. Ngoài ra, cái giáo phái Bạch Liên giáo này căn cơ càng lúc càng lớn, sớm muộn sẽ uy hiếp đến trị an của địa phương. Trong viện ngoại trừ người đang bận việc ở Tây Hạ, có thể điều động thì điều động, đem Bạch Liên giáo tra rõ ràng, đặc biệt là Khai Phong và Kim Lăng, hai nơi này người của Bạch Liên giáo chắc chắn có không ít cứ điểm bí mật. Mượn cơ hội nội loạn này của Bạch Liên giáo, người của bọn chúng cũng sẽ xuất hiện không ít. Sau khi tra rõ, để người của các châu phủ cùng động thủ. Đem Bạch Liên giáo triệt để biến mất khỏi thế gian này, giữ nó lại... sau này sẽ là tai họa.
Nhiếp Nhân Vương khom người nói:
- Thuộc hạ đi làm ngay.
Lưu Lăng nói:
- Kêu người trong viện chú ý chút, xem xem Loan Ảnh các nàng đi về nơi nào.
Nhiếp Nhân Vương nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Sau khi đợi Nhiếp Nhân Vương rời đi, Lưu Lăng thở dài thật sâu.
Trong lòng của hắn vẫn còn có chút áy náy, bởi vì sơ sót của bản thân đem đến cho Loan Ảnh và Diệp Tú Ninh phiền phức không nhỏ. Hai nữ nhân kia thực ra cũng là người mệnh khổ, sau khi Đông Phương Luân Nhật chết, ngày tháng của các nàng trải qua rất khó khăn. Không dễ dàng gì mới an ổn một chút, hơn nữa từ lời của Nhiếp Nhân Vương mà phân tích, hai người các nàng đã rời khỏi Bạch Liên giáo đem theo hài tử đã sửa tên thành Diệp Bình An tìm nơi ẩn cư. Hai nữ nhân, dẫn theo một hài tử, bị phản nghịch của Bạch Liên giáo truy sát, ngày tháng hiện tại chỉ sợ càng thêm khó khăn chăng?
Giang Châu sao?
Lưu Lăng toan tính một hồi, từ Tương Châu đến Giang Châu cách sáu bảy trăm dặm. Nói xa thì rất xa, nói gần, cũng rất gần. Triệu tập người trong viện chạy qua, không biết là còn kịp hay không. Nếu như hai nữ nhân đó chịu thương tổn gì, Lưu Lăng nhất định sẽ cảm thấy không yên lòng. Bất luận thế nào, hai nữ nhân đó trừ lúc sau khi Đông Phương Luân Nhật chết từng ám sát mình, sau chuyện đó luôn an phận qua cuộc sống của bản thân. Hơn nữa ở Khai Phong, trước tiên đã cứu Cơ Vô Danh một lần, lại mở cửa thành Khai Phong nghênh tiếp đại quân vào, tính ra ưu khuyết tương hỗ, ngược lại Lưu Lăng nợ một phần ân tình.
Lưu Lăng càng nghĩ, trong lòng càng không yên.
Tuy rằng dựa vào địa vị bây giờ của hắn, hoàn toàn không cần để ý tới sinh tử của hai nữ nhân kia, đặc biệt là Hiển Nguyên Hoàng Đế Sài Tông Nhượng, nếu y chết đi thì đối với Lưu Lăng cũng là việc tốt. Nhìn vào đại cục, ba người này nếu như chêt đi, đối với Đại Hán mà nói không phải chuyện bất lợi gì. Nhưng Lưu Lăng làm việc chỉ cầu một điều là không thẹn với lương tâm, hơn nữa... hắn không thể nhìn nữ nhân chịu khổ.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Lưu Lăng vẫn hạ quyết tâm.
Nếu như bản thân cưỡi một đôi ngựa tiến đến Giang Châu, ngày đêm đi nhanh cũng chỉ hai ngày hai đêm.
Lưu Lăng thở một hơi dài, trong lòng nói với bản thân, Lưu Lăng, ngươi vẫn không thể trở thành một kiêu hùng lãnh khốc vô tình rồi.
Lưu Lăng cho gọi huynh đệ Nhiếp thị, phân phó bọn họ bảo vệ an toàn của Vương phi, sau đó để lại một phong thư cho Lư Ngọc Châu, nói với nàng rằng hắn phải nhanh chóng đến Giang Châu xử lý một chuyện, đại khái khoảng sáu bảy ngày sẽ trở về. Hắn không gọi Lư Ngọc Châu dậy, hắn không muốn để nữ nhân của hắn lo lắng cho bản thân cả đêm.
Đem theo hai mươi ngân y của viện Giám sát, năm trăm kỵ binh, Lưu Lăng cưỡi con Hồng Sư Tử có cước lực dẻo dai nhất đem theo kỵ binh rời đại doanh trong đêm, thẳng đến Giang Châu mà đi.
Giang Châu, ngõ Tô Dân.
Trong bóng đêm, trên người Loan Ảnh mang theo không ít vết máu, trường kiếm hộ ở trước người Diệp Tú Ninh và Diệp Bình An. Tuy rằng nàng không bị thương những vết máu này đều là của bọn phản nghịch của Bạch Liên giáo đang truy sát các nàng, nhưng chạy trốn mấy ngày liền, nàng đã rất mệt mỏi. Nàng nhíu chặt mày, trên mặt trắng nõn không giấu được lửa giận.
- Thánh nữ, các người chạy trước, ta ở lại giữ chân bọn họ.
Thân tín của Loan Ảnh Lạc Hà Đồ một nhát giết chết một tên phản nghịch của Bạch Liên giáo, xoay người nói lớn với Loan Ảnh. Tới bây giờ bên cạnh Loan Ảnh chỉ còn lại sáu bảy người thân tín, hơn nữa trên người phần lớn đều bị thương. Trong đó vai của một người bị kẻ địch một đao chém xuống, tuy rằng vẫn còn gắng gượng không có hôn mê, nhưng mọi người cũng biết, nếu như không nhanh chóng cầm máu trị thương cho y, y sẽ không sống được bao lâu nữa.
Loan Ảnh kiên định lắc đầu nói:
- Vốn định đem theo các ngươi cùng về Tấn Châu, hiện tại bị đám tiểu nhân này vây lấy, ta sao có thể để lại các huynh đệ mà chạy trước? Hôm nay, chúng ta sẽ giết một cách thống khoái, nếu như có thể tử chiến cùng nhau, cũng không uổng duyên huynh đệ kiếp này.
Loan Ảnh cùng Diệp Tú Ninh sở dĩ phải đem theo Diệp Bình An đến Tấn Châu, thực ra cũng là suy nghĩ cho Diệp Bình An. Tấn Châu bây giờ là đô thành của Đại Hán, là nơi căn cơ của Lưu Lăng. Bọn họ đem theo Diệp Bình An đến Tấn Châu, chẳng qua là muốn Lưu Lăng biết, các nàng không có mưu đồ gây rối gì, là để cho Lưu Lăng an tâm. Dù sao các nàng nếu muốn sinh sống ở Tấn Châu, Lưu Lăng cũng không nghi ngờ các nàng điều gì.
Lạc Hà Đồ nói:
- Thánh nữ, có câu nói này của người, các huynh đệ cho dù tử chiến thì trong lòng cũng mãn nguyện rồi. Thánh mẫu quan trọng hơn! Thánh nữ, vẫn là lấy đại cục làm trọng.
Diệp Tú Ninh lắc lắc đầu nói;
- Ta cũng giống như các ngươi, đều chẳng qua là người bình thường. Các ngươi còn có thể cầm kiếm giết người xấu, ta lại không thể giúp ích được gì. Hôm nay nếu như trời tuyệt đường chúng ta, cùng các người chết cùng một chỗ là được.
Nàng che Diệp Bình An hỏi:
- Hài nhi, con sợ sao?
Diệp Bình An gật gật đầu nói:
- Nương, hài nhi sợ. nhưng nương nói đúng, nếu như chúng ta có thể chết cùng nhau, cũng không có gì hối hận nữa.
Trong lòng Loan Ảnh chua xót nói:
- Đều trách tỷ tỷ tin tưởng tên Lưu Lăng khốn khiếp đó, nếu như chúng ta không đi Tấn Châu, cũng sẽ không gặp chuyện hôm nay, đều trách ta!
Diệp Bình An ngẫm nghĩ nói:
- Tỷ tỷ, cái này không thể trách người khác được, chỉ có thể trách bản thân đệ, nếu đệ không phải là Hiển Nguyên tiểu Hoàng Đế gì đó, mà là một đứa trẻ bình thường, nương và tỷ tỷ cũng sẽ không bị đệ liên lụy.
Lúc này, một hắc y nhân từ trong đám người bao vây chạy ra, âm trầm cười nói:
- Các ngươi đều ở nơi này nói cái gì mà trách ta trách ngươi, hôm nay dù sao đều phải chết, trách ai còn có thể làm gì?
Người này chạy đến bên dưới cây đuốc, thân hình dần dần lộ ra, chính là Thạch Đang đuờng chủ của Nghĩa Tự đuờng Bạch Liên giáo.

Bình Luận

0 Thảo luận