XEM TÂM TÌNH
Trở lại Tương Châu, Lưu Lăng giới thiệu ba người Diệp Tú Ninh với các nàng Lư Ngọc Châu quen biết. Phụ nữ gặp nhau luôn không thiếu đề tài chuyện phiếm, Lưu Lăng cũng không quấy rầy nữa.
Xa giá nán lại Tương Châu mấy ngày sau đó tiếp tục khởi hành, dọc trên đường đi du sơn ngoạn thủy, tâm tình Loan Ảnh và Diệp Tú Ninh cũng nhẹ hẳn ra. Nhất là Diệp Bình An, vẫn là một đứa bé, mấy năm trước đây người vây quanh cô đều là những kẻ muốn lợi dụng cô, cho đến khi cô bé gặp được Diệp Tú Ninh và Loan Ảnh, cô bé mới cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng trong cuộc sống. Nay lại được các nàng Lư Ngọc Châu đối xử dịu dàng, nỗi khủng hoảng và e ngại trong nội tâm cô cũng dần thuyên giảm. Duy có Diệp Tú Ninh là càng ngày càng nhiều phiền não, mỗi khi không có ai cô ta sẽ khẽ cau mày lo lắng cho Loan Ảnh.
Cô ta nhìn ra, Loan Ảnh đã động tâm với Hán Vương rồi. Cô ta biết loại tình cảm này sẽ không có kết quả tốt. Hán Vương là người đứng đầu Đại Hán, tuy bình dị gần gũi không dùng quyền thế bức người, song sự chênh lệch giữa Loan Ảnh và Lưu Lăng quá lớn. Cô ta sợ Loan Ảnh sẽ bị thương tổn, cho đến khi gặp được các nàng Lư Ngọc Châu ôn hòa uyển chuyển, nỗi lo trong lòng cô mới thoáng phai nhạt, nhưng rồi lại phiền muộn về chuyện Loan Ảnh trở về chưởng quản Bạch Liên giáo.
Nhóm phụ nữ mỗi khi đến một nơi phong cảnh tú lệ đều sẽ xuống xe du lãm. Trông thấy các nàng tụ lại với nhau vừa nói vừa cười, trong lòng Lưu Lăng rất vui vẻ. Một người đàn ông dẫu có đạt được thành tựu to lớn hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ vì người nhà mình vui vẻ an ổn mà thôi.
Những khi các nàng đi du sơn ngoạn thủy, Lưu Lăng ngược lại như một kẻ ngoại nhân. Bản thân bị nhóm nương tử quân "bài xích", Lưu Lăng cũng chỉ đành cười khổ.
Tới Giang Lăng, cấp báo quân tình của Giám sát viện cũng đưa đến tay Lưu Lăng.
Mậu Nguyên bị Lưu Lăng hung hăng khiển trách rốt cục cũng thay đổi cái tật hay do dự, dưới sự phối hợp của mật điệp Giám sát viện đã thành công tiêu diệt từng bộ phận các phe phái Thục quân riêng lẻ bài xích lẫn nhau. Vào hai mươi ngày trước, một hồi trống vang dấy lên sĩ khí, quân Hán đã phá được Ích Châu, bắt tù binh Hoàng đế Hậu Thục Mạnh Sưởng, Tể tướng Vô Chiêu Duệ, hơn bốn trăm văn võ bá quan Hậu Thục. Theo sự diệt vong của Hậu Thục, vùng Giang Nam Trung Nguyên rốt cuộc đã nhất thống. Lãnh thổ Đại Hán gần như khôi phục bản đồ thời kỳ thịnh Đường. Chỉ cần đoạt lại mười sáu châu Yến Vân từ trong tay người Khiết Đan, loạn thế Trung Nguyên liền chân chính kết thúc.
Lưu Lăng hạ chỉ lệnh Mậu Nguyên để lại mười vạn đại quân trấn thủ sau đó suất lĩnh các đội ngũ khác hồi sư, điều Nhạc Kỳ Lân làm Tiết độ sứ Ích Châu, dẫn dắt Thục quân tiếp tục quét sạch những thế lực còn sót lại trong Thục quốc, củng cố địa phương.
Mậu Nguyên diệt Hậu Thục, công lao quá lớn. Lưu Lăng trầm tư hồi lâu, sau đó phái khâm sai đến trong quân của Mậu Nguyên, phong y làm Bình Chiêu quận công.
Hậu Thục diệt vong, một mối tâm sự của Lưu Lăng lại được thông tỏ.
Tin chiến thắng truyền tới Tấn Châu, mãn triều hân hoan. Mượn cơ hội này, văn võ bá quan lại cùng nhau ký một lá thư, mời Hán Vương vì thiên hạ mà tính, vì dân chúng mà tính, vì Đại Hán đăng cơ làm Đế. Có điều Lưu Lăng không có ở Tấn Châu, tấu thư đội trời tuyết rơi đưa đến trong đoàn xe, Lưu Lăng lại có lệ nói mấy câu đường hoàng, tiếp tục tránh né việc đăng cơ.
Lưu Lăng phái khâm sai đến Ích Châu, một là phong thưởng Mậu Nguyên, hai là mệnh lệnh Mậu Nguyên dẫn dắt đoàn quân chiến thắng tiến bắc đến Thái Nguyên nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Như vậy, đại bộ phận quân Hán chủ lực đã bố trí tại phương bắc. Gần Lam Châu đã có mười lăm vạn đại quân của Vương Bán Cân. Sau khi Mậu Nguyên đến Thái Nguyên, đội ngũ của y gia tăng thêm quân Kiến Hùng của đại tướng quân Lạc Phó, còn có người ngựa của Độc Cô Nhuệ Chí vượt quá hai mươi vạn ở Đại Châu. Ký Châu, dưới trướng La Húc có mười vạn hùng binh. Thương Châu, dưới trướng Dương Nghiệp cũng có mười vạn đại quân. Trọn tuyến phương bắc đã được Lưu Lăng bố trí binh lực hơn năm mươi vạn.
Có thể nói, một nửa binh lực Đại Hán đều tập kết tại biên giới phương bắc.
Cùng với đại quân Mậu Nguyên tiến bắc, bố trí toàn tuyến thực thi chiến lược gây áp lực với Khiết Đan cũng đã hoàn tất sơ bộ. Đại quân hơn năm mươi vạn tập trung hỏa lực tại biên giới, Da Luật Hùng Cơ có tự phụ chăng nữa cũng sẽ khó lòng bình tĩnh. Dù sao hiện tại Đại Hán và Đại Hạ đã kết đồng minh, binh lực hai nước cường thịnh, Đại Liêu dẫu có được xưng là đại quốc đệ nhất về lãnh thổ quốc gia cũng khó mà so được. Một năm này Đại Liêu không ngừng khuếch trương quân đội, là bởi đề phòng Lưu Lăng xua quân lên bắc.
Chỉ có điều Cung Trướng quân tinh nhuệ của Đại Liêu đã tổn thất hầu như không còn, bốn mươi vạn Cung Trướng quân còn lại không tới một nửa. Về phần binh Kinh Châu được phân tới các nơi trên nhân số vẫn hết sức khổng lồ, nhưng số binh lực còn lại có thể điều động sau khi chia ra các nơi phòng thủ tuyệt đối không quá hai mươi vạn. Thêm vào tân binh hai mươi mấy vạn chiêu mộ trong một năm qua, tổng số quân đội Da Luật Hùng Cơ có thể điều động lên đến tầm sáu mươi vạn. Mặc dù về nhân số vẫn nhiều hơn so với quân Hán, song khi khai chiến, ai thắng ai thua còn chưa biết được. Lại nói, người Đảng Hạng còn đang ở phía tây nam Đại Liêu chờ chực kiếm lợi.
Sở dĩ Lưu Lăng vắt óc nghĩ đủ biện pháp quyết phải kết minh với Tây Hạ, chính vì chuẩn bị cho cuộc phạt Bắc lần thứ hai. Phía Tây Hạ thay đổi thất thường, một khi Lưu Lăng xuất binh phạt Bắc nếu chiến sự thuận lợi, Tây Hạ nhất định sẽ xua quân chinh phạt Đại Liêu từ giữa vớt lấy lợi ích. Còn nếu quân Hán thất lợi, Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ không hề do dự mà hạ lệnh đại quân Tây Hạ tiến công Trung Nguyên. Nhưng nếu đạt thành kết minh, khi xuất binh Lưu Lăng còn có cớ để đốc thúc Ngôi Danh Nẵng Tiêu đồng thời phái ra đại quân phạt Bắc.
Tuy rằng như vậy vẫn sẽ không an toàn, nhưng có thể bớt được Tây Hạ, một mối uy hiếp đối với Trung Nguyên. So sánh giữa Liêu quốc và Tây Hạ, người Khiết Đan vẫn là chiếm ưu thế tuyệt đối. Trước phạt Khiết Đan sau phạt Đảng Hạng, đây là sách lược Lưu Lăng đã chế định từ rất lâu về trước. Tận trong khung Lưu Lăng là một con người cuồng tính xâm lược, hắn phải hoàn thành mục tiêu của mình trong một thời gian hạn định, kiên quyết xâm lược không ngừng nghỉ, ít ra cũng có thể để cho mình vào thời khắc đưa ra lựa chọn cuối cùng không cần phải lo nghĩ nữa.
Lưu Lăng chưa từng nghĩ sẽ đuổi tận giết tuyệt người trên thảo nguyên, dẫu sao đó là một việc không thực tế. Giết hại không ngừng cũng không phải thủ đoạn thống trị, nhiều lắm chỉ mang đến được an bình trăm năm. Nhưng Lưu Lăng không phải là thần, hắn có thể mang đến cho Trung Nguyên trăm năm thái bình đã rất không dễ dàng rồi. Nói đi nói lại, Lưu Lăng là một người bao che khuyết điểm. Hắn tận hết sức lực mang đến cho người Hán một quãng thời gian bình an vô lo, còn về chuyện sau này, ai có thể tính toán không sót một li cơ chứ?
Diệt Khiết Đan, không phải là tàn sát triệt để dân tộc thảo nguyên, chuyện như vậy Lưu Lăng làm không được. Hắn không phải Thành Cát Tư Hãn, vì dục vọng chinh phục mà tru diệt mấy ngàn vạn người toàn thế giới. Gộp lại các cuộc đồ sát của người Mông Cổ qua mấy thế hệ, cũng đã tàn sát quá trăm triệu người rồi, tâm Lưu Lăng dẫu có độc hơn chăng nữa cũng sẽ không làm được chuyện như vậy.
Việc hắn cần làm chỉ là đánh cho các dân tộc xung quanh Trung Nguyên khiếp sợ nguyện thần phục mà thôi.
Một người có nghịch thiên đến mấy, năng lực vẫn là hữu hạn.
Sau khi an bài xong quân vụ, Lưu Lăng thư thả sảng khoái bơi lội bên trong một hồ nước nhỏ vô danh. Về chuyện dân chính, Lưu Lăng biết mình không mấy am hiểu liền đơn giản giao cho bọn người Chu Diên Công đi làm. Mấy loại chuyện như phân đất nhà cửa này nọ hắn miễn cưỡng cũng có thể làm, về phần tiêu diệt thổ hào địa chủ ở thời đại này là việc không thực tế. Lưu Lăng biết bộ chính sách thời hiện đại không quá thích hợp với thời đại này.
Trung Nguyên chấm dứt loạn thế, bước đầu tiên trong mục tiêu của Lưu Lăng đã đạt thành. Có lẽ là bởi tư tưởng thâm căn cố đế, Lưu Lăng không cho rằng nội chiến sẽ kéo dài quá lâu. May là bình định Giang Nam cũng không mất quá nhiều thời gian. Sau khi giải quyết xong, việc hắn muốn làm chính là dùng hai năm thời gian cho dân chúng nghỉ ngơi lấy sức, chờ khi quốc khố sung túc sẽ bắt đầu đại nghiệp phạt Bắc. Lưu Lăng biết làm như vậy có chút tàn nhẫn đối với dân chúng, mấy năm liên tục chinh chiến không ngừng tất nhiên sẽ tăng thêm gánh nặng trên vai dân chúng, nhưng nếu muốn hoàn toàn kết thúc loạn thế, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Nán lại Giang Lăng không lâu, xa giá tiếp tục khởi hành. Trạm tiếp theo chính là Kim Lăng, Lưu Lăng dự tính để nhóm Lư Ngọc Châu ở lại Kim Lăng một đoạn thời gian. Hắn có một đại sự cần đi làm.
Trên chiếc xe ngựa sắc đen của Giám sát viện, Lưu Lăng bắt đầu bố trí hành động quân sự của quân Hán trong một năm này, thật ra cũng không nhiều lắm. Lần này, vốn không cần đến lục quân thiên hạ trí nhuệ của Đại Hán.
Hắn mệnh đội ngũ thủy sư trực thuộc Chiêu Tiên ở Hàng Châu đến Kim Lăng tập kết, chuẩn bị tốt lương thảo đồ quân nhu. Chờ khi Lưu Lăng đến Kim Lăng sẽ là ngày thủy sư xuôi nam. Lưu Lăng chưa hề quên, Lưu Cầu còn đang chờ hạm đội khổng lồ của hắn tới chinh phục. Không chỉ Lưu Cầu, vì đạt mục đích luyện binh thủy sư, tất cả các đảo quốc lớn nhỏ về phía nam Lưu Cầu, hắn sẽ đi đánh từng đảo từng đảo một. Tranh thủ trong vòng nửa năm, rèn luyện thủy sư thành một đội quân thiện chiến sát khí mười phần.
Chỉ có không ngừng xâm lược và chinh phục, sức chiến đấu của binh sĩ mới có thể đề cao vô hạn độ.
Tầm nhìn của Lưu Lăng không chỉ đặt vào Lưu Cầu, cái tiểu quốc Đông Nam Á phách lối ở hậu thế này. Một trong những mục đích hắn thành lập thủy sư là muốn phất lên ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt cái đất nước được xưng là quốc gia mặt trời mọc nọ. Còn một mục đích khác, sẽ không nói với người ngoài.
Báo thù vì đồng bào ngàn năm sau, Lưu Lăng lẽ thẳng khí hùng.
Về phần có muốn "đồ tộc" hay không, dĩ nhiên phải xem đến tâm tình của Hán Vương điện hạ rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận