NHƯ VẬY MỚI HẠNH PHÚC.
- Nàng phải tin tưởng ta, không phải nàng hâm mộ Mi nhi có cặp mông đầy đặn ư? Chỉ cần làm theo những lời Vương gia ta nói cam đoan chưa tới hai tháng mông của nàng nhất định có thể ngang với Mi Nhi. Lúc trước mông của Mi Nhi so với nàng lúc này càng nhỏ hơn một chút không phải vì Vương gia nhà ta có biện pháp lợi hại ư?
- Không cần, Vương gia....Thiếp cảm thấy như bây giờ ...... cũng được.
- Không được, những gì nàng đã muốn thì nhất định phải kiên định giữ vững, không thể bỏ dở nửa chừng. Con đường đi một trăm dặm đã đi được chín mươi dặm rồi sao dễ dàng quay lại chứ.
Mỗ Lăng nghiêm túc nói.
Vừa nói bàn tay hắn xoa xoa trên cặp mông đầy đặn của Lư Ngọc Châu, tuy cách lớp vải lụa mỏng nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy thật thích thú. Mông nàng đầy đặn trắng không tỳ vết, bóng loáng như ngọc được mài dũa. Da thịt nàng trắng như tuyết không có bất kỳ dấu vết gì chẳng khác nào làn da em bé khiến người ta yêu thích không thôi.
Lư Ngọc Châu nằm trên đùi Lưu Lăng, mới vừa rồi nàng được Vương gia ôm đi tiểu một lần khiến vẻ mặt nàng càng thêm xấu hổ. Nàng thật sự không thể ngờ Vương gia lại như thế, ôm nàng như ôm một đứa bé đi tiểu. Thật không dám nghĩ đến, nàng không chỉ xấu hổ trên mặt mà ngay cả người nàng da thịt mịn màng nàng đều ửng đỏ.
Theo động tác từ tay Lưu Lăng hô hấp Lư Ngọc Châu càng ngày càng dồn dập, lúc đó nàng nằm sấp ở giữa hai chân Lưu Lăng, cảm giác vật đàn ông giữa hai chân Lưu Lăng nghịch ngợm đâm trên da thịt nàng. Ngực nàng như hai ngọn núi mềm mại ưỡn cao ngất, vật cường đại kia đâm thật sâu vào khe hở giữa hai ngọn núi ngọc ngà đó, nó di chuyển ra vào thật nóng và cứng rắn.
Lư Ngọc Châu không dám động đậy, cũng không dám cảm thụ cảm giác trước ngực, càng như vậy lại càng khiêu khích khiến lòng nàng càng ngứa ngáy khó chịu.
Tay Lưu Lăng nhẹ nhàng kéo chiếc quần lụa mỏng manh trên người nàng ra, khiến cặp mông vểnh cao hoàn toàn lộ ra ngoài. Hắn thường xuyên cầm đao khiến bàn tay hắn trở nên thô ráp lúc này không ngừng vuốt ve trên cánh mông non mềm trơn trượt như đậu hủ, ngón tay nhẹ nhàng tiến vào giữa khe mông mềm mại.
Hoa tâm nàng thật chặt chẽ.
Lưu Lăng cười cười, ngón tay hắn bắt đầu thám hiểm đến khe hở đằng trước, điểm thám hiểm cuối cùng dừng lại trên dòng suối nhỏ. Sự ấm áp, mềm mại liền khiến thiếu nữ mười bảy tuổi động tình, ngón tay thô ráp của Lưu Lăng liền ấn mạnh một cái khiến thân mình người thiếu nữ run rẩy miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ khoái lạc.
Thừa lúc Lư Ngọc Châu ý loạn tình mê bàn tay kia của Lưu Lăng ấn đầu nhỏ nàng xuống, thân mình nàng lùi về sau hé mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy vật đàn ông to tướng của hắn. Chiếc lưỡi đinh hương của nàng di động lên xuống, động tác rất tự nhiên bởi vậy có thể thấy được trong khoảng thời gian này hắn dạy dỗ rất thành công. Cái lưỡi hồng phấn thơm tho di chuyển lên xuống trên trụ lớn, hơn nữa bàn tay kia cũng không ngừng di chuyển ra vào khe hở nhỏ của nàng.
Thân mình Lưu Lăng cứng ngắc đầu óc hắn cảm giác đê mê bay bổng.
...
Đúng bốn giờ sáng Lưu Lăng thức dậy theo thói quen thường ngày, nhẹ nhàng lấy chăn bị rơi ra ngoài đắp lại cho Lư Ngọc Châu rồi lặng lẽ đứng dậy. Hắn nhẹ nhàng mặc quần áo vào, mở cửa phòng lặng lẽ đi ra, ánh trăng như khay bạc treo lơ lửng trên trời cao, gió đêm mát mẻ khiến người ta cảm giác tinh thần sảng khoái.
Lưu Lăng chạy đi tập thể dục, hắn đến võ trường khởi động tay chân, lúc đi ra cửa Lưu Lăng cố ý mang theo loan đao. Gần đây hắn đối với loan đao có điểm tâm đắc cho nên hôm nay định tập luyện hoàn thiện ý tưởng của mình một chút. Thao trường lúc này rất yên tĩnh, càng chìm trong bóng đêm, thị vệ mang đuốc tuần tra đã quen với thói quen luyện công buổi sáng của Vương gia nên sau khi hành lễ liền tiếp tục tuần tra.
Lưu Lăng thích cuộc sống yên tĩnh, luôn sống trong cuộc chiến chém giết trên chiến trường nên sự yên tĩnh như thế này thật khiến người ta thích thú.
Hắn dùng chuôi đao so với những người đàn ông trên thảo nguyên thường dùng lớn hơn rất nhiều, rộng hơn một chút, dài hơn một chút, thân lưỡi đao dài một thước hai, tính luôn chuôi đao mà nói khoảng dài một thước tư. Độ dài như vậy so với hoành đao binh lính Đại Hán gần như dài hơn một phần ba, rất nặng và sắc bén.
Thanh đao này được chế luyện từ thép thiên thạch, do Lưu Lăng ngẫu nhiên gặp một người đàn ông mang khối sắt đá lớn đến Thái Nguyên Phủ bán. Sau một tháng không ngừng đúc rèn, tinh chiết cuối cùng cũng tạo nên đao này.
Thanh đao nặng hai mươi mốt cân bảy lượng, vừa nặng lại vừa sắc bén.
Mang loan đao cắm trên mặt đất, Lưu Lăng cởi trường bào ra, trên người chỉ mặc quần áo ngắn. Trên võ trường đi hai bài quyền pháp, quyền pháp bình thường, đương nhiên đây là những bài quyền kiếp trước hắn học được, ở thời đại này có lẽ chỉ có mình Lưu Lăng học được bài quyền này. Bộ quyền pháp này chiêu thức nhanh nhẹn, khí thế mạnh mẽ đúng trường quyền của Thái Tổ. Mỗi khi Lưu Lăng đi bài quyền pháp này liền nhớ người sáng tạo ra bộ quyền pháp Triệu Thái Tổ, sao lúc này hắn chưa gặp được người này?
Hắn biết, chính khi hắn đến thế giới này kỳ thật hắn cũng biết rõ lịch sử có nhiều thay đổi lớn ví như thành lập Đại Hạ, ví như sự tồn tại của Da Luật Hùng Cơ. Đại Hạ lập quốc đích xác là sự việc sau khi Bắc Hán lập nên, Triệu Quang Nghĩa vì tiêu trừ tai họa ngầm Tây Bắc mà định giết sạch người của Đảng Hạng Lý gia kết quả vẫn có người chạy thoát là Lý Kế Nhiên, chính là ông nội của Hoàng đế Đại Hạ Lý Nguyên Hạo. Lưu Lăng tồn tại trong thời đại này cũng chính lúc thời năm triều mười nước đại loạn, Triệu Khuông Dẫn của Đại Tống không biết trốn ở nào, Đại Hạ cũng đã thành lập.
Mà Da Luật Hùng Cơ thì Lưu Lăng biết do trong lịch sử có ghi lại, Hoàng đế Đại Liêu Da Luật A Bảo Cơ theo lịch sử ghi lại thì Da Luật A Bảo Cơ đã bị giết từ lâu rồi. Thời đại này làm chủ nước Liêu là Liêu Thế Tông Da Luật Nguyễn, Da Luật Nguyễn chính là cháu nội của Da Luật A Bảo Cơ, là một Hoàng đế đoản mệnh chỉ được trị vì bốn năm. Theo lịch sử mà nói mười mấy năm trước Da Luật Nguyễn đồng ý với Hoàng đế Bắc Hán Lưu Sùng xuất binh tấn công Đại Chu, trên đường đi bộ hạ y thừa dịp y say mềm mà giết chết. Nhưng trong thời đại này Da Luật Hùng Cơ còn sống, Hoàng Đế Da Luật Nguyễn lúc này không biết được sinh ở đâu.
Lưu Lăng cũng biết khi xuyên qua cánh nhỏ của tiểu hồ điệp đã khiến lịch sử thay đổi. Vốn Hoàng đế Đại Hán là Lưu Sùng nhưng Lưu Sùng đã sớm chết rồi, thành lập Đại Hán chính là đệ đệ Lưu Sùng Lưu Nghiệp. Nếu lịch sử đã thay đổi hiện tại Lưu Lăng không biết vài năm nữa thành lập Đại Tống có đúng như lịch sử hay không hay đã thay đổi. Hiện tại Triệu Khuông Dẫn vẫn chưa xuất hiện, không có Triệu Thái Tổ thì sao có Đại Tống được?
Mấy vấn đề này Lưu Lăng nghĩ mãi cũng không rõ được, điều duy nhất hắn có thể làm chính phải rèn luyện cho bản thân càng ngày càng mạnh hơn có đủ sức mạnh có thể bảo vệ cho người nhà, người thân, những người làm cho hắn. Mặc dù một ngày nào đó Triệu Khuông Dẫn ngang trời xuất thế thì với thực lực lớn mạnh Lưu Lăng cũng có thể đảm bảo được người nhà không sống cuộc sống lang thang vất vưởng. Có sức mạnh dù Triệu Thái Tổ có mang binh đến Lưu Lăng cũng có thể vì người nhà mà tranh một phần gia nghiệp, để có được lợi thế bản thân cần phải có sức mạnh.
Trong lịch sử, Triệu Thái Tổ không vì lợi ích mà đối với công thần đại khai sát giới mà dựa vào ly rượu ngon hết thảy thu hết binh tướng quyền trở về. Quỹ đạo lịch sử có thể có chút lệch lạc nhưng phương hướng thì tuyệt không hề thay đổi đây là điều Lưu Lăng tin tưởng cho nên hắn luôn luôn chuẩn bị cho tương lai. Sở dĩ hắn không muốn mình làm Hoàng đế mà đem ngôi vị Hoàng đế nhường cho Nhị ca cũng vì suy xét đến phương diện này.
Tạm thời vứt bỏ những nghi vấn trong đầu, Lưu Lăng không lo lắng nhiều mà chuyên tâm luyện công, múa xong bộ quyền Thái tổ trên người hắn mồ hôi đẫm ướt. Sau khi khởi động xong Lưu Lăng lại đứng trước cọc gỗ do chính hắn chế tạo, luyện tấn thủ mà bộ quyền pháp trong thời đại này chưa xuất hiện là Vịnh xuân quyền.
Tuy kiếp trước thân thể Lưu Lăng không tốt nhưng hắn đọc nhiều, am hiểu nhiều, quyền pháp như thế nào hắn đều thuộc làu còn vận dụng thế nào hoàn toàn dựa vào sự lĩnh ngộ của hắn.
Đánh quyền nửa giờ trên người hắn toàn mồ hôi, Lưu Lăng đưa hai tay nắm chuôi đao đang cắm trên mặt đất, cẩn thận suy nghĩ đến ý tưởng của mình, hắn chậm rãi luyện động tác đao pháp.
Rèn luyện một canh giờ cả người Lưu Lăng mồ hôi ướt đẫm, lau mồ hôi Lưu Lăng về tới phòng ngủ. Trước kia chưa cưới vợ gần như mỗi ngày hắn đều ngủ trong thư phòng, lúc này đã có vợ cùng thiếp nên ngủ ở thư phòng thật không thích hợp chút nào, đã quen với thói quen của Lưu Lăng nên tiểu nha hoàn Mẫn Tuệ đã nấu nước đợi sau khi Lưu Lăng luyện công xong thì tắm rửa cho thoải mái, ngày nào cũng cách một canh giờ rời giường thì lại vào tắm. Trước kia nàng ta và Liễu Mi Nhi ở một căn phòng, hiện tại Liễu Mi Nhi đã có danh phận nàng đành một mình ở phòng trước đó ở cùng Liễu Mi Nhi.
Tuy rằng Liễu Mi Nhi đã chuyển đi những mỗi sáng sớm nàng ta cũng cùng làm việc với Mẫn Tuệ, Mẫn Tuệ nấu nước thì nàng ta chuẩn bị điểm tâm cho Lưu Lăng. Lư Ngọc Châu vài lần muốn giúp, nếu về võ công nàng ta có thể đấu với hai mươi Liễu Mi Nhi nhưng về nấu nướng hai mươi Lư Ngọc Châu cũng không vượt qua được Liễu Mi Nhi.
Lưu Lăng tắm rửa cũng đã quen với Mẫn Tuệ ở sau đấm bóp vai cho hắn, tiểu nha đầu này đã được học y thuật của Lý Đông Xương trong thời gian ngắn. Nàng ta rất có duyên với nghề y ngay cả Lý Đông Xương vài lần muốn thu nhận nàng làm đệ tử nhưng tiểu nha đầu chí hướng không cao nên nghĩ hầu hạ cho Lưu Lăng tốt hơn.
Lưu Lăng cũng cảm thấy mỗi lần nàng ta mát xa tinh thần vô cùng sảng khoái.
Xem ra cuộc sống Lưu Lăng như thế mới hạnh phúc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận