Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 369: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
BA NGHÌN GIẾT TÁM NGHÌN
Túc Chân thở phào nhẹ nhõm, xua tay ra lệnh:
- Mở cổng thành ra đi!
Binh sĩ thủ thành chỉ đợi câu này của y, ngoài thành đều là bà con lối xóm ở Lộ Châu, ai cũng không muốn gánh tội danh không có tình người. Các binh sĩ tay chân mau lẹ hợp sức mở cổng thành ra, ha ha cười và nghênh tiếp các "bà con cô bác" về nhà. Họ đều không biết, những người "bà con lối xóm" này, đều mang đao bên mình.
Hơn 1000 binh sĩ Quân Hán ngụy trang thành dân tị nạn, áp giải Hoàng Mộng Nhập và mấy thân binh của y đi về phía cổng thành. Túc Chân nhìn những người dân này, thầm nghĩ y lại lần nữa thu phục thêm chút quân tâm rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy kiêu hãnh về "hành động đại thiện" của mình. Nhìn một hồi, đột nhiên y cảm thấy có gì đó không ổn, còn chỗ nào không ổn thì y lại nhất thời nghĩ chưa ra. Y cau mày, quay đầu hỏi thân binh Lữ Suất của mình:
- Đám người này, hình như thiếu cái gì thì phải, sao nhìn không được tự nhiên cho lắm?
Thân binh Lữ Suất đó cũng là người thông minh, quan sát một hồi thì đột nhiên mặt biến sắc:
- Tướng quân, không xong rồi!
Túc Chân chấn kinh, vội hỏi:
- Sao rồi?
Thân binh Lữ Suất đó gấp gáp trả lời:
- Tướng quân mau hạ lệnh đóng cổng thành lại! Đám dân tị nạn này không có lấy một phụ nữ! Nhất định là bẫy rồi!
Túc Chân kinh hô:
- Hoàng Thư Viễn gạt ta! Người đâu, mau đóng cổng thành!
Y vừa kinh hô đóng cổng thành, vừa hạ lệnh cho cung thủ lập tức bắn tên! Cho dù tên Hoàng Mộng Nhập thành sự chẳng thấy bại sự có thừa có ở dưới đó y cũng không lo được nhiều thế nữa, nhất định phải ngăn cản đám "dân tị nạn" này vào thành! Những binh sĩ đã đặt cung tên xuống không hiểu tại sao Đại Tướng quân đột nhiên lại hạ lệnh bắn tên, nhìn Túc Chân một cách khó hiểu, trong ánh mắt thậm chí còn có phẫn nộ. Túc Chân thấy các binh sĩ dây dưa không làm theo lệnh lập tức đại nộ:
- Những người ngoài đó đều là binh sĩ Quân Hán! Mau, bắn tên cho ta!
Nhưng, đã muộn rồi!
Khi nghe thấy tiếng la to của Túc Chân trên tường thành, binh sĩ Quân Hán đột nhiên tăng tốc, xoẹt một cái xông hết vào trong thành. Những binh sĩ Quân Chu còn chưa kịp phản ứng đã bị chém chết như bổ dưa cắt rau. Quân Hán rút hoành đao giấu trong y phục ra, chém loạn xạ, binh sĩ Quân Chu thủ thành bị giết tới liên tiếp lui về sau, rất nhanh, cửa bắc của thành Lộ Châu đã bị Quân Hán chiếm cứ!
Biến cố xảy ra quá đột ngột, đột ngột tới mức các binh sĩ thủ thành chưa kịp phản ứng! Quân Hán đột nhiên tấn công, hò reo tấn công vào trong thành, thấy người là giết. Một đám binh sĩ mặc y phục rách rưới, múa hoành đao như điên chém chết từng binh sĩ Quân Chu một. Một binh sĩ Quân Chu hoàn hồn, còn chưa kịp cầm vũ khí lên đánh trả, đã bị một binh sĩ Quân Hán một nhát chém đứt cổ. Y đưa tay cầm vết thương của mình, máu không ngừng tuôn ra ngoài qua kẽ hở trên tay y như dòng nước.
Hơn 1000 binh sĩ Quân Hán xông vào thành rồi nhanh chóng tản ra, chặt chẽ khống chế cổng thành. Lúc này các binh sĩ Quân Chu mới tỉnh ngộ, bắt đầu điên cuồng phản công dưới sự chỉ huy của Túc Chân. Nhưng cổng thành đã bị Quân Hán chiếm đóng, nhất thời rất khó đoạt lại. Chính lúc này, đột nhiên có tiếng sấm rền từ xa truyền tới, binh sĩ Quân Chu trên tường thành bỗng trở nên hoảng loạn, có người chỉ về phía xa và hét lên:
- Là kỵ binh! Kỵ binh của người Hán!
3000 kỵ binh, dưới sự suất lĩnh của Độc Cô Nhuệ Chí nhanh chóng giết tới. Tuy rằng quân thủ thành đã dùng trọng nỏ tấn công, tạo nên một số thương vong nhất định cho Quân Hán, nhưng tốc độ của kỵ binh quá nhanh, nội trong xạ trình của trọng nỏ chỉ kịp bắn 2 lần, thì kỵ binh Quân Hán đã tới trước cổng thành. Sau khi kỵ binh vào thành, rất nhanh, từ trên tường thành tên bay xuống như mưa, ngăn cản Quân Hán tiến vào thành Lộ Châu.
Mặc dù Quân Hán chiếm cứ cổng thành, nhưng tường thành vẫn bị Quân Chu khống chế. Kỵ binh Quân Hán vào thành rồi xông thẳng tới đại doanh Quân Chu, mà bộ binh thì bắt đầu men theo mã đạo tiến công lên tường thành. Dọc theo sườn dốc mã đạo, Quân Hán và Quân Chu đang tranh nhau từng li từng tí. Mỗi một bước tiến, đều được trả giá bằng máu, nhưng Quân Hán đã chiếm thế thượng phong khí thế rất cao, từng bước từng bước ép binh sĩ Quân Chu lui về sau.
Túc Chân vừa chỉ huy các binh sĩ đối kháng sự tiến công điên cuồng của Quân Hán, vừa lệnh cho thân binh tới đại doanh truyền lệnh, đồng thời phái quân đi thông báo cho tướng thủ thành của 3 cổng thành còn lại, nhanh chóng đem quân tới cửa bắc chi viện. Nhưng, rất hiển nhiên, tốc độ của thân binh mà y phái đi kém xa kỵ binh của Quân Hán. Dưới sự chỉ dẫn của tên mật điệp Tam Xử Viện Giám Sát đã lặng lẽ cởi bỏ bộ quân phục Quân Chu trốn xuống tường thành, kỵ binh Quân Hán đã nhanh chóng xông tới đại doanh Quân Chu!
Lúc này, trong đại doanh Quân Chu, các binh sĩ vừa kết thúc luyện tập buổi sáng và phần lớn đều đang nghỉ ngơi trong phòng. Khi kỵ binh Quân Hán tấn công tới, tấn công vào bên trong, vẫn còn rất nhiều binh sĩ chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Họ vội vã cầm vũ khí lên phản kháng, nhưng phần lớn người đều vẫn chưa kịp cầm vũ khí lên. Kỵ binh Quân Hán sau khi xông vào đại doanh rồi thì bắt đầu đồ sát binh sĩ Quân Chu như điên. Mã đao sắc nhọn chém xuống, mượn thêm lực xung kích của chiến mã là có thể dễ dàng chém một người từ trên xuống thành 2 mảnh.
Hai chuyện giết người phóng hỏa luôn có mối liên hệ mật thiết với nhau. Mà kỵ binh Quân Hán dưới sự lãnh đạo của Độc Cô Nhuê Chí, đang làm 2 việc này một cách thuần thục nhuần nhuyễn. Tuy rằng trong đại doanh còn có gần 8000 binh sĩ Quân Chu, nhưng 3000 Hán kỵ tới như chớp nhoáng này, chém giết quả quyết, xới tung tất cả lên.
Các binh sĩ Quân Chu kêu la thảm thiết, vừa khóc vừa chạy tháo loạn, các tướng lĩnh trung cấp có gào khản cổ cũng không thể nào tổ chức ra trận hình phản công có hiệu quả, ngược lại còn làm lộ vị trí của họ ra, bị Hán kỵ nhè đầu mà đánh. Kỵ binh Quân Hán chém xuôi giết ngược khắp đại doanh Quân Chu như cơn gió, giết sạch những binh sĩ Quân Chu hoặc phản kháng hoặc không phản kháng. Đây không phải là chiến tranh, mà là một trận đồ sát khiến người ta muốn nôn mửa.
Máu, thịt nát, nội tạng, xương cốt...
Cuối cùng, dưới sự cố gắng hết sức tổ chức đội hình của một Lang tướng, một đội gồm sáu bảy trăm binh sĩ Đại Chu kết thành trận hình tròn, bắt đầu xông ra ngoài đại doanh. Chỉ là trong một đại doanh lộn xộn như thế này, đội nhân mã như họ hiển nhiên là quá gây chú ý, vì thế, rất nhanh dẫn tới sự tấn công của Hán kỵ.
Độc Cô Nhuệ Chí tuyệt đối không cho phép Quân Chu tổ chức đội hình phản công. Y dùng mã giáo chỉ một cái, mấy trăm kỵ binh sau lưng nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, đội kỵ binh quẹo một vòng cung rất đẹp mắt, trông cứ như thanh loan đao, và tấn công đội Quân Chu đó. Đội hình vòng tròn mà các binh sĩ Quân Chu vừa tổ chức, bị đội hình xung kích hình mũi khoan của Hán kỵ cắt ra dễ dàng như cắt đậu hủ. Sau khi giết xuyên địch trận, Độc Cô Nhuệ Chí lại lệnh cho kỵ binh quay trở lại, lần nữa đập tan đội quân không có bao nhiêu người đó.
3000 kỵ binh chia làm mười mấy tiểu đội, bắt đầu thanh lý ngược xuôi đại doanh Quân Chu như con chuột vậy. Độc Cô Nhuệ Chí yêu cầu tốc chiến tốc thắng, vì thế y căn bản là không hề suy nghĩ tới vấn đề chấp nhận đầu hàng. Ở đây có 8000 Quân Chu, vì bị tấn công một cách quá đột ngột mà trở nên tán loạn. Người quỳ dưới đất xin đầu hàng cũng có rất nhiều, nhưng Độc Cô Nhuệ Chí không có thời gian để ý tới họ. Y còn phải tấn công ngược ra ngoài, dù sao 4 cửa Lộ Châu, bây giờ chỉ có cửa bắc chịu sự khống chế Quân Hán.
Trong thời gian không tới nửa canh giờ, đại doanh Quân Chu biến thành đại ngục A Tỳ, nơi nào cũng đang giết người, nơi nào cũng có người chết. Xác chết bị chém thành mảnh vụn, doanh trại bị đốt cháy, tạo nên một cảnh tượng tàn khốc mà chân thật của chiến tranh. Người có lòng dạ từ bi không nhẫn tâm giết người thì không thể lên chiến trường. Đối với kẻ địch, nếu cần thiết trong chiến tranh, cho dù kẻ địch có đầu hàng đi nữa, giết chết họ cũng không cần quá do dự!
Đây chính là chân lý trên chiến trường. Giết chóc!
Khi Độc Cô Nhuệ Chí xác định 8000 Quân Chu trong đại doanh này, đã không còn có thể tìm thấy người nào sống sót nữa, y lập tức suất lĩnh kỵ binh quay trở lại xông thẳng tới cửa nam! Đây là chiến thuật đã định sẵn từ trước, một khi đã phát động, thì tuyệt đối không thể ngừng lại. Lúc này các kỵ binh Quân Hán, đã giết người giết tới run cả tay. Họ không phải sợ, không phải hoảng loạn, mà chỉ vì mệt thôi.
Lúc này, Túc Chân đang bận chỉ huy các binh sĩ chống lại sự tấn công của Quân Hán, nhiều tốp Quân Hán đã tấn công lên tường thành, viện quân từ cửa đông và cửa tây cũng đã tới kịp. Nhưng cho dù là như thế, so với quân số của Quân Hán mà nói, binh lực phòng ngự này vẫn quá ít. Y đã phái không dưới 5 tốp binh sĩ tới đại doanh cầu cứu, nhưng không một ai quay về. Túc Chân biết, vì một suy nghĩ hết sức ngu ngốc của mình, Lộ Châu sắp mất rồi.
Y hận chết Hoàng Mộng Nhập!
Nếu không phải hắn, bây giờ cũng sẽ không tới mức này.
Nếu y có cơ hội bắt được Hoàng Mộng Nhập, nhất định sẽ phanh thây hắn ra. Nhưng mà hiển nhiên cả đời y, cũng sẽ không có có cơ hội đó. Bởi vì, chuyện đầu tiên Quân Hán làm sau khi công thành chính là một nhát chém Hoàng Mộng Nhập làm đôi, người giết chính là tên nhị thúc đó. Y chém đầu của Hoàng Mộng Nhập liền với nửa bên vai của hắn, sau đó thò tay vào vũng máu mò đống vàng bạc đó ra. Hắn cười cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng. Tên của y là Thạch Thủ Tín, một người tuyệt đối không thể xuất hiện trong quân đội Đại Hán trong lịch sử.
Nếu Lưu Lăng biết, dưới trướng Độc Cô Nhuệ Chí có một tiểu Lữ Suất tên là Thạch Thủ Tín, thì hắn nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Thạch Thủ Tín, chính là công thần số một khi Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn khai quốc! Đồng Bình Chương Sự, Đô Chỉ Huy Sứ Thị vệ Mã bộ binh, Tiết Đô Sứ Thiên Bình Quân. Đó là chiến tướng nổi danh vô cùng trong lịch sử thời Sơ Tống. Chỉ là, lịch sử đã triệt để rối loạn, Thạch Thủ Tín, bây giờ vốn dĩ đang ở thành Khai Phong đợi để mở cửa cho Triệu Khuông Dẫn, lại chỉ mới là một Lữ Suất Tòng Thất phẩm của chiến tướng!
8000 binh sĩ trong đại doanh toàn bộ đều bị đồ sát, thật ra là đã tuyên bố sự thất bại của Quân Chu. Binh sĩ thủ thành của 4 cổng thành cộng lại cũng không tới 2000, thì làm sao chống lại 16000 - 17000 Quân Hán như hổ như sói? Từ lúc Quân Hán đánh lên tường thành, Lộ Châu, thật ra đã tuyên bố thay chủ rồi.
Khi chiến kỳ đỏ rực của Đại Hán tung bay trên đầu tường thành Lộ Châu, mấy ngàn dặm giang sơn từ nam chí bắc của Đại Hán, cuối cùng cũng liền thành một mối!
Cuối tháng 5 năm thứ nhất Hiển Nguyên Đại Chu, trọng trấn Lộ Châu ở biên giới cực bắc đã tuyên bố dịch chủ. Từ Thông Thủ Lộ Châu trở xuống, thủ quân 9768 người, đều tử trận. Nơi nào Quân Hán đi qua, đều máu chảy thành sông. Đây chính là một đoạn do Sử Quan triều đình Đại Chu viết lại, chỉ vài con số thôi nhưng lại khiến người lạnh cả sống lưng.
Độc Cô Nhuệ Chỉ, đã nộp xong bài làm của mình.
9768 thủ quân Lộ Châu, thật ra không phải tất cả đều tử trận, có khoảng 1000 binh sĩ Quân Chu thả vũ khí xuống chọn đầu hàng. Vả lại lúc đó đại cục đã định, Độc Cô Nhuệ Chí không cần thiết phải giết sạch diệt tận nữa. 8000 người trong đại doanh Quân Chu, y nhất thiết phải giết hết, nhưng 1000 hàng binh sợ hãi ô cùng này, giết cũng không có ý nghĩa gì.
Sắp xếp ổn thỏa cho dân chúng, thanh lý chiến trường xong, chuyện tiếp theo Độc Cô Nhuệ Chí cần làm chính là viết thư báo tin thắng trận cho Hán Vương điện hạ rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận