PHẢN KÍCH
Lưu Lăng không thể phát minh ra súng, cho dù hắn có nắm rõ toàn bộ quy trình công nghệ, nhưng ở thời đại này, hắn vẫn không thể chế tạo ra súng. Cái hắn dùng để công phá Lý Diên Phúc, chính là hỏa khí, nhưng vẫn vô cùng thô sơ. Tuy nhiên, hắn lại biết làm sao phối chế ra thuốc nổ, lợi dụng sức công phá của hỏa dược để bắn đinh sắt ra, thì đơn giản hơn nhiều so với việc chế tạo một cây súng.
Lý Diên Phúc chết rồi, tay của Lưu Lăng cũng bị ảnh hưởng của thuốc nổ, làm cho lòng bàn tay toét ra một vết thương lớn, máu thuận theo tay hắn chảy xuống, nhỏ giọt xuống.
Hôn lễ với màu đỏ vui mừng, được điểm xuyến bằng máu.
Ngay một ngày trước khi Lưu lăng tổ chức hôn lễ và gặp thích sát, Nhị Hoàng Tử Liêu Quốc lưu thủ tại Thượng Kinh Liêu Quốc, Da Luật Đức Quang làm mất một hũ tên. Chuyện này tuy gây cảnh giác cho Da Luật Đức Quang, nhưng dù sao cũng chỉ là một hũ tên, không đáng giá bao nhiêu, điều tra hết người bên dưới vẫn không thấy tung tích, Da Luật Đức Quang cũng không để trong lòng. Hắn thật sự không chắc đó là do hắn đánh rơi giữa đường lúc đi săn, hay đem về rồi mới bị lấy trộm mất.
Da Luật Đức Quang thượng võ, Da Luật Hùng Cơ dẫn quân khai chiến với Tây Hạ mà để hắn ở lại Thượng Kinh, nên vị Nhị Hoàng Tử không thể ngồi không này cứ thích đem theo 3, 5 thị vệ chạy tới Hoang Dã Hồng săn bắn. Có bắt được con nào không không quan trọng, hắn chính là thích cái cảm giác thúc ngựa tung bay này, săn bắn về rồi mất một hũ tên, đây không phải chuyện lớn gì.
Chỉ là Da Luật Đức Quang không ngờ tới là, 7 ngày sau, hũ tên mà hắn mất lại xuất hiện ở U Châu. Vả lại, một cây trong số đó còn cắm phập vào lưng của đại ca hắn, Da Luật Cực.
Da Luật Cực bị thích sát, cũng may y có thói quen mặc "nhuyễn giáp". Cây tên đó tuy lực đạo mạnh vô cùng, nhưng do bị nhuyễn giáp cản lại nên không cắm quá sâu vào thịt, máu chảy không ít, vết thương cũng không nhỏ, nhưng sau khi xử lý rồi thì rất nhanh là có thể hồi phục. Vết thương trên lưng không nghiêm trọng, nghiêm trọng là vết thương lòng của y.
Loại tên này, y biết.
Đây là cung tên tiêu chuẩn được phát cho cung tên thủ của Cung Trướng quân Đại Liêu, loại tên này có hơn triệu cây trong kho vũ khí của Cung Trướng quân U Châu. Loại tên này Da Luật Cực cũng từng dùng qua. Tuy tên pháp của y không thể sánh bằng với nhị đệ Da Luật Đức Quang, nhưng bắn mười trúng bảy trong cự ly 50 mét thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Tên không có vấn đề, vấn đề là ai dám to gan như thế dám đến thích sát Hoàng Đế Bệ Hạ tương lai của Liêu Quốc, vả lại còn dùng tên của Cung Trướng quân Đại Liêu. Chế độ quản lý của Cung Trướng quân cực kỳ nghiêm ngặt, số lượng tên lấy ra mỗi ngày từ kho vũ khí đều có ghi lại, ai lấy, lấy bao nhiêu nhìn qua là biết rõ, cho dù là tên dùng cho cung tên thủ và kỵ binh luyện tập, cũng được ghi chép trong sổ sách, dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, đều có người phụ trách kiểm kê.
Da Luật Cực tin rằng ở U Châu không ai to gan như thế. Y phái người điều tra ghi chép của kho vũ khí. Tổng số tên mà cung thủ và kỵ binh dùng để luyện tập là 13 ngàn cây, trừ ra những cây đã hỏng, còn lại 12,786 cây tên trả lại cho kho vũ khí, số lượng không hề sai lệch, cũng chính là, mấy chục mũi tên mà mười mấy thích khách bắn về phía y tuyệt đối không xuất phát từ kho vũ khí của U Châu.
Mà ngoại trừ U Châu ra, quân trú ở các địa phương đều là "châu binh", mũi tên được trang bị có sự khác biệt hiển nhiên với mũi tên mà Cung Trướng quân sử dụng, mà trong phạm vi ngàn dặm, chỉ có 80 ngàn quân Cung Trướng trấn thủ U Châu.
Vậy mũi tên này từ đâu tới?
Da Luật Cực cầm chơi mũi tên trong tay, nhìn một chữ được khắc trên đuôi nó.
"Thượng"
Da Luật Cực biết chữ này có nghĩa là gì, Thượng Kinh. Không sai, mũi tên này đến từ Cung Trướng quân của Thượng Kinh, sở dĩ y cho người điều tra kho vũ khí của U Châu, là vì sợ có người ăn cắp tên rồi khắc chữ này lên đó, mũi tên của Cung Trướng quân U Châu có khắc chữ "Nam".
Một mũi tên được cấp phát tới Cung Trướng quân của Thượng Kinh, điều đó nói lên điều gì?
Da Luật Cực đột nhiên lần nữa bẻ gãy mũi tên trong tay, vứt mạnh lên trên đất. Vì tay ra sức kéo theo vết thương, đau tới mức mặt y nhăn nhúm dữ tợn. Da Luật Cực không phải chưa từng bị thích sát qua, từ năm y 11 tuổi tới giờ, y đã trải qua ít nhất 9 cuộc thích sát, nhưng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành. Chỉ duy có lần này, y tức sôi gan, lửa giận thiêu đốt lý trí của y, và khiến y thêm phần sát ý.
Y đột nhiên quét tất cả đồ vật trên bàn xuống đất: ly rượu, tấu chương, thư từ, mọi thứ lộn xộn cả lên, giống như tâm trạng của y bây giờ.
Một phần tấu chương rơi xuống đất rồi mở toanh ra. Ngày tháng trên đó là nửa tháng trước, phần tấu chương này được chuyển tới từ Thượng Kinh, do Hán Đế Lưu Trác đệ trình lên cho Hoàng Đế Đại Liêu, Da Luật Hùng Cơ. Da Luật Hùng Cơ đang viễn chinh Tây Hạ ngoài nhận được 10 cỗ Liên Phát Hỏa Tiễn từ sứ thần Hán quốc ra, còn nhận được phần tấu chương này nữa.
Đại ý của tấu chương là, vì Bắc Hán thật sự không có khả năng xuất binh, những mong Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Liêu thứ lỗi. Nhưng Hán quốc là thuộc quốc của Đại Liêu, đáng lý phải có cống hiến cho Đại Liêu, ngoại trừ mười cỗ Hỏa Tiễn Liên Phát dùng trên chiến trường ra, Hoàng đế Hán quốc Lưu Trác còn nguyện dâng Đại Đồng Phủ cho Đại Liêu quốc làm cứ điểm quân sự giam chân Tây Hạ.
Sau phần tấu chương này còn có phê thị của Da Luật Hùng Cơ, đưa tới Thượng Kinh, U Châu, cho hai hoàng tử truyền nhau đọc.
Da Luật Cực nhìn chằm chằm vào phần tấn chương này, hai mắt dần đỏ bẵng ra. Tại sao phải đưa tới Thượng Kinh? Đệ đệ Da Luật Đức Quang tới giờ vẫn chưa được phong một tước vị đàng hoàng, nó dựa vào đâu mà được xem phần tấu chương này trước? Phụ thân làm vậy là có ý gì? Không lẽ người đang muốn nói y biết, người định đổi lập Da Luật Đức Quang làm Thái Tử sao? Một thằng nhóc mới 16 tuổi, nó có năng lực gì mà lưu thủ Thượng Kinh chứ? Nó có tư cách gì được xem tấu chương phụ thân phê duyệt trước?
Phụ thân đã quyết định lập Đại Đồng Phủ làm Tây Kinh rồi, cũng chính là đô thành thứ 5 của Đại Liêu Quốc. Vị trí chiến lược của Tây Kinh vô cùng quan trọng, sau này ắt sẽ phái trọng thần trấn giữ. Bản thân y trấn giữ bên Nam Kinh này nhiều năm, hiểu rõ người Hán hơn ai hết. Tây Kinh sau này ắt sẽ có trọng binh trấn thủ, mà y chắc chắn sẽ là Thống Soái của mấy chục vạn binh mã của hai bên Nam Kinh và Tây Kinh. Lúc quan trọng thế này, lại có người chạy tới thích sát y. Mưu đồ cái gì?
Da Luật Cực càng nghĩ càng hận, nhưng suy nghĩ lại càng ngày càng rõ ràng.
Da Luật Đức Quang luôn muốn một mình thống lĩnh một đạo quân ở bên ngoài, nhưng phụ thân cứ lấy cớ nó còn nhỏ thoái thác. Bây giờ nó đã 16 tuổi, và còn là một con người uy vũ, rất có uy vọng trong quân. Nếu nó nài nỉ phụ thân, nói không chừng vị trí lưu thủ Tây Kinh sẽ thuộc về nó. Nhưng trước đó còn có một điều kiện, chính là phụ thân nhất định sẽ trưng cầu ý kiến của y. Nếu y cũng muốn thống lĩnh binh mã Tây Kinh, thì tuyệt đối sẽ không tới lượt Da Luật Đức Quang nhúng tay vào quân vụ!
Phụ thân luôn biết rõ mong muốn thế chỗ cho y của Da Luật Đức Quang. Y thân là trưởng tử, và còn là một người con xuất sắc nhất, tương lai ắt sẽ kế thừa Hoàng vị. Mà dã tâm của Da Luật Đức Quang quá lớn, vì thế phụ thân luôn kiềm chân nó, không để nó nhúng tay vào quân vụ. Vốn dĩ y vì có sự yêu thương của phụ thân mà luôn không xem Da Luật Đức Quang là đối thủ, nhưng lần này phụ thân đi Tây Hạ lại cho Da Luật Đức Quang lưu thủ Thượng Kinh! Đây là một tín hiệu, một tín hiệu cho biết phụ thân sẽ trọng dụng Da Luật Đức Quang!
Không lẽ vì y quá không tích cực sao?
Không! Nhất định là tên đó nói lời đường mật lừa gạt lòng tin của phụ thân! Lại thêm Tể tướng Bắc Phủ Tiêu Thiện Thần luôn ủng hộ Da Luật Đức Quang. Lần này phụ thân thân chinh Tây Hạ, Tiêu Thiện Thần đi theo phụ thân. Suốt thời gian dài như vậy, phụ thân cũng khó tránh chịu ảnh hưởng của Tiêu Thiện Thần! Mấy năm nay y luôn không ở Thượng Kinh, Đại Vu Việt Da Luật Mạc Ca có còn ủng hộ y như trước hay không? Da Luật Đức Quang ở Thượng Kinh, không lẽ chưa từng lôi kéo qua vị Đại Vu Việt có thể ảnh hưởng đến quyết định của phụ thân sao?
Càng nghĩ, Da Luật Cực càng thấy lạnh sống lưng, lạnh thấu tim!
Nếu Tiêu Thiện Thần đại diện cho Hậu Tộc, lại thêm Đại Vu Việt Da Luật Mạc Ca đại diện cho Hoàng Tộc đều đứng bên Da Luật Đức Quang, vậy y có mấy phần thắng trong cuộc chiến tranh giành Hoàng vị này?
Nhân lúc phụ thân còn ở Tây Hạ, Da Luật Đức Quang vì muốn có được vị trí lưu thủ Tây Kinh, nên phái người tới thích sát y, sau đó Da Luật Đức Quang còn có thể danh chính ngôn thuận kiêm luôn vị trí lưu thủ Nam Kinh, nắm trong tay mấy chục vạn đại quân, bên Thượng Kinh lại không ngừng có người nói tốt cho nó, Hoàng vị ngoài nó ra thì còn của ai nữa!
Da Luật Đức Quang! Ngươi ác lắm, không lẽ trong lòng ngươi không có chút tình huynh đệ sao?
Da Luật Cực nghĩ tới nghiến răng nghiến lợi, siết nắm tay lại thật chặt thật hung hãn.
Được! Ngươi bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa! Nếu ngươi đã muốn giết ta, vậy thì ta sẽ không để ngươi sống an nhàn đâu. Người Hán chẳng phải có một câu nói sao đệ đệ tốt của ta, nhận quà mà không trả lễ là không được đâu!
Sau khi tin Lưu Lăng đại hôn bị hành thích truyền ra, cả Thái Nguyên Phủ đều rung động. Lão bá tánh bàn tán xôn xao, đều đang đoán ai lại thâm độc như thế, lại hạ sát thủ vào ngày đại hỉ của Trung Vương thế này?
Sau đó lại có tin truyền ra, khách quan lễ trong phủ Trung Vương đều có không ít người bị ngộ thương. Sứ giả do Đại Vương Nam Diện Cung, Da Luật Cực phái đến còn bị thích khách đâm một nhát vào ngực, gần mất mạng tới nơi. Hoàng Đế Bệ Hạ phái cả ngự y tới trị thương cho sứ giả. Hộ vệ sứ giả đó đem theo nghe nói đều bị giết cả rồi. Nếu không phải thị vệ của Trung Vương liều mình cứu, vị sứ giả đại nhân này thật không chỉ bị một nhát thôi đâu.
Lão bá tánh đều đang suy đoán, là ai mà có mối thù lớn thế này với Trung Vương và người Khiết Đan? Không chỉ định nhân ngày đại hôn của Trung Vương biến hôn lễ thành tang lễ, ngay cả sứ giả của người Khiết Đan cũng giết? Rất nhanh, có người thông minh suy đoán, nhất định là dư nghiệp của Bạch Liên Giáo làm, chỉ có họ mới hận Lưu Lăng và người Khiết Đan vào tận xương tủy!
Ngay sau đó lại có tin truyền ra từ phủ Trung Vương, người hành thích Lưu Lăng hôm đó chính là dư nghiệp Bạch Liên Giáo, người dẫn đầu chính là Thánh Nữ Bạch Liên Giáo, Loan Ảnh lần trước tẩu thoát. Thế là, người thông minh đoán ra đáp án này cười, chỉ số uy vọng của y trong bà con lối xóm tăng nhanh.
- Bị thương rồi mà chàng còn cười!
Lư Ngọc Châu nâng cánh tay của Lưu Lăng lên thay thuốc cho hắn, sau đó cẩn thận băng bó kỹ càng, hai mắt đỏ hoe.
Tuy nhiên bị thích khách phá hoại ngày đại hỉ của mình, nhưng dù sao hôm nay bây giờ nàng cũng đã là Vương phi danh chính ngôn thuận của Lưu Lăng, mặc dù quá trình có hơi khúc khuỷu, nhưng kết quả đúng như mong đợi từ rất lâu rất lâu của nàng.
Lưu Lăng vỗ vỗ mu bàn tay trắng muốt của Lư Ngọc Châu, cười nói: - Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.
- Chảy nhiều máu thế này rồi còn nói không sao.
Lư Ngọc Châu áp cánh tay bị thương của Lưu Lăng lên má mình, cứ như muốn dùng thân nhiệt của mình trị thương cho phu quân vậy. Lưu Lăng đưa cánh tay còn lại lên giúp nàng sửa lại đôi chút tóc con bị rối ở trước trán, thoáng cười rồi nói: - Đương nhiên không sao rồi, thương ngoài da thôi mà, làm gì cũng không bị cản trở.
Hắn nhìn khuôn mặt yêu kiều động lòng người của Lư Ngọc Châu, càng cười càng tá ác: - Nếu nàng không tin, để ta chứng minh cho nàng thấy.
- Thiếp biết Vương gia cơ thể cường tráng, nhưng Vương gia nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
- Chuyện nghỉ ngơi không gấp, chúng ta cần làm xong chuyện quan trọng đã.
Lư Ngọc Châu ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen láy hỏi: - Bệ Hạ không phải cố tình hạ chỉ cho Vương gia mấy ngày ở nhà để nghỉ ngơi sao? Còn chuyện quan trọng gì phải làm nữa?
Lưu lăng cười hei hei: - Ta đang vội, vội động phòng bù...
Lời nhắn của tác giả: Chương sau rất nóng bỏng, mời các bạn độc giả chuẩn bị tâm lý thật tốt, độc giả nghiêm túc có thể nhảy qua chương này...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận