Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 306: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
HẮC BÁO PHÁ ĐỊCH
Thẩm Vạn Niên thật không ngờ, trong một đêm quân Hán không ngờ đem các hàng rào thành lũy trong thung lũng dọn sạch sẽ, dọn thành một lối đi cho trọng giáp kỵ binh của bọn họ tiến lên!
Trận hình mà trọng giáp kỵ binh kia hình thành tuy rằng số lượng người không nhiều, nhưng khí thế hoành tráng! Một ngàn chiến mã của trọng giáp kỵ binh vẫn duy trì được tiết tấu như vậy, từng bước từng bước tiến tới. Tiết tấu kia rõ ràng là tiếng vó ngựa đạp đất, từng tiếng từng tiếng lại giống như sấm rền trong lòng Chu quân. Thung lũng rất u ám, mặt trời vừa lên chiếu xuống những tia sáng, trên những khối sắt thép di động đang tiến như nước lũ kia tỏa ra từng ánh từng ánh hào quang chói lóa.
Áo giáp đen, kỵ binh, thiên sứ hạ phàm.
Đội ngũ mã chiến chỉnh tề dần dần tăng tốc, bọn họ không thay đổi trận hình, vẫn là từng nhóm phương trận chứ không phải trận hình trùy mạnh xuyên thấu. Nguyên nhân rất đơn giản, trọng giáp kỵ binh đánh với bộ binh, vả lại trong Chu quân cũng không có trọng giáp bộ binh cũng không có quá nhiều lính dùng thương dài, cứ như vậy, trọng giáp kỵ binh của quân Hán ít gặp những trở ngại lớn. Bởi vì Chu quân trú đóng ở trong thung lũng, cũng không có quá nhiều kỵ binh, tổng cộng cũng chỉ có hơn năm trăm kỵ binh, trong lần đầu giao chiến còn bị Triệu Nhị mang theo năm mươi thân binh của Lưu Lăng tiêu diệt gần hai trăm kỵ rồi.
Còn lại ba trăm kỵ binh nhưng cũng đều là giáp nhẹ, nếu nói hiện giờ bọn họ xoay người bỏ chạy thì khẳng định trọng giáp kỵ binh của quân Hán đuổi không kịp bọn họ, nhưng nếu nói ngay bây giờ mặt đối mặt với địch, kỵ binh nhẹ của Chu quân xông lên không khác nào tự mình chịu chết. Nơi này địa hình không có một chút đất cho kỵ binh giáp nhẹ dụng võ, rất hẹp, căn bản không thể dùng chiến thuật vu hồi tập kích quấy rối. Đoạn thung lũng này chỉ rộng hơn một trăm mét, một ngàn trọng giáp kỵ binh của quân Hán bày trận đi đến, đã lấp kín thâm cốc rồi. Kỵ binh nhẹ của Chu quân căn bản là không thể tiến hành càn quấy bên sườn, mà kỵ binh của bọn họ trang bị như vậy cũng vô lực đánh lại trọng giáp kỵ binh được trang bị áo giáp thật dày của quân Hán!
Tim Thẩm Vạn Niên trầm xuống từng chút từng chút.
Vốn cho rằng có thể thủ vững ít nhất một tháng đấy, nhưng bây giờ, thời gian chỉ là vài ngày, toàn bộ hàng rào được xây dựng của Nhất Tuyến Hạp đều bị thất thủ, bây giờ đóng quân ở đoạn thung lũng này tất cả là vì nơi này là nơi hẹp nhất, có thể dùng máu thịt để xây dựng tường thành ngăn cản quân Hán tiếp tục tiến đến, nhưng hiện tại Thẩm Vạn Niên cảm giác tận thế đến rồi. Hiện tại mấy ngàn nhân mã dưới trướng hắn, đều là bộ binh giáp nhẹ, trong đó hơn nửa lại là cung tiễn thủ! Vậy làm sao có thể ngăn cản được một ngàn trọng giáp kia?
Khi trọng giáp kỵ binh của quân Hán cách đội ngũ của Chu quân hai trăm bước, không ít cung tiễn thủ của Chu quân không chịu nổi áp lực quá lớn kia, mở cung bắn tên. Lấy bộ cung tên được xưởng ở Đại Chu bọn họ chế tác hoàn mỹ, dùng tiễn Lang Nha bắn ra ngoài hai trăm bước cũng không phải khó khăn gì, nhưng lại không thể giết địch. Rất nhiều tiễn Lang Nha bắn ra bay tới phía trọng giáp kỵ binh của quân Hán, liên tiếp những đốm lửa tóe ra rồi rơi xuống. Trọng giáp kỵ binh của quân Hán được trang bị đến tận răng căn bản là không nhìn đến tiễn Lang Nha này, mặc cho tiễn kia bắn trên người mình.
Đương nhiên, tiễn rơi xuống đất nhiều hơn, căn bản cũng không bắn được xa như vậy.
- Trước tiên không cần bắn tên! Nội trong vòng một trăm bước lại mang tiễn ra bắn!
Thẩm Vạn Niên gào lớn, những binh lính kia căn bản cũng không nghe được lời của hắn. Trọng giáp kỵ binh của quân Hán ngày càng gần, từng tiếng từng tiếng ngựa đạp đất kia ở trong lòng binh lính Chu quân phóng đại vô cùng, chấn động khiến bọn họ gần như không chịu nổi. Bắt đầu có người lui về phía sau, nhưng phía sau dày đặc binh lính đã chặn kín đường lui của bọn họ, họ không thể di động.
Một trăm năm mươi bước, cung tiễn Chu quân không chờ được mệnh lệnh của tướng lĩnh, bắt đầu điên cuồng bắn ra những mũi tên lông vũ. Những mũi tên lông vũ dày đặc giống như một trận mưa lớn trút xuống, số binh lính còn lại của Chu quân có hơn một nửa là cung tiễn thủ, trong tay bọn họ không có hoành đao giết người, không có bộ giáo sắc bén, ngay cả áo giáp cũng mỏng hơn so với những binh chủng khác một chút, cho nên bọn họ biết rõ không thể tạo thành thương tổn gì cho trọng giáp kỵ binh của quân Hán, vẫn liều lĩnh kéo cung ra bắn, lại kéo cung, lại đem tiễn bắn ra ngoài.
Đinh đinh đang đang giữa tiếng vó ngựa có vẻ rất bé nhưng lại vô cùng chói tai, từng chuỗi từng chuỗi giống như những đốm lửa tuy nhỏ nhưng lại rất chói mắt. Trọng giáp được chế tạo đắt tiền thể hiện ở lực phòng ngự siêu cường. Xích giáp bên ngoài bao trùm lấy áo giáp đem toàn bộ mũi tên lông vũ ngăn trở ở bên ngoài, mặc dù lực đạo của chùy phá giáp hùng hậu cũng không thể xuyên qua được sự mềm dẻo chắc chắn của xích giáp. Hai tầng áo giáp, cộng lại nặng chừng sáu mươi cân, nếu thân thể không khỏe mạnh thì không thể chịu đựng được. Mà binh lính Tu La doanh dưới trướng Lưu Lăng, không có người nào mà không phải là Đại Hán khôi ngô dũng mãnh!
Trăm bước, tám mươi bước, năm mươi bước.
- Tất cả trường thương tiến lên trước! Tạo thế trận phòng ngự!
Thẩm Vạn Niên khàn khàn cổ họng gào thét lớn, điều duy nhất mà hiện tại hắn có thể làm, chính là tận dụng số lượng binh lính một cách chính xác nhất để giảm bớt số lượng thương vong. Thủ đoạn hắn có thể sử dụng không còn nhiều nữa, ngoại trừ... Trốn.
Biết đã không có đường lui đám binh lính Chu quân một bên áp chế sự sợ hãi trong lòng, một bên chấp hành mệnh lệnh của Tướng quân. Bọn họ là Vĩnh Hưng quân đã trải qua bao nhiêu trận chiến, là một trong những đội quân hùng mạnh của Đại Chu, không, không phải là một trong những, mà là duy nhất. Vĩnh Hưng quân Đại Chu, nắm giữ hai trăm ngàn binh, trấn thủ một đường tây nam, đã chiếm một nửa giang sơn. Đương nhiên, nếu lấy số lượng nhân mã tương đồng mà nói, bọn họ nhất định không phải là đối thủ của chiến binh Thập Nhị Vệ Đại Chu, nhưng kiêu ngạo của bọn họ tuyệt đối không ít hơn so với chiến binh Thập Nhị Vệ!
Lúc trước khi giao chiến với Thục quốc, tinh binh nước Thục ở trước mặt bọn họ không chịu nổi một kích. Liên tục chiếm được mấy châu, đây là đại vinh quang khiến Vĩnh Hưng quân từ trên xuống dưới đều tràn đầy kiêu ngạo. Chiến binh Thập Nhị Vệ tính là cái gì? Đừng nói khi giao chiến cùng nước Thục Thập Nhị Vệ không có mặt trên chiến trường, liền nói đến lúc đánh với Nam Đường, bên ngoài nhìn thấy chiến binh Thập Nhị Vệ chiến công đầy rẫy, nhưng nếu không có đội quân Vĩnh Hưng quân xuôi nam, liên tục đánh bại quân cứu viện của Nam Đường, thì những Vệ binh này có cơ hội để công thành nhổ trại? Mà ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ đều nói qua, phạt Nam Đường, Vĩnh Hưng quân có công đầu!
Cho nên, mặc dù bọn họ sợ hãi, bọn họ cũng không muốn chạy trốn, tính ỳ và sự sợ chết được hình thành trong mấy năm này đã bị sự kiêu ngạo từ trong khung áp chế xuống. Không nhiều lắm binh lính dùng trường thương bắt đầu theo trật tự tiến lên phía trước để cung tiễn thủ lui xuống phía sau hình thành trận địa phòng ngự. Bọn họ nắm trường thương thật chặt trong tay, binh lính hàng thứ nhất ngồi xuống, đem cán thương chống trên mặt đất, mũi thương tà tà chỉ lên trời cao. Hàng thứ hai nửa ngồi, cũng đem cán thương chống xuống mặt đất như vậy. Hàng thứ ba hơi khom lưng đứng, hàng thứ tư sắp xếp đứng thẳng, đem cán thương đặt lên vai binh lính hàng thứ ba.
Ba mươi bước, tiếng vó ngựa ầm ầm kia khiến cho lòng người kinh hãi, binh lính Chu quân thậm chí có thể nhìn thấy phía sau bộ giáp kia là ánh mắt lạnh như băng mang theo hàn ý của trọng giáp kỵ binh quân Hán.
Ba mươi bước, không ai hạ lệnh, hàng trước trọng giáp kỵ binh bắt đầu đem lao ném đi. Trên trăm cây lao gầm thét phi đến, lập tức đem mười mấy tên lính Chu quân đóng trên mặt đất. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều lao ném qua đó, trong nháy mắt, liền có hai ba trăm lính Chu quân bị đâm chết.
Ầm!
Trọng giáp kỵ binh quân Hán không hề tốn sức đánh vào trận địa phòng ngự của Chu quân, lính dùng trường thương vốn dĩ số lượng không nhiều tuy rằng đánh ngã trên đất mấy chục tên trọng giáp, nhưng lại vô lực ngăn cản thế như nước lũ cuốn kia. Rất nhanh, con lũ sắt thép màu đen không thể ngăn cản giết vào bên trong trận địa của Chu quân. Mã giáo dài lần lượt đâm chết binh lính Chu quân sau đó ném bay ra xa, những trọng giáp này tuyệt đối không buông mã giáo đã nhuộm ướt những nhơ nhớp bẩn thỉu, lại tiếp tục đâm đối thủ tiếp theo. Đất bên trong trận doanh một màu vàng, máu đỏ hiện ra dữ dội. Màu đen của trọng giáp quân Hán, thế không thể đỡ giẫm vào lên mặt đất phủ đầy chiến phục màu vàng đất của Chu quân.
Giẫm lên!
Đây là một phương thức giết người khác của trọng giáp kỵ binh. Tính cả kỵ binh ở bên trong, ngựa và áo giáp tổng trọng lượng vào gần ngàn cân! Một khi Chu quân bị đánh ngã bị chiến mã đạp lên, ngay lập tức giống như bùn bị giẫm lên xụi lơ. Một đùi ngựa giẫm lên ngực một gã Chu quân, lồng ngực của hắn lập tực bẹp xuống, máu trong miệng của hắn giống như nước suối phun ra.
- Tướng quân! Không ngăn được rồi, để kỵ binh che chắn người đi trước đi!
Thân binh của Thẩm Vạn Niên lôi kéo áo giáp của hắn, nhưng hắn vẫn giống như hóa đá, chỉ cứng nhắc đứng ở nơi đó, nhìn binh lính Chu quân lần lượt bị trọng giáp của quân Hán giết chết. Trong ánh mắt của hắn là một mảng màu đỏ, trời đỏ, chính là đỏ đấy, người, đều là đỏ đấy.
Càng khiến lòng người kinh hãi chính là, những chiến mã kỵ binh trọng giáp của quân Hán kia, không ngờ giống như mãnh thú cắn xé người! Từ lỗ mũi của ngựa phun ra dòng khí, tất cả đều mang theo một mùi máu tươi! Chiến mã này giống như mãnh thú, sau khi ngửi thấy được mùi vị của máu đều dần dần trở lên phấn khích hơn, trong ánh mắt đỏ ngầu ngập tràn cảm xúc thô bạo.
- Tướng quân! Nếu người không đi thì sẽ không kịp nữa!
Thân binh của Thẩm Vạn Niên dắt Thẩm Vạn Niên lui về phía sau, Thẩm Vạn Niên máy móc để nhóm thân binh dắt lui về phía sau. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm về hướng kỵ binh giống như quỷ Tu La kia, dường như đã mất đi hết thảy ý thức, giống như người đã chết.
- Mang Thượng Tướng quân đi trước! Ta đi cản phía sau!
Lữ suất thân binh của Thẩm Vạn Niên gào thét, lệnh cho bốn năm thân binh đem Thẩm Vạn Niên dựng lên chạy lui về phía sau. Mà chính hắn, thì chỉ huy binh lính chặn bước của kỵ binh quân Hán. Chỉ có điều, tất cả đều tan rã, bọn họ còn trên dưới một trăm người làm sao có thể đây? Bọn họ chỉ là một đội quân nho nhỏ bình thường ngược dòng nước lũ xông lên, mang theo một ý chí quyết tử xông về phía trọng giáp kỵ binh giết người không chớp mắt.
Trong đầu Thẩm Vạn Niên trống rỗng, trong ánh mắt có thể nhìn thấy cảnh máu tanh giết chóc, nhưng trong lỗ tai lại không nghe được chút âm thanh nào. Tay của hắn nắm thật chặt vũ khí của mình, lại vô lực nhấc lên. Hắn bị bốn năm thân binh dắt lui về phía sau, một đội kỵ binh giáp nhẹ của Chu quân nhìn thấy chủ tướng, bắt đầu liều mạng hướng về phía bên này tụ họp.
Bỗng nhiên, một đạo bóng đen giống như tia chớp từ một bên đánh tới, một thân binh của Thẩm Vạn Niên một chút phản ứng cũng chưa có liền bị bóng đen kia lao vào ngã bổ nhào trên mặt đất. Một cỗ mùi vọt vào lỗ mũi thân binh này, sau đó, hắn liền nhìn thấy một cái đầu lớn thật dữ tợn, còn có một cái miệng đã dính máu đang mở lớn.
Hắc báo Phá Địch một miếng cắn đứt cổ họng thân binh kia, sau đó tất cả đều không để ý, nhanh chóng đánh về phía người kế tiếp. Tốc độ của nó quá nhanh, thân binh của Thẩm Vạn Niên căn bản cũng không thể nắm được vị trí của nó.
Màu đen chợt lóe trước mắt một thân binh, sau khi quay đầu lại, không khỏi cứng nhắc đứng ở đó, mở to hai mắt nhìn, nỗi sợ hãi che trời phủ đất dâng lên.
Hắc báo Phá Địch, chính lúc này đang cắn lấy cổ họng Thẩm Vạn Niên, còn đang kéo thi thể không ngừng co rúm người, từng bước từng bước một lui về phía sau. Cặp con ngươi đỏ như máu kia, không ngừng cảnh giác quét mắt qua chỗ đám Chu binh đang ngây ra như phỗng kia. Trong cổ họng của nó phát ra tiếng gầm uy hiếp trầm thấp, từng chút từng chút kéo thi thể của Thẩm Vạn Niên lui về hướng quân Hán.
Hắc báo, phá địch.

Bình Luận

0 Thảo luận