ĐÀM PHÁN
Đại trại đóng trên núi Thanh Phong đã mất, mất một cách dứt khoát như thế. Chỗ đặt chân duy nhất của Tả Úy Vệ tại phương Bắc cứ như vậy bị quân Hán san bằng. Bấy giờ, Trịnh Siêu rốt cục đã rõ ràng một điều, đó là Lưu Lăng căn bản không muốn hao phí binh lực quyết chiến cùng Tả Úy Vệ, hắn là muốn từng chút từng chút mài cùn binh lực Tả Úy Vệ. Chỉ cần Tả Úy Vệ phân binh, Lưu Lăng sẽ lập tức bức ép nhánh quân yếu hơn vào chỗ chết, nhẹ nhàng thoải mái đánh cho tới chết.
Thế nhưng Trịnh Siêu dù biết quân Hán lúc này đang trên đường từ núi Thanh Phong trở về Giáng Châu, hoặc là còn đang ở trên núi Thanh Phong, ngặt nỗi y không thể lập tức chạy trở về cùng quân Hán đại chiến một trận. Bởi vì y sợ, hiện tại y đã rõ ràng, con người Lưu Lăng này dùng kế khẳng định không đơn giản là một kế sách, luôn là nhiều kế sách thi triển liên hoàn. Nếu mình tức khắc xua quân giết về núi Thanh Phong, chỉ e sẽ lại bị Lưu Lăng gài bẫy. Không biết chừng Lưu Lăng có đang cất giấu một đội quân ở nơi nào đó hay không, chờ tới khi Tả Úy Vệ tới thì tức thì xông ra đánh úp.
Y hạ lệnh đại quân chậm rãi thối lui, Tấn Châu không thể đi nữa, Lưu Lăng nếu đã nghĩ ra kế san bằng đường lui của Tả Úy Vệ, thì làm sao lại để Tấn Châu không có phòng bị cho được, có quỷ mới tin. Hiện giờ phù hợp thực tế nhất chính là dựng lại đại trại trên núi Thanh Phong, chí ít nơi đó còn là một nơi để đặt chân, nếu không, Tả Úy Vệ cũng chỉ còn cách mặt xám mày tro vượt qua địa bàn Từ Thắng Trị, lại vượt qua Xích Mi quân của Lưu Sát Lang, trở về phương nam rồi cả đời sẽ bị người cười nhạo.
Trịnh Siêu liệu có chấp nhận làm vậy không? Y chấp nhận! Y không sợ mất mặt, có điều lúc này còn chưa tới bước đường đó. Khi thực sự tới thời khắc sinh tử tồn vong, cái gọi là thể diện xưa nay còn không đáng tiền bằng giẻ lau chân. Chỉ cần còn sống, Tả Úy Vệ còn, mất mặt thì sợ cái gì? Cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi.
Nhưng bây giờ thế cục phương Bắc còn chưa rõ ràng, con sư tử Đại Chu hùng mãnh ngày xưa giờ đã bệnh gần chết, còn không giơ nổi móng vuốt để đối phó kẻ thù bên ngoài. Hiện tại đã qua hơn một tháng, ba vệ binh mã triều đình phái đi xua đuổi quân Hán còn đang ở tại chỗ chưa nhích chân một bước. Đại tướng quân của cả ba vệ binh mã không ngờ thần kỳ đến mức không hẹn mà cùng đổ bệnh. Người bị bệnh kỳ quái nhất chính là Đại tướng quân Tả Võ Vệ Hàn Bố Y, nghe nói sau khi đại chiến cùng Dương Nhất Sơn thì cởi giáp nghỉ dưỡng bệnh phong, cho tới giờ còn chưa khỏe lại. Hàn Bố Y này kể ra cũng là lố bịch thái quá rồi, nói hắn lố bịch là bởi muốn lừa gạt triều đình thì chỉ việc tùy ý có lệ là được, viện đại cái cớ căn bản không ai tin nổi là ổn. Cởi giáp dưỡng bệnh phong, nào có ai vừa chiến đấu hai mươi ngày xong thì liền bị bệnh phong?
Binh phương Bắc không đến, nhánh binh phương Nam Tả Úy Vệ đi đầu giao phong cùng quân Hán đến hôn thiên địa ám, hoặc là nói, bị người ta tính kế tới hôn thiên địa ám. Còn vị Đại tướng quân Hữu Úy Vệ ở Duyên Châu - Đàm Bội hùng hổ thề hẹn sắt son sống chết thủ hộ phía Tây Bắc Đại Chu, dù cho máu chảy đầu rơi cũng sẽ không để cho kỵ binh Đảng Hạng tiến thêm một bước về phương Nam. Này chẳng phải là trắng trợn tán hươu tán vượn hay sao? Binh Đảng Hạng đang ở núi Kỳ Liên giao chiến cùng người Khiết Đan, binh lực hai bên đầu nhập vào trận chiến đã vượt quá triệu, còn có tinh lực xuôi Nam à? Lính Đại Chu không chạy tới địa bàn Đảng Hạng gây rối, Ngôi Danh Nẵng Tiêu đã cười đến toe toét rồi. Đến bây giờ bốn châu bị Tây Hạ chiếm vẫn còn nằm chặt trong tay người ta kìa, bởi vậy có thể thấy được lời nói của Đàm Bội là vô sỉ cỡ nào.
Trịnh Siêu có chút hối hận rồi, y chợt phát hiện, từ lúc Hắc Kỳ quân bắt đầu tấn công Giáng Châu, bất kể là Hắc Kỳ quân hay là Tả Úy Vệ đều nằm trong kế hoạch của Lưu Lăng, bị người ta từng bước một vẽ đường nhảy hố, sau đó Lưu Lăng lại gọn gàng tới lấp hố.
Tả Úy Vệ lui về tốc độ cũng không quá nhanh, mỗi ngày duy trì hành quân năm dặm, lương thảo trên núi Thanh Phong về cơ bản đều bị đại quân mang đi rồi, dù có lưu trữ lại đó thì không cần nghĩ cũng biết sớm đã bị quân Hán cướp đoạt không còn một mẩu. Ngoại trừ một cái trại bị tàn phá không còn nguyên vẹn, quả tình không còn gì để nhung nhớ.
Nguyên nhân đi chậm là bởi vấn đề lương thảo, lúc ban đầu tiến Bắc Trịnh Siêu vì muốn tương lai có thể đứng vững gót chân nên nghiêm khắc căn dặn binh lính không được phép cướp đoạt lương thực tiền tài của dân chúng ven đường, không mảy may tơ hào. Còn giờ khi trở về, Tả Úy Vệ so với đám giặc cỏ Hắc Kỳ quân còn dã man hơn, càn quét khắp nơi, đi ngang qua mấy huyện thành thôn trấn đều trấn lột sạch sẽ, dân chúng thấy quan quân còn sợ hãi hơn so với thấy cường đạo.
Trịnh Siêu không còn cách nào khác, bốn vạn đại quân dù sao cũng phải ăn cơm, bụng đói thì làm sao mà khai chiến với quân Hán? Thân là quân nhân có trách nhiệm gìn giữ đất đai, bất khuất không sợ chết giao chiến với địch, này là thiên chức của quân nhân. Mà dân chúng Đại Chu là người được bảo hộ, thì việc cung cấp lương thảo là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ mỗi điều này thôi càng hiển lộ ra kỷ luật nghiêm minh của quân Hán. Lưu Lăng đối với trăm họ ân huệ vun đầy, dùng pháp lệnh trói buộc binh lính, chính vì vậy quân Hán trong mắt dân chúng sớm đã không còn là kẻ xâm lược, trái lại là hóa thân của chính nghĩa. Vì vậy, có không dưới mười vạn bách tính dời nhà vào Tấn Châu, Giáng Châu, có không ít thanh niên trai tráng bắt đầu trở nên thù hận thâm sâu quan quân Đại Chu, trước nha môn trưng binh của quân Hán luôn tụ tập rất nhiều người đàn ông chịu cảnh vợ con ly tán muốn xin nhập ngũ. Trong số này, có những người chẳng qua là muốn kiếm bữa cơm no ăn, cũng có những người thật sự mang mối thâm cừu đại hận cùng Tả Úy Vệ.
Đối với những người xin đầu quân này, quân Hán lựa chọn các thanh niên cường tráng, bất kể là xuất phát từ mục đích gì mà tòng quân, ai đến cũng không cự tuyệt. Mật thám Chu quân nhìn ra cơ hội liền thừa dịp gia nhập vào quân Hán, nhưng khiến người ta ngoài dự liệu chính là, gần như không mất bao lâu, những mật thám Chu quân này đều bị điều tra ra, sau đó chém đầu răn chúng. Bởi vì sự kiện này, chuyện dưới trướng Hán Trung Vương Lưu Lăng có một chi mật điệp thần thông quảng đại càng được loan truyền như truyền kỳ.
Cùng lúc đó, Ảnh vệ tại Khai Phong đã hoạt động chiêng trống rùm beng, bọn họ không ngừng tiếp xúc cùng quan lớn thượng tầng Đại Chu, lấy tiền vàng mỹ nữ hối lộ, khiến cho triều đình đối với việc khẩn cấp tăng phái binh mã chống lại quân Hán cứ mãi trì hoãn, thậm chí Tả Võ Vệ và ba vệ binh mã bất động tại chỗ, triều đình vẫn không ai đề xuất nghiêm khắc khiển trách bọn họ. Mặc kệ ở các nơi trên đất Đại Chu gặp cảnh giặc cỏ hoành hành hay là bị ngoại xâm, Khai Phong vẫn như xưa ngày ngày chìm đắm trong cảnh thái bình phồn hoa cường thịnh, múa hát sênh ca, chỉ là cảnh tượng này còn duy trì được trong bao lâu, không ai biết được.
Có lẽ, có một ngày bệnh tình Thế Tông Sài Vinh bỗng nhiên trở nên khả quan, con sư tử mạnh mẽ Đại Chu liệu có thể thức tỉnh hay không? Ai biết được, tương lai, là không có giả thiết.
Nhân mã Tả Úy Vệ liên tục cướp sạch lương thực của ba huyện thành mười mấy thôn trấn, lại tàn sát vài trang viên thế gia đại hộ, vì không bị chết đói, bọn họ chả màng quan tâm những thế gia đại hộ đó có bao nhiêu sức ảnh hưởng trong triều đình. Coi như là về sau triều đình truy cứu, thì đó cũng là chuyện về sau, bây giờ quan trọng nhất chính là bảo toàn mạng sống, nhất là không thể chết một cái chết nhục nhã như là chết đói. Quân Hán là kẻ xâm lược, nào ngờ trên quốc thổ Đại Chu lại được dân chúng kính quý, hơn nữa không hề thiếu ăn thiếu mặc, ngược lại quan quân Tả Úy Vệ thì mỗi bước đi đều gian nan, điều này khiến cho đám binh sĩ Tả Úy Vệ hết sức phẫn hận.
Cuối cùng, Tả Úy Vệ cướp đoạt chi phí tiêu dùng trong ba tháng của bốn vạn đại quân, bọn họ áp giải lương thảo cướp được chậm rãi hướng tới núi Thanh Phong. Ba tháng nữa là vào giai đoạn giáp hạt (*) rồi, đến lúc đó thì bọn họ còn có gì để đoạt đây? Mặc kệ nó, sống qua được ba tháng trước rồi nói sau. Trên chiến trường liều chết liều sống, không ai cho rằng cướp đoạt chút lương thực là chuyện thương thiên hại lý gì. Theo quan điểm của bọn họ, bọn họ đã vì triều đình vì dân chúng chém giết liều mạng trên chiến trường, nếu đến cơm ăn cũng không đủ no thì quá là oan uổng.
(*) Thời kỳ giáp hạt, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém.
Sắp qua khỏi tháng giêng, đại quân Tả Úy Vệ mới đến thôn Thạch Hà ở ngoài núi Thanh Phong ba mươi dặm. Thôn này từ lâu đã không còn người ở, đám đàn ông đều đã mang theo phụ nữ con cái hoặc là trước đây đầu phục Hắc Kỳ quân, hoặc là dời nhà đến Giáng Châu. Nơi này ba năm trước còn là một thôn giàu có nhất trong phạm vi năm mươi dặm, giờ đã rách nát điêu tàn, ngoại trừ chó hoang mãnh thú dừng chân, thì làm gì còn chút sinh khí nào.
Trịnh Siêu đang chờ thám báo tìm hiểu tin tức núi Thanh Phong, bỗng nhiên nhận được một phong thư, thư đến từ quân Hán, là Hán Trung Vương Lưu Lăng đích tay viết thư.
Điều này làm cho Trịnh Siêu có chút kinh ngạc, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông Lưu Lăng là có cái tâm gì đây. Trong thư đầu tiên là bày tỏ tấm lòng ngưỡng mộ Trịnh Siêu đã lâu, sau đó thì uyển chuyển tỏ vẻ, hy vọng Trịnh Siêu có thể thấy rõ hiện trạng, thức thời mà đầu hàng Đại Hán. Sau khi xem xong Trịnh Siêu lập tức rơi vào trầm mặc, rất lâu sau cũng không bước ra khỏi lều lớn.
Địa điểm gặp mặt định ở đồi Hoàng Thổ ngoài mười dặm phía nam thôn Thạch Hà, cái gọi là đồi Hoàng Thổ chẳng qua là một sườn núi hơi cao hơn đất bằng một chút, trên đồi Hoàng Thổ có một ngôi Ly Hoa đình, rất cũ kỹ xơ xác, nghe nói thi tiên Lý Thái Bạch từng ở Ly Hoa đình say ngủ, còn để lại một bài tuyệt cú thiên cổ, về phần viết cái gì thì giờ đã không còn ai hay biết.
Tóm lại, Ly Hoa đình truyền thuyết mỹ lệ, thực tế tiêu điều.
Lưu Lăng chọn nơi này gặp mặt Trịnh Siêu, coi như là biểu lộ đủ thành ý. Trịnh Siêu biết, đồi Hoàng Thổ bốn phía đều là bình nguyên, không có rừng cây, liếc mắt cái là nhìn ra ngay có mai phục hay không, bởi vì nơi này căn bản cũng không thích hợp để phục binh. Hơn nữa Lưu Lăng còn đồng ý cho nhân mã Tả Úy Vệ bố trí nơi hội mặt, thời gian cũng do Trịnh Siêu quyết định.
- Theo các ngươi, Lưu Lăng có cái tâm gì?
Trịnh Siêu đem lá thư tay Lưu Lăng tự tay viết đưa cho các tướng sĩ chuyền nhau đọc qua một lần.
- Hoặc giả...
Lý Dịch nhíu mày: - Hoặc giả Lưu Lăng thật sự có ý thu phục Tả Úy Vệ chúng ta, theo nội dung trong thư, Lưu Lăng dường như không thiếu thành ý, nhưng vấn đề mấu chốt là, Tả Úy Vệ chúng ta là quan quân của Đại Chu, là một trong mười hai Vệ chiến binh được thành lập từ những ngày đầu Đại Chu lập quốc, chiến công hiển hách, đối với triều đình không hề có dị tâm, hắn dựa vào đâu mà cho rằng chúng ta sẽ đầu hàng?
Trịnh Khả nói: - Theo ý tôi, Đại tướng quân ngài chớ có đi gặp cái tên Lưu Lăng ấy, muốn thì chiến, có cái gì để đàm phán. Hai vạn tính mạng huynh đệ đã đưa vào tay quân Hán, nói chiêu hàng thì chiêu hàng sao, làm gì dễ vậy?
Trịnh Siêu thoáng suy nghĩ rồi nói: - Ta thấy vẫn là đi gặp một lần thì hơn, nếu không đi, chẳng phải là để người chê cười hay sao?
- Vậy thì phải mang nhiều giáp sĩ, nếu đàm phán không thuận, cứ trực tiếp một đao chém chết Lưu Lăng cho bớt việc.
Trịnh Khả tùy tiện nói.
Lý Dịch thở dài: - Nếu dễ dàng được vậy thì tốt rồi, có điều Trịnh tướng quân à, ông cảm thấy điều này có khả năng sao?
Trịnh Khả há miệng thở dốc, bất đắc dĩ thở dài.
Lý Dịch nói: - Nếu Đại tướng quân muốn đi, vậy phải cẩn thận chút, thuộc hạ dẫn người qua đó thăm dò địa hình trước, những nơi có thể an bài người thì tận lực sắp xếp vào, không cầu giết được Lưu Lăng, chỉ cần bảo vệ được Đại tướng quân không gặp nguy hiểm.
Trịnh Siêu trầm ngâm rồi nói: - Ngươi đi đi, mai phục thì không cần, chỉ sợ đến lúc đó, chưa chừng đại quân hai bên bày trận ở hai bên Ly Hoa đình, một lời không hợp liền động võ.
Trong quân Tả Úy Vệ, Triệu Khả là tướng quân dũng mãnh nhất chỉ dưới Lý Phổ, hắn không yên lòng nói: - Nếu đã vậy, thế thì hãy để thuộc hạ suất lĩnh ba nghìn giáp sĩ đi theo Đại tướng quân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận