Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 433: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
SỰ TRUNG THỰC TRONG LÒNG NGƯỜI.
Lưu Lăng để Hổ Bí Tinh kỵ của La Húc trú đóng ở thành Đông Thương Châu, Thành Đức quân của Chu Tam Thất trú đóng ở thành Tây Thương Châu, còn bốn vạn đại quân Dương Nghiệp mang tới thì lên thành Bắc cắm trại, tam quân bày trận theo hình tam giác, chiếu ứng lẫn nhau. Chu Tam Thất cùng La Húc đều cảm kích sự an bài của Lưu Lăng, bọn họ vốn tưởng rằng, Lưu Lăng sẽ để quân đội của họ đứng mũi chịu sào đấy.
Sau khi an bài thỏa đáng, đã hai ngày một đêm không có nghỉ ngơi, Lưu Lăng quay về doanh trướng ngủ trong chốc lát. Một giấc ngủ say sưa, có lẽ bởi vì Mẫn Tuệ mát xa tốt, có lẽ là bởi vì Trần Tử Ngư chăm sóc, chung quy lại có lẽ vì đã hữu kinh vô hiểm giữ lại được Thương Châu, những cảm giác không ngờ này khiến hắn ngủ rất sâu. Phải biết rằng, trên chiến trường Lưu Lăng chưa bao giờ cho phép mình ngủ an ổn đấy. Hắn giống như tuyệt đối không lo lắng Chu Tam Thất cùng La Húc ngoài thành, bên trong thành bây giờ chỉ có Tu La doanh và Cuồng Đồ doanh, mấy ngàn bộ binh quân Hán, nếu Chu Tam Thất cùng La Húc thông đồng tấn công vào thành, Lưu Lăng cũng không an ổn mà nằm đây.
Thời điểm Mẫn Tuệ vào Vương phủ Đại tướng quân bất quá là cô bé gầy teo nho nhỏ, còn chưa có dậy thì, tuy rằng thoạt nhìn có chút thanh tú nhưng lại càng giống một quả đào mới thành hình, ngây ngô và co quắp. Nhưng hiện tại, Mẫn Tuệ cũng đã là một đại cô nương mười bảy mười tám tuổi. Quả đào nho nhỏ ngày nào cũng đã gần chín, trắng nõn nà, mềm mịn khiến người ta thương tiếc. Mẫn Tuệ một lòng đặt trên người Lưu Lăng, nhưng nàng cứ giữ thân phận không hề thổ lộ, cũng không dám yêu cầu xa vời gì, chỉ mong được ở bên cạnh hắn nhiều một chút.
Lưu Lăng ở trên giường ngủ say, Trần Tử Ngư ghé vào bên người Lưu Lăng cũng đang ngủ. Mẫn Tuệ xoa nhẹ ánh mắt hơi khô đã ẩn ẩn đau, thu thập hòm thuốc của mình một chút rồi rời khỏi. Nói thật, nàng rất hâm mộ Trần Tử Ngư có thể nắm tay nằm ngủ bên cạnh Vương gia, sẽ là một loại cảm giác rất thỏa mãn đi? Nhưng Mẫn Tuệ biết, ở trong mắt Vương gia, có lẽ chính mình vẫn là tiểu nha hoàn hay ngượng ngùng năm nào.
Nhìn Vương gia trong lúc ngủ khẽ cau lông mày, Mẫn Tuệ lặng lẽ đi qua, vươn ngón tay mềm mại vuốt nhẹ giúp Vương gia giãn lông mày. Trong nháy mắt, khi ngón tay nàng chạm vào cái trán của Lưu lăng, không biết vì sao, thân thể Mẫn Tuệ đột nhiên hơi run rẩy một chút. Nhìn trên mặt Vương gia toàn sự mỏi mệt, tâm Mẫn Tuệ cũng đau đớn theo. Nàng hoàn toàn theo bản năng, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán Lưu Lăng.
Chính nàng cũng không ngờ tới bản thân lại làm ra hành động lớn mật đến thế. Thời điểm làn môi chạm đến trán Lưu Lăng, cảm giác mê loạn bỗng mất đi, nàng bừng tỉnh, Mẫn Tuệ bối rối ngồi thẳng dậy, trên mặt lập tức nóng bỏng. Quay lại nhìn một chút, may mắn trong đại trướng chỉ có ba người bọn họ. Mẫn Tuệ xấu hổ đỏ bừng mặt chân tay luống cuống, cõng cái hòm thuốc lên lưng bước chân dồn dập chạy ra ngoài, chỉ để lại một làn gió thơm khẽ thoảng.
Sau khi Mẫ Tuệ rời lều lớn, Lưu Lăng chậm rãi mở mắt.
Sau đó là một tiếng thở dài, trong lòng Lưu Lăng cũng loạn cả lên. Đem tay Trần Tử Ngư buông xuống, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, Lưu Lăng ngồi dựa vào giường hồi tưởng khi nãy. Nói thật, hắn biết ý tứ của Mẫn Tuệ, lại không ngờ nữ nhân dịu dàng kia lại dám làm ra hành động to gan tới vậy. Trên trán còn sót lại cảm giác mềm mại từ đôi môi đỏ mọng kia, cảm giác kia, kỳ thật tốt lắm, rất ấm áp.
Mấy năm nay hắn hối hả ngược xuôi nam chinh bắc chiến, kỳ thật đối với người nhà có chút áy náy. Đã lâu như vậy, vẫn khiến Lư Ngọc Châu, Liễu Mi Nhi vì hắn mà các nàng lo lắng hãi hùng, làm một người nam nhân quả thật có chút băn khoăn. Nhưng con đường hắn đi gian nan hung hiểm không thể bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa, Lưu lăng biết, bây giờ hắn muốn lui cũng không có đường lui nữa rồi. Hiện giờ Hán Vương Lưu Lăng đã là một loại tượng trưng, một loại tinh thần, nếu hắn lui, thật sự có thể như nguyện ẩn cư sao? Chỉ cần loạn thế không chấm dứt, hắn tới nơi nào đều tránh không thoát việc binh đao tai ương.
Nếu như vậy, còn không bằng vất vả vài năm, để cho loạn thế này chấm dứt sớm một chút.
Đứng là hắn đã từng hứa với nữ nhân của hắn, muốn đánh ra một phiến thiên địa để làm gia viên. Hiện tại, hắn chính bởi vì cái lý tưởng kia mà phấn đấu. Nếu đã đến thời đại này, vị trí này, chỉ có thể tìm cách mà tồn tại. Đây là sự chuyển biến lớn nhất trong tư tưởng của Lưu Lăng. Thời điểm ở Thái Nguyên Phủ ở Bắc Hán làm Đại tướng quân vương, trong lòng hắn không có ý tưởng tranh bá thiên hạ, khai sáng một thời thịnh thế. Lúc ấy hắn chỉ đơn thuần muốn bản thân sống tốt và giúp cho những người kia sống tốt, cho nên thời điểm Thái Nguyên Phủ nội loạn, chém giết lẫn nhau vì cái ghế kia, đến cuối cùng hắn cũng không sinh ra sát tâm với Nhị ca.
Bây giờ Lưu Lăng đã thay đổi rồi, suy nghĩ cũng khác rồi.
Nếu đã đến nơi này, tại sao phải làm một vai phụ chứ?
Đợi ta vài năm nữa, ta sẽ cho các nguơi một gia đình ấm áp.
Lưu Lăng nhìn gò má tinh xảo đang ngủ say của Trần Tử Ngư lẩm bẩm nói, sau còn đưa tay vén gọn mấy sợi tóc lộn xộn trên trán nàng. Hiện giờ, thế cục Trung Nguyên đã định rõ ràng, chỉ cần cho hắn một năm nữa là hắn có thể nắm Đại Chu vững vàng trong tay. Đến lúc ấy cho dù người Khiết Đan có đánh tới Lưu Lăng cũng không sợ. Hắn cần có thời gian, cho nên hắn nghĩ hết biện pháp tận lực đẩy lùi thời gian người Khiết Đan xuôi nam. Nhưng, hắn không phải thần, hắn không điều khiển được thế giới này, cho nên người Khiết Đan cuối cùng cũng không tiếp tục chìm trong vũng bùn chiến tranh cùng người Đảng Hạng như ý muốn của hắn. Hắn biết, mình đã đánh giá thấp Da Luật Hùng Cơ, cũng đánh giá thấp Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Hai người kia, nói đánh là đánh, nói dừng tay liền dừng tay, quả thật xứng đáng với hai chữ anh kiệt.
Kỳ thật, Lưu Lăng cũng hiểu được, chính là bởi vì bước chân mình thống nhất Trung Nguyên quá nhanh, cho nên Da Luật Hùng Cơ và Ngôi Danh Nẵng Tiêu mới có thể quyết đoán đình chỉ chiến tranh. Bàn cờ này Lưu Lăng thiết lập nên rồi lại tự tay phá bỏ. Nếu không phải Đại Hán dưới tay thống trị của Lưu Lăng phát triển quá nhanh, nói không chừng hai vị Hoàng Đế sĩ diện kia còn tiếp tục dông dài. Dù sao người này cũng không thể làm gì được người kia, mặt mũi cũng không bị hao tổn. Nhưng ai thu tay trước, lại chứng tỏ người đó kinh sợ.
Phàm là người đứng ở trên cao, lại càng để ý mặt mũi sĩ diện.
Mặc dù là như vậy, người Khiết Đan xuôi nam rồi, kỳ thật trong lòng Lưu Lăng cũng không lo lắng. Tuy rằng lịch sử đã thay đổi, hoặc là thời cuộc này khác xa so với những gì được ghi trên sách sử, nhưng chung quy lại, hắn vẫn có nhiều lợi thế hơn so với những người khác, kiến thức của hắn, kinh nghiệm của hắn, quân đội của hắn đều là những thứ người khác không thể có. Bởi vì Lưu Lăng tồn tại, Đại Hán tất nhiên sẽ từng bước cường đại lên. Có đôi khi Lưu Lăng nghĩ mình có đầu óc, có ưu thế nếu không làm nên trò trống gì, không bằng người khác, đây chẳng phải oan uổng làm phế vật sao?
Là người đàn ông có dã tâm, hắn tự tìm đường đi thôi.
Khi tỉnh lại, Lưu lăng đã ngủ ba canh giờ. Nói thật, đây là lần đầu tiên Lưu Lăng ngủ say như thế trên chiến trường. Hắn đã có lý tưởng trả thù, tự nhiên sẽ càng sợ chết so với trước kia. Lấy quyền lợi và địa vị hiện giờ của hắn, hắn sợ chết hơn so với bất cứ ai. Ngủ một giấc không kiêng nể gì như vậy, quá xa xỉ, cũng quá ngu ngốc.
Lưu Lăng ngốc sao?
Hắn là cố ý làm như vậy đấy, hắn nhất định phải tỏ ra cho Chu Tâm Thất và La Húc xem là hắn tín nhiệm bọn họ. Lưu Lăng biểu đạt một ý tứ hướng về phía bọn họ, có các ngươi ở đây, ta không lo lắng. Lúc này, kiêng kỵ nhất chính là sự nghi kỵ lẫn nhau. Kinh nghiệm lịch sử đã chỉ cho Lưu Lăng thấy, sở dĩ người Hán ở Trung Nguyên chịu đủ mọi uất ức, kỳ thật cũng quan hệ trực tiếp tới việc đấu tranh nội bộ không ai tin ai. Nếu người Hán có thể đoàn kết giống như lời nói của người trong thảo nguyên, nói không chừng mỗi khi người Hán dẫn binh ra khỏi trường thành đến tái ngoại cướp bóc cũng chỉ như đi dạo chơi.
Hắn cần đoàn kết, cho dù là ngắn ngủi đấy.
Chu Tam Thất và La Húc cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu được rõ ràng tầng ý nghĩa bên trong.
Lưu Lăng tin tưởng vững chắc, bất kể là Chu Tam Thất hay La Húc cũng sẽ đều biểu hiện ra một thái độ chân thành. Chính bọn họ tỏ vẻ nguyện ý nghe theo sự điều khiển của Lưu Lăng, kỳ thật, bọn họ làm như vậy cũng chỉ vì để chiến thắng người Khiết Đan thôi, cũng là một cách biểu hiện sự lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Trung Nguyên. Bây giờ, Trung Nguyên không có một quốc gia thống nhất hùng mạnh, không có cường quốc thống trị, cho nên kẻ thù mới có gan tới xâm lược. Hợp tác, tranh nhau không bằng để một người định đoạt càng dễ làm nên đại sự.
Nghĩ tới việc không để Chu Tam Thất cùng La Húc nảy lòng nghi ngờ, Lưu Lăng không khỏi thở dài. Còn có một người, trong lòng nghi hoặc còn cần hắn đi trấn an một chút.
Triệu Đại.
Lưu Lăng đúng là cần khai sáng cho Triệu Đại đấy. Một người sinh hoạt trong bóng tối, trong lòng thường thường cũng tối tăm theo. Mặc dù khi ra ngoài ánh mặt trời, trong lòng y vẫn còn ám ảnh. Triệu Đại người này, tương lai Lưu Lăng còn có chuyện trọng yếu cần y làm, cho nên, đối với y Lưu Lăng vẫn còn khoan dung.
Lưu Lăng lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, tận lực không làm Trần Tử Ngư tỉnh giấc. Hắn có thể tưởng tượng trong hai ngày này Trần Tử Ngư lo lắng cùng đề phòng thế nào, hắn hai ngày một đêm không ngủ, nàng tất nhiên cũng như thế.
Nhẹ nhàng bước ra lều lớn, Lưu Lăng bước tới quân trướng của Triệu Đại. Ra hiệu cho hộ vệ Giám sát viện canh ngoài cửa không cần thông báo, Lưu Lăng vén rèm trướng đi vào.
Triệu Đại đang ngủ, nhưng Lưu Lăng biết Triệu Đại cũng không có ngủ.
- Đứng lên đi, giả vờ giả vịt sẽ rất vất vả.
Lưu Lăng ngồi xuống ghế, cười như không cười nói.
Triệu Đại thở dài, có chút oán giận nói: - Vương gia... Kỳ thật thuộc hạ thực đang ngủ, nếu không phải Vương gia bước nặng chân, thuộc hạ cam đoan, thuộc hạ ngủ rất say đó.
Lưu Lăng cười cười chỉ bảo người ở phía ngoài nói: - Đi xách chút đồ ăn đến, đói bụng.
Đợi người phía ngoài đi rồi, Lưu Lăng híp mắt hỏi Triệu Đại: - Biết tại sao ta tới tìm ngươi?
Triệu Đại hít một hơi thật sâu, xuống giường, quỳ xuống: - Xin Vương gia thứ tội, thuộc hạ... Lòng nghi ngờ Vương gia rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận