Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 499: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
NHẤT THÀNH NHẤT QUỐC
Hoàng cung Kim Lăng.
Lần này Lưu Lăng yên lặng ngồi trên ghế nói chuyện chứ không trèo lên trên đại điện như mọi lần để ngắm mây bay với tên điên kinh diễm tuyệt luân kia. Trong mắt Lưu Lăng, chiến tranh cũng vậy, quyền mưu cũng thế, đều khiến hắn sống được, sau đó tạo nên những thủ đoạn cần thiết với những chiến tích huy hoàng. Nhưng trong mắt của Nhiếp Niếp thì tất cả mới thật sự là mây bay, mây bay và mây bay...
- Hỏi rõ ràng rồi sao?
Lưu Lăng nhìn danh sách được điều chỉnh sau khi kê biên tài sản trong hoàng cung Kim Lăng, trong đầu hắn nghĩ đến 'Nếu như có một phi thuyền xuyên qua không gian, thời gian thì tốt. Nếu chỉ mang những thứ này đến thời hiện đại thì tất cả những thứ trong giới cổ vật bao gồm cả thơ tranh, ngọc khí, vv... chắc đều bị sụt giá hết'. Nhưng kể cả sụt giá thì Lưu Lăng vẫn trở thành triệu phú. Những thơ tranh ngọc khí trong hoàng cung Kim Lăng kia chỉ e là bán như tiền giấy vệ sinh, lẽ nào đống vàng chất đầy trên xe nông dụng ba bánh kia lại có thể bị sụt giá như giá phân người sao?
Không biết lái xe ba bánh nông dụng kéo theo một tấn vàng có được coi là kinh thế hãi tục không?
Triệu Đại mặc áo gấm khom người, nói: - Hỏi rõ ràng rồi ạ! Hai tên đó đúng như Vương gia đoán. Đó là người đến từ đại công quốc Cơ Phụ La Tư (Kievan Rus) ở phương Bắc. Thoạt nhìn, tên La Mạn Nặc Phu (Romanov) kiêu ngạo kia thuộc dòng quý tộc, vì vậy rất ngạo mạn. Người có tên là Y Phàm (Ivan) kia... Thật sự rất có lai lịch. Y Phàm là đại công của đại công quốc Cơ Phụ La Tư nhưng bị đệ đệ y cướp đoạt mất vương vị. Y trên đường tháo chạy xuống phía nam, hộ vệ bên người cũng chết hết rồi.
Lưu Lăng cười, 'thứ quý tộc' rẻ tiền.
Triệu Đại tiếp tục nói: - Y Phàm lần này xuống phía nam là muốn cầu xin Da Luật Hùng Cơ của Khiết Đan giúp y đoạt lại vương vị nhưng Da Luật Hùng Cơ không gặp y mà còn tiết lộ tung tích cho đệ đệ của y nữa. Y Phàm đành phải trốn chạy một lần nữa, nghe nói phía nam Liêu quốc có một cường quốc là Đại Chu nên y muốn đến để thử vận may. Tên thật của Y Phàm là Lưu Lợi Khắc.
Lưu Lăng khẽ cười nói: - Vận may không tồi đâu!
Lưu Lăng đưa bản danh sách cho Triệu Đại, còn hắn ngồi dựa trên ghế, nói: - Đem vài món đồ kia tặng cho Lưu Lợi Khắc, coi như là bày tỏ tình hữu nghị của ta với y. Nói cho y rằng, đợi ta chỉnh đốn cục diện bên này rồi sẽ phái đại quân đến giúp y đoạt lại vương vị.
Triệu Đại hỏi: - Vương gia thật sự định làm như vậy sao?
Lưu Lăng cười nói: - Tại sao lại không?
- Tất nhiên rồi ạ! Lưu Lợi Khắc phải đợi đến lúc quân đội của Đại Hán ta có thể tùy ý đi qua địa bàn của người Khiết Đan.
Lưu Lăng duỗi tay ra chỉ về phía bắc, nói: - Ngươi có thể nói với y như này: 'Bởi vì người Khiết Đan không lễ phép với y, vì vậy Hán Vương điện hạ rất tức giận. Hán Vương coi Lưu Lợi Khắc là bạn, không lễ phép với bạn của Hán Vương thì chính là không lễ phép với Hán Vương. Vì vậy Hán Vương định phái đại quân đến tấn công người Khiết Đan, đợi sau khi tiêu diệt người Khiết Đan. Hán Vương sẽ tự mình suất lĩnh đại quân Đại Hán vô địch thiên hạ đến Cơ Phụ La Tư giúp hắn đánh đuổi đệ đệ của hắn tiểu Lưu Lợi Khắc.'
Triệu Đại nói: - Mấy ngày này, hai người này vẫn luôn đi cùng đội quân, cảm thấy rất chấn động với quân Hán hùng mạnh. La Mạn Nặc Phu nói với thuộc hạ, tại Cơ Phụ La Tư, nếu như có thể tập kết đội quân ba vạn người đã không dễ dàng. Thật không ngờ Hán Vương hùng mạnh khiến người khác khiếp sợ, chưa từng thấy đội quân như vậy, chưa từng thấy kỵ binh tinh nhuệ như vậy. Lưu Lợi Khắc đã từng ba lần muốn cầu kiến Hán Vương, thuộc hạ theo lời dặn dò của Vương gia vẫn luôn không đồng ý.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Nói cho hắn, Hán Vương rất mến khách nhưng hiện giờ Hán Vương rất bận.
Hắn cười, rất khoan khoái nói: - Phái người đưa hai người họ đến Ký Châu giao cho La Húc. Bảo cho La Húc chọn ra một số người đến học ngôn ngữ Cơ Phụ La Tư với La Mạn Nặc Phu và Lưu Lợi Khắc, sau đó... Để Lưu Lợi Khắc vẽ bản đồ của Cơ Phụ La Tư, càng tỉ mỉ càng tốt.
- Phía bắc Khiết Đan, còn có phần đất rộng lớn đang chờ chúng ta cắm cờ Hỏa Long của Đại Hán ở phía trên, nếu thượng đế đã cho chúng ta hai người dẫn đường thích hợp nhất thì tại sao ta lại từ chối ý tốt của thượng đế chứ?
Lưu Lăng phất tay nói: - Ngoài ra, những thứ ta vẽ ra trong bản danh sách này đều được đóng gói vận chuyển đến Tấn Châu, là lễ vật ta tặng con trai ta, qua một tháng nữa là con ta tròn một tuổi rồi.
Triệu Đại khom người nói: - Thuộc hạ tuân mệnh!
Đợi sau khi Triệu Đại rời đi, Lưu Lăng cầm ngọc tỷ của Đường quốc đang đặt trên bàn nghịch một chút. Bốn chữ 'Ký Thọ Vĩnh Xương' rõ ràng 'yếu ớt, mờ nhạt'. Khóe miệng Lưu Lăng lộ ra ý cười khinh miệt. Đồ dùng này của Hoàng đế nhưng không có gì đặc biệt cả. Mặc long bào ngồi trên cung vàng điện ngọc cứ coi như ngồi trên cao, thật ra chẳng qua cũng là con sâu đáng thương hèn mọn. Lưu Lăng có tư cách khinh thường tất cả Hoàng đế trong thiên hạ, bởi vì mục tiêu cuối cùng của hắn là kéo từng Hoàng đế xuống ngựa.
- Tiểu Thụ! Ngươi có biết thứ này đại diện cho cái gì không?
Lưu Lăng thản nhiên hỏi.
Trần Tiểu Thụ mặc áo bào dài đen của Viện Giám Sát nhìn ngọc tỷ đại diện cho hoàng quyền tối cao, ngẫm nghĩ một chút nói: - Đại diện cho công tích vĩ đại của Vương gia!
Lưu Lăng bĩu môi: - Lời nịnh hót của ngươi không dễ nghe chút nào, còn không bằng hai tên Cơ Phụ La Tư nói ngọng kia!
Hắn ước lượng ngọc tỷ trên tay, vui mừng nói: - Thứ này đại diện là, nếu ngươi bán nó đi thì ngươi có thể cả đời không cần lo không có tiền mua rượu uống.
Trần Tiểu Thụ ngẫm nghĩ một chút nói: - Nếu như thần bán đi được!
Lưu Lăng cười ha ha rồi đặt ngọc tỷ trên bàn. Hắn lại cầm thanh kiếm cũng đại diện cho thiên tử hoàng tuyền Nam Đường rút ra xem qua, quả thật là thanh bảo kiếm tốt. Hắn cầm bảo kiếm lên, sau đó chém mạnh một cái. Bốp một tiếng, miếng ngọc tỷ đại diện cho quyền lợi tối cao Nam Đường biến thành mấy miếng vỡ, một chuyện rất không tốt lành, thoạt nhìn thì thanh kiếm thiên tử tốt kia cũng vỡ rồi.
Lưu Lăng cầm mấy mảnh vỡ đưa cho Trần Tiểu Thụ, nói:
- Hiện giờ ngươi có thể cầm đi đổi rượu uống.
Trên mặt Trần Tiểu Thụ lộ ra nụ cười xấu hổ: - Vương gia... Sao Ngài lại không đưa cho thuộc hạ một khối vàng lớn như vậy? Hoặc là... Có thể cho thuộc hạ đến hầm rượu trong cung ở hai ngày.
Lưu Lăng nhìn Trần Tiểu Thụ bất đắc dĩ nhận lấy mấy miếng vỡ, nói: - Lý do rất đơn giản. Thứ này ta không cần nữa, nhưng ta định giữ lại vàng và mỹ tửu.
Kim Lăng treo cờ Hỏa Long của Đại Hán thì vẫn là Kim Lăng, sẽ không vì Nam Đường bị diệt mà diệt theo. Bách tính của Kim Lăng chỉ mất thời gian ngắn để thích ứng với việc quốc gia thay chủ nhân mới, cũng thích ứng với việc mình từ người của Đường quốc chuyển thành người Hán. Nha môn thông báo cho dân chúng trong thời gian này phải ở lại trong nhà chứ không được đi xa. Bởi vì triều đình hạ lệnh thực hiện việc điều tra nhân khẩu. Công việc này ở Kim Lăng chỉ mất chưa đầy một tháng là kết thúc.
Nhân khẩu ở Kim Lăng rất đông. Kim Lăng rất phồn hoa, dù sao đây cũng là phong thuỷ bảo địa mà rất nhiều Hoàng đế coi trọng.
Lưu Lăng thích Kim Lăng không phải vì ở đây là hoàng đô gì, cũng không phải vì bách tính ở đây lương thiện, càng không phải vì ở đây có sông Tần Hoài, mặc dù trên sông Tần Hoài có phong cảnh đẹp. Mà chỉ đơn giản vì Nhiếp Niếp ở đây. Nếu như trên thế gian này chỉ có một người là bạn tốt bạn có thể nói những lời không cần giấu thì nơi mà hắn sống chính là nơi mà bạn rất thích trong lòng.
- Định ở lâu ở Kim Lăng sao?
Lưu Lăng hỏi.
Nhiếp Niếp ngẫm nghĩ một chút nói: - Có lẽ không biết còn muốn đến nơi nào, vì vậy lười.
Lưu Lăng nói: - Có lẽ là ngươi lười nên mới không biết vẫn còn nơi nào không.
Nhiếp Niếp cười, nói: - Có gì khác nhau sao?
Lưu Lăng nhau mày nói: - Ta thật không biết nếu cứ như vậy thì ngươi có thoái hóa biến chất thành một người phàm tục không? Một Nhiếp công tư thiên hạ vô song nhưng giờ đây càng nhìn càng giống một thư sinh một tay trói gà không chặt rồi.
Nhiếp Niếp uống một ngụm rượu nói: - Đã lâu không đau đầu rồi!
Lời này nói ra khiến Lưu Lăng sửng sốt.
Lập tức, Lưu Lăng mỉm cười: - Vậy thì cứ tiếp tục ở lại Kim Lăng đi, nếu như ở đây có thể khiến ngươi cả đời không đau đầu, ta sẽ biến cả thành Kim Lăng này thành địa bàn riêng của ngươi. Ví dụ như... Gọi là Nhiếp gia trang thì thế nào? Hoặc là Nhiếp thành?
Nhiếp Niếp cười nhẹ nhõm, nói: - Nếu như bị người khác nghe thấy Vương gia nói ra những câu tùy tiện và ngây thơ như vậy thì người ta sẽ cho rằng ngươi bị điên rồi. Một tòa thành lớn như vậy mà đi cho một người thành hoa viên riêng, đúng là chỉ có ngươi nghĩ ra.
Lưu Lăng uống một ngụm rượu lớn, nói: - Bởi vì ta không biết còn có thể giúp ngươi cái gì!
- Hơn nữa, hiện giờ ta nói Kim Lăng là của ngươi thì còn ai dám nói là không phải của ngươi nữa?
Nhiếp Niếp hơi sửng sốt hỏi: - Phải rời đi rồi sao?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Đúng vậy! Phải rời đi rồi. Ở đây không phải là điểm cuối cùng, chỉ là điểm dừng chân rất thoải mái, nếu như có một ngày ta làm xong mọi việc, nói không chừng ta cũng sẽ chọn nơi này để sống. Tất nhiên, đến ta cũng không xác định được sau này rốt cuộc sẽ như thế nào, bề ngoài thì dường như ta nắm được tất cả trong tay nhưng những chuyện sau này không ai có thể dám chắc.
- Ngô Việt Vương đã thoái vị rồi, trên đời sẽ không còn Ngô Việt quốc nữa.
Nhiếp Niếp hỏi: - Trận tiếp theo là ở đâu?
Lưu Lăng ngồi thẳng người, dùng tay chỉ về phía đông nam, nói: - Bên đó vẫn còn một Hán nữa.
Hắn từ trên đại điện của hoàng cung Kim Lăng đứng dậy, bày ra tư thế kiêu ngạo rất ư khoác lác: - Thiên hạ này còn ta còn có thể có hai Hán nữa sao?
Nhiếp Niếp mỉm cười: - Ta rất tò mò, sao người như ngươi lại không bị quyền mưu làm thay đổi tâm tính? Về lý mà nói, ngươi phải là người rất nham hiểm, điềm tĩnh mới đúng. Nhưng bộ dạng hiện giờ của ngươi giống như một nhà giàu mới nổi. Nếu như để thần dân của ngươi nhìn thấy Hán Vương uy nghi trên cao cũng đáng yêu như này thì chỉ e sẽ ngạc nhiên đến mức rơi cằm xuống đất mất.
Lưu Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, vừa lúc một giọt mưa rơi lên trán hắn. Hắn thở dài nói: - Giang Nam có điểm này hay! Không biết lúc nào sẽ mưa. Cỏ bên Ký Châu có lẽ vừa mới mọc thì hoa bên này sắp nở rồi.
Nhiếp Niếp hỏi: - Ngươi đang cảm thán gì vậy?
Lưu Lăng cười nói: - Cảm thán... Trời sắp mưa rồi, mau thu quần áo vào đi!
Tháng bốn năm thứ sáu Đại Thống Đại Hán, Ngô Việt diệt quốc. Lưu Lăng lệnh cho Từ Thắng đóng giữ ở Hàng Châu, Thủy sư của Chiêu Tiên đợi lệnh ở Hàng Châu.
Đầu tháng năm, Lưu Lăng điểm mười lăm vạn đại quân lấy Triệu Nhị làm tiên phong, tự mình suất lĩnh trung quân xuất phát từ Nam Xương, trên đường dồn dập xuất phát xuống Nam Hán. Cùng tháng đó, Hoa Linh trong biên giới ban đầu của Sở quốc suất lĩnh tám vạn quân xuất phát từ Vũ An đến Quế Dương. Hoàng đế Nam Hán Lưu Sưởng kinh ngạc, phái sứ thần yết kiến Hán Vương Lưu Lăng, bày tỏ mong muốn đầu hàng làm Nam Hán Vương, thần phục Đại Hán. Lưu Lăng cười lắc đầu nói với sứ thần kia: - Thiên hạ này cuối cùng cũng là của Đại Hán ta, Nam Hán Vương... Lẽ nào ta vì phân chia ranh giới mà phải đổi tên thành Bắc Hán Vương sao? Nếu như Lưu Sưởng thật sự muốn thần phục thì ta sẽ phong hắn làm Vi Mệnh Hầu, có thể dẫn theo toàn bộ gia đình đến Kim Lăng làm bạn với An Nhạc Công Lý Dục.
Sứ thần trở lại Hưng Vương phủ bẩm báo chi tiết với Lưu Sưởng. Lưu Sưởng tức giận, nói: - Lưu Lăng khinh người quá đáng!
Lưu Sưởng tại triều hỏi kế các văn võ bá quan. Các quan văn trầm mặc không nói gì, còn võ tướng cúi đầu nhìn giày. Lưu Sưởng giận dữ, mắng vào mặt văn võ bá quan. Ở đại điện hắn liên tiếp mắng nhiếc: - Ai bằng lòng làm tướng vì trẫm mà xông pha giết địch?
Nhưng lại không người nào đứng ra.
Bị bức tới mức vội vàng có mấy trọng thần quỳ xuống khóc lóc nước mắt lưng tròng: - Thần tuổi già sức yếu, xin bệ hạ ân chuẩn cho thần cáo lão hồi hương.
Lưu Sưởng suy sụp ngồi ở trên ghế rồng: - Lẽ nào quân Bắc Hán chưa đến thì các ngươi đã bị dọa đến mức vỡ mật rồi sao?
Người Nam Hán quả thật bị dọa đến mức vỡ mật rồi. Nửa năm trước, đại quân Nam Hán dốc toàn bộ lực lượng tấn công Đinh Châu nhưng lại bị quân Đường chặn ở Đinh Châu đến mức nửa bước khó đi. Nửa năm sau, quân Hán vây công Đinh Châu, bao gồm Lý Cô Thần tự lập làm đế, mười vạn ba nghìn sáu trăm hai mươi bốn người quân Đường đều bị chém hết. Hán Vương hạ lệnh dời bách tính Đinh Châu về Nam Xương phủ rồi san bằng thành Đinh Châu.
Hán Vương Lưu Lăng phát ra hịch văn chữ viết rõ ràng 'Những kẻ nào dám chống lại Đại Hán thiên uy, nghiền xương thành tro. Thành nào chống cự sẽ tàn sát thành đó, nước nào chống cự, tàn sát nước đó.'

Bình Luận

0 Thảo luận