Tuyên chỉ: - Gia phong Trung Vương Lưu Lăng làm Nhiếp chính vương, quản lý việc nước trong ngoài, Thủ Phụ đại thần, Quân cơ xứ thủ lĩnh đại thần, Thiên Sách đại tướng quân...
Chức vị liên tiếp gia tăng trên đầu Lưu Lăng. Nếu như Hiếu Đế đã xuống mồ biết được Lư Sâm, Hầu Thân và Chu Diên Công ba người bọn họ đã đem ý chỉ sửa chữa theo ý mình thì có thể không tức giận đến dựng ngược râu không chứ? Hoặc có thể ở nơi thế giới khác biệt kia, y đã suy nghĩ rõ ràng mọi nguồn cơn sự việc trong này thì thoải mái mà cười chăng?
Ngay sau ngày an táng Hiếu Đế, tân Hoàng thượng đăng cơ. Thái tử Lưu Lập năm ấy chỉ mới bảy tuổi đăng cơ lên làm vua, gọi là Hán Minh Đế, sửa Quốc hiệu thành Đại Thống.
Hoàng đế làm đại lễ đăng cơ. Với tư cách là người làm chủ việc triều chính trong ngoài, Nhiếp Chính Vương Lưu Lăng một thân nắm giữ đại quyền lại không tham dự. Lúc quần thần đang quỳ lạy Hán Minh Đế trong đại lễ, hắn lại đang ở Hoàng Lăng, uống rượu trước quan tài của Hiếu Đế. Rượu đắng chát, nước mắt chua xót và trong lòng cũng nhói đau.
- Nhị ca, ngủ ngon nhé. Lúc người còn sống chẳng có lấy một giấc ngủ ngon. Bây giờ cuối cùng cũng có thể an an ổn ổn ngủ ngon rồi. Đệ nghe nói, thế giới bên kia lạnh lắm đó, mền trên người huynh đã đủ dày chưa?
Lưu Lăng hớp một ngụm rượu, vuốt ve cỗ quan tài lạnh giá như băng.
- Nhị ca, đệ không trách huynh, thật sự không trách huynh. Đệ biết huynh làm như vậy cũng là vì Thái tử, vì đứa con độc nhất của huynh. Cho dù huynh muốn xuống tay với đệ, đệ cũng sẽ không trách huynh, kết quả này, sớm đã nằm trong tầm dự liệu của đệ rồi. Huynh giấu đệ làm nhiều việc, đệ cũng đã làm nhiều việc giấu huynh. Huynh muốn cách chức đệ làm thứ dân mà đệ cũng đã sớm nghĩ đến việc rời khỏi Đại Hán, xa chạy cao bay. Hai chúng ta thật ra vẫn luôn đánh lừa rằng chúng ta vẫn luôn tín nhiệm lẫn nhau, đồng tâm đồng đức như thế. Chỉ là đến cuối cùng thì ai sẽ là người chọc thủng lớp giấy này trước mà thôi.
- Nhị ca, hai ta huề nhau.
- Thật ra thì bắt đầu từ năm thứ hai Gia Phong, huynh giám sát đệ, đệ đều biết cả mà đệ cũng theo dõi huynh, có lẽ huynh cũng biết? Hai ta đều có lòng dè dặt đề phòng đối phương, cẩn thận duy trì mối quan hệ mà thoạt nhìn rất tốt đẹp, hài hòa ấy. Đệ biết, nếu như sức khỏe huynh tốt hơn một chút, huynh tuyệt đối sẽ không dùng đến hạ sách này. Những quyết định mà huynh đưa ra trước kia hiện giờ đều không được chấp hành. Đây không phải là ý của đệ mà là ý của Lư Sâm đại nhân và Hầu Thân đại nhân còn có... Còn là ý của thê tử huynh, người từng là Hoàng hậu và là Thái hậu Tô Tiên Lê bây giờ.
- Huynh cảm thấy những việc mình làm đều đúng chứ. Đứng ở góc độ của huynh mà xem xét thì đệ thật sự không nói rõ được huynh đã sai phạm điều gì. Người trong cuộc thường mê muội. Đệ chẳng phải từng giây từng phút cẩn thận ứng đối thái độ biến hóa không ngừng của huynh sao? Thê tử huynh, chị dâu của đệ thật ra đều rõ hơn bất kỳ ai khác. Nếu như không có nàng ta ủng hộ thì bọn Lư Sâm và Hầu Thân cũng chẳng có lá gan để làm trái với ý chỉ dẫn đến sự tình ngày hôm nay. Có lẽ bọn họ cũng sẽ day dứt ở trong lòng nhưng tuyệt đối sẽ không làm trái ý chỉ của huynh.
- Nhị huynh, người biết không? Trước ngày huynh triệu kiến Lư Sâm, Hầu Thân và Bùi Hạo thì Hoàng hậu cũng đã triệu kiến Lư Sâm, còn giao cho Hầu Thân một bức mật chỉ. Những việc này đệ cũng vừa mới biết thôi. Đệ cũng chưa từng nghĩ rằng giữa phu thê huynh lại có bất đồng lớn như thế. Huynh hạ chỉ giáng chức ta làm thứ dân mà một ngày trước đó Hoàng hậu lại yêu cầu Lư Sâm nghĩ mọi cách để ngăn cản huynh đệ ta tự chém giết lẫn nhau. Mật chỉ Hoàng hậu đưa cho Hầu Thân chính là để Hầu Thân nói với đệ rằng cho dù Hoàng thượng có ngày sẽ cưỡi rồng về trời thì đệ cũng vẫn là Trung Vương của Đại Hán, là chú của Thái tử.
- Nhị ca, huynh không cần phải trách Hoàng hậu. Cũng không thể... cũng đừng cho rằng Hoàng hậu làm như vậy là nghĩ cho đệ, vì đệ mà cân nhắc. Mấy năm nay đệ tuy rằng vẫn tôn trọng Hoàng hậu nhưng trước sau cũng không gặp nhau lần nào. Hoàng hậu làm như vậy đều là vì huynh đó, nhị ca của đệ.
- Nàng sợ huynh đệ chúng ta tương tàn. Cho dù cuối cùng đệ có chết dưới tay Nhị ca thì Nhị ca cũng sẽ đau lòng mà không muốn sống nữa? Đệ vốn cho rằng trên thế giới này người hiểu rõ huynh nhất chính là đệ. Bây giờ đệ mới biết, hóa ra cuối cùng người hiểu huynh nhất chính là người phụ nữ đã cùng huynh sớm tối. Trí tuệ của nàng, sự kiên định của nàng, đệ so ra còn kém đấy.
- Hoàng hậu làm như vậy không sai. Nhị ca, huynh cũng chẳng làm sai việc gì cả. Và có lẽ lúc huynh quyết định làm việc này thì tim cũng sẽ đau như bị đao cắt? Đệ thật ra chẳng hiều gì huynh cả, mà huynh cũng chưa từng hiểu đệ. Có lẽ đó mới là việc bi thương nhất giữa hai huynh đệ chúng ta. Thật ra, đệ sớm đã không phải là người cửu đệ nhu nhược nhiều bệnh của huynh nữa rồi, bắt đầu từ năm mười sáu tuổi đã không phải rồi. Nhưng đệ kính trọng huynh, bái phục huynh, kính yêu huynh, là bởi vì đệ luôn muốn ca ca của đệ cứ như thế mà yêu thương, săn sóc đệ.
- Lúc đệ tiến vào thế giới này, nhìn thấy mọi điều và cảm nhận được tất cả mọi thứ đều lạnh lẽo. Mãi đến lúc huynh xuất hiện trước mặt đệ, đệ mới biết hóa ra trên thế giới này vẫn còn chút ấm áp. Phụ hoàng của chúng ta thật ra vẫn luôn muốn giết đệ nhưng lại không dám giết. Đệ đoán, có lẽ là người muốn xem sẽ xảy ra việc gì. Thái tử muốn giết đệ. Lão Tứ cũng muốn giết đệ. Tất cả mọi người trong cái nhà này, phụ thân muốn giết đệ, huynh đệ muốn giết đệ, như vậy thì có còn là nhà không? Chỉ có Nhị ca huynh, chỉ có mình huynh cho đệ sự ấm áp.
- Người khác không biết nhưng đệ thì còn nhớ rõ. Lúc đệ bị bệnh nặng, khi lão Tứ dùng vải ướt che miệng mũi muốn đệ chết ngạt, là huynh đã cứu lấy đệ. Lúc lão Tứ nói việc này là ý chỉ của phụ hoàng chính huynh đã kiên định không xê dịch mà vẫn đứng trước mặt đệ. Đệ lần đầu tiên mở mắt ra đã thấy một màn như vậy, chính là sự tàn nhẫn như vậy, và huynh chính là người duy nhất còn chút ấm áp trong cái màn tàn nhẫn ấy. Điều ấy giống như một ánh nến giữa mùa đông lạnh lẽo, chiếu sáng cả lòng đệ. Bắt đầu từ ngày đó, đệ đã thề rằng phải bảo vệ huynh, bảo vệ tình cảm giữa hai huynh đệ chúng ta.
- "Hắn là đệ đệ của chúng ta, đệ sao lại có thể hạ thủ được!" Nhị ca. Đệ vẫn còn nhớ lúc đó khóe mắt người đã ửng đỏ để nói ra những lời này. Đệ cũng nhớ rõ lúc các người tranh luận, các người đều nhìn thấy một ánh hồng quang chiếu lên người đệ, sau đó bệnh tình của đệ dần dần tốt lên. Phụ hoàng nghe lời sàm tấu nói đệ bị tà ma nhập vào người, sẽ đem tai họa đến cho giang sơn Đại Hán cho nên phụ hoàng lòng dạ ác độc kia đã quyết định để cho đệ bị "bệnh chết". Vì muốn đạt được ngôi vị hoàng đế, lão Tứ liền lập tức chạy đến hạ thủ, càng buồn cười thì càng nhiều ác nghiệt. Trong mắt phụ hoàng, đệ chẳng qua chỉ là một loài yêu quái. Trong mắt lão Tứ đệ bất quá chỉ là một người chết rồi. Chỉ có trong mắt huynh, đệ vẫn là đệ đệ của người.
- Đệ thề phải bảo vệ tình cảm giữa huynh đệ chúng ta, bất luận như thế nào, không quản làm ra việc gì, trả giá ra sao đệ cũng phải bảo vệ cho được phần tình cảm này. Huynh có biết không, Nhị ca? Từ năm thứ hai Gia Phong đệ đã bắt đầu chuẩn bị trốn đi rồi, mang theo binh lính mà chạy trốn. Cho nên đệ mới thiết lập Thần Phong tam doanh, thiết lập Tu La doanh, đều là vì chạy trốn mà chuẩn bị. Nhưng đệ sẽ không làm hại Đại Hán, thật là không có. Đệ chỉ là muốn đợi đem binh đánh đến những vùng đất khác, ở xa, rất xa để có thể tiếp tục bảo vệ phần tình cảm giữa huynh đệ chúng ta. Bảo vệ Đại Hán. Đại Hán của huynh.
- Nhị ca, đệ đến từ một thế giới khác. Việc này của đệ, đệ cũng không thể nói rõ, cũng không thể nói cho huynh biết. Bây giờ đệ nói cho huynh nghe, đệ giấu giếm huynh lâu như thế, huynh sẽ không trách đệ chứ?
- Đệ biết huynh sẽ không trách đệ đâu. Việc đệ che giấu huynh quá nhiều rồi, huynh cũng chưa từng trách đệ, đúng không? Dù cho đến cuối cùng huynh muốn đuổi đệ đi, trong lòng kỳ thật cũng không hề trách đệ đằng sau lưng huynh đã lén lút làm ra những chuyện mờ ám kia, đúng không?
- Nhị ca, huynh mới ba mươi tám tuổi, mới ba mươi tám tuổi thôi. Nếu như sức khỏe của huynh tốt hơn một chút, đệ cam đoan, bằng vào mười năm thời gian, đệ sẽ giúp huynh đánh chiếm được một giang sơn rộng lớn. Đệ cũng biết, trong lòng huynh nhất định cũng hướng lên trời mà mượn thêm mười năm thời gian? Nếu như cho huynh mười năm thời gian, huynh cũng sẽ không quyết định gấp gáp như vậy. Đệ nhớ chúng ta đã từng nói rõ rồi. Đệ đến đánh, huynh tới thủ. Huynh đệ chúng ta cùng nhau khai phá ra một thế giới cường thịnh. So với thời Thịnh Đường còn cường thịnh hơn nữa.
- Nhị ca. Lưu Lập đã bảy tuổi rồi. Huynh luôn cảm thấy nó còn quá nhỏ nhưng thực ra, nó đã hiểu chuyện rồi. Ngày đó đệ tiến cung, nó còn là một đứa bé, lạnh lùng đứng ở trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn đệ, nó chính là không muốn đệ đến gần nó một bước. Nó rất thông minh, mà Nhị ca huynh lại chỉ dạy cho nó những thứ âm u gì đó. Nếu như đệ có chỗ nào muốn trách huynh thì duy nhất chính là huynh đã để cho Tiểu Lưu Lập từ nhỏ đã nhìn thấy quá nhiều chuyện u ám. Hy vọng đệ có thể thay đổi nó.
- Yên tâm đi Nhị ca. Đại Hán của huynh vẫn là Đại Hán của huynh. Đệ sẽ tận tâm tận lực phụ tá Tiểu Lưu Lập. Đợi đến lúc nó đủ sức để tự mình làm chủ, tự mình nắm giữ trong tay đất nước này. Đệ tin rằng lúc ấy đệ đã hoàn thành lời thề của đệ đối với huynh. Nhị ca. Không thể vì huynh đánh chiếm một tấm giang sơn to lớn thì đệ sẽ vì Tiểu Lưu Lập gây dựng giang sơn này. Nếu như... nếu như nó đến lúc đó vẫn muốn hạ thủ với đệ, đệ vẫn sẽ không khoanh tay chịu chết. Nhưng huynh yên tâm, Nhị ca, đệ mãi mãi sẽ không cướp đoạt giang sơn của huynh. Đến lúc đó, đệ có lẽ sẽ thật sự rời khỏi Đại Hán, tìm kiếm một vùng đất khác mà yên vui nửa đời còn lại.
- Chỉ cần đệ còn sống ngày nào, đệ sẽ bảo vệ Đại Hán thoát khỏi âu lo.
- Chỉ cần có đệ một ngày, thì con cháu của huynh sẽ đời đời làm đế.
- Chỉ cần một ngày còn có đệ, Đại Hán sẽ uy vũ hùng mạnh.
Cầm bầu rượu lâu năm nhấp một ngụm. Lưu Lăng gạt đi hàng nước mắt đã hòa vào rượu ở khóe miệng. Hắn đứng dậy, ngưng mắt nhìn cỗ quan tài to lớn nhưng kỳ thực rất lạnh lẽo kia, hắn cứ cười rồi lại cười, vẻ mặt đau thương.
- Nhị ca, đệ phải trở về thôi. Hôm nay là ngày Tiểu Lưu Lập đăng cơ, đệ nên trở về chúc mừng đây.
Hắn xoay mình rời khỏi mộ thất. Dưới ánh lửa mờ nhạt chiếu rọi, bóng dáng hắn hắt xuống kéo dài ra ngoài, nhìn qua thật là hiu quạnh xiết bao.
Mới rời khỏi Hoàng Lăng, Lưu Lăng đã nhìn thấy vài tên đại nội thị vệ và một tên thái giám là Tiểu Lục Tử đang đứng ngoài cửa. Sau khi nhìn thấy Lưu Lăng đi ra, Tiểu Lục Tử quỳ rạp xuống đất, khấu đầu nói: - Khấu kiến Nhiếp chính vương. Thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.
- Nhiếp chính vương?
Lưu Lăng hơi sửng sốt, rồi lập tức cười khổ.
- Sau này đừng hô thiên tuế thiên tuế gì gì đó nữa. Hãy cứ gọi Vương gia là tốt rồi. Ba chữ Nhiếp chính vương kia chẳng phải là từ may mắn gì.
Lời hắn nói không hiểu ra sao cả, cũng không ai hiểu được lời hắn nói là cái gì.
- Nhiếp chính vương... Vương gia, Thái hậu triệu kiến, nô tài đã đợi ở bực này một thời gian rồi.
Tiểu Lục Tử quỳ rạp trên đất nói.
- Đi, tiến cung.
Lưu Lăng khoát tay. Sắc mặt toát lên vẻ tự tin tựa như chưa từng khóc qua vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận