Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 211: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
LÀM ĐAU ÂM Ỷ
Thiếu nữ mười sáu tuổi thì có bao nhiêu sự non nớt? Có bao nhiêu thuần khiết? Có bao nhiêu mê người?
Lưu Lăng dùng một phương thức trực tiếp nhất chính là "Xâm nhập" để tìm hiểu.
Tuy rằng hôn lễ xảy ra hỗn loạn, nhưng mượn cơ hội này đã loại trừ đi rất nhiều mối tai hoạ, nói tóm lại những cái mất đi ít hơn so với có được. Chủ yếu hơn chính là, Đại Đồng Phủ đã bị Da Luật Hùng Cơ xác định làm Tây Kinh rồi. Theo lý thuyết nước Hán thiếu mất cái thành quan trọng trấn giữ và mấy trăm dặm lãnh thổ bao quanh, Lưu Lăng không nên vui mừng mới đúng, nhưng hắn cố tình cho rằng việc này cùng với việc mình cưới một người vợ đẹp có thể coi như việc đại tốt.
Trong lòng vui sướng, Lưu Lăng ở trên giường thể hiện sự hùng phong của người đàn ông lại càng uy phong lẫm liệt. Sau khi trải qua lần đầu Lư Ngọc Châu liên tục cầu xin, Lưu Lăng vẫn nghiêm khắc như cũ muốn nàng hai lần. Sau khi mai nở hai độ người con gái càng lộ vẻ xinh đẹp không gì sánh được, Lưu Lăng quả thực là thích thú không thể buông tay.
Quả đúng như đánh giá của Lưu Lăng khi lần đầu tiên nhìn thấy Lư Ngọc Châu, bộ ngực của nàng hoàn mỹ vô cùng. So với Liễu Mi Nhi xinh xắn lanh lợi mà nói, thiếu nữ hoa quý mười sáu tuổi này có một đôi nhũ đỉnh ngạo nghễ. Cũng không phải lớn thái quá, mà là vừa vặn có thể bóp. Trắng nõn, non nớt, nhỏ trượt, mười phần co dãn.
Bờ eo của nàng so với Liễu Mi Nhi thoáng thô một ít, nhưng không có thừa ra một tí nào cả, ngược lại càng thêm sự mềm dẻo có lực. Đây là Lư Ngọc Châu từ nhỏ tập võ tạo thành, bờ eo của nàng lúc uốn éo quả thực có thể muốn mạng người. Và bộ phận liên kết vòng eo, còn lại cái mông là hơi có vẻ gầy chút, đương nhiên, gầy này là đối với Liễu Mi Nhi mà nói đó. Nếu là nói Lư Ngọc Châu nắm giữ một cặp gò bồng đảo hoàn mỹ, Liễu Mi Nhi lại có một cặp mông hoàn mỹ khiến Lưu Lăng si mê.
Dáng người Lư Ngọc Châu so với Liễu Mi Nhi thấp nhỏ một chút, dựa theo kích thước hiện đại mà nói hẳn là khoảng một mét sáu hai, tuy rằng hơi thấp một chút, nhưng với dáng người gần như tỉ lệ hoàng kim làm cho nàng nhìn hết sức đẹp mắt. Duy nhất có cái mông hơi tiếc nuối một chút, Lưu Lăng cũng tin tưởng dưới sự khai thác, cày cấy không ngừng của mình, cộng thêm hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng tuyệt đối sẽ trưởng thành một cặp mông cực đẹp.
Ngoài bộ ngực hoàn mỹ của Lư Ngọc Châu, càng làm cho Lưu Lăng thích thú chính là phía dưới Lư Ngọc Châu lại vẫn không có một sợi lông tơ. Trơn bóng, nõn nà, xinh đẹp thật giống như siêu kiệt tác hoàn mỹ nhất.
Dưới bụng bằng phẳng là một mảnh trắng nõn, phía dưới chỗ đó là một vùng nhấp nhô, còn có khe nhỏ màu hồng phấn. Khe nhỏ kia cảnh sắc đẹp đẽ, khiến Lưu Lăng không kìm nổi ham muốn âu yếm.
Lư Ngọc Châu ôm lấy cánh tay Lưu Lăng, từ từ nhắm hai mắt, đỏ mặt, hơi thở không còn được bình thường như cũ. Nhớ lại vừa rồi phu quân điên cuồng đòi hỏi chiếm lấy, Trong lòng Lư Ngọc Châu tràn đầy hạnh phúc đồng thời vừa có một chút sợ hãi. Thật sự sợ hãi, sợ hắn đổi ý lại muốn mình một lần, nếu như vậy nàng thật sự chịu không nổi nữa.
Cái vật nhiệt huyết kia, thô lớn như thế, nàng đều không thể tin được, một cây đồ vật khổng lồ như vậy, mình không ngờ có thể chứa được. Tuy rằng lúc mới bắt đầu đau chết đi sống lại, nhưng cùng với lời nói ngọt ngào của phu quân bên tai, còn không ngừng hôn môi, vuốt ve, nàng dần dần thích ứng cái cảm giác phong phú này, và dần dần cảm nhận được cái hạnh phúc được lấp đầy này.
Lại nghĩ tới phu quân phơi bày mình ra trong những tư thế xấu hổ, Lư Ngọc Châu liền đỏ mặt, thật là giống một quả mật đào chín muồi. Ngẫm lại động tác này, bây giờ lồng ngực nàng còn đập thình thịch. Chàng... Phu quân làm sao có thể hiểu nhiều chuyện giữa nam nữ như vậy? Mấy động tác này, nếu không phải là mình từ nhỏ tập võ vòng eo mềm dẻo, có mấy cái căn bản là làm không được.
Nghĩ một chút, càng nghĩ mặt của nàng lại càng nóng lên, hơi thở cũng không nhẹ nhàng được.
Ừ... Phu quân dường như thích nhất cho mình nằm úp sấp ở trên giường, nhếch cái mông lên cao, chàng ở phía sau đỡ bờ eo của mình rồi đi vào, nhưng như vậy sâu lắm sâu lắm, dương vật giống như đã đâm xuyên qua bụng của mình, cảm giác vật kia nhúc nhích ở trong bụng của mình, thật là khó chịu.
Tuy rằng như vậy rất đau, nhưng nếu phu quân thích, về sau mình nhất định phải thích ứng với tư thế này.
Nghĩ đến đây, mặt Lư Ngọc Châu quả thực nóng tưởng chừng có thể làm chín một quả trứng gà. Thật không mắc cỡ, không ngờ nghĩ mấy thứ này, Lư Ngọc Châu, ngươi làm sao vậy?
Lư Ngọc Châu bắt buộc chính mình không được suy nghĩ tiếp, nhưng càng là bắt buộc càng không kìm nổi suy nghĩ cảm giác phút hồi ức kia.
Tay Lưu Lăng vẫn luôn vuốt ve trên bụng trơn nhẵn của Lư Ngọc Châu, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bụng Lư Ngọc Châu hơi phập phồng, hắn có thể cảm giác được lúc này trong lòng của nàng không bình tĩnh. Mắt hơi hé ra một chút, Lưu Lăng nhìn thoáng qua Lư Ngọc châu đang nằm trên ngực mình, ôm lấy một cánh tay của mình nghỉ ngơi, chỉ thấy cả bộ ngực phập phồng, dường như là đang chịu đựng cái gì "đau đớn "
Nhìn vẻ mặt thiếu nữ khác thường, Lưu Lăng khóe miệng muốn bật cười.
Bàn tay Lưu Lăng vuốt ve ở trên bụng trơn nhẵn của Lư Ngọc Châu lặng lẽ dần đi xuống dưới, tay trùm lên khe nhỏ kia, ngón giữa động đến, đè xuống hạt nhỏ nhô ra.
- A...
Lư Ngọc Châu mở to mắt, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng rên rỉ mất hồn.
- Vương gia... Không được, thiếp thân, thiếp thân thật sự không được rồi.
Lưu Lăng không để ý tới lời cầu xin của Lư Ngọc Châu, động tác trên ngón tay vẫn như cũ tiến hành đâu vào đấy, dưới sự trêu đùa của hắn, hạt nho nhỏ kia dần dần trở nên cương cứng. Cảm giác xúc tu, cũng dần dần trở nên trắng mịn. Lưu Lăng thật không ngờ, thân thể Lư Ngọc Châu nhạy cảm như vậy, chỉ cần vừa chạm vào hạt nho nhỏ kia, nàng đã chịu không nổi.
Hành động của Lưu Lăng làm cho thân thể Lư Ngọc Châu bứt rứt vặn vẹo, hai cái chân thon dài rắn chắc lắc qua lắc lại, dường như là muốn ngăn cản động tác của Lưu Lăng, hoặc như là đang chịu đựng khó có thể chống cự đau đớn. Chỉ có điều nàng lại chưa từng nghĩ đến, động tác nàng như vậy, không thể nghi ngờ là đang lửa cháy đổ thêm dầu.
Theo động tác tay Lưu Lăng càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ trong cổ họng Lư Ngọc Châu cũng càng lúc càng lớn. Đây là một sự rối tinh rối mù của người con gái thuần khiết, lúc nàng đang hưởng thụ khoái cảm cũng chỉ là phát ra thanh âm ư ử nhàm chán, lại giống như âm thanh tự nhiên. Lưu Lăng thích sự thuần khiết của Lư Ngọc Châu, cho nên hắn không có ý định dạy nàng làm tình như thế nào, hắn thích xem vẻ mặt nàng cầu xin, thích nghe nàng ta mất hồn rên rỉ.
Rốt cục, thân mình Lư Ngọc Châu run lên một cái, hai chân của nàng khép chặt lại, thân nàng trong nháy mắt cứng ngắc sau từ từ mềm nhũn ra. Từ trong cổ họng của nàng phát ra một tiếng gọi to mê người, lập tức đến thở dốc nặng nhọc.
Ngực nàng phập phồng, hai ti vú kia vốn còn lõm xuống đã lặng yên nhô ra, ngạo mạn đứng thẳng người. Từ hô hấp của nàng, hai vánh vú kia mềm mại run rẩy.
Lưu Lăng nắm tay Lư Ngọc Châu để ở cái kia của mình, cảm nhận được phu quân cần, ánh mắt Lư Ngọc Châu hơi híp lại lộ ra một nét có lỗi. Nàng thật sự bất lực rồi, nếu là lại làm một lần nữa, nàng biết chắc rằng mình không chịu nổi. Đã trải qua hai lần làm tình, bây giờ còn sưng đỏ.
- Vương gia... Thiếp thân thật sự không được, Vương gia, ngày mai thiếp thân lại hầu hạ Vương gia...
Lư Ngọc Châu có chút áy náy nói.
Lưu Lăng mỉm cười, nhẹ nhàng hôn ở trên trán của nàng và nói: - Ta làm sao không biết thương tiếc lại muốn nàng được? Nàng mới trải qua việc này, nếu ta một mực đòi hỏi thân thể của nàng cũng không có sức mà làm nữa. Chỉ có điều...
Lưu Lăng nhíu mày, trên mặt có vẻ rất đau khổ.
- Làm sao vậy Vương gia?
Lư Ngọc Châu vội vàng hỏi.
Lưu Lăng cau mày nói: - Chỉ là cái của ta như bây giờ thật sự rất khó chịu, nếu không được giải phóng ra ngoài, nói không chừng sẽ nhịn mà chết mất.
- Vậy... Vậy thiếp thân liền...
- Không được, thân thể của nàng cũng chịu không nổi, ta không thể vì mình mà làm tổn thương nàng.
Lưu Lăng nghiêm trang nói.
- Vậy bây giờ phải làm sao a.
Lư Ngọc Châu nước mắt như sắp trào ra.
- Kỳ thật, cũng không phải không có biện pháp khác, chỉ là như vậy ta sợ nàng có chút không thích ứng. Thôi, không nói nữa, nói không chừng qua một hồi sẽ không sao rồi.
Lưu Lăng sắc mặt ảm đạm nói.
Lư Ngọc Châu cắn môi, sắc mặt kiên định nói: - Vương gia liền nói cho thiếp thân nên làm như thế nào đi, thiếp thân không thể nhìn Vương gia đau khổ. Thiếp là thê tử Vương gia, lý nên... Lý nên hầu hạ Vương gia.
Lưu Lăng mỉm cười, ừ, hắn mỉm cười.
Thật là cô gái tốt a, cô gái như vậy nếu như đặt ở thời hiện đại, quả thực chính là cận kề diệt sạch giống rồi. Ở hiện đại, ai nếu có thể cưới được một người vợ như vậy, không phải là hạnh phúc chết đi được?
- Nàng... Kỳ thật, kỳ thật cũng có thể dùng miệng đấy, nhưng miệng của nàng nhỏ như vậy, ta sợ... Ừm!
Lưu Lăng nháy mắt liền căng thẳng thân mình, Lư Ngọc Châu đang lúc lời Lưu Lăng còn chưa nói hết liền hiểu ý, cúi đầu ngậm lấy dương vật. Một loại cảm giác khó nói lên lời xộc thẳng vào trong đầu Lưu Lăng, không ngờ trong nháy mắt khiến suy nghĩ của hắn trở nên trống rỗng.
Sau một lúc lâu, Lư Ngọc Châu ngây thơ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt biểu đạt có ý là, cứ ngậm như vậy là được rồi sao?
Chỉ có điều kế tiếp nàng rất nhanh liền hiểu được nên làm như thế nào, bởi vì Lưu Lăng đã kéo đầu nàng xuống, đẩy một chút một chút. Lư Ngọc Châu cố gắng thích ứng với nhịp điệu của Lưu Lăng, cố gắng làm sao hàm răng của mình không làm đau của quý của Vương gia. Nàng rất vất vả, cũng cam tâm tình nguyện.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người tỉnh lại đều đã muộn. Tháng bảy mặt trời luôn mọc sớm, khi bọn họ còn chưa ngủ qua khung cửa sổ trời đã rạng sáng. Lưu Lăng không biết mình khi nào thì ngủ, án theo thời gian hiện tại mà đoán, hẳn là sau bốn giờ sáng. Khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, hắn vốn không muốn đánh thức Lư Ngọc Châu để nàng nghỉ ngơi nhiều một chút nữa, chỉ có điều lúc Lưu Lăng lặng lẽ rút cánh tay bị Lư Ngọc Châu gối lên có chút nhức mỏi, Lư Ngọc Châu đã tỉnh.
- Tỉnh rồi à?
- Dạ.
- Ta dậy trước ra bên ngoài xem sao, trong Vương phủ ngày hôm qua đánh nhau lung tung lộn xộn, ta đi xem bọn thị vệ bị thương. Nàng đừng vội dậy nên nằm thêm chút nữa, dù sao cũng không có việc gì.
Lưu Lăng cúi đầu hôn một cái lên má Lư Ngọc Châu rồi nói.
- Không ạ, thiếp thân dậy đi làm chút điểm tâm cho Vương gia.
Lư Ngọc Châu có chút bướng bỉnh nói. Tuy rằng lúc nàng đứng dậy vẻ mặt rõ ràng thoáng đờ đẫn, hiển nhiên là bởi vì thân thể của nàng còn chưa có hồi phục lại.
- Điểm tâm bọn hạ nhân sẽ đưa tới, nàng không cần đi.
- Không được... Hôm nay, là thiếp thân lần đầu tiên làm điểm tâm cho Vương gia, không thể ở trên giường không dậy, đây là chuyện thiếp thân nhất định phải làm.
Âm thanh nàng rất nhẹ, nhưng kiên định bất di bất dịch.
- Vậy được rồi... Để Mi Nhi giúp nàng cùng làm.
Lư Ngọc Châu ngẫm nghĩ một chút ừ một tiếng, sau đó được Lưu Lăng giúp mới miễn cưỡng xuống giường, chỉ có điều động đậy, là làm đau âm ỉ.

Bình Luận

0 Thảo luận