TRÀ MỚI.
- Ai? Ai ở bên ngoài?
Dường như Hầu Thân nghe được thanh âm của Lưu Lăng nhưng y không dám khẳng định. Y ngồi bật dậy chiếc áo ngủ bằng gấm trên người rơi tuột xuống đất, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày tuy rằng không cần xử lý công sự mỗi ngày chỉ cần nằm nghỉ tỉnh dưỡng nhưng tâm tình càng ngày càng tệ, tính tình cũng kém hơn. Mấy ngày nay tôi tớ trong nhà gần như ai cũng bị y mắng không chỉ một lần, hơn nữa y thấy ai cũng phiền không riêng gì khách mà ngay cả người nhà cũng không muốn gặp, người hầu trong nhà đều bị y đuổi đi xa, trừ khi y gọi còn không thì không ai được quấy rầy.
Lúc này nghe giọng nói vừa điềm đạm vừa uy nghiêm vang lên khiến Hầu Thân lạnh cả người, trong lòng y sợ hãi không tự chủ run cả lên.
Két một tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Lăng một thân áo bào gấm đen, mái tóc dài thẳng ra sau ót, hoạt bát đi đến. Hắn không giận Hầu Thân chưa hỏi gì đã vội mắng người, trên mặt như cũ vẫn giữ nụ cười thản nhiên.
- Hầu đại nhân, sức khỏe thế nào rồi, tốt hơn chưa?
Lưu Lăng khẽ cười nói.
Bùm một tiếng Hầu Thân sợ đến mức ngã từ trên giường xuống phủ phục trên mặt đất.
- Hạ quan không biết Vương gia giá lâm, ăn nói ngông cuồng xin Vương gia đừng trách phạt.
Hầu Thân run rẩy nói, cũng không biết vì sợ hãi hay vì khẩn trương mà thân mình rét lạnh, tóm lại thân thể y run lập cập, đầu cúi trán chạm đất vì run rẩy mà giống như đang dập đầu, Lưu Lăng nhìn đến bộ dáng này trong lòng có chút xúc động bước nhanh đến dìu Hầu Thân đứng lên nói:
- Hầu đại nhân không cần sợ hãi, là bổn vương đến đường đột làm sao trách ngươi được?
Khi hắn chạm đến thân thể Hầu Thân dường như y đang phát sốt, mà sốt rất cao.
Hầu Thân vì bệnh mà thân thể suy yếu, hơn nữa khí lực của Lưu Lăng rất lớn nên khi bị Lưu Lăng dìu đứng lên vẫn cố cúi người xuống bái nhưng bị Lưu Lăng giữ lại không cúi được. Lưu Lăng thấy bộ dáng sợ hãi của y biết Hầu Thân sợ chính câu mắng đang lúc tức giận vừa rồi. Hắn là Vương gia có thể nói dưới một người mà trên vạn người, với thanh danh Vương gia như hắn thì dù là quan gì vẫn đối với hắn có chút sợ hãi, điều này Lưu Lăng biết khá rõ.
Hắn không nói gì giúp đỡ Hầu Thân nằm trên giường, đưa tay nhặt áo gấm trên mặt đất lên phủi đất bám trên áo, tự tay đắp lên người Hầu Thân.
- Ngươi đang sốt không nên đắp nhiều chăn dày như thế.
Lưu Lăng kéo chăn đang đắp cho Hầu Thân xuống.
Không thấy Hầu Thân nói gì Lưu Lăng ngẩng đầu lên nhìn phát hiện Hầu Thân lệ rơi đầy mặt, nước mắt chảy dài đột ngột như thế thật khiến Lưu Lăng có chút trở tay không kịp.
- Hạ quan....Tạ ơn Vương gia.
Hầu Thân nghẹn ngào nói, mặc kệ nước mắt rơi dài trên mặt.
- Khóc cái gì? Đường đường là Lễ Bộ Thượng thư là quan tam phẩm của triều đình, là một trong năm vị đại thần Quân cơ nhưng lại khóc như đứa trẻ con thế à, việc này nếu truyền ra ngoài người ta sẽ cười rớt cả răng hàm luôn đó.
Lưu Lăng cười nói.
Hầu Thân lau nước mắt nói:
- Hạ quan....Hạ quan thật sự rất cảm động, hạ quan không ngờ Vương gia lại đích thân đến thăm, vừa rồi lời nói của hạ quan xúc phạm đến Vương gia, xin Vương gia chớ trách....Lòng ta....
Nói đến đây, Hầu Thân nói năng có chút lộn xộn.
Lưu Lăng vỗ vỗ vai y nói:
- Được rồi, được rồi, quan lớn triều đình mà khóc thì càng ra bộ dáng gì nữa, khóc nữa thì ta sẽ tâu lên Bệ hạ lột bỏ chức quan của ngươi, chờ khi ngươi khóc đủ rồi thì mới trả về, Lý thần y đến đây khám bệnh nói thế nào?
Hầu Thân lau khô nước mắt, vẻ mặt vì kích động nên khôi phục một chút, đã có chút ửng đỏ chỉ có điều trên mặt y vẫn lộ ra chút bạc nhược, môi tái nhợt.
- Xem rồi, thầy thuốc từ Thái Nguyên phủ đều đã được mời đến xem bệnh, nhờ ân đức của Bệ hạ nên Lý thần y cũng xem bệnh cho hạ quan nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh, chỉ bảo hạ quan cần nghỉ ngơi nhiều không được tức giận.
Hầu Thân cười khổ một tiếng.
Lưu Lăng cười ha hả:
- Nhưng ngươi lại la ó, quay người lại lời thầy thuốc ngươi quên đi hết không còn chút gì sao? Đã bảo không được tức giận nhưng ta thấy ngươi giận cũng không ít, trong phòng ngay cả một người hầu nam hay a hoàn cũng không có, nghĩ đến có lẽ bị ngươi mắng nên không dám đến gần phải không? Ngươi cũng thật kỳ quái nếu đuổi hết người hầu đi thì bệnh sẽ khỏe lên sao?
- Hạ quan chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ, trong lòng rất bực bội.
Hầu Thân thành thật trả lời.
- Bực bội? Chỉ sợ đây mới là căn bệnh của ngươi quá.
Lưu Lăng cười cười, vẻ mặt tươi rói.
Hầu Thân có chút sửng sốt, không nói gì chỉ cúi đầu thật sâu thôi, chỉ có điều ánh mắt lóe lên kia vẫn bị Lưu Lăng thấy rõ, hắn biết mình đoán đúng. Thấy Hầu Thân bệnh lâu mà không khỏi cũng không phải bệnh nan y gì chữa không khỏi mà bất quá chỉ là trong lòng chứa đầy bực bội, tích tụ lâu ngày không tan được, hơn nữa lại không thích ứng với cái lạnh khủng khiếp ở Tái Bắc nên nhiễm lạnh, trong người lại có điều không vừa ý nên cho dù có uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng, tâm bệnh thì làm gì có thuốc.
Lưu Lăng ngồi bên giường Hầu Thân, chân nhếch lên miệng không hề nói ra một lời nào, Hầu Thân ngẩng đầu nhìn nhìn hóa ra nha hoàn đang tiến vào dâng trà.
Đợi sau khi tiểu nha hoàn lui ra Hầu Thân nhìn vẻ mặt thích thú thưởng thức mùi thơm của trà không khỏi cười khổ:
- Con mắt Vương gia thật tinh tường, vừa nhìn đã biết được tâm lý của hạ quan.
Y không phản bác cũng không biện giải, trong lời nói chứa đầy vẻ chua xót.
Lưu Lăng đặt chén trà xuống nói:
- Người này thật là....., cái gì cũng tốt nói về thông minh tài trí hay văn võ đều cũng được xem là nhân tài kiệt xuất, nói về xử lý chính vụ cũng gọn gàng ngăn nắp cẩn trọng, chỉ có điều này là ngươi....
Lưu Lăng chỉ vị trí nơi ngực nói:
- Vẫn có chút hẹp hòi.
Hắn giơ một ngón tay nói:
- Thứ nhất bổn vương cũng có danh là đại thần phòng Quân Cơ, kỳ thật người làm việc không đàng hoàng nhất chính là bổn vương, cái này không nói.
Hắn giơ ngón tay thứ hai nói:
- Lão Tể tướng Lư Sâm cũng là lão thần hai triều, nói về thâm niên kinh nghiệm thì có thể nói là đứng đầu quan lại nhưng nói quan trọng bậc nhất thì cũng không đúng. Bất kể là Bệ hạ hay bổn vương đều đối với lão hết sức tôn kính, tuổi lão cũng đã cao mặc dù có tham vọng thế nào cũng không thể làm được gì, Bệ hạ có nói chờ khi lão mừng đại thọ sáu mươi sáu tuổi sẽ phải từ chức về nhà an hưởng tuổi già.
Hắn vươn ngón tay thứ ba nói:
- Bùi Hạo là một nhân tài một tay Bệ hạ đề bạt lên, xem như học trò của thiên tử, nói về năng lực thì không bằng ngươi nhưng ngươi thấy Bùi Hạo được xem trọng hơn, hơn nữa tính khí trẻ tuổi bốc đồng, ăn nói cùng với làm việc bộc lộ tài năng ấy ngươi cảm thấy hắn ta khinh thường ngươi đúng không?
Hắn vươn ngón tay thứ tư nói:
- Chu Diên Công chính là người bổn vương tiến cử, rất được Bệ hạ xem trọng nên đặt biệt điều động đến phòng Quân cơ, tuy rằng kinh nghiệm còn hạn chế nhưng có thể tiếp nhận chỗ của Lư Sâm, vì xuất thân từ vương phủ hơn nữa lại được Bệ hạ xem trọng nên ngươi cảm thấy hắn ta so với Bùi Hạo còn lợi hại hơn sớm muộn gì cũng trở thành người đứng đầu các quan.
Hắn vươn ngón tay thứ năm nói:
- Ngươi, Hầu Thân đi sứ Đại Liêu nửa năm khiến Đại Hán ta được cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, công lao này không thể bỏ qua được. Ngươi là người chín chắn thông minh vô cùng, xử lý công việc cẩn thận nên giao việc gì cho ngươi đều đạt kết quả tốt nhưng ngươi cảm thấy ngươi không được Bệ hạ xem trọng cho nên ngươi nghĩ cuộc đời ngươi đến chức quan này là dừng lại, trong lòng oán trách nên nhân cơ hội mượn bệnh mà né tránh trách nhiệm đúng không.
- Vương gia, hạ quan không dám trốn tránh trách nhiệm.....
Hầu Thân từ giường đứng lên cúi người trên giường mà bái.
Lưu Lăng nhấp miếng trà rồi đứng lên nói:
- Đứng lên đi, lời hôm nay ta tới đây mới nói ra thôi, tuyệt đối không truyền ra đến người thứ ba.
Hầu Thân lau mồ hôi trên trán dập đầu nói:
- Đa tạ vương gia.
Lưu Lăng thở dài nói:
- Bổn vương vừa rồi có nói ngươi là người luận về thông minh tài trí hơn người, văn võ cũng thuộc hàng đầu dù là lão Tể tướng Lư Sâm cũng kém xa ngươi. Có lẽ cũng vì ngươi quá thông minh nên mới chui vào ngõ cụt không ra được, nếu cứ như vậy chẳng những gây hại bản thân mà còn gây hại cho đất nước.
- Hầu Thân, Bệ Hạ cũng đã đề cập với ta ba lần rồi, Bệ Hạ nói "Hầu Thân không ở đây có nhiều chuyện không xử lý được, người đã hối hận khi phái ngươi đi Đại Liêu. Bùi Hạo tuổi còn quá trẻ làm việc theo cảm xúc bản thân không phân nặng nhẹ. Lư Sâm thì tuổi đã cao có nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm, Chu Diên Công tuy rằng cũng là người làm được việc nhưng chỉ mới làm quan hai năm có một số việc hắn ta không rõ phương pháp, nếu có Hầu Thân ở đây thì tốt rồi đỡ khiến trẫm mệt mỏi".
Lưu Lăng thở dài nói:
- Bệ hạ còn nói những tưởng Hầu Thân ngươi đi Đại Liêu nhanh thì một tháng lâu thì hai tháng trở về ai ngờ Da Luật Hùng Cơ lại giữ ngươi lại xem cuộc chiến. Tái Bắc lạnh khủng khiếp cũng không biết Hầu Thân ngươi có thích ứng được không, không chừng lạnh như thế ngươi sẽ ốm.
- Đó là những lời Bệ hạ nói, Hầu Thân....Ngươi tự hiểu đi.
Lúc này Hầu Thân nằm sấp xuống giường, đau khổ chảy nước mắt.
- Hạ quan phụ thánh ân của Hoàng thượng, tội đáng muôn chết.
Lưu Lăng hừ lạnh nói:
- Chết vạn lần không tiếc, đừng khóc, ngươi khóc thì sức đâu mà dưỡng bệnh cho tốt, hết bệnh rồi phải đến phòng Quân cơ. Nếu thật sự có bản lĩnh thì không nên oán trời trách đất cần phải tận tình phát huy tài hoa của mình, ngươi tận tâm tận lực làm việc đương nhiên Bệ hạ sẽ hiểu rõ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi lòng dạ hẹp hòi thì Bệ hạ cũng giống ngươi sao?
- Được rồi, bổn vương hôm nay nói nhiều như vậy ngươi hãy xem như một liều thuốc đắng có trị hay không thì tùy ngươi, tâm bệnh trong lòng ngươi bổn vương cũng thay ngươi nói rồi. Hầu Thân ngươi hãy nhớ kỹ đương kim Bệ hạ là người ngàn năm khó gặp, có cơ hội làm việc bên cạnh Bệ hạ cũng là phúc phần của ngươi, cái gì được tự nhiên sẽ được đây là lời khuyên bổn vương giành cho ngươi.
Lưu Lăng đứng lên nhìn nhìn chén trà nói:
- Sao trong phủ ngươi không có trà mới?
Hắn nhẹ nhàng cười đầy thâm ý.
- Không cần tiễn ta, bổn vương còn muốn đến doanh kỵ binh xem qua, hãy dưỡng bệnh cho tốt, Bệ hạ, triều đình cần trọng thần sinh khí dồi dào không phải một người chỉ biết oán trời trách đất mà ốm, ngươi tự giải quyết đi Hầu đại nhân.
Lưu Lăng bước đi ra khỏi phòng mang theo huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương rời khỏi phủ, khi ngang qua cửa lớn Lưu Lăng nhìn thấy hai con chó lớn cười nói:
- Không muốn gặp người lại dùng chó, trong lòng có quỷ thôi.
Những lời này Lưu Lăng đi rồi liền được truyền vào Hầu Thân, dọa y toát mồ hôi lạnh.
Ngày thứ hai nghe nói quản gia trong phủ Hầu Thân bị điều tra ra tham ô chi phí trong phủ, gã ta lén lút mang những món đồ quý giá cùng trà thơm bán lấy tiền mặt. Tên quản gia kia nghĩ lão gia phủ gã sắp rơi đài thừa dịp Hầu Thân không để ý tới chuyện trong nhà liền chuyển đi không ít đồ quý giá ra ngoài, lại điều tra được tên này lấy không ít tiền người ta biếu Hầu Thân. Mấy ngày Hầu Thân bệnh nặng người này trong phủ hoành hành vô cùng, nhất là gã có chủ ý ra tay với tiểu thiếp của Hầu đại nhân, trong triều gửi đến trà mới Hầu Thân chưa được uống nhưng gã ta đã uống rồi.
Làm người độc ác kết cục thật thê thảm, theo gia pháp dành cho gia nhân thì gã bị loạn côn đánh chết.
Thái Nguyên Phủ đã chuẩn án không có gì có thể thay đổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận