Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 536: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
THẬT ĐAU
Thuyền lớn của Thủy sư quân Hán dần dần thu hẹp, nỏ xa sắc bén chậm rãi di chuyển ngắm thẳng vào bọn hải tặc vẫn đang sợ hãi choáng váng. Về phần bọn hải tặc kia, sau khi tận mắt nhìn thấy cái thứ đen nhánh phun lửa đó liền an tĩnh lại, hai pháo kích chìm một con thuyền hải tặc, trong đó một pháo còn không có đánh trúng, lực uy hiếp đã đầy đủ rồi.
Lưu Lăng tìm đến không phải là để tiêu diệt đám hải tặc trên đảo Đại Tự này, mà là đến tìm người dẫn dường đấy.
Cho nên Thủy sư chỉ điều khiển thuyền bao vây hải tặc cũng không tiếp tục công kích, bọn hải tặc cũng đã hiểu được, nếu hạm đội quan quân tính đuổi tận giết tuyệt bọn họ cũng không có gì khó khăn. Mấy năm nay, đám hải tặc cùng thủy quân Đường quốc đánh không ít trận cả lớn lẫn nhỏ, sức chiến đấu của thủy quân Đường quốc so với bọn họ mạnh hơn, nhưng trên mặt biển thủy quân Đường quốc lại không có nhiều tiện nghi. Bọn hải tặc từ trước tới nay đều sử dụng chiến thuật đàn sói, nếu đánh đập thuận lợi liền nhào lên liều mạng cắn xé, nếu đánh đập không thuận lợi lập tức quay đầu bỏ trốn, dù sao thủy quân Đường quốc cũng không đuổi kịp bọn họ.
Con thuyền hải tặc tuy rằng không lớn, nhưng được bọn họ cải tạo nên di chuyển rất nhanh và cực kỳ linh hoạt. Thủy sư quân Đường cũng không vì tiêu diệt bọn họ mà dốc toàn bộ sức lực, cho nên đám hải tặc này sinh hoạt có chút tự tại. Mặc dù Đại Tự đảo dù cách đất liền không xa, nhưng cả vùng Giang Nam khắp nơi đánh giặc cũng không có người để ý bọn họ. Cho dù là để ý, quân Đường cũng vươn tay không đến.
Hơn nữa đám hải tặc này tuy rằng hung hãn, nhưng cũng không tai họa cho dân chúng Tuyền Châu. Bọn họ chỉ cướp của thương thuyền qua lại, không thì chạy tới Lưu Cầu đảo.
Tôn Kim Xứng đã ẩn cư mười lăm năm, cũng không biết, kỳ thật huynh trưởng của ông ta Tôn Kim Mãn những năm gần đây chạy đến cướp đảo Lưu cầu đã thành nghiện. Nữ nhân trên Đại Tự đảo, trong mười người thì có đến bảy tám người là cướp từ đảo Lưu Cầu. Mấy năm nay, bọn hải tặc mỗi người đều cướp được nương tử và sinh con dưỡng cái, Đại Tự đảo nghiễm nhiên thành một vương quốc nho nhỏ.
Chỉ có điều vương quốc này cũng quá nhỏ rồi, toàn bộ nhân khẩu hơn ngàn người. Mà Tôn Kim Mãn chính là chúa tể của vương quốc nho nhỏ này rồi. Hơn nữa làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, Tôn Kim Mãn thật sự đổi Đại Tự đảo thành Đại Tự quốc, phong mình làm Bách Thắng Vương, phía dưới có đầy đủ Tể Tướng, Tướng quân và quan viên các loại. Mặc dù có chút tự cao tự đại, nhưng có thể xếp Đại Tự đảo của bọ hải tặc vào dạng giàu có. Chi phí ăn mặc ngoại trừ cướp được ở ngoài, còn lại đều là đám đàn bà con gái khai khẩn ruộng đất trồng lúa mì thượng hạng.
Hải tặc trên Đại Tự đảo có khoảng chùng bốn trăm người, trừ những người già yếu ra lực lượng chính có khoảng ba trăm năm mươi người. Mỗi lần rời bến, đám hải tặc này đều là dốc toàn bộ lực lượng. Có đôi khi vừa đi đã là tám ngày mười ngày, nếu không đoạt được thương thuyền bọn họ sẽ lại chạy tới Lưu Cầu đảo. Tuy rằng cư dân trên Lưu Cầu đảo cũng rất nghèo khổ, bất quá vẫn có thể cướp được chút lương thực, vải vóc và vân vân, dù sao chắc chắn hải tặc Đại Tự đảo cũng không đi một chuyến không công.
Càn rỡ buông lỏng đã nhiều năm, lần này hải tặc trên Đại Tự đảo rốt cuộc phải nếm đau khổ.
Đối mặt với Thủy sư quân Hán hùng mạnh, hải tặc Đại Tự đảo không có biện pháp chống cự, bị nỏ xa và hai tiếng nổ kia làm cho kinh sợ rung tim vỡ mật, bọn họ không có cả dũng khí phản kháng. Nhất là nhìn lên thuyền lớn binh lính khôi giáp sang loáng xếp thành hàng đầu ngẩng cao, bọn hải tặc lần đầu tiên có một loại sợ hãi chân chính. Binh lính Thủy sư này không một ai phát ra thanh âm, chỉ lẳng lặng đứng như vậy, lại tản ra một cỗ sát khí kinh động lòng người.
Chuyện giết người phóng hỏa bọn hải tặc đã làm không biết bao nhiêu lần, bọn họ biết, nếu không trải qua sát phạt sinh tử, không lịch duyệt qua máu và lửa thì không thể có được loại sát khí này. Binh lính Thủy sư nhìn bọn họ bằng tầm mắt lạnh băng, không có chút tình cảm nào. Bọn hải tặc đã bị vây khốn, nhưng binh lính Thủy sư không ai biểu hiện đắc ý.
Bởi vì trong mắt bọn hắn, đối phó với một đám hải tặc như vậy, cho dù toàn thắng cũng không có gì đáng kiêu ngạo, Đại Hán dốc hết sức lực đào tạo ra Thủy sư, cũng sẽ không vì một thắng lợi nhỏ bé này mà kiêu ngạo tự mãn. Thời điểm thành lập Thủy sư, Hán Vương định ra mục tiêu cho bọn hắn là phải chinh phục tới tận cùng của biển khơi.
Chiêu Tiên đứng ở đầu thuyền Đại Hải Thu, cúi đầu nhìn bọn hải tặc bị vũ khí cưỡng chế, hỏi: - Trong các người có người nào tên Tôn Kim Mãn?
Nghe được câu này, bọn hải tặc lập tức loạn cả lên. Chỉ có điều loại rối loạn này ngay lập tức bị bình tĩnh thay thế, bọn hải tặc trở nên trầm mặc nhưng không ai đứng ra. Có người thậm chí còn nhặt lên dao nhỏ rơi ở boong thuyền, hiển nhiên chuẩn bị liều chết.
Hai gã Giám sát vệ mang một cái ghế dựa lớn đặt ở đầu thuyền, Lưu Lăng một thân thường phục đen thêu rồng chậm rãi ngồi xuống ghế, hắn hứng thú nhìn bọn hải tặc trầm mặc không nói, trong lòng thầm nghĩ xem ra uy tín của Tôn Kim Mãn ở hòn đảo này rất cao. Hắn còn không biết, Tôn Kim Mãn chính là Hoàng đế trên Đại Tự đảo này. Hơn nữa, tuy rằng Tôn Kim Mãn là người không nói đạo lý, nhưng đối với đám hải tặc thủ hạ lại nghĩa khí vô cùng. Nơi đó vô cùng công bằng, thời điểm phân phát chiến lợi phẩm cũng sẽ không có thiên vị. Cho nên bọn hải tặc đối với vị Bách Thắng Vương này vô cùng tôn kính, không ai đứng ra bán đứng Tôn Kim Mãn.
Chiêu Tiên thấy không có người trả lời, lông mày gã nhíu lại nói: - Tôn Kim Mãn! Nếu ngươi không tự bước ra, ta đây sẽ hạ lệnh giết người. Ta giết từng người một, cho đến khi giết sạch các người mới thôi.
Bọn hải tặc nhìn nhau, bỗng nhiên có một người đứng ra nói:
- Ta chính là Tôn Kim Mãn.
Chỉ có điều lời nói của người này vừa rơi xuống, lại có người đứng ra nhận.
- Ta là Tôn Kim Mãn.
- Ta là Tôn Kim Mãn.
- Ta mới là Tôn Kim Mãn.
Số người đứng ra nhận ngày càng nhiều, đến cuối cùng tất cả hải tặc đều lớn giọng hô mình là Tôn Kim Mãn. Không nghĩ tới đám hải tặc này cũng thật nghĩa khí, trong chốc lát Chiêu Tiên không nghĩ ra được cách nào. Lưu Lăng nghiêng người dựa vào ghế, tựa cằm nhìn thủ đoạn của bọn hải tặc.
- Thật đúng là một đám người có ý tứ.
Lưu Lăng khẽ cười nói.
Tiếng la của bọn hải tặc ngày một cao, cuối cùng có người cởi áo, một thân lõa lồ lấy tay chụp lên ngực BA~ BA~ rung động: - Lão tử chính là Tôn Kim Mãn! Các ngươi muốn thế nào!
Còn có người huýt sáo đạp vào, dùng sức hô: - Là vội đưa bố lên chiến thuyền đó sao? Bố Tôn Kim Mãn cảm ơn các ngươi. Ha ha!
Thật là khiến người ta kinh ngạc, dưới tình huống như vậy, bọn hải tặc bị ép cuồng tính, bọn họ tùy tiện chửi bậy, dường như căn bản cũng không để ý tới cái chết. Bọn họ phun đàm, chửi má nó, giậm chân hô to, bọn họ dắt cổ chửi bậy, có người thậm chí cởi quần lộ ra vật bất nhã tiểu về hướng binh lính Thủy sư.
Chiêu Tiên hơi đổi sắc mặt, chậm rãi giơ tay lên.
Một bên mép thuyền bố trí nỏ xa chậm rãi kéo động, thanh âm cơ quan nặng nề tuy không lớn nhưng trong tiếng chửi bậy bọn hải tặc nghe được rõ ràng. Theo thanh âm cơ quan, tiếng chửi bậy đột ngột dừng lại. Cự nỏ dài ba thước thô như bắp chân ngẩng đầu như con rồng phẫn nộ muốn bay lên, chỉ đợi Chiêu Tiên hạ lệnh. Binh lính Thủy sư quân Hán cũng bị bọn hải tặc kiêu ngạo, ngông cuồng khơi dậy sát ý, cung tiến thủ cài tên thủ thế theo Chiêu Tiên, ngắm thẳng vào mấy trăm tên hải tặc cách đó không xa.
Không thể nghi ngờ, chỉ cần Chiêu Tiên hạ tay xuống, mấy chục cái cự nỏ, mấy trăm tên cung thủ trong khoảnh khắc có thể giết bọn hải tặc không còn mảnh giáp.
Bọn hải tặc tuy rằng kiêu ngạo, ngông cuồng không kềm chế được, nhưng thấy sống chết trước mặt vẫn biết sợ. Nhìn cự nỏ vận sức chờ phát động, nhìn động tác chỉnh tề cùng sát khí trên mặt cung tiễn thủ, sợ hãi trong lòng bọn chúng ép cuồng tính xuống, không tự chủ được, tầm mắt bọn họ đều dừng lại ở bàn tay đang giơ lên của Chiêu Tiên.
- Chờ một chút!
Một hải tặc tách ra mọi người đi lên đầu thuyền, nói với Chiêu Tiên: - Đừng động thủ, ta chính là Tôn Kim Mãn! Có chuyện gì cứ tìm ta, xin đừng làm khó huynh đệ thủ hạ của ta.
Nhìn người vừa đi lên, độ cong nơi khóe miệng Lưu Lăng càng lớn. Hắn quay đầu hỏi Tôn Kim Xứng đứng bên cạnh: - Đây chính là huynh trưởng của ông?
Tôn Kim Xứng nhìn bóng dáng tên hải tặc kia gật đầu nói: - Hồi Vương gia, người nọ chính là huynh trưởng Tôn Kim Mãn của thảo dân.
Lưu Lăng nhìn Tôn Kim Xứng một thân chừng 1m75, trong lúc vô ý còn lộ ra khí thế dũng mãnh. Nhìn người đứng ở đầu thuyền hô mình chính là Tôn Kim Mãn, bỗng nhiên bật cười ha hả.
Tôn Kim Mãn, thân cao không được một thước sáu, về phần thể trọng, thô sơ giản lược chắc không quá tám mươi cân. Người này gầy y như con khỉ, sắc mặt ngăm đen, mắt tam giác, còn có chút lưng còng. Xích lỏa thân trên, lộ ra bụng khô quắt, trên người có vài vết sẹo như giun uốn lượn nhìn thấy ghê người. Tóc chẳng những rất thưa thớt hơn nữa quăn xoắn, thoạt nhìn là kẻ tầng lớp dưới cùng mới đúng.
Nếu không được Tôn Kim Xứng nhận thức đích xác, Lưu Lăng thật không nhìn ra người này lại thống lĩnh mấy trăm hải tặc dũng mãnh.
Chiêu Tiên nói: - Ta là Đề đốc Thủy sư Đại Hán Chiêu Tiên, phụng chỉ Hán Vương mà đến. Tôn Kim Mãn, lên thuyền lớn của ta!
- Thủy sư Đại Hán? Hán... Hán Vương? !
Tôn Kim Mãn bị lời nói của Chiêu Tiên dọa sợ, rụt cổ một cái, thật sự có chút không dám tin tưởng.
- Hán Vương... Hắn... Lão nhân gia ông ta tìm ta làm gì?
Tôn Kim Mãn hỏi theo bản năng.
Chiêu Tiên cau mày nói: - Làm sao hỏi vô nghĩa nhiều như vậy, hoặc là ta phái người bắt ngươi lên đây, hoặc là ngươi tự mình đi lên! Còn chậm trễ nữa, ta cho pháo đánh bể thuyền của ngươi.
Tôn Kim Mãn thấp giọng nói: - Vẫn là hù dọa người, cố làm ra vẻ!
Chỉ có điều gã cũng không dám buông ra thanh âm, ngẫm nghĩ một chút, gã xoay người phân phó một tiếng, lập tức thuyền hải tặc dài gần năm mét chậm rãi di động nhích dần tới cạnh Đại Hải Thu. Tới bên cạnh Đại Hải Thu, quân Hán trên thuyền buông dây thừng, Tôn Kim Mãn bắt lấy dây thừng phân phó trở lại: - Nếu là bố bị người làm thịt, các ngươi có thể bỏ chạy! Đừng quên mang theo vợ và mấy đứa con của lão tử.
Đám hải tặc dưới tay gã đều nói: - Đại vương yên tâm, vợ con của người chính là vợ con của chúng tôi.
Tôn Kim Mãn: - ...
Cũng lười để ý tới đám nguời thô kệch đó, gã bám vào dây thừng hai ba lần bò liền lên tới thuyền lớn. Động tác linh hoạt vô cùng, hiển nhiên y như một con khỉ. Tôn Kim Xứng đã hơn năm mươi tuổi rồi, Tôn Kim Mãn là đại ca, xem thân thủ linh hoạt như thế, không giống một lão già gần sáu mươi tuổi.
Sau khi lên thuyền lớn, người của Giám sát viện đi lên lật từ người của gã ra dao găm, độc dược, dây thừng các loại đồ vật này nọ rơi đầy đất, thân trên gã xích lõa, thật không biết làm sao có thể nhét lắm thứ vào trong quần như thế. Tôn Kim Mãn cũng không nghĩ tới, mình cất giấu tốt như thế vẫn bị mấy tên áo đen thấy được.
Bị người của Giám sát viện dẫn tới trước mặt Lưu Lăng, Tôn Kim Mãn nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế rộng lại khẩn trương cúi đầu. Gã đoán được, người ngồi trên ghế nọ chính là Hán Vương đại danh đỉnh đỉnh! Tầm mắt của gã chỉ khẽ quét qua, thật không nhìn thấy vẻ mặt tang thương phức tạp của Tôn Kim Xứng, người đứng bên cạnh Lưu Lăng. Hai huynh đệ đã mười lăm năm chưa từng thấy mặt, mặc dù Tôn Kim Mãn để ý, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận ra người một đầu bạc trắng này lại là đệ đệ của mình, hơn nữa, đánh chết gã cũng không nghĩ tới đệ đệ lại ở cùng một chỗ với Hán Vương.
- Trước mặt Hán Vương, còn không quỳ xuống?
Hai gã hộ vệ Giám sát viện túm lấy bả vai Tôn Kim Mãn đá lên phía sau đầu gối của gã, Tôn Kim Mãn vì khẩn trương vốn kéo căng thân thể, thân mình lắc lư vài cái, không ngờ không có ngã quỳ xuống.
Lưu Lăng khoát tay áo ra hiệu Giám sát vệ lui ra, nhìn biểu cảm trên gương mặt than của Tôn Kim Mãn nói: - Tôn Đại đương gia, ngẩng đầu lên nói chuyện.
Tôn Kim Mãn bị hai gã hộ vệ Giám sát viện đá mặc dù không có quỳ xuống, nhưng trên đùi thật sự đã trúng hai cái hết sức đau. Nghe được Lưu Lăng nói chuyện, gã theo bản năng ngẩng đầu trôi chảy nói một câu: - Đclmm! Hôm nay xem như chịu thiệt rồi, thực mẹ nó đau.

Bình Luận

0 Thảo luận