Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 425: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
CÁ CẮN CÂU Ở BÊN NÀO
Lưu Lăng ở trên đầu thành quan sát động tĩnh của đại doanh Khiết Đan, Trác Thanh Chiến hết sức tò mò đối với cái ống nhìn có vẻ rất kỳ quái trong tay Lưu Lăng. Gã không biết Hán Vương điện hạ đặt vật đó ở trước mắt chăm chú nhìn có tác dụng gì, vài lần muốn hỏi, cuối cùng vẫn là nhịn.
Lưu Lăng nhìn dáng vẻ buồn cười của gã, tiện tay đem thiên lý nhãn ném cho Trác Thanh Chiến nói: - Đây là đồ viện Giám sát Ngũ xử Đại Hán chế tạo, bọn họ gọi là thiên lý nhãn, tuy nhiên, ta thích gọi nó là kính viễn vọng hơn.
- Thiên lý nhãn? Kính viễn vọng?
Trác Thanh Chiến cầm thiên lý nhãn nhìn trái nhìn phải, không kìm nổi đặt ở trước mắt, hướng tới đại doanh của người Khiết Đan ở xa xa ngoài thành nhìn. Gã đặt ở trước mắt, lại lấy xuống nhìn nhìn, rồi lại đặt ở trước mắt, vẻ mặt rất kinh ngạc, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Lưu Lăng, lại phát hiện Hán Vương điện hạ cũng đang như cười như không nhìn gã.
- Vương gia... Thứ này nhìn không xa à?
- Ngươi cầm ngược rồi.
Trác Thanh Chiến ngượng ngùng cười cười, quay ngược thiên lý nhãn lại rồi nhìn, rất kinh ngạc nói: - Thứ này... thật là lợi hại, nhìn chỗ xa cũng giống như ở ngay trước mắt. viện Giám sát Ngũ xử Đại Hán đều là thiên tài, không phải thiên tài không thể phát minh sáng tạo ra thứ đồ này.
Lưu Lăng lười giải thích, mà là có chút bất đắc dĩ nói: - Vì nguyên nhân kỹ thuật, bội số vẫn là quá thấp, dùng thủy tinh thay thế thấu kính, giá thành chế tạo quá cao hơn nữa hiệu quả chẳng ra sao.
- Bội số? Là có ý gì?
- Không có gì...
Lưu Lăng cười lắc lắc đầu, xoay người hỏi Triệu Đại: - Nhiếp công tử có tin tức chưa?
Triệu Đại khom người nói: - Nhân thủ trong viện có thể ra ngoài đều đã tung ra rồi, tuy nhiên với hai thân thủ kia, người trong viện đi theo rất cố sức. Nhiếp công tử không phải người trong viện, ven đường cũng không để lại ký hiệu gì. Cao thủ giỏi về truy tìm tung tích dưới tay Tam đương đầu đang tìm, vẫn chưa có tin tức chắc chắn truyền về.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Vũ Tiểu Lâu không phải đối thủ của Nhiếp công tử, nhưng người này rất âm hiểm, thủ đoạn quang minh chính đại Nhiếp công tử không sợ, chỉ là Vũ Tiểu Lâu rất thành thạo một số thủ đoạn quỷ kế.
Triệu Đại nói: - Kỳ thật Vương gia quá lo lắng, không phải bản thân Vũ Tiểu Lâu từng nói một câu sao? Hết thảy âm mưu quỷ kế đều không có chút ý nghĩa nào trước mặt thực lực tuyệt đối, Nhiếp công tử thiên hạ vô song, Vũ Tiểu Lâu cho dù quỷ kế nhiều đến đâu, chỉ sợ đến cơ hội thi triển cũng không có. Vương gia lo lắng an toàn của Nhiếp công tử, thuộc hạ lại cảm thấy, nên là Vũ Tiểu Lâu rất thảm hại mới phải.
Quan tâm tắc loạn, câu nói này rất có đạo lý. Thật ra bản thân Lưu Lăng cũng hiểu được, với tu vi của Nhiếp Niếp, chỉ sợ trên đời này thật không có người có thể gây tổn thương cho y. Ngày đó khi Vũ Tiểu Lâu xuất hiện, từ đầu đến cuối, Nhiếp công tử vẫn không xuất kiếm. Trước sau chỉ ra hai chỉ, một chỉ chặt gãy kiếm mà cứu Triệu Đại, một chỉ ra đạn huyết mà giết Hoàng Hàn, miêu tả sơ lược, phiêu nhiên như tiên. Loại tu vi này, bình sinh Lưu Lăng ít thấy. Thậm chí, thời gian đầu Lưu Lăng có chút ảo giác. Hai ngón tay kinh thái tuyệt diễm kia, hai ngón tay phong tình vô hạn kia, lẽ nào không phải chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long sao?
Nếu như, trong tay Nhiếp công tử có kiếm, sẽ lại là một loại kinh diễm như thế nào?
- Bất kể như thế nào, ta vẫn không yên lòng. Vũ Tiểu Lâu có chết hay không cũng không ảnh hưởng toàn cục, chẳng qua chỉ là một hoạn quan không có tiền đồ mà thôi. Nếu như Nhiếp công tử mà bị thương một cọng tóc gáy, đều là lỗi của ta.
Triệu Đại không biết vì sao Vương gia tôn sùng Nhiếp công tử như thế, theo gã ta thấy, Nhiếp công tử tuy rằng tu vi vô song, có lẽ đã đến mức độ vô địch thiên hạ. Nhưng với địa vị cao của Vương gia, đối với Nhiếp công tử này cũng tôn trọng hơi quá mức rồi. Nhưng gã làm sao biết, trên thế giới này, người hiểu rõ Lưu Lăng nhất, người quan hệ thân cận nhất với Lưu Lăng, chính là vị Nhiếp công tử kia. Mà ngay cả những nữ nhân kia của Lưu Lăng, và cả chính Triệu Đại gã, thủ hạ Lưu Lăng tín nhiệm nhất này, cũng không biết bí mật ẩn giấu sâu nhất trong lòng Lưu Lăng. Bí mật đó, nếu không phải là bởi vì đặc thù của Nhiếp Niếp, Lưu Lăng cũng sẽ không nói cho y biết.
Hai người, đều là dị loại.
Đang nói, bỗng nhiên gặp một Giám sát vệ áo đen bước nhanh tới.
- Báo, Vương gia, Hoa Tướng quân tới rồi.
Lưu Lăng gật gật đầu nói: - Dẫn hắn tới đây gặp ta.
Giám sát vệ bước nhanh rời khỏi, không bao lâu, Hoa Linh một thân quân trang đã xuất hiện trong tầm mắt của Lưu Lăng. Hoa Linh bước nhanh tới, quỳ một gối xuống rồi giọng điệu chân thành nói: - Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Vương gia sao có thể lấy thân mạo hiểm? Thương Châu cô thành, quân địch thậm chúng, cho dù Vương gia vì thương sinh thiên hạ, cũng không thể khinh suất như thế.
Lưu Lăng cười nói: - Ngươi tới, chính là đến răn dạy ta sao?
- Thuộc hạ không dám, chỉ có điều thuộc hạ vẫn cho rằng, Vương gia nên mau chóng rút lui khỏi thành Thương Châu.
Lưu Lăng không đáp lời của gã, mà hỏi Hoa Linh: - Bên phía Triệu Châu như thế nào? Giao thủ cùng Ly Yêu Na Nhan rồi sao?
- Thuộc hạ xuất phát trước, người Khiết Đan tiến công thăm dò hai lần, bên trong thành Triệu Châu có đại quân mấy vạn, tường thành cũng coi như chắc chắn, người Khiết Đan không chiếm được cũng liền lui. Cũng không thấy tướng quân Khiết Đan kia có chỗ nào hơn người, người này nhiều lần lập kỳ công trong chiến tranh với người Đảng Hạng, nhưng đoán là về dã chiến, công thành chiến chưa chắc thành thạo.
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Người này tuổi trẻ nổi danh, từ khi xuất đạo tới nay hiệu xưng Bất bại. Da Luật Hùng Cơ cũng coi như là người hùng tài đại lược, quyết sẽ không trọng dụng một người bình thường. Theo tình báo viện Giám sát có được, người này giỏi về tấn công, thủ pháp sắc bén, kế mưu bách xuất, tuy nhiên Lưu Mậu người này bản lĩnh lớn nhất chính là thủ, hai người này cũng là kỳ phùng địch thủ. Với tính cẩn thận của Lưu Mậu, với mấy vạn người thủ thành đối mười vạn người công thành, cũng sẽ không có sơ suất gì lớn. Triệu Đại, dùng đường đi của viện Giám sát nói với Lưu Mậu, bảo hắn chú ý nhiều đến Ký Châu, ta nghi ngờ Ly Yêu Na Nhan có lẽ sẽ phô trương thanh thế công Triệu Châu, giương đông kích tây, tấn công Ký Châu.
Triệu Đại đáp lên tiếng, quay đầu đi căn dặn người của Viện Giám sát.
- Dẫn theo bao nhiêu người đến?
Lưu Lăng cười hỏi Hoa Linh.
Hoa Linh có chút lo lắng nói: - Hổ Đình Hầu có ba vạn binh mã, thuộc hạ cùng Nhị lang lãnh ba vạn năm ngàn binh mã, cộng lại sáu vạn năm ngàn nhân mã, mười ngàn ở lại Ký Châu, để phối hợp tác chiến Triệu Châu. Triệu Châu có bốn vạn binh mã, thuộc hạ chỉ mang đến một vạn năm ngàn nhân mã.
Lưu Lăng nhíu mày nói: - Nhiều rồi.
Hắn nhìn doanh trướng người Khiết Đan dày đặc ở bên ngoài nói:
- Nếu chỉ đem đến ba, năm ngan nhân mã, chắc là người Khiết Đan sẽ không để ý. Ngươi mang đến một vạn năm ngàn, mà nhân mã của Dương Nghiệp còn chưa tới, chỉ sợ người Khiết Đan không dám chờ đợi thêm nữa.
Lưu Lăng bỗng nhiên thở dài nói: - Đem theo xe ném đá đến?
- Không có, xe ném đá trong quân đều để lại Triệu Châu, thuộc hạ vội lên đường, cho nên...
Lưu Lăng: - Trên đường không có người Khiết Đan chặn lại?
- Không có!
Trên mặt Lưu Lăng hiện ra một vẻ mặt suy nghĩ sâu xa: - Da Luật Cực đang làm gì?
Không ai có thể trả lời hắn.
- Trác Thanh Chiến, cho quận binh của ngươi lui xuống nghỉ ngơi và chỉnh đốn đi, chiến sự không gấp gáp thì không cần lên thành, người của ngươi đã thủ gác hai mươi ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Trác Thanh Chiến khom người nói: - Quân Thương Châu không phải người của thuộc hạ, là của Vương gia. Vẫn mong Vương gia không cần phiến diện, quân Thương Châu, vẫn còn sức huyết chiến, bộ đội Hoa tướng quân vốn mỏi mệt, hay là trước tiên nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút thì hơn.
Lưu Lăng híp mắt liếc nhìn Trác Thanh Chiến một cái, trong lòng cười cười.
Hay cho một Trác Thanh Chiến, mới quy thuận mình, đã bắt đầu lôi kéo lòng người rồi?
Hoa Linh nghe nói người trước mặt đây chính là Trác Thanh Chiến độc lực kiên thủ thành Thương Châu hơn mười ngày, lập tức quay sang gã ôm quyền nói: - Hóa ra là Trác Tướng quân.
Hai người nói vài câu khách khí, nhưng thật ra có bộ dạng thông cảm lẫn nhau vài phần.
Lưu Lăng không để ý tới bộ dạng bất kể là chân tình hay là giả ý kia của Trác Thanh Chiến, chỉ là trong lòng đang không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc Da Luật Cực đang nghĩ gì? Trơ mắt nhìn một đội ngũ hơn một vạn người tiến vào Thương Châu, chẳng lẽ y thật sự tự tin tới mức này rồi? Nhìn từ các cuộc tiến công trước đó của người Khiết Đan, Lưu Lăng phân tích Da Luật Cực mượn công thành để giết người, giết những người không nghe lời. Nhưng, Da Luật Cực ngồi nhìn viện quân người Hán vào thành, y là muốn làm gì?
Nếu đã nghĩ mãi mà không rõ, Lưu Lăng liền không suy nghĩ thêm nữa: - Hai ngày này trong lục lâm đến đây mấy trăm hảo hán, đều là nam nhi tâm huyết, nhưng khuyết thiếu tố chất quân sự, cho quận binh của ngươi lui xuống đi vừa hay chỉnh hợp cùng với những hảo hán lục lâm kia, huấn luyện nhiều một chút, bọn họ cá nhân thân thủ đơn binh chiến lực cũng không yếu, nhưng chung quy không phải chiến sĩ có tố chất huấn luyện, đơn đả độc đấu dễ dùng, trên chiến trường chưa chắc dễ dùng. Đi đi, dạy cho bọn họ phục tùng quân lệnh như thế nào, điều này cũng rất quan trọng.
Đang nói, ánh mắt Lưu Lăng bỗng nhiên sáng ngời.
Trong giây lát, hắn đã hiểu Da Luật Cực muốn làm gì rồi.
Cười cười, kiểu tự tin thản nhiên này lại hiện lên trên mặt hắn. Da Luật Cực, là một người thông minh, chỉ là, thường thường trong nhiều lúc, thông minh quá sẽ bị sự thông minh hại. Người kia từ đầu đến cuối đều muốn câu một con cá lớn ở Thương Châu, thậm chí một mẻ lưới bắt hết cá lớn trong hồ lớn Trung Nguyên này nữa, cắn miếng lớn để hù chết người. Nếu đã như vậy, thì gửi cho y một đại lễ là được.
Lưu Lăng gọi Hoa Linh đến, thấp giọng dặn dò mấy câu bên tai Hoa Linh.
Sau khi Hoa Linh nghe xong lời của Lưu Lăng vẻ mặt hơi sửng sốt, lập tức khom người lĩnh mệnh. Đối với mệnh lệnh của Vương gia, cho tới bây giờ Hoa Linh đều là phục tùng vô điều kiện. Bởi vì gã biết, mỗi một quyết định của Vương gia đều là chính xác. Đây là một loại tư duy quán tính hình thành từ trước, cũng là một kiểu tin cậy và ỷ lại khó bỏ được đối với Lưu Lăng.
Dựa theo căn dặn của Lưu Lăng, Hoa Linh không lưu lại ở Thương Châu quá lâu. Mà mang theo năm trăm thân binh cung tiễn thủ, đổi một bầy chiến mã, lại từ cửa nam chạy như bay mà ra. Năm trăm cung tiễn thủ này chính là người Hoa Linh tâm huyết huấn luyện ra, mỗi một người đều là cao thủ bắn thuật. Năm trăm cung tiễn thủ này đều có ba món binh khí, giống với trên người Hoa Linh. Một cây mã giáo, một thanh hoành đao, một cây cung hai túi tên.
Cung tiễn thủ bình thường, thiện xạ mà không thiện chiến. Nhưng năm trăm người dưới trướng Hoa Linh này, không chỉ cung mã thành thạo, đánh giáp lá cà cũng đều là người giỏi.
Hoa Linh dẫn người ra cửa nam Thương Châu, mang theo bụi mù dọc đường, nhìn về hướng tây nam mà chạy đi như bay.
Ở phía xa, một đội trinh sát Khiết Đan ngay lập tức đi theo.
Da Luật Cực đang ở trong quân trướng nghị sự cùng Da Luật Chân, Da Luật Diên Kỳ và Hàn Tri Cổ ba người, nghe thấy trinh thám báo cáo có một đội kỵ binh nhỏ đã ra ngoài thành Thương Châu đi về hướng tây nam, khóe miệng của y khẽ giật, đứng lên đi đến trước địa đồ, phủi tay, khó nén hưng phấn nói: - Chư công, có cá lớn đã cắn câu.

Bình Luận

0 Thảo luận