Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 397: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
BẦU TRỜI HẮC ÁM.
Ngày mười ba tháng bảy Đại Thống Đại Hán năm thứ ba, quân Hán xuất phát từ Hoạt Châu, sau bốn ngày hành quân đã tới sườn núi Phi Long cách tây nam Ngụy Châu bảy mươi dặm. Khoảng cách từ sườn núi Phi Long đến kênh Phúc Duyên chỉ xa có mấy trăm dặm, vị trí đóng quân này vừa vặn chặn ngang đoạn đường từ Ngụy Châu tới Vệ Châu cùng Hoạt Châu. Quân Hán vừa tới liền phá hỏng ngay con đường quân Chu di chuyển tới Vệ Châu cùng Hoạt Châu.
Bốn vạn quân Hán dựng trại đóng quân tại sườn núi Phi Long, bày quân làm bộ sẽ tham chiến lâu dài, dường như không hề vội vã tiến công xuống phía nam đánh quân Chu. Xem bộ dạng biểu hiện ra ngoài của bọn họ, giống như chiếm giữ sườn núi Phi Long thì quân Chu không còn cách nào để trở về phía nam nữa vậy. Tuy từ Ngụy Châu tới Hoạt Châu chỉ có con đường này là bằng phẳng, nhưng cũng không phải chỉ có thể đi mỗi con đường này. Lại nói, tuy sườn núi này tên là Phi Long nhưng nó bất quá chỉ là cái địa danh mà thôi. Địa thế nơi này bằng phẳng, mấy trăm dặm trong tầm mắt đều là bình nguyên, không hề có nguy hiểm gì đáng nói. Cũng không biết hai Đại tướng quân Hoa Linh và Dương Nghiệp thống lĩnh quân Hán kia sẽ tính toán làm như thế nào.
Nếu kết trại đóng quân tại mảnh đất rộng rãi này thì nếu như có quân Chu tấn công, tất nhiên sẽ không cách nào thủ vững trận địa được. Nhất là, lần quân Chu xuôi nam này cơ hồ đã điều động hết tất cả kỵ binh Định An quân. Mười lăm vạn đại quân, có đến năm vạn đều là kỵ binh. Đừng nói là xuất động toàn quân, chỉ bằng năm vạn kỵ binh công kích bốn vạn nhân mã của quân Hán, thì thắng lợi cũng là điều không thể nghi ngờ. Quân Hán đóng quân tại một mảnh đất trống trải như vậy, một bên lại là kênh nước, có thể nói chúng đã tự đưa mình vào chỗ chết, chỉ còn chờ quân Chu xông tới giết chết.
Sáu mươi dặm phía nam Ngụy Châu, quân Hán và quân Chu đóng quân cách nhau mười dặm .
Khúc Thắng vội vã đi vào trong đại trướng chủ soái của Bùi Chiến, đem tình hình quân Hán kể lại tỉ mỉ cho đối phương nghe. Cũng như hắn, khi biết về động thái bất thường này của quân Hán, Bùi Chiến cũng có chút mê hoặc. Ra hiệu cho Khúc Thắng không cần nói, Bùi Chiến tựa lưng vào trong chiếc ghế rộng thùng thình, nhắm mắt suy nghĩ. Con chó ngao lớn gọi là Vạn Nhân Địch thì nằm ở bên chân hắn đang lè lưỡi thở hồng hộc, bởi vì thời tiết nóng nực.
Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Chiến mở to mắt nói:
- Phái thêm mấy đội trinh sát ra bên ngoài, còn ở phía sau chúng ta, cánh quân bên phải gia tăng phạm vi lục soát.
Khúc Thắng dạ một tiếng. Hắn biết Bùi Chiến lo lắng điều gì, đó cũng là chuyện hắn đang lo lắng. Bốn vạn nhân mã quân Hán đóng quân ở sườn núi Phi Long, chính là muốn ngăn trở bước tiến của đại quân nam phản. Hơn nữa căn cứ vào quan sát của lính trinh sát, doanh trại và rào chắn ngựa của đại doanh quân Hán đều kiến tạo vô cùng bền chắc, không giống như đang làm dáng để mê hoặc bên ta. Theo đủ loại dấu hiệu chứng tỏ, quân Hán trên sườn núi Phi Long kia đang muốn thủ vững nơi này. Theo như Khúc Thắng phân tích, mục đích duy nhất khi làm thế chính là để che giấu tai mắt người khác. Bọn chúng muốn che giấu cái quái gì chứ? Ngoại trừ việc phái đại quân bao vây cánh quân bên phải của ta thì chỉ có tập kích bất ngờ phía sau, hắn thật sự vẫn nghĩ không ra quân Hán còn có tính toán gì nữa.
- Ngoài ra....
Bùi Chiến khẽ vuốt nhẹ lớp lông bóng loáng của con chó ngao Vạn Nhân Địch, nói:
- Tiếp tục phái người đi Hoạt Châu thám thính thực hư quân Hán, quân Hán không vội vã giao chiến, chúng ta lại càng không cần cấp bách. Nơi đây cách Ngụy Châu không quá sáu mươi dặm, cho dù quân Hán muốn đánh đại quân cô vương bất ngờ từ phía sau, chẳng lẽ chúng còn có thể đỡ nổi hai mặt giáp kích từ đại quân của cô vương cùng quân đóng tại Ngụy Châu hay sao?
Khúc Thắng nói:
- Nhìn vào tin tức trinh thám truyền đến, Lưu Lăng còn đang ở Hoạt Châu, tại hành cung hồ Xuân Phong. Nếu như điện hạ dự tính không sai, chỉ sợ là Lưu Lăng muốn che giấu tai mắt người khác, chờ thời điểm đại quân ta và quân Hán giao chiến ở sườn núi Phi Long, hắn sẽ tự mình suất lĩnh nhân mã vây quanh, đánh bất ngờ đại quân từ phía sau. Thứ Lưu Lăng am hiểu nhất chính là chỉ huy kỵ binh tác chiến, hơn nữa kỵ binh quân Hán, quả thật rất sắc bén.
Bùi Chiến khoát tay cười, nói:
- Sẽ không đâu, nếu cô có thể lặng lẽ trở về từ Ký Châu, chẳng lẽ Lưu Lăng hắn không thể ẩn thân ở trong bốn vạn nhân mã quân Hán kia ư? Việc hắn am hiểu chỉ huy kỵ binh không phải là giả, nhưng kỵ binh quân Hán binh lực hữu hạn, mà ta có năm vạn thiết kỵ trong tay, cho dù kỵ binh quân Hán có đánh bất ngờ vào cánh quân bên phải hoặc phía sau thì thiết kỵ của cô vương chẳng lẽ chỉ biết ngồi không hay sao?
Hắn nói:
- Đi đi, hạ lệnh cho đại quân đóng quân kết trại, nếu quân Hán không có động tĩnh gì, chúng ta cũng nên bất động. Ta thật muốn nhìn xem, không tìm được cơ hội, Lưu Lăng sẽ làm như thế nào!
Khúc Thắng khom người đáp một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Điện hạ tấm thân ngàn vàng, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào được, kính xin điện hạ không nên khinh suất xuất hiện. Chuyện trước đấy hãy giao cho ty chức, bốn vạn quân Hán tầm thường kia, bất luận như thế nào cũng không thể ngăn được mười lăm vạn hùng sư của Vương gia.
Bùi Chiến híp mắt hỏi:
- Ngươi là lo lắng cho an nguy của cô vương, hay là muốn trực tiếp giao thủ cùng Lưu Lăng một lần?
Ánh mắt Khúc Thắng hơi hoảng loạn một chút, nhưng ngay lập tức liền hồi phục lại như thường.
- Ty chức, quả thật cũng có ý này.
Bùi Chiến cười lớn, nói:
- Tốt, cô vương liền lệnh cho ngươi chỉ huy cuộc chiến tại sườn núi Phi Long. Bất kể như thế nào, thắng được Hán Vương Lưu Lăng có danh trăm trận trăm thắng, thì cũng là một sự kiện quá tốt đủ để lưu danh sử xanh rồi. Trong lòng ngươi đã có khát vọng này, vậy cô vương sẽ thành toàn cho ngươi. Bất quá, trận đó cô vương chỉ cho ngươi tối đa năm nghìn kỵ binh.
Ánh mắt Khúc Thắng sáng ngời, nói:
- Tạ ơn điện hạ thành toàn, điện hạ yên tâm, năm nghìn thiết kỵ, đủ để san bằng dốc Phi Long.
Bùi Chiến đưa ngón tay lên quơ quơ, nói:
- Không kiêu ngạo, không nóng vội, không thể khinh địch mà làm bừa, đạo lý đó cô vương đã nói qua với ngươi vô số lần rồi. Nếu như ngươi muốn đánh bại Lưu Lăng, hãy tạm thời thu lại tâm tư đắc ý kích động trong lòng ngươi đi. Ai binh tất thắng, những lời này rất có lý đấy, cũng giống như, kiêu binh tất bại, đạo lý này so với ai binh tất thắng càng sâu sắc và chân thực hơn.
Khúc Thắng nói:
- Ty chức đã hiểu.
Bùi Chiến khẽ gật đầu nói:
- Phái người đi Khai Phong, lệnh cho Diệp Vô Cực tạm giữ chức vụ Khai Phong đại tướng quân, khiến Lý Thiên Phương tới gặp cô.
Khúc Thắng cả kinh. Chuyện thứ nhất trong lòng hắn nghĩ đến chính là, điện hạ muốn ra tay với Lý Thiên Phương? Thế nhưng, Diệp Vô Cực cũng là người của Lý Thiên Phương mà, tuy rằng không phải dòng chính, nhưng quan hệ giữa hai người kia vẫn rất tốt. Vương gia nếu muốn bắt Lý Thiên Phương, vì sao lại để Diệp Vô Cực tiếp nhận vị trí phòng thủ thành Khai Phong?
- Điện hạ... Để Diệp Vô Cực đảm nhiệm chức thủ thành Đại tướng quân, dường như...
Bùi Chiến dựa vào ánh mắt nghi hoặc của Khúc Thắng liền đoán được hắn đang nghĩ gì, bèn khẽ cười nói:
- Không ổn?
Khúc Thắng ngẫm nghĩ một chút rồi nói thẳng:
- Dấu vết Lý Thiên Phương làm phản đã lộ, giữ hắn lại sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tai họa. Nhưng điện hạ, nếu Lý Thiên Phương nhận được mệnh lệnh của điện hạ, chỉ sợ hắn sẽ không chịu đến cũng không dám đến. Cho dù hắn đến đây, Diệp Vô Cực cũng là người của Lý Thiên Phương, lại để cho hắn làm thủ thành Đại tướng quân, không ổn.
Bùi Chiến cười to, nói:
- Khúc Thắng à, khi hai quân giao chiến, ngươi có sức lực vạn người không địch nổi, xung phong liều chết cũng hiếm có đối thủ. Nhưng về vấn đề quyền mưu này, ngươi lại chưa ổn. Lý Thiên Phương tuyệt đối sẽ không tới nơi này gặp cô vương, chỉ sợ mệnh lệnh cô vương vừa đến Khai Phong, Lý Thiên Phương lập tức sẽ dựng cờ tạo phản. Lúc trước giữ người này lại thủ thành Khai Phong cũng là hành động bất đắc dĩ. Người này thiếu chí tiến thủ nhưng khả năng gìn giữ lại có thừa, công thành đoạt đất không phải sở trường của hắn, thủ Khai Phong lại không thành vấn đề.
- Nếu như Điện hạ biết rõ Lý Thiên Phương muốn tạo phản, tại sao còn muốn ra mệnh lệnh này?
- Lý Thiên Phương, trời sinh tính đa nghi, tuy rằng Diệp Vô Cực là thân tín của hắn, nhưng nếu cô vương truyền lệnh Diệp Vô Cực thay thế Lý Thiên Phương đảm nhiệm chức Đại tướng quân thủ thành Khai Phong, vậy ngươi đoán xem, Lý Thiên Phương sẽ nghĩ như thế nào?
Khúc Thắng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
Kế ly gián này của Chu Vương điện hạ, thật ác độc!
Bùi Chiến khẽ cười nói:
- Diệp Vô Cực không phải một kẻ ngu ngốc, Lý Thiên Phương lại càng không khờ, cô vương rõ ràng châm ngòi hai người như vậy nếu bọn họ mà nhìn không ra mới là chuyện kỳ quái. Mấu chốt chính là, cho dù hai người bọn họ có thể khám phá ra, chẳng lẽ còn có thể gỡ hết khúc mắc trong tâm sao? Lòng người là thứ rất kỳ quái, một khi ý nghĩ đã nảy mầm trong tâm, nó sẽ sinh trưởng rất nhanh trở thành một cây đại thụ che lấp cả trời. Khi mà cành lá tươi tốt đến độ che hết tất cả ánh nắng, bên dưới chỉ còn có mỗi âm u, thì nào có chuyện gì mà con người ta không làm được?
Bùi Chiến khoát tay áo nói:
- Ngươi lui xuống trước đi, việc phòng ngự ở đại doanh liền giao cho ngươi, tuy rằng biết rõ bây giờ quân Hán sẽ tuyệt đối không chủ động công kích, nhưng ai biết khó khăn sẽ khiến người ta làm ra những chuyện ghê tởm gì đâu. Hai quân cách nhau không quá mười dặm, nhưng lại đây rống hai tiếng rồi đi không để ai ngủ cũng đã đủ. Chuyện như vậy, mấy vị tướng quân đi theo dưới trướng Lưu Lăng đều học được vô cùng thấu đáo, cách dùng cũng rất vô sỉ.
Khúc Thắng lên tiếng nói:
- Ty chức sẽ bố trí cung tiễn phòng thủ, hễ có người đến là bắn tên ngay.
Bùi Chiến thất vọng thở dài nói:
- Ngươi không hiểu được ý tứ của ta.
Hắn nói:
- Mấy thứ mánh khóe vặt trên chiến trường của Lưu Lăng tuy rằng vô sỉ, nhưng hiệu quả thì lại tốt đến thần kỳ. Ngươi vì có cô vương nhắc nhở ngươi mới đề phòng, điều này cho thấy, rõ ràng cá nhân ngươi vẫn chưa đủ ý chí tiến thủ. Những thủ đoạn nhỏ như thế, ngươi phòng được sao? Chẳng lẽ... Ngươi chỉ muốn phòng ngự mãi?
Khúc Thắng giật mình, phút chốc bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Ty chức đã hiểu rõ, lập tức đi bố trí kỵ binh, đêm nay liền đi quấy rối đại doanh quân Hán!
Bùi Chiến khoát tay áo, Khúc Thắng khom người lui ra khỏi đại trướng. Sau khi Khúc Thắng đi rồi, vẻ mặt Bùi Chiến tuy vẫn còn nụ cười tự tin lúc trước nhưng sắc mặt đã dần dần âm trầm xuống. Hắn khẽ vuốt ve bộ lông con chó ngao Vạn Nhân Địch bên cạnh, ánh mắt càng ngày càng âm u lạnh lẽo. Trên thực tế, chính hắn cũng không nhẹ nhàng như lúc nói chuyện với Khúc Thắng như vậy. Lần này xuôi nam, hắn mang theo mười lăm vạn đại quân, bốn vạn quân Hán chặn tại dốc Phi Long, Lý Thiên Phương bên Khai Phong kia cũng rục rịch. Cách phía đông Khai Phong không đến trăm dặm, Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ đã đứng đó nhìn chằm chằm. Một khi đại quân Định An quân hồi nam mắc phải bất cứ sai lầm nào... Nhạc Lạc cùng Mi Hoang sẽ giống như lũ sói đói nhào tới trước cắn xé một phen.
Biểu hiện của hắn ban nãy tự tin, thoải mái như thế, đơn giản là vì hắn muốn mượn tay Khúc Thắng biểu đạt một ý tứ tới các tướng lĩnh dưới quyền, cục diện này hoàn toàn bị Bùi Chiến hắn khống chế trong lòng bàn tay. Nhưng, thực tế thật sự là như thế sao?
Bùi Chiến nâng chén rượu bồ đào thơm ngon trên bàn lên, uống một ngụm, nhưng miệng lại đầy chua xót.
Hắn thở dài, lẩm bẩm nói:
- Châm ngòi ly gián, tiểu đạo mà thôi, cũng tại không còn cách xử lý nào nữa.
Sắc trời đã sẩm tối, trên nhánh cây xa xa ve sầu còn chẳng buồn kêu. Mây che lấp ánh trăng làm bóng cây phía dưới có vẻ càng thêm tăm tối. Bầu trời cao vời vợi, sâu thẳm giống như mặt biển rộng dù có ai chết đuối cũng không gợn lên được một chút sóng. Kỳ thật, mặt trời trăng sáng luân phiên tại thiên hạ Đại Chu, cũng đã không thể chiếu rọi đến trong lòng người được nữa. Bất kể ngày sáng hay đêm tối, lòng người vẫn một màu tối đen.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận