Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 348: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
KIM LOAN BẢO ĐIỆN
Chiêu Tiên hiếu kỳ:
- Vương gia, định dùng cách này dụ thủ quân Khai Phong tới đây?
Lưu Lăng cười nói:
- Chỉ là tiểu kế ta ngẫu nhiên nghĩ ra thôi, vốn dĩ ta định đợi 2 người Hoa Linh và Dương Nghiệp tới thì sẽ lập tức phát binh lên bắc qua sông Hoàng Hà. Bây giờ tiểu Hoàng đế Hiển Nguyên của Khai Phong đã nằm trong tay mật điệp Tam Xử Viện Giám Sát, Bùi Chiến nói không chừng sẽ tìm cái giả ra. Còn Khai Phong, thì hắn vẫn là chính thống. Nhưng nếu mất Khai Phong, dù hắn có thắng tàn binh Quân Thành Đức cũng chỉ là bại thôi, vì thế hắn mới để lại trọng binh trấn thủ Khai Phong, mà chỉ đem theo 10 vạn nhân mã vượt Hoàng Hà bắc thượng. trước đó ta vẫn còn do dự, là suất quân bắc thượng hay là vây đánh Khai Phong. Bắc Hoàng Hà trở thành rắn không đầu, Triệu Thiết Quải chết Bùi Chiến không còn địch thủ. Nếu chúng ta bắc thượng, xác suất thắng là bao nhiêu? Dù sao, nếu Bùi Chiến thu phục tàn binh của Quân Thành Đức, thì hắn có tới 40 vạn quân.
- Mà Khai Phong, thành trì cao to, tường thành vững chắc, 10 vạn đại quân thủ thành, với binh lực trước mắt của chúng ta thì rất khó công phá. Bắc thượng, khó thắng; đánh Khai Phong, cũng khó thắng. Lần này xuất binh lại không thể vô công mà về, chỉ đành tính tiểu kế thôi.
Hắn cười nói:
- Quận thủ Trịnh Châu Ngô Tử Lai, là người Sài Vinh vô cùng tín nhiệm. Ngô Tử Lai cũng rất trung thành với triều đình Đại Chu, y chắc chắn sẽ không đầu hàng. Trịnh Châu, là cánh cổng của Khai Phong, y thân là Quận Thủ Trịnh Châu tự nhiên sẽ tìm mọi cách giữ thành. Ta cho Lý Sơn đó đem thư đi cho Ngô Tử Lai, kêu Ngô Tử Lai chuyển 10 vạn thạch lương thảo tới huyện Lai Hòa. Là có ý gì đây?
Chiêu Tiên nhíu mày rồi đột nhiên hiểu ra:
- Vương gia muốn nói cho Ngô Tử Lai biết, quân ta thiếu lương?
Lưu Lăng mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho Chiêu Tiên nói tiếp.
Chiêu Tiên nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngô Tử Lai trung thành với Đại Chu, đoán rằng quân ta thiếu lương thực, tự nhiên sẽ không chuyển lương thảo tới. Y sẽ cho khoái mã đem tin này về Khai Phong, Khai Phong cách Trịnh Châu chỉ có 150 dặm, khoái mã thì 1 ngày 1 đêm là có thể đi rồi về. Khai Phong có 10 vạn Quân Định An, nếu chúng biết ta thiếu quân lương, e là sẽ...
Lưu Lăng cười bổ sung:
- Và ta không đánh Trịnh Châu mà chỉ lấy lương thực, cũng có nghĩa là nói cho Ngô Tử Lai và tướng thủ Khai Phong Lý Thiên Phương một tin tức, đó chính là, quân ta không những thiếu lương thực, mà còn không định đánh Khai Phong!
Chiêu Tiên hoảng nhiên đại ngộ:
- Vương gia đòi Ngô Tử Lai lương thực, lại không công đánh Khai Phong, thì chỉ có 2 khả năng. Một là, nhận được lương thực rồi quay về Lạc Dương; hai là, đem theo số lương thực đó lên bắc vượt Hoàng Hà tập kích đường lui của Bùi Chiến! Ngô Tử Lai không hiểu quân sự, nhưng Lý Thiên Phương là 1 tướng tài, y nhất định sẽ nghĩ tới việc ta không tấn công Khai Phong có nghĩa là quyết định bắc thượng. Để Bùi Chiến không có lo nghĩ chuyện lằng nhằng về sau, Lý Thiên Phương chắc chắn sẽ suất lĩnh nhân mã tới tấn công ta!
Lưu lăng nói:
- Có thể dụ Lý Thiên Phương ra là tốt nhất, tấn công Khai Phong, binh lực ta không đủ, nhưng nếu có thể dụ được Lý Thiên Phương qua đây, vậy thì trận này có thể đánh được rồi.
Lần này theo Lưu lăng xuất chinh có 2 người phụ nữ. 1 là Trần Tử Ngư, thân là người đứng đầu Tam Xử Viện Giám Sát, nàng nhất định phải ở bên cạnh Lưu Lăng. Sự xem trọng tình báo của Lưu Lăng, có thể nói là người đầu tiên trong các danh tướng lúc bấy giờ. Mật điệp Tam Xử của Trần Tử Ngư chính là chỗ dựa của Lưu Lăng, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Còn người phụ nữ kia, nói đúng hơn là cô gái còn lại chính là Mẫn Tuệ. Lần này Lưu lăng xuất chinh, chúng vợ của hắn thương lượng một hồi, kiên quyết biểu thị bên cạnh Vương gia nhất định phải đem theo người chăm sóc hắn, mà người được chọn đi theo chăm sóc, không ai khác ngoài Mẫn Tuệ. Mẫu Tuệ tinh thông y thuật, thủ pháp mát xa xoa bóp thuần thục. Bên cạnh Lưu lăng cũng vừa đúng thiếu một y sĩ.
Khi chiến thắng Quân Vĩnh Hưng chiếm được Ung Châu, Lưu Lăng bị cảm lạnh ở Ung Châu, tuy rằng thuốc cũng không cần uống là khỏi rồi, nhưng khi biết được chuyện này Lư Ngọc Châu và những người khác vô cùng xem trọng. Lưu Lăng là thiên của họ, "thiên" này, không được có tí tí mệnh hệ gì. Mặc dù trong quân đội cũng có quân y đi theo, vả lại bản thân Lưu Lăng cũng biết chút ít về y dược, với nữa cơ thể Lưu Lăng cũng rất cường tráng, nhưng mấy nàng vẫn không yên tâm. Lưu Lăng bó tay, chỉ đành đồng ý đem theo Mẫn Tuệ bên mình.
Trần Tử Ngư thấy Lưu Lăng nhìn mình, sự ăn ý của 2 người đã tới mức chỉ cần một ánh nhìn là có thể đoán ra ý của đối phương. Nàng đi tới, đứng trước bản đồ và nói:
- Ngô Tử Lai tuy là quan văn, nhưng vì vị trí địa lý của Trịnh Châu quả thật quá quan trọng, vì thế Trịnh Châu cũng có quan quân Đại Chu 15000 người. Tuy rằng đều là quận binh, nhưng trang bị và huấn luyện của các binh sĩ cũng không thua gì chiến binh chính quy. 15000 quận binh này, đều do Quận Thừa Trịnh Châu Hạ Hầu Định Lý chỉ huy. Khai Phong bây giờ có 10 vạn Quân Định An, đều do đại tướng quân số 1 dưới trướng Bùi Chiến Lý Thiên Phương chỉ huy, chia làm 5 doanh, trong đó 1 doanh là kỵ binh, hiệu là Tật Tự Doanh.
Lưu Lăng gật gật đầu nói:
- Nếu Lý Thiên Phương biết được quân ta định bắc thượng nhất định sẽ phái binh mã tới tập kích. Người này dụng binh vô cùng cẩn thận, chắc chắn sẽ lấy Khai Phong làm trọng mà không phái hết lính đi. Kỵ binh của Tật Tự Doanh không thiện thủ thành, mà tập kích bất ngờ thì chỉ có dựa vào tốc độ thôi, Lý Thiên Phương chắc là sẽ phái Tật Tự Doanh tới đây. Với quân đội của 2 nơi Trịnh Châu và Khai Phong, gom đủ 3 vạn kỵ binh chắc không phải là chuyện khó, bộ binh hành động quá chậm, Lý Thiên Phương không cần 3 ngày chắc chắn sẽ phái hết kỵ binh tới đây.
Trần Tử Ngư lập tức tiếp lời:
- Tướng quân của Tật Tự Doanh tên là Vương Trạng Nguyên, dũng võ thiện chiến, dũng mãnh lấy 1 địch nhiều.
Lưu Lăng uhm một tiếng:
- Đây chỉ mới là suy đoán của hai ta, nhưng chắc cũng được 8, 9 phần 10. Lý Sơn dùng 1 ngày tới Trịnh Châu, Ngô Tử Lai dùng 1 ngày tới Khai Phong, Lý Thiên Phương cần khoảng 1 ngày để trù tập quân mã, nếu tính như thế, không tới 5 ngày, kỵ binh của Quân Định An sẽ tới.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài đại trướng, vừa đi vừa dặn:
- Chiêu Tiên, theo ta đi xem địa thế của huyện Lai Châu này.
Chiêu Tiên vâng 1 tiếng, đi theo Lưu Lăng ra khỏi đại trướng, Trần Tử Ngư cũng theo sau. 3 người đem theo trăm thân binh cưỡi ngựa ra khỏi đại doanh. Lưu Lăng thúc ngựa phi nửa ngày, chỉ thấy xung quanh huyện Lai Hòa toàn là bình nguyên, là chiến trường rất thích hợp cho kỵ binh xung phong. Nếu Quân Chu tới tập kích mà hắn không có phòng bị không chừng sẽ đại bại một trận thật. Địa thế ở đây bình phẳng rộng lớn như vậy, hiển nhiên là không cách nào mai phục. Trận này nên đánh thế nào cũng nên xem xét cho kỹ rồi.
Lưu Lăng vừa kiểm tra địa hình, vừa tính toán kế sách đón địch trong lòng. Kế dụ địch lần này hoàn toàn do hắn nhất thời nghĩ ra, không phải kế sách đã được suy nghĩ cặn kẽ, vì thế hắn cần tranh thủ thời gian hoàn thiện nó.
- Xem ra, chỉ đành quay về đại doanh nghĩ cách thôi.
Lưu Lăng thở dài:
- Nơi đây toàn là bình nguyên không thể mai phục, rất thích hợp cho kỵ binh chiến đấu, quân Chu đúng là may thật.
Đi một hồi, Lưu lăng đột nhiên phát hiện ở phía trước có một khu rừng không lớn lắm, hắn đang nghĩ làm thế nào để đối phó với ít nhất 30 ngàn kỵ binh của Quân Chu, thì thấy rừng cây rậm rạp, mắt Lưu Lăng đột nhiên sáng lên. Lần này lính hắn đem từ Lạc Dương tới phần lớn đều là bộ tốt, tính luôn hơn 3000 kỵ binh Tu La Doanh nữa, tổng số kỵ binh chẳng qua 5000 người. Đường Châu dưới trướng Dương Nghiệp và Hoa Linh thì nhiều kỵ binh thật, không ít hơn 20 ngàn, nhưng hiển nhiên không thể mong đợi gì ở họ nữa rồi. Mà dùng bộ binh đối kháng kỵ binh tập kích, cách đó chỉ có thể dùng trong khu rừng này.
Lưu Lăng đang định xem xét khu rừng này có thể dùng hay không, thì đột nhiên thấy có vài bóng đen thoáng qua, hiển nhiên là phát hiện kỵ binh Quân Hán rồi định bỏ chạy. Y nhúc nhích ngón tay, lập tức có 10 mấy kỵ binh xông vào khu rừng đó. Mấy người đó chạy thục mạng trong rừng, chỉ là không chạy bao lâu thì bị kỵ binh Quân Hán bao vây. Lưu Lăng thúc ngựa đi tới trước, thì thấy người bị bao vây là mấy bá tánh bình thường.
- Các ngươi là ai?
Chiêu Tiên hỏi trước.
Mấy nông dân đó sợ xanh cả mặt, chỉ luôn miệng xin tha mạng. Nhìn trang phục của mấy người này, chắc là bá tánh huyện Lai Hòa, chỉ là mấy người này quỳ ở đó xin tha mạng, nhìn kiểu nào cũng thấy hình như đang giấu giếm gì đó, lại thêm trước đó họ lén lén lút lút nhìn trộm từ trong rừng, vì thế Lưu Lăng đoán chắc họ có bí mật gì đó. Nhìn mấy bá tánh này cơ thể cường tráng, nhưng từ phản ứng trước đó có thế thấy họ chưa từng luyện qua võ nghệ.
Chiêu Tiên chỉ hù dọa mấy câu, một nông dân trong đó sợ hết cả hồn vội vã nói ra sự thật. Chiêu Tiên hỏi thật kĩ, rồi mặt đầy ngạc nhiên, còn có cảm giác bó tay nữa. Y đi tới bên cạnh Lưu Lăng, thấp giọng nói qua một lượt những gì y hỏi được. Lưu Lăng nghe xong ngẩn cả người, rồi sau đó ha ha cười lớn lên.
Hắn đi tới trước mấy người đó, chỉ vào tên nông dân khai báo trước đó:
- Ngươi nói ngươi là ai?
Người đó dập đầu như bằm tỏi:
- Hạ quan... thảo dân... ti chức là Ngự lâm Binh mã Đại Nguyên soái Đại Thuận Triều Lưu Tam Hắc. À... là Chính Nhị Phẩm.
Lưu Lăng không nhịn được hỏi người kế bên:
- Còn các ngươi?
Thấy đồng bọn đã khai báo, 2 người còn lại chỉ đành trả lời:
- Tôi là Hành quân Đại Tổng quản Đại Thuận Triều Lưu Hảo.
Người kia trả lời:
- Tôi là Tả Thừa tướng Đại Thuận Triều Lý Tam Thủy.
Đại Thuận Triều... Lưu Lăng ha ha cười lớn.
Thì ra, huyện Lai Hòa này có một người đẹp nổi tiếng tên là Tôn Mị Nương, là một phụ nữ phóng túng, từng qua lại với không ít du côn vô lại. Sau này, một đạo sĩ vân du từ ngoại địa tới thấy Tôn Mị Nương rồi lập tức bị mê tới hồn điên phách đảo, dùng mọi thủ đoạn để Tôn Mị Nương này sà vào lòng y, chỉ là như thế thì lại đắc tội đám lưu manh vô lại trên đường. Đám người đó tới kiếm chuyện y, không ngờ đạo sĩ đó từng luyện qua võ nghệ, đám lưu manh đó không phải đối thủ của y. Đạo sĩ đó vì muốn Tôn Mị Nương hết lòng một mực đi theo y, nên gạt cô ta mình là con rơi của Thiên tử Đại Chu Sài Vinh, là sao Tử Vi chuyển thế, sau này sẽ trở thành Hoàng đế.
Y còn ngụy tạo ra một phần thánh chỉ, đại khái nói Sài Vinh lập y làm Thái tử, nhưng vì Bùi Viêm và Từ Trung Hòa gây rối giữa chừng muốn giết y, y chỉ đành cầm theo thánh chỉ chạy trốn, vừa hành tẩu giang hồ vừa chiêu binh mãi mã, chuẩn bị xây dựng đất nước của riêng mình, cũng chính là Đại Thuận Triều.
Đám lưu manh đó và Tôn Mị Nương lại tin vào những lời nói dối đó! Thế là, bọn chúng xây vài căn nhà lá trong cái làng cách huyện thành Lai Hòa không xa, xưng là Kim Loan Đại Điện. Mỗi tháng chọn ra vài ngày tới đây thiết triều, phân tích cục thế Đại Chu, thời khắc chuẩn bị đoạt lại thiên hạ. Tôn Mị Nương này, được đạo sĩ đó phong làm Hoàng hậu, mấy tên lưu manh đó người người đều có quan chức, 3 người này chính là 3 trong đám lưu manh đó. Hôm nay chính là ngày họ tới Kim Loan Đại Điện nghị sự, lúc tới thì thấy kỵ binh của Lưu Lăng, trong lòng họ ai nấy đều thấp thỏm, nên mới lén lén lút lút.
Lưu Lăng nói với vẻ mặt đầy thích thú:
- Các ngươi dẫn đường đi trước, đưa ta tới Kim Loan Đại Điện của các ngươi!

Bình Luận

0 Thảo luận