HUYẾT TÍNH.
- Có tin tức của Tiểu Triều truyền về không?
Lưu Lăng một bên hỏi một bên chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu Triệu Đại cùng ngồi xuống ăn cơm.
Triệu Đại cũng không khách khí, sau khi rửa tay đầu tiên hành lễ với Lưu Lăng sau đó ngồi xuống:
- Thuộc hạ đến, chính là muốn bẩm báo với Vương gia, tiểu Triều có tin tức truyền về.
Lưu Lăng gắp một cây nấm được hầm tràn ngập hương thơm đưa vào trong miệng nhai:
- Da Luật Hùng Cơ đã xem thư?
Triệu Đại nói:
- Xem rồi, mỗi bức thư đều xem qua. Tiểu Triều nói, Da Luật Hùng Cơ mấy ngày nay, thân thể không tốt lắm. Nhưng y gần đây cũng vừa được bổ làm Kim Trướng tướng quân chính chức, trừ mỗi ngày luân trực cũng khó tiếp cận được Da Luật Hùng Cơ. Chẳng qua y cùng Liêu quân quân sư Tiêu Túc Tốn có giao tình không tệ, từng nghe Tiêu Túc Tốn mơ hồ nhắc tới việc lo lắng cho sức khỏe của Da Luật Hùng Cơ. Tiểu Triều mượn cơ hội truy vấn, Tiêu Túc Tốn lại không chịu nói nữa.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Xem rồi thì tốt, sức khỏe Da Luật Hùng Cơ không tốt, xem như một tin tức tốt.
Đồ ăn của Hán Vương không phong phú, một chén thịt heo hầm nấm lớn, một mâm rau xào, một mâm thịt bò kho, một mâm đồ ăn thanh đạm. Triệu Đại đối với mùi vị của thịt heo hầm nấm hiển nhiên vô cùng yêu thích, chỉ có tấn công một mâm này.
- Tin tốt, tin vô cùng vô cùng tốt.
Bị cây nấm làm phỏng miệng, Triệu Đại nói chuyện có chút không lưu loát.
Lưu Lăng cười cười, phân phó hạ nhân lại đi đem đồ ăn lên.
- Da Luật Hùng Cơ sẽ không thể không phát hiện, mười mấy tòa tiểu thành này y đoạt được có chút dễ dàng. Trong lòng y cũng sẽ không thể không đề phòng, dù sao một trận kia của Da Luật Đức Quang thua quá thảm. Chỉ là, tính khí kiêu căng của binh sĩ Khiết Đan đã toát ra khỏi đầu, y muốn khống chế cũng không dễ dàng như vậy. Y cũng không thể chèn ép, vậy chỉ phản tác dụng.
Triệu Đại cười nói:
- Tin tức của Tiểu Triều truyền về nói, người Khiết Đan vốn là kiêu ngạo, Thái Nguyên đại bại chỉ khiến bọn chúng buồn phiền nửa tháng, liên tiếp công chiến Đại Châu Hãn Châu, cuồng tính của người Khiết Đan lại trỗi dậy. Rất nhiều người đều tin chắc rằng, không cần đến đầu xuân thì có thể đoạt được Thái Nguyên. Còn có người kiêu ngạo ngông cuồng nói, đến khi xuân về hoa nở, thì có thể để ngựa uống nước Trường Giang rồi.
Lưu Lăng mỉm cười nói:
- Da Luật Hùng Cơ có đề phòng cũng không sao, y xem thư rồi mới là trọng điểm. Tuy rằng là một thủ đoạn nhỏ không đáng gì, nhưng thủ đoạn nhỏ này ngược lại có tác dụng lớn.
Triệu Đại gật đầu nói:
- Người Khiết Đan đang bận đào giếng lấy nước, nội trong năm ngày có lẽ sẽ không xâm phạm Thái Nguyên. Tiểu Triều thăm dò, có phải muốn ra thành đánh hay không, y có thể lộ ra sơ hở, khiến người Khiết Đan nếm chút khổ sở.
Lưu Lăng khoát tay nói:
- Nói với Tiểu Triều, chưa đến thời điểm mấu chốt y không thể lộ ra. Tác dụng của y không phải là một hai lần tiểu thắng, không phải giết ba năm vạn người Khiết Đan, mà là ở thời điểm cần thiết khiến người Khiết Đan không gượng dậy nổi. Thời cơ này là gì, không cần ta nhắc nhở cũng không cần ngươi đi nhắc nhở, y đã dần dần tiếp cận cao tầng của Khiết Đan Vương tộc, về phần khi nào nên làm việc gì, ta tin Tiểu Triều tự mình hiểu rõ.
Triệu Đại nói:
- Thực ra Tiểu Triều biết nhiệm vụ của mình là gì, chỉ là mấy năm nay quả thực bị ấm ức đến hỏng rồi. Đánh một lần thống khoái nhất, chính là trận cùng Thiết Lão Lang.
Lưu Lăng bật cười:
- Lần Thiết Lão Lang đánh thống khoái nhất, chắc rằng cũng là cùng Tiểu Triều giao thủ rồi.
Hắn để đũa xuống, nhận chiếc khăn được thị nữ đưa qua lau miệng:
- Dùng binh của người Đảng Hạng cùng người Khiết Đan đánh nhau, đây cũng tính là kinh nghiệm có lợi ích lớn. Chỉ là mấy năm nay, người dần dần phái đến bên cạnh Tiểu Triều cùng Thiết Lão Lang đều không nhiều. Đặc biệt là Tiểu Triều, y hiện tại đã bổ làm Kim Trướng tướng quân, trừ những lão binh theo y lúc đầu ra đều là lang kỵ tinh nhuệ nhất của Khiết Đan, muốn phái người trà trộn vào thì khó rồi.
Triệu Đại nói:
- Hiện tại dưới tay Thiết Lão Lang, có năm trăm thân tín. Dưới tay Tiểu Triều nhiều chút, thì cũng không quá tám trăm người. Nhưng đều là binh thiện chiến, cao thủ dưới trướng Quý Thừa Vân trên cơ bản đều phái qua rồi, ngoài ra đây đều là bách chiến lão binh được chọn lựa kỹ lưỡng trong mấy năm nay. Thời khắc mấu chốt, có thể sẽ phát huy công dụng lớn nhất.
Nói đến Quý Thừa Vân, Triệu Đại cẩn thận hỏi một câu:
- Quý Thừa Vân tướng quân, hiện tại đang ở phía bắc?
Lưu Lăng không có ý định giấu Triệu Đại, cho nên cười gật đầu nói:
- Chính xác mà nói, là đang ở đông bắc, sau khi ta từ U Châu trở về phía nam, thì Quý Thừa Vân mang người đến nơi đó. Tính thời gian, cũng có nửa năm rồi.
- Liêu Đông?
Triệu Đại hai mắt tỏa sáng.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Người Khiết Đan mấy năm nay ở Liêu Đông giết người rất tàn độc, người Mạt Hạt cũng được, người Thất Vi cũng được, người Bột Hải cũng được, nếu như không xúi giục, dựa vào bọn họ tự mình giác ngộ thì trong thời gian ngắn sẽ không dám khởi binh phản kháng Da Luật Hùng Cơ. Khiết Đan lang kỵ chinh phạt Bạch Sơn Hắc Thủy, tàn sát toàn bộ chủng tộc người Hề, người Tập, Thiết Lặc, Hắc Thủy Mạt Hạt bị người Khiết Đan giết không dưới năm vạn người, người Bột Hải chết dưới loan đao của lang kỵ Khiết Đan nhiều đến mấy mươi vạn! Mấy năm nay tuy người Khiết Đan áp bức tàn độc, nhưng Liêu Đông chư tộc vẫn dám hận không dám nói, đừng nói đến cầm lấy binh khí phản kháng.
- Đô Bột Cực Liệt Ô Cốt Thu của Hắc Thủy Mạt Hạt là người có kiến thức, người này cũng dũng võ thiện chiến. Người Khiết Đan với Đại Hán ta, cùng Tây Hạ mấy năm nay một mực giao chiến, bên Liêu Đông kia không xen vào nhiều lắm, Ô Cốt Thu mang theo dũng sĩ Hắc Thủy Mạt Hạt trước sau chinh phục mười bộ tộc lớn nhỏ, mật thám Tam xử năm năm trước đã đi Liêu Đông, đã tìm hiểu tỉ mỉ Hắc Thủy Mạt Hạt. Dựa theo viện báo mà mật thám phát hiện, Ô Cốt Thu có dã tâm, hơn nữa dã tâm không nhỏ, y muốn chinh phục toàn bộ Liêu Đông sau đó tách ra từ Liêu Quốc, tự lập làm vua.
- Hắc Thủy Mạt Hạt, nếu dốc hết toàn lực có thể hợp thành mười vạn chiến sĩ, hơn nữa nhiều năm chinh chiến, chiến lực so với binh Khiết Đan ở Liêu Đông chư quận kia mạnh hơn chút. Binh mã của người Khiết Đan ở Liêu Đông nhiều năm không có chiến sự, Da Luật Hùng Cơ xem Liêu Dương Phủ là là nơi căn cơ, trọng binh trấn thủ, cho nên mặc dù hơn một năm trước ta suất lĩnh đại quân bao vây U Châu, Da Luật Hùng Cơ cũng không từ Liêu Đông điều người ngựa tới sợ Liêu Đông có biến. Nhưng y lại quên rằng, cho dù binh sĩ có tinh nhuệ hơn đi nữa nhiều năm chưa từng lên sa trường không đánh qua trận cũng sẽ trở nên dần dần suy yếu. Quý Thừa vân nếu như có thể huy động Ô Cốt Thu tấn công Liêu Dương Phủ, người Khiết Đan có thể hay không đánh thắng dã nhân Mạt Hạt ở trong mắt họ cũng chưa biết. Cho dù có thể thắng, binh lực Khiết Đan của Liêu Đông cũng sẽ tổn thất trầm trọng.
- Sau này vẫn là phải đánh đến Liêu Đông, nếu có thể khiến người Mạt Hạt cùng người Khiết Đan đánh trước chẳng phải rất tốt sao?
Triệu Đại thán phục:
- Vương gia vào mấy năm trước đã bắt đầu bố trí trận chiến với nước Liêu, Da Luật Hùng Cơ đâu có lý nào không thua.
Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Bố trí nhiều năm, không chỉ là vì chinh phạt Liêu Quốc. Cũng là vì Tây Hạ, mấy năm nay Tây Hạ lợi dụng giữa Đại Hán ta và Liêu Quốc, đi qua đi lại đảo điên, như cỏ trên tường vậy, thực lực hiện giờ cơ hồ đã vượt qua Liêu Quốc. Nói thực thì, Tây Hạ mới là tai họa lớn trong lòng của Đại Hán.
- Ta bố trí nhiều thủ đoạn, cũng là vì khiến Ngôi Danh Nẵng Tiêu nghĩ rằng cơ hội đã đến. Đến lúc đó hắn lấy toàn bộ lực của cả nước chinh phạt Khiết Đan, cứ để hắn đạt được nhiều lợi ích, mười vạn tinh nhuệ chi sư bắc thượng, nếu ta chặn Thiên Nga thành... đốt vài trận lửa lớn trên thảo nguyên, cắt đứt tiếp viện, hắn làm sao trở về?
- Hơn nữa...
Lưu Lăng cười cười nói:
- Từ đầu đến cuối, ta vốn không định diệt người Khiết Đan, thậm chí, sau này khống chế thảo nguyên còn muốn dùng đến bọn họ. Dù sao cũng để lại cho bọn họ hai phần đường sống, để bọn bọ có khí lực cùng Ngôi Danh Nẵng Tiêu liều mạng một sống một còn.
Triệu Đại hỏi:
- Ý của Vương gia là, không diệt Liêu Quốc?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Diệt Liêu? Nếu diệt hết rồi, hậu nhân còn làm gì? Không cho hậu nhân chút áp lực, bọn họ cuối cùng cũng sẽ càng ngày càng sa đọa. Khiến người Khiết Đan trong vòng trăm năm không có thực lực cũng không có năng lực nam hạ, khiến người Đảng Hạng trong vòng trăm năm trung thực sống ở Tây Vực, vậy là đủ rồi. Nói ra, trái lại người Thất Vi nên diệt mới đúng.
Hắn đứng dậy đi đến cửa, nhìn sắc trời càng ngày càng âm trầm nói:
- Trong ba mươi năm, Đại Hán binh cường mã tráng không ai có thể địch. Nhưng ba mươi năm sau thì sao? Ai biết được con cháu hậu thế có hay không chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý không muốn phát triển? Ta có thể giúp con cháu diệt Liêu, diệt Hạ, diệt Cao Ly, thậm chí diệt Cơ Phụ La Tư ở phía bắc, Thổ Phiên ở Tây Hạ, Hồi Cốt, Ba Tư ở phía tây, nhưng không bao lâu nữa, ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm, ở những nơi này sẽ có những bộ tộc mới cường mạnh quật khởi.
- Chẳng lẽ ta còn có thể sống đến mấy trăm năm hay sao?
Lưu Lăng cười cười:
- Nuôi dưỡng vài lũ sói con, con cháu hậu thế cũng không trở nên sa đọa quá nhanh.
Triệu Đại ngẫm nghĩ nói:
- Nhưng mà, Vương gia, nếu như lưu lại hậu hoạn mà nói, chẳng phải đáng tiếc?
Lưu Lăng mỉm cười:
- Đáng tiếc? Ta đời này nếu như dốc hết sức lực, nói không chừng có thể đánh hạ được hơn nửa quả địa cầu đấy. Nhưng làm vậy cũng không ý nghĩa gì, hơn nữa, nói không chừng đối với con cháu hậu thế cũng không nhất định là chuyện tốt.
- Địa cầu?
Triệu Đại day day mày:
- Địa cầu là cái gì?
Lưu Lăng hơi ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Chính là cả thiên hạ, thiên hạ này không chỉ có những quốc gia mà ngươi biết. Thiên hạ to lớn, vượt xa hơn ngươi tưởng tượng. Bất luận hướng đông nam tây bắc cũng phải có vô số vạn dặm, có đủ loại bộ tộc.
Triệu Đại há to miệng, qua một lúc mới thu lại kinh ngạc:
- Vương gia làm sao biết được?
Lưu Lăng khoanh tay, có chút cô đơn nói:
- Chuyện của thiên hạ này, nói không chừng bây giờ ta là người biết nhiều nhất. Triệu Đại, nhớ rằng, làm việc phải nhìn xa trông rộng, càng nhìn xa càng tốt. Có lẽ có một ngày, ta sẽ giao cho ngươi làm một việc rất lớn rất lớn. Việc lớn này, có lẽ dùng sức lực cả đời của ngươi cũng chưa chắc có thể hoàn thành.
- Chuyện gì ạ?
Triệu Đại xoa xoa lông mày, phát hiện hôm nay Vương gia nói quá nhiều điều khiến người khác khó hiểu, quá nhiều lời khiến người khác kinh ngạc.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ nói:
- Cũng không có gì, đây đều là chuyện sau này, hiện tại việc cần làm vẫn là làm sao khiến nguyên khí của người Khiết Đan đại thương, lần này giải quyết năm mươi vạn đại quân của Da Luật Hùng Cơ, liền phải xoay qua đối phó Ngôi Danh Nẵng Tiêu. Nói không chừng mấy năm sau còn chinh phạt phương bắc, đem người thảo nguyên toàn bộ đánh về sâu trong thảo nguyên.
Triệu Đại gật đầu nói:
- Chay về phía bắc truờng thành, người thảo nguyên muốn nam hạ cũng không dễ.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Trường thành làm bằng đá chung quy ngăn không được dã tâm, vẫn là cần dựa vào trường thành trong lòng người.
- Trường thành trong lòng người?
Hôm nay đây là lần thứ hai Triệu Đại không hiểu lời Lưu Lăng nói.
Lưu Lăng nghiêm nghị nói:
- Trung Nguyên người Hán từ vô số năm trước tự cho mình là Hoa Hạ Đại Quốc lễ nghi chi bang, thực ra chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi. Người Thảo Nguyên xưng hô người Hán là gì? Cừu hai chân. Trong mắt bọn họ xem người Hán là cừu, là vì có thể tùy ý bắt nạt. Ta đến bây giờ theo đuổi, không phải lãnh thổ quốc gia vô hạn, không phải vị trí trên vạn vạn người, cũng không phải lưu danh muôn đời trên sử sách, mà là làm cho sự dũng mãnh trong máu người Hán trở nên nồng một chút. Khiến mọi người đều biết, người khác sở dĩ xem ngươi là cừu, không phải bọn họ mạnh, mà là ngươi quá yếu. Nếu như bản thân ngươi xem bản thân là mãnh hổ, người khác cho dù là sói thì như thế nào?
- Trung Nguyên người Hán nhiều hơn người thảo nguyên nhiều, hàng tỉ mãnh hổ, còn sợ mấy trăm vạn con sói sao?
- Nói đi nói lại...
Lưu Lăng quay đầu nhìn Triệu Đại nói:
- Vẫn là hai chữ, huyết tính.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận