TUYẾT ĐANG CHUYỂN ĐỘNG.
Màn đêm trong lúc chờ đợi có vẻ dài hơn bao giờ hết, lính Tây Hạ sau khi bị tiếng kèn làm cho bừng tỉnh lúc nửa đêm thì lập tức cầm vũ khí lên sẵn sàng chiến đấu. Nhưng đợi mãi tới khi lửa ngoài đại doanh 300 bước đã cháy hết, màn đêm lại lần nữa bao trùm lấy tầm mắt của tất cả mọi người, nhưng Trọng Giáp Lang Kỵ của Đại Liêu vẫn không phát động tấn công. Dường như chúng đã biến mất trên thảo nguyên mênh mông trong màn đêm tăm tối.
Vầng thái dương ngày mùa đông thường tới rất chậm chạp, nhất là trong mắt của một đám lính Tây Hạ hao tâm tổn thần tới đỏ cả mắt, bình minh tới quá chậm. Nhưng, khi sắc trời dần tỏa sáng, con tim hồi hộp suốt một đêm của họ cuối cùng cũng hơi hơi buông lỏng. Màn đêm, lúc nào cũng khiến người ta sợ hãi.
Mặt trời mọc rồi, có thể nhìn thấy cả phía rất xa của thảo nguyên bị tuyết phủ một màu trắng xóa. Tận cùng tầm nhìn vẫn là một màu trắng xóa, đâu nhìn thấy bóng dáng nào của kỵ sĩ hắc giáp?
Dường như kỵ sĩ hắc giáp xuất hiện đêm qua là ác ma tới từ địa ngục, khi mặt trời mọc rồi lại quay về địa ngục, chờ đợi màn đêm kế tiếp buông xuống. Mỗi một lính Tây Hạ trong đại doanh đều bất chợt thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng dài rốt cuộc cũng có thể buông lỏng xuống.
Ở khu vực cách đống lửa khoảng 30 mét về phía trước, rất nhiều thi thể la liệt nằm dài ở đó, còn có chiến mã mất đi chủ nhân đang dùng mồm của mình đẩy đẩy thân thể tê cứng của chủ nhân. Dưới ánh triều dương vừa mọc, viễn cảnh này trông thật bình yên, bình yên một cách thê lương.
Bao gồm cả Tiểu Lạc Khắc, trước sau hai tốp 70 kỵ binh đều tử chiến tại khu vực cách xa đống lửa 30 mấy mét. Không ai biết họ bị giết như thế nào. 50 kỵ binh của tốp thứ 2 còn có thể phát ra tiếng cầu cứu, nhưng 21 người của tốp đầu tiên lại chết trong im lặng, cả âm thanh cũng không kịp thốt ra.
Miệt Điệp phái người kéo thi thể của những kỵ binh đó về, kiểm tra rồi mới phát hiện 21 người của tốp đầu đều bị bắn chết, nhưng tên cắm trên thi thể thì đều đã bị thu đi. Nhìn những vết thương đó có thể xác nhận, kẻ địch tuyệt đối không phải sử dụng loại tên thông thường, vết thương đó lớn tới mức gần như có thể nhét một nắm đấm tay vào.
- Là lao!
Miệt Điệp cắn răng nói.
Chỉ có cây lao nặng trịch mới có thể tạo ra vết thương to như thế, cho dù là chùy phá giáp bốn cạnh cũng không thể tạo ra vết thương như thế này.
- Đều tại ta hết!
Hai mắt Miệt Điệp đỏ chót, y cắn chặt lấy môi.
Đáng lẽ y phải nghĩ tới chứ, nơi càng nguy hiểm thì ngược lại càng an toàn , đạo lý đơn giản như thế sao y lại cứ quên mất? Kỵ binh trọng giáp của người Khiết Đan đứng ngay chỗ cách ánh lửa không xa chờ đợi, đợi từng tốp từng tốp quân do thám được y phái đi, đi tìm cái chết như thiêu thân lao vào lửa. Chúng chỉ đứng cách đống lửa có mấy chục mét thôi, quân do thám bị ánh lửa làm cho mờ mắt khi vừa mới xông ra, nhất định sẽ không nhìn thấy kẻ địch đang đứng đợi bên ngoài mấy chục mét. 20 mấy người của tốp đầu, có lẽ khi xông tới vị trí cách đối phương 20 mét mới phát hiện mình đã tới Quỷ Quan Môn rồi.
Khoảng cách 20 mấy mét, đủ để cây lao nặng chịch đâm xuyên qua giáp da của do thám Tây Hạ.
Và 50 kỵ binh của tốp 2 sở dĩ có thể phát ra tiếng kêu cứu, chẳng qua vì kẻ địch cơ bản là không có sử dụng vũ khí dài thôi. 50 người này, đều là bị chém chết. Khoảng cách 30 mét, đối với 2 đội kỵ binh đang tiếp cận với tốc độ cao mà nói, chẳng cần tới 3 lần hô hấp. Khi kỵ binh mà mình vừa phái ra vượt qua đống lửa, còn chưa kịp kéo chiến mã lại là lập tức đâm đầu vào dòng kỵ binh trọng giáp của quân Khiết Đan.
Chỉ vừa chạm mặt thôi, 50 kỵ binh chết không chừa ai.
- Tướng quân, bây giờ làm sao?
Ba Thiên Phu Trưởng lưu thủ trong đại doanh đã chết hai người. An Khố và Địch La trước sau chết trong tay của kỵ binh Khiết Đan, người đang nói chuyện chính là Thiên Phu Trưởng còn lại, Nại Chân Tuyệt.
- Trước tiên an táng trọng thể cho họ trước đi, họ tử trận cũng là sai lầm của ta. Họ đều là các dũng sĩ của Đại Hạ.
Miệt Điệp dùng tay vuốt xuống đôi mắt mở to của một binh sĩ, và nói với tâm tình trầm trọng. Khóe miệng của y khô nứt, có lẽ là do lạnh mà ra, sắc mặt của y trông rất khó coi, hai mắt giăng đầy tia máu, mắt thì lồi ra ngoài, dường như muốn rớt ra vậy.
- Còn phải phái do thám đi nữa. Kẻ địch nhân trời tối rút lui, nhưng khó nói khi nào sẽ lại xông về. Mục tiêu của người Khiết Đan là vòng ra phía Bắc núi Kỳ Liên, tập kích đại quân của Trần Lão Tướng quân. Chúng muốn dùng thế gọng kìm để đánh bại mấy trăm ngàn đại quân của ta ở núi Kỳ Liên, gặp chúng ta ở đây có lẽ ngay cả người Khiết Đan cũng không ngờ tới. Có lẽ họ đã Bắc thượng, hoặc cũng có lẽ đang ẩn nấp ở nơi nào đó.
Nại Chân Tuyệt vâng một tiếng: - Bây giờ thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay. Phần lớn người của đội do thám đã tử trận, chỉ đành sắp xếp kỵ binh thế chỗ. Thuộc hạ muốn phái thêm nhiều người đi, 10 người một đội, phái thêm vài đội đi nữa, dù sao đối phương cũng là Kỵ Binh Trọng Giáp, nếu gặp mà không giao chiến, khả năng sống sót quay về là rất lớn.
- Uhm, cứ làm theo lời ngươi nói. Nói với binh sĩ là hãy cẩn thận, đừng có giao chiến với Trọng Kỵ Khiết Đan, tìm được tung tích kẻ địch rồi lập tức quay về đây báo cáo.
Miệt Điệp vung tay. Y cảm thấy bây giờ trong cơ thể mình không còn chút sức lực nào hết. Trận đả kích tối qua không chỉ binh sĩ thông thường bên dưới khó lòng chấp nhận, ngay cả một tướng quân như y, bây giờ vẫn còn bị cảm giác thất bại và sợ hãi trầm trọng đè nặng lên người. Mạnh, quả thật rất mạnh. Chưa từng thấy một đội quân khí thế hùng mạnh đến thế bao giờ. Chúng căn bản không phải là người. Là quỷ tu la tới từ địa ngục sao?
Tốp kỵ binh thứ 2 được phái đi, từ tiếng kinh hô đầu tiên tới người cuối cùng bị giết cũng chẳng qua mất có 30 lần hô hấp, trừ đi thời gian người lính Tây Hạ cuối cùng bị người ta từ tốn đi tới đâm chết, tính ra thì 50 kỵ binh, bị người ta giết sạch sành sanh chỉ trong 10 lần hô hấp. Miệt Điệp hiểu rất rõ kỵ binh dưới trướng mình, họ đều là những chiến sĩ chân chính. Mỗi người chỉ dùng sức lực không thôi đã có thể giết được một con nghé con, có thể bắn tên trúng đích cắm ngoài trăm bộ. Nhưng họ lại dễ dàng bị kẻ địch giết như chém dưa chặt quả vậy, ngay cả thời gian đánh trả cũng không có.
Nại Chân Tuyệt thở dài. Trong lòng y sao mà không sợ được? Chiến thuật của kẻ địch quá quỷ dị. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ mục đích của kẻ địch chẳng phải là tấn công vào đây, mà chỉ là làm cho ta sợ. Làm cho binh sĩ của Thiên Đức Quân sợ và không dám bước ra khỏi đại doanh. Nói không chừng Kỵ Binh Khiết Đan đã rời khỏi và bắc thượng đi chặn đường lui của Trần Lão Tướng quân ngay sau khi giết người rồi. Kỵ Binh Khiết Đan đi trước một đêm, cho dù bây giờ có phái người tới núi Kỳ Liên báo tin e là cũng chẳng kịp nữa rồi.
Bất luận kẻ địch có đạt được mục đích hay không, nhưng lần này Thiên Đức Quân khó tránh tội rồi.
Nhìn Tưởng Kim có chút thất hồn lạc phách, Nại Chân Tuyệt lắc lắc đầu, cười khổ đứng dậy sắp xếp do thám đi thám thính tình hình của địch, còn phải phái người đi đưa tin cho Trần Lão Tướng quân nữa. Bất luận tin có tới kịp hay không, nhưng vẫn nhất định phải được đưa đi
Hạ lệnh cho binh sĩ quay về doanh trại nghỉ ngơi, đứng cả đêm dưới gió lạnh, ngay cả y cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Nại Chân Tuyệt triệu tập 200 viên kỵ binh, chia họ thành 10 người 1 đội, chỉ cần thấy bóng của kỵ binh Khiết Đan là quay về ngay. Những Trọng Kỵ Binh y như tu la đó, không phải họ có thể chống đỡ đâu. Bây giờ Nại Chân Tuyệt mới biết, tinh nhuệ thật sự của Đại Liêu đáng sợ tới nhường nào.
Các kỵ binh nhìn nhau một cái, rồi ôm quyền, sau đó chia nhau ra. Mỗi một đội tự chọn 1 hướng phóng đi. Nhiệm vụ lần này của họ cũng không thể nói là nguy hiểm, những huynh đệ chết trong tay kỵ binh Khiết Đan tối qua chẳng qua là do chịu thiệt thòi vì trời quá tối thôi. Lúc trời sáng tầm nhìn trên thảo nguyên rất tốt, có thể nhìn thấy kẻ địch từ rất xa. Huống hồ kẻ địch lại mặc bộ áo đen giáp đen đặc biệt nổi bật trên nền tuyết trắng bây giờ.
Với tốc độ của khinh kỵ binh, kỵ binh trọng giáp của người Khiết Đan tuyệt đối không thể đuổi kịp.
Một đội kỵ binh đi thẳng về phía mặt trời mọc. Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên tuyết trắng, cứ mang một ý vị khác thường, chỉ là lòng của các kỵ binh bây giờ nặng như đá đè, thở còn thấy khó khăn, đâu còn tâm tư đâu mà đi thưởng thức phong cảnh như tranh này chứ. Đội trưởng kỵ binh đang dẫn đầu xì một tiếng, oán hận chửi rủa:
- Mẹ nó, chọn nhầm hướng rồi, mặt trời hôm nay sao to thế, làm cho ta mờ cả mắt.
Một kỵ binh đột nhiên chỉ phía trước mặt, kinh hô: - Tuyết lở!
Đội trưởng đó lườm y một cái, mắng: - Mở to mắt chó của ngươi ra! Đây là thảo nguyên, đâu phải núi tuyết đâu, làm sao mà có tuyết lở được!
Kỵ binh đó cười ngượng, chỉ phía trước mặt nói: - Có lẽ do nắng quá làm thuộc hạ hoa mắt, sao thuộc hạ cứ cảm thấy tuyết trước mặt đang chuyển động vậy, trông giống như sóng gợn trên mặt nước.
Người đội trưởng đó dụi dụi mắt nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện mặt tuyết trước mắt không giống như bình thường. Tuyết trắng trên đường chân trời trước mắt hình như bị cái gì đó làm cho chấn động, trông như sóng đang gợn lên gợn xuống vậy. Y tưởng mình bị hoa mắt, nên cố nhìn kỹ. Quả nhiên, tuyết đó đúng là đang chuyển động. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Không phải tuyết đang chuyển động. Đó là kỵ binh!
Một lính Tây Hạ tinh mắt chỉ ra trước mắt và rống lên.
Đội trưởng vội ghìm cương ngựa lại, đưa tay lên che đi ánh nắng chói chang, mở to mắt ra mà xem.
- Mẹ nó! Là kỵ binh! Mau, mau quay về!
Đội trưởng mở to họng rống lên.
Lính Tây Hạ lập tức quay đầu ngựa. Tuyết trắng chuyển động trên đường chân trời, rõ ràng là đội quân kỵ binh Khiết Đan mặc áo choàng trắng! Đợi khi 2 bên nhìn rõ mặt nhau, thì hai bên đã cách nhau không tới 300 bước rồi. 10 lính Tây Hạ quay đầu ngựa, ra hết sức quất vào mông ngựa, chạy về như điên.
- Có địch tập kích! Có kỵ binh Khiết Đan ở hướng chính đông!
Họ vừa chạy vừa hét lớn, mong rằng có thể truyền tin tới cho đồng bạn trong đại doanh biết sớm nhất có thể.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận