Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 430: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
TẠI SAO GIẾT NGƯỜI
Trác Thanh Chiến lau vết máu dính trên khóe miệng, nhếch miệng cười cười với Triệu Đại đang đứng cách đó không xa nhìn gã, trên hàm răng đều là vết máu, màu trắng và màu đỏ lẫn lộn với nhau, tại sao dữ tợn như vậy?
Bởi vì, gã vừa mới cắn chết một võ sĩ Khiết Đan.
Từ khi người Khiết Đan phát động cường công đối với Thương Châu đến bây giờ, gần hai canh giờ đã trôi qua, năm nghìn binh lính quân Hán thủ thành còn lại không đến một ngàn người, còn dưới thành, thì chồng chất thi thể của hơn một vạn người Khiết Đan. Triệu Đại cho quận binh Thương Châu làm đội dự bị mà cho binh lính quân Hán lên đầu thành, Trác Thanh Chiến biết đây là Hán Vương điện hạ ra lệnh, cho nên, trong lòng gã có một ngọn lửa đang thiêu đốt, không phải lửa giận, mà là huyết dịch sôi trào.
Hán Vương điện hạ là không muốn để cho toàn bộ hơn ba ngàn quận binh kia chiến tử, nhưng Trác Thanh Chiến lại không thể trơ mắt nhìn các huynh đệ quân Hán này từng người rồi từng người ngã xuống. Gã biết chiến tranh đến lúc này nhất định phải giữ lại đội dự bị chống đỡ một lần tấn công điên cuồng của kẻ địch, nhưng bản thân gã lại không thể núp phía sau các huynh đệ quân Hán nao núng run rẩy. Cho dù gã là một người đọc sách điển hình, là một thư sinh trước giờ chưa từng giết người.
Khi gã xông lên đầu thành theo cảm tính, vừa vặn nhìn thấy một tên võ sĩ Khiết Đan leo lên tường thành vung đao bổ về phía sau lưng Triệu Đại. Gã kêu gào một tiếng, thú tính từ trong huyết dịch của gã mạnh mẽ chui ra, nháy mắt đã chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần gã, gã thét lớn xông lên dùng bả vai đẩy tên võ sĩ Khiết Đan xuống mặt đất. Gã cưỡi trên người tên võ sĩ Khiết Đan kia điên cuồng đấm, đánh, trên nắm tay đều là máu. Nhưng gã đã rất nhanh chóng bị tên võ sĩ Khiết Đan kia ném từ trên người xuống dưới, sau đó bị chuôi đao của loan đao đập trúng mũi, vẻ mặt hoảng hốt.
Sau đó, gã nhìn thấy tên võ sĩ Khiết Đan kia giơ loan đao lên đâm về phía mình, bản năng muốn sống khiến tiềm lực của gã phát huy đến hạn độ lớn nhất. Gã nghiêng người thật mạnh, đẩy tên võ sĩ Khiết Đan ra, sau đó nhào tới cướp thanh loan đao này, khí lực của gã không lớn bằng võ sĩ Khiết Đan, dần dần đã bắt đầu bị kẻ địch chiếm thế thượng phong, lúc này, cũng không biết vì sao, Trác Thanh Chiến lại không một chút do dự, há miệng cắn lên cổ họng tên võ sĩ Khiết Đan kia.
Khi gã nhổ một miếng thịt lớn trong miệng ra, tên võ sĩ Khiết Đan kia đã tắt thở. Có lẽ cho đến chết gã ta cũng sẽ không hiểu được, tại sao một người Hán nhìn có vẻ nho nhã yếu ớt như vậy lại bộc phát ra sức mạnh dã man như thế.
Người có thể cắn chết người, vẫn là người sao?
Đúng vậy, gã chỉ là một người không muốn chết, một người không muốn bị kẻ thù bên ngoài giết chết, không muốn bị kẻ thù dã man phá hủy quê hương. Nhưng bắt đầu từ giờ khắc này, quỹ tích cuộc đời của gã đã bắt đầu chuyển biến. Triệu Đại vươn tay ra, kéo Trác Thanh Chiến từ trên mặt đất dậy.
Trên chế phục Giám sát viện màu đen của gã đều là máu, hoành đao trong tay gã đã chém đến sứt mẻ một miếng, tay gã đang hơi hơi run rẩy, khí lực của gã hầu như đã tiêu hao hết, nhưng trên mặt gã không có một tia sợ hãi, thậm chí còn mang theo một nụ cười thản nhiên khiến người ta an lòng.
Tại sao nụ cười này quen thuộc như thế?
Trác Thanh Chiến cố gắng ngẫm nghĩ, vì thế giật mình.
Đó là nụ cười tự tin, gã đang cười kiểu tự tin thản nhiên vẫn luôn có thể nhìn thấy trên mặt Hán Vương điện hạ. Hán Vương là người tự tin, cho nên mỗi người dưới tay hắn đều là người tự tin.
- Làm tốt lắm, Phá Địch cũng không bằng ngươi.
Triệu Đại liếc nhìn đám người ngoài thành lui về lần thứ tư, thở dốc một hơi.
- Phá Địch? Là ai?
Trác Thanh Chiến ngực phập phồng liên tục, sau khi hỏi xong những lời này gã cảm thấy một cơn co rút trong dạ dày, khó có thể chịu được giống như sông cuộn biển gầm, há miệng nôn ra. Cho đến khi trong dạ dày đã không có một chút gì nữa, thân thể gã ngồi xổm trên mặt đất sụp xuống run rẩy, sắc mặt trắng xám như tờ giấy.
Triệu Đại nhận túi nước từ trong tay hộ vệ Giám sát viện bên cạnh đưa cho Trác Thanh Chiến: - Phá Địch là con hắc báo lớn Vương gia nuôi đó, có thể dễ dàng xé người thành từng mảnh nhỏ. Răng của ngươi không sắc nhọn bằng Phá Địch, nhưng sức mạnh cắn người tuyệt không kém hơn so với Phá Địch.
Trác Thanh Chiến uống một ngụm nước, trong dạ dày đã dễ chịu hơn một chút.
- Người đọc sách coi việc động đao động thương là sự nhục nhã, không biết môn hạ thánh hiền có còn nhận người đọc sách giả như ta hay không.
Trác Thanh Chiến dựa vào tường thành, tứ chi không có chút khí lực nào.
Triệu Đại cười ha hả, ngồi xuống tường thành bị thân mình của Trác Thanh Chiến dựa vào, nói: - Có câu nói rất đúng, quân tử động khẩu bất động thủ, ngươi là quân tử, môn hạ thánh nhân đều là quân tử, cho nên ngươi vẫn là một người đọc sách, một người đọc sách động khẩu sắc bén hơn xa so với động thủ.
Trác Thanh Chiến liếc nhìn Triệu Đại một cái, phát hiện vị Chỉ Huy Sứ đại nhân bình thường có vẻ lạnh băng băng của Giám sát viện này chẳng những lạnh lẽo u ám, mà còn rất đáng ghét.
- Máu có vị gì?
Triệu Đại híp mắt hỏi.
Trác Thanh Chiến không ngờ rằng gã sẽ hỏi câu này, theo bản năng hồi tưởng cảm giác kinh tâm động phách vừa rồi, vừa mới nghĩ, trong dạ dày đã lại bắt đầu co giật, nôn khan mấy ngụm nước chua. Trác Thanh Chiến nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, trong miệng làu bàu nói gì đó, cũng không phải trả lời câu hỏi của Triệu Đại.
- Ngươi đang nói cái gì?
Triệu Đại hỏi, Trác Thanh Chiến từ từ nhắm hai mắt lầm bầm, vẫn không để ý tới gã.
- Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng an, an nhi hậu năng lự, lự nhi hậu năng đắc. Vật hữu bản mạt, sự hữu chung thủy. Tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ.
- Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trị kỳ quốc. Dục trị kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia. Dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân. Dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm. Dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý. Dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri. Trí tri tại cách vật. Vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành, ý thành nhi hậu tâm chính, tâm chính nhi hậu thân tu, thân tu nhi hậu gia tề, gia tề nhi hậu quốc trị, quốc trị nhi hậu thiên hạ bình. Tự thiên tử dĩ chí vu thứ nhân, nhất thị giai dĩ tu thân vi bản, kỳ bản loạn nhi mạt trị giả phủ hĩ. Kỳ sở hậu giả bạc, nhi kỳ sở bạc giả hậu, vị chi hữu dã. Thử vị tri bản, thử vị tri chi chí dã.
Hoá ra thư sinh ngu xuẩn này lại đang đọc sách!
Triệu Đại cười ha ha nói: - Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, những cái này đều không phải việc hiện giờ ngươi phải làm, trước khi tu thân còn có một chuyện rất quan trọng, ngươi biết không?
Quả nhiên, Trác Thanh Chiến mở to mắt, suy tư trong chốc lát hỏi: - Là cái gì?
Triệu Đại đứng lên, nhìn đội ngũ người Khiết Đan đang tập kết ở bên ngoài nói: - Sống, cho dù ăn thịt người uống mau ngươi, cũng phải sống.
Người Khiết Đan ngoài thành đang chuẩn bị tiến công lần thứ năm, hai đội vạn người tách ra từ trong đại quân đông nghìn nghịt, bắt đầu di động tới bên phía thành Thương Châu. Từ trên tường thành nhìn xuống, hai phương trận lớn chỉnh tề đang chậm rãi di động, giống như hai đám mây đen nặng nề, ép người ta gần như không thở được. Nếu thị lực đủ tốt, có thể nhìn ra hai phương trận lớn kia, là do mười phương trận nhỏ tạo thành. Mà mười phương trận nhỏ, lại là do một trăm phương trận nhỏ hơn tạo thành.
Nhưng những thứ này, đều không có chút ý nghĩa nào trong mắt Triệu Đại.
Tóm lại là lại có rất nhiều kẻ thù tới, vẫn phải tiếp tục giết thêm nữa.
Hộ vệ Giám sát viện phía sau đưa tới một thanh hoành đao mới, Triệu Đại nhận lấy thử đoán khối lượng, phát hiện hơi nhẹ một chút. Cúi đầu nhìn, hoành đao còn bôi mỡ bò tỏa ra một sắc thái u ám, ở trên chuôi đao khắc một hàng chữ nhỏ, "Đại Chu Vũ Đức, quan tuyệt thiên hạ."
Hóa ra là hoành đao chế thức của Đại Chu.
Triệu Đại lấy ra một con dao găm nhỏ màu đen từ bên hông, chọc hai cái ở vị trí khắc chữ trên cán hoành đao kia, thế là, chữ "Chu" kia không bao giờ nhìn ra được nữa. Đặt hoành đao ở trên tường thành, Triệu Đại thần sắc trang trọng, trang nghiêm, dùng con dao găm cực kỳ sắc bén kia khắc một chữ lên thân đao.
Hán.
- Nhìn ở đây, nếu người Khiết Đan leo lên đầu thành không quá trăm người, thì không cần dùng đội dự bị. Đây là lần tiến công thứ năm hôm nay, mới buổi trưa mà thôi, ai biết người Khiết Đan có đánh liên tục không ngừng nữa hay không. Nếu đến tối người Khiết Đan vẫn không lui đi, đội dự bị không muốn lên cũng phải lên.
Triệu Đại sắc mặt bình tĩnh nói với Trác Thanh Chiến.
Trác Thanh Chiến lắc đầu nói:
- Không đến tối đâu, Vương gia nhất định sẽ trở về.
Triệu Đại đầy hứng thú liếc mắt nhìn Trác Thanh Chiến một cái, không ngờ lòng tin của tên này đối với Vương gia, lại chẳng kém gì so với mình. Triệu Đại biết, trước khi trời tối Vương gia nhất định sẽ trở về. Cùng trở về, sẽ còn có đại quân mấy vạn kia của Dương Nghiệp. Chỉ cần từ bên cánh gây chút áp lực cho người Khiết Đan, người Khiết Đan sẽ không dám công thành lộ liễu như vậy nữa. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đám người bọn họ nhất định phải còn sống đợi Vương gia trở về.
Liên phát hỏa nỏ xa chỉ còn lại một cỗ, đã nhét tên nỏ vào. Chỉ còn lại có ba bộ Lang nha phách còn có thể dùng được, đá và dầu sôi cũng không còn nhiều, thứ khiến người ta bớt lo nhất lại là từng nồi từng nồi nước phân hôi thối ngập trời kia, xem ra nguồn cung rất sung túc. Triệu Đại có chút ác ý nghĩ đến, bởi vậy có thể thấy để không mất gia viên, dân chúng trong thành Thương Châu cũng là cống hiến lực lượng rất lớn.
Ngẫm nghĩ một chút, Triệu Đại thay đổi chủ ý nói: - Điều hai trăm cung tiễn thủ lên đây đi, đả kích cự ly xa sức mạnh quá yếu, cũng không thể cứ nhìn người Khiết Đan ngông nghênh tiêu sái đến dưới tường thành như vậy.
Điều gã nói đều là sự thật, cung tiễn thủ của quân Hán, đã chết tuyệt rồi.
Thời gian chuẩn bị cho quân Hán không nhiều, thế công lần thứ năm của người Khiết Đan nhào tới mãnh liệt khác thường. Nếu như nhìn xuống từ trên không, có lẽ cảnh tượng nhìn thấy là một đàn kiến đen kịt đang bu vào một miếng bánh mì vô cùng bẩn.
Cũng không biết có phải người Khiết Đan tâm nhãn bị che rồi hay không, vẫn giữ lòng kiêu ngạo của mình, luôn triển khai tiến công ở cửa đông, cửa tây và cửa bắc, mà cửa nam không phong kín thì luôn không có một binh một tốt nào xông đến. Đối với phẩm chất tốt như vậy của người Khiết Đan, Triệu Đại vẫn là vui lòng ca ngợi.
Con mẹ nó đúng là ngu ngốc a.
Gã lại không biết, Da Luật Cực tự tin, kiêu ngạo đã hạ một mệnh lệnh trước khi rời khỏi đại doanh, không được phá hủy cửa nam Thương Châu, y đắc thắng trở về là sẽ tiến vào thành Thương Châu từ cửa đó.
Cung tiễn thủ trên tường thành bắt đầu bắn, rất nhanh đã lại bị mũi tên dày đặc dưới thành áp chế không ngóc đầu lên được. Võ sĩ Khiết Đan khiêng thang thật sự giống như những con kiến, trèo trên tường thành giống như đã đói đến phát điên rồi. Từng cái từng cái thang bị đẩy ngã, nhưng càng nhiều thang dựng lên hơn nữa. Rất nhanh, người Khiết Đan đầu tiên leo lên tường thành gào khóc kêu lên, tuyên cáo bắt đầu cuộc vật lộn thảm thiết nhất. Mà gã, sau khi hoàn thành vai diễn của mình đã bị mũi đao lạnh lùng của một gã quân Hán chặt đứt đầu.
Triệu Đại quay lại nhìn, hộ vệ Giám sát viện bên cạnh đã chỉ còn lại mười mấy người.
Gã cười cười: - Đi, theo ta đi giết người.
Những Giám sát vệ kia gật gật đầu, giơ đao lên: - Giết sạch bọn chúng.
Không kích động, không sợ hãi, bình tĩnh đến mức giống như không có cảm tình.
Bọn họ không có cảm tình sao?
Không có cảm tình, hà tất đứng trên đầu thành giết người?

Bình Luận

0 Thảo luận