VỨT BỎ
- Tâm Da Luật Đức Quang đang rất loạn! Hắn đang che giấu điều gì đó!
Lưu Lăng đang ở trong thành lầu quan sát trận chiến rồi đột nhiên nói một câu khó hiểu.
Hoa Linh khó hiểu hỏi: - Vương gia! Sao Người lại nhìn ra được?
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Một đội vạn người Khiết Đan chỉ để ý đến việc tấn công con đường ngư lương. Da Luật Đức Quang không phải tên ngốc, tại sao không phái đại quân tấn công thành thay cho đội quân phá đường ngư lương để chia sẻ áp lực? Nếu như hắn ta lệnh cho cửa đông, cửa tây đồng thời tấn công, lấy tinh binh tấn công cửa bắc, mượn đường ngư lương giết đến mới là sách lược đúng đắn nhất. Hắn ta chinh chiến nhiều năm sẽ không thể không hiểu được đạo lý này. Ngươi xem!
Lưu Lăng chỉ vào đại doanh của người Khiết Đan ở phía xa, nói: - Đại doanh Khiết Đan chỉ có trung quân đèn đuốc sáng trưng, trong đại doanh vây quanh hai cửa tây và đông Thái Nguyên chỉ có ánh lửa lốm đốm. Người Khiết Đan có hai mươi vạn, hai mươi vạn đại quân nhìn một vạn quân tấn công thành, nhưng sao hai đại doanh đông tây lại không có chút động tĩnh gì?
Hoa Linh nhau mày, trong giây lát nghĩ đến một chuyện: - Ý của Vương gia là đại doanh đông tây của người Khiết Đan căn bản không có người.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Chỉ e phần lớn nhân mã trong hai đại doanh kia đã được điều động đi rồi. Trước đó quan sát thấy Da Luật Đức Quang phái không ít người chặt cây cối, xem ra lúc đó hắn ta đã phân đội quân ra rồi. Da Luật Đức Quang muốn làm đội quân giả vây khốn tấn công thành Thái Nguyên, chắc chắn hắn đã phái đại tướng đắc lực dẫn quân đi về phía nam.
- Đi về phía nam? Hắn muốn công Tấn Châu?
Sắc mặt Hoa Linh hơi biến sắc: - Da Luật Đức Quang chia binh đánh Tấn Châu, lẽ nào hắn không lo lắng binh lực yếu bị tiêu diệt từng bộ phận sao?
Lưu Lăng mỉm cười nói: - Chỉ là phỏng đoán thôi, thử rồi sẽ biết. Nếu như hắn thật sự chia binh thì đêm nay ta sẽ đốt đại doanh của hắn.
Hoa Linh lập tức nói: - Thuộc hạ nguyện dẫn binh đi thử một lần!
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Cũng được! Ngươi tự mình dẫn năm nghìn tinh kỵ ra cổng nam tấn công đại doanh phía đông của người Khiết Đan. Nếu như thật sự phòng ngự trống rỗng, không cần ham chiến chỉ cần đốt doanh trại của hắn thôi. Ta để Từ Tuyên dẫn năm nghìn tinh kỵ đến tấn công đại doanh phía tây của Da Luật Đức Quang, cũng chỉ cần phóng hỏa. Hai bên đại doanh đồng thời lửa cháy, trung quân Khiết Đan tất sẽ đại loạn. Nếu như người Khiết Đan thật sự chia binh, đêm nay Da Luật Đức Quang sẽ đại bại. Ta ở trong thành Thái Nguyên chỉ đợi lửa cháy, nếu như lửa cháy lớn chứng tỏ các ngươi đã thành công rồi, còn ta sẽ phái đại quân tấn công chính diện trung quân người Khiết Đan.
Lưu Lăng chỉ vào đường ngư lương vẫn đang cháy kia, nói: - Da Luật Đức Quang trải đường cho chúng ta, thuận theo đường này đi đánh cho người Khiết Đan trở tay không kịp.
Hoa Linh vội vàng nói: - Vương gia không thể dễ dàng ra khỏi thành được, hiện giờ cũng chỉ là phỏng đoán Da Luật Đức Quang âm thầm chia binh ra thôi. Nếu có mai phục, tấm thân ngàn vàng của Vương gia sao có thể mạo hiểm được? Hơn nữa, nếu người Khiết Đan biết được Vương gia ở Thái Nguyên, chỉ e đại quân của Da Luật Hùng Cơ sẽ đuổi tới thôi.
Lưu Lăng nói:
- Trên chiến trường, thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, mặc dù ta giấu binh ở thành Thái Nguyên là để đợi đánh cho Da Luật Hùng Cơ một đòn trí mạng, nhưng hiện giờ có cơ hội đánh bại đại quân của Da Luật Đức Quang thì cũng không cần phải như vậy. Phải biết biến báo, Da Luật Đức Quang sở dĩ dám chia binh là vì cảm thấy đại quân của Da Luật Hùng Cơ mất chưa đầy mười mấy ngày là giết tới nơi. Hơn nữa mấy ngày này hắn quan sát nhất định cảm thấy binh mã trong thành Thái Nguyên không dám dễ dàng xuất thành giao chiến. Nếu như có thể dấy lên tinh thần hăng hái đánh bại được đại quân của Da Luật Đức Quang thì cũng sớm có thể để bách tính quay về nhà của mình.
- Đi đi! Nhớ kỹ! Người Khiết Đan mạnh nhất chính là kỵ binh. Trên bình nguyên thì kỵ binh của chúng gần như chưa từng gặp đối thủ, ngươi chỉ việc đốt doanh trại, đợi trung quân của Da Luật Đức Quang chia binh đi cứu, ta sẽ dẫn đại quân đi tấn công.
Hoa Linh đành ôm quyền, nói: - Thuộc hạ tuân mệnh!
Sau khi nói xong, Hoa Linh vội vã xoay người đi. Lưu Lăng nhau mày, nhìn ngọn đuốc nơi đại doanh người Khiết Đan phía xa, lẩm bẩm "Lẽ nào nội bộ Khiết Đan đã xảy ra chuyện gì sao? Sao Da Luật Đức Quang lại nóng lòng như vậy? Nếu như có người mưu phản, hắn chắc hẳn sẽ lập tức rút quân về mới đúng, sao lại chia binh ra như vậy?"
Bỗng nhiên, Lưu Lăng nghĩ đến một khả năng.
Chẳng lẽ là người Tây Hạ muốn dùng binh với Đại Hán sao?
Lập tức, Lưu Lăng lại phủ định suy đoán của mình. Đại quân chủ lực Tây Hạ đều đang ở trong thành Thiên Nga, phần lớn đại quân của ba trấn quân ti như Hắc Sơn, Hắc Thủy, Bạch Sơn đều ở tuyến phòng ngự Hạ Châu, Võ Châu. Có ba mươi vạn đại quân của Trình Nghĩa Hậu và Mậu Nguyên áp chế thì người Tây Hạ tuyệt đối không dám tùy tiện xuất binh. Còn binh mã của thành Thiên Nga chỉ cần xuống phía nam, ở Phủ Châu, Vương Bán Cân để lại mười vạn đại quân đóng giữ. Nhân mã của Ngôi Danh Nẵng Tiêu muốn xông lại cũng không phải chuyện đơn giản.
- Lương thảo!
Trong đầu Lưu Lăng lóe sáng lên.
Đúng rồi, Da Luật Đức Quang nhất định gặp vấn đề ở tiếp tế lương thực, vì vậy mới phải vội vàng chia binh ra. Thấm Châu, Liêu Châu phía nam Thái Nguyên đều là nơi Đại Hán thi hành chính sách đồn điền sớm nhất. Kho lương thực của hai nơi này đều đầy, Da Luật Đức Quang chia binh không phải để tấn công Tấn Châu mà là nhằm vào lương thực của Thấm Châu, Liêu Châu. Nếu thật sự là như vậy thì sự tấn công của người Khiết Đan chẳng qua cũng chỉ là để che giấu việc chia binh xuống phía nam mà thôi. Vì vậy, Da Luật Đức Quang sẽ không phái đại quân ba mặt tấn công. Mặc dù không biết tại sao đại quân của Da Luật Đức Quang lại đột nhiên xuất hiện vấn đề về lương thảo không đủ nhưng rõ ràng, Da Luật Đức Quang dùng dân phu đến đắp đường ngư lương, sau đó dùng một vạn người lên tấn công đều là che giấu việc binh lực của hắn không đủ.
Hắn không thể không tấn công, nếu như vậy thì sẽ bị ta nhìn ra manh mối gì đó, vì vậy mới chỉ tấn công chút thôi. Như vậy vừa thể hiện ra thế tấn công của người Khiết Đan không giảm mà lại tiết kiệm được binh lực.
Hiện giờ trong lòng Da Luật Đức Quang đang rất loạn.
Lưu Lăng nghĩ đến đây liền thở phào nhẹ nhõm.
Theo tin tức mà mật điệp và thám báo đem về thì lúc Da Luật Đức Quang xuống phía nam, nếu như lương thảo và dê bò mà đại quân mang theo tiết kiệm một chút thì đủ cho hai mươi vạn đại quân ăn trong một tháng. Nhưng Da Luật Đức Quang vội vàng chia quân như vậy, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề. Còn về xảy ra vấn đề gì, Lưu Lăng không phải thần tiên, vì vậy hắn không đoán được. Nhưng điều này không quan trọng mà điều quan trọng là điểm yếu của người Khiết Đan đã lộ ra rồi. Đêm nay đánh bất ngờ đại doanh Khiết Đan, cứ coi như không thể hăng hái giết lui người Khiết Đan thì Da Luật Đức Quang cũng sẽ tự mình chầm chậm lui quân về.
Mạch suy nghĩ của Lưu Lăng ngày càng rõ. Hắn nghĩ, nếu như ép đại quân của Da Luật Đức Quang lui về bắc, sau đó điều binh mã Tấn Châu, Thái Nguyên lại chia mấy vạn nhân mã tiêu diệt đội ngũ phân binh của Da Luật Đức Quang đến Thấm Châu, Liêu Châu cướp lương thực. Không cần chiến đấu kịch liệt, chỉ cần Thấm Châu và Liêu Châu giữ vững, chặn đường lui của đại quân Khiết Đan, vậy đại quân của Khiết Đan chia quân cũng sẽ bị chết đói ở giữa Thái Nguyên và Thấm Châu. Còn không có lương thảo, một khi Da Luật Đức Quang lui quân thì đội quân vây tấn công Hãn Châu của Tốc Ca ở phía sau hắn cũng 'lòng người rối loạn'. Đến lúc đó cũng chỉ có thể rút về Đại Đồng, vậy thì còn lại được bao nhiêu người?
Trong đại doanh Khiết Đan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Da Luật Đức Quang tại sao phải vội vàng phái người đi cướp lương thực như vậy?
Lưu Lăng nghĩ không ra, còn Da Luật Đức Quang cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy.
Để may túi, những dân phu kia gần như phải cắt trụi hết lông trên thân dê nhà mình. Thời gian hai ba ngày đã có hơn hai vạn con dê chết rét, xui xẻo nhất là không chết rét đơn giản như vậy mà những chú dê chết rét kia được xử lý 'không thỏa đáng', vì vậy đã gây ra bệnh ôn dịch khó hiểu. Kết quả là những con dê bò mà đại quân dựa vào để sinh tồn cũng bị nhiễm ôn dịch theo. Mới có mấy ngày mà đám dê bò được nuôi trong doanh quân nhu gần như là chết hết.
Hơn nữa, những chú dê bò chết vì ôn dịch thì Da Luật Đức Quang căn bản không dám cho đám binh sĩ của mình ăn. Nếu chẳng may binh sĩ bị nhiễm bệnh thì đâu cần quân Hán đến đánh mà hai mươi vạn đại quân đều bị sai lầm bé nhỏ kia chôn vùi ngoài thành Thái Nguyên mất.
Mười mấy vạn con dê bò đem đi đủ nuôi đại quân trong vòng một tháng nhưng giờ đây đã không chịu được bảy ngày!
Bảy ngày, nếu như không có được lương thực thì đại quân chỉ còn cách quay về phương bắc trước thôi. Hãn Châu ở phía sau vẫn chưa lấy được, nếu như tin cạn kiệt lương thực truyền ra ngoài thì đội quân ở phía sau sẽ rất hoang mang. Hậu quân nếu như chạy trước, quân Hán ở Đại Châu và Hãn Châu ra chặn lại thì hai mươi vạn đại quân cũng sẽ bị bắt sống.
Sau khi Da Luật Đức Quang nghe xong tướng lĩnh doanh quân nhu báo cáo thì việc đầu tiên làm là phong tỏa tin tức, tuyệt đối không để cho đám binh sĩ biết được dê bò đã bị nhiễm dịch bệnh chết. Một khi lòng quân không vững thì hai mươi vạn đại quân sẽ sợ mà chạy trốn. Cứ coi như mình là Thái Tử thì cũng không chịu nổi sự phẫn nộ của Hoàng đế Đại Liêu bệ hạ.
Hiện giờ hắn hận đến thấu xương tên Hàn Tri Thiện đưa ra chủ ý đắp đường ngư lương, hận chết đám dân phu kia.
Để che giấu việc đại quân không có lương thực, hắn đã điều động binh mã của đại doanh Đông, Tây phái đi tấn công Thấm Châu để cướp kho lương thực ở đó, sau đó lệnh cho doanh quân nhu mỗi ngày đưa cỏ khô với số lượng không đổi đến bãi cỏ nuôi dê bò, tuyệt đối không được để đám binh sĩ nhìn ra sơ hở gì. Sau đó hắn vẫn phải giả bộ là đã tính toán được mọi việc, đành phải phái người thuận theo đường ngư lương tấn công Thái Nguyên. Chuyện đau lòng nhất là hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám binh sĩ lao vào chỗ chết.
Đây là nỗi uất ức lớn nhất.
Da Luật Đức Quang dù thế nào cũng không thể ngờ chuyện lại thành ra thế này.
Hy vọng lớn nhất hiện giờ của hắn là người Hán trong thành Thái Nguyên đừng phát hiện ra điều gì, hy vọng trong bảy ngày, tám vạn đại quân mà Đại tướng quân Hoa Tịch Xích dẫn theo có thể thuận lợi tấn công Thấm Châu. Không! Hoa Tịch Xích chỉ có bốn ngày, bởi vì đội quân mà y dẫn theo chỉ có lương thực đủ cho bốn ngày. Nếu như trong bốn ngày không thể tấn công Thấm Châu thì Hoa Tịch Xích nhất định sẽ dẫn người rút về, sau đó tập hợp đại quân dần dần lui về bắc rồi cứ vậy quay về phía bắc Đại Châu.
Da Luật Đức Quang không dám tưởng tượng, nếu như thật sự tấn công không được Thấm Châu thì hai mươi vạn đại quân không có lương thực đói bụng đến mức không nhấc nổi loan đao lên, đến chiến mã cũng không trèo lên nổi thì lấy gì đến ngăn cản người Hán đây?
Nhìn bên đường ngư lương bốc lửa lớn, Da Luật Đức Quang có chút bất đắc dĩ nghĩ "Nếu như thật sự không còn cách nào khác thì đành phải giết ngựa đi thôi. Nhưng đó là sau khi lui quân mới có thể làm được, chứ nếu bây giờ mà giết ngựa thì chỉ e binh sĩ sẽ lập tức hoang mang.
- Có lẽ...
Da Luật Đức Quang bực bội nghĩ "Có lẽ là thượng đế thật sự vứt bỏ con cháu của mình rồi".
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận