Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 520: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
TA ĐẾN GIÚP ĐỠ LÀM THAY
Trong doanh địa Tây Hạ, quan viên đàm phán Ngôi Danh Nẵng Tiêu phái tới lấy Liệt Hỏa Vương Lý Thủ đứng đầu, mấy chục quan viên bao gồm lễ bộ, hộ bộ, binh bộ. Đại quân người Đảng Hạng theo lão tướng quân Trần Thâu Nhàn ra Thiên Nga thành, cắm trại cách nơi hai phe đàm phán năm mươi dặm, bày ra bộ dáng có gì không vừa lòng là dùng vũ lực ngay. Quân Hán ra Phủ châu bày trận dưới thành, như thể đàm phán mà tan vỡ là hai phe sẽ đánh nhau túi bụi.
Thật ra cái gọi là hai nước hội đàm xem dáng vẻ như đại ca hai nhóm xã hội đen đàm phán. Hai phe mang theo đám người, không đồng ý là đánh liền.
Nhưng đoàn thể xã hội đen lớn mấy cũng không bằng một quốc gia. Đại Hán và Tây Hạ hội đàm, hai tổ chức xã hội đen quân sự hóa đấu trí.
Trong đại trướng của Liệt Hỏa Vương Lý Thủ, Đại Vu Việt của Đại Liêu Da Luật Mạc Ca đang ngồi trước mặt gã.
Da Luật Mạc Ca căm hờn nói:
- Ta không biết bệ hạ của các ngươi nghĩ như thế nào mà định hòa đàm hội minh với tiểu nhân tồi tệ thất thường nay đây mai đó Lưu Lăng làm gì? Lưu Lăng là người như thế nào? Hắn thật sự lấy ra thành ý kết liên minh với các ngươi sao? Theo ý của ta thì Lưu Lăng chỉ muốn lợi dụng các ngươi để kiềm chế Đại Liêu của ta. Lưu Lăng muốn dùng quân đội Đại Hạ các ngươi làm đầu thương!
Lý Thủ cười nói:
- Đại Vu Việt, xin hãy bình tĩnh.
Lý Thủ mỉm cười bảo:
- Chọn minh hữu tất nhiên phải chọn phe thật lòng với nhau. Đại Vu Việt mang đến thành ý của Da Luật Hùng Cơ bệ hạ, về điều này thì ta thấy rõ ràng. Nhưng Đại Vu Việt cũng biết rồi, là Hán vương Lưu Lăng đề nghị hòa đàm trước, hắn lấy ra lãnh thổ mấy trăm dặm ba nơi Lân châu, Thạch châu, Lam châu để biểu hiện thành ý. Hán vương nói chỉ cần hai bên kết thành liên minh thì quân Hán rút khỏi ba châu này ngay, lãnh thổ mấy trăm dặm sẽ nhập vào bản đồ của Đại Hạ ta.
Lý Thủ khó xử nói:
- Đại Vu Việt cũng biết đây là đề nghị khiến người rất có hứng thú, thành ý của Da Luật Hùng Cơ bệ hạ ít hơn Hán vương một chút xíu.
Da Luật Mạc Ca tức giận la lên:
- Lời Lưu Lăng nói mà cũng tin? Hắn sẽ giữ lời sao? Ta không cho rằng hắn định tặng ba vùng đất Lam châu cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu bệ hạ, ngược lại ta thấy mấy vạn binh sĩ quân Hán trận địa sẵn sàng bên ngoài thành Phủ châu. Liệt Hỏa Vương không nhìn thấy sao? Bên doanh địa quân Hán khí diễm kiêu ngạo. Ta nghe nói Liệt Hỏa Vương tự mình đi gặp sứ thần Hán quốc, tên Chu Diên Công gì đó. Hắn không cho Liệt Hỏa Vương một chút mặt mũi, từ chối tiếp. Dường như Liệt Hỏa Vương không gặp được người đúng không? Hơn nữa mấy tháng trước hình như Phủ châu vẫn là lãnh thổ của Đại Hạ, bây giờ trên tường thành phấp phới lá cờ Hán quốc bay trong gió.
Lý Thủ không tức giận, bình tĩnh nói:
- Về điều này thì ta biết rõ hơn Đại Vu Việt. Có mười lăm vạn quân Hán đến trú đóng Phủ châu, vì hội đàm lần này đại tướng quân Hán quốc Vương Bán Cân đã rút mười vạn đại quân ra sau trăm dặm, chỉ để năm vạn người tại đây, cũng là một loại biểu hiện thành ý rồi. Hơn nữa . . . dường như năm vạn quân đội này không phải thị uy hướng Đại Hạ ta mà vì phòng ngừa quân đội của quý quốc thừa dịp nam hạ.
Lý Thủ lấy một tấm bản đồ ra đặt trước mặt Da Luật Mạc Ca, nói:
- Đây là Hán vương Lưu Lăng phái người đưa bản đồ ba châu Lam châu, Lân châu, Thạch châu. Chẳng lẽ . . . Bản đồ này cũng là giả?
Da Luật Mạc Ca tiến lên trước mấy bước cầm bản đồ, nhìn một lúc rồi hừ lạnh:
- Bản đồ đúng là thật nhưng chắc chắn thành ý của Lưu Lăng là giả. Người Hán luôn gian xảo, chẳng lẽ Liệt Hỏa Vương không rõ ràng điều này sao?
Da Luật Mạc Ca hếch cằm nói:
- Bệ hạ đã lên tiếng nhận lời. Miễn Liệt Hỏa Vương và ta đạt thành hiệp nghị, Đại Liêu ta và Đại Hạ kết minh, hai nước như môi với răng, bên này dốc sức cả nước trợ giúp bên kia. Ngày sau hai nước Đại Liêu, Đại Hạ phải liên kết tấn công Trung Nguyên, chia đều giang sơn gấp vóc thế giới phồn hoa của Trung Nguyên chẳng phải tốt hơn lãnh thổ vài trăm dặm của ba châu bình thường sao?
Lý Thủ nói:
- Tuy nói vậy nhưng Đại Vu Việt, những gì Đại Vu Việt nói chỉ là lời hứa đầu môi, bao nhiêu năm về sau chưa chắc thấy được lợi ích. Nếu đổi lại là Đại Vu Việt sẽ lựa chọn ra sao?
Da Luật Mạc Ca nói:
- Còn cần phải hỏi? Tất nhiên là hai cường quốc chúng ta hợp tác, Đại Liêu có trăm vạn hùng binh, quân sĩ mang giáp của Đại Hạ cũng không dưới trăm vạn. Hai nước chúng ta hợp tác thì sắp tới ngày chiếm lấy non sông Trung Nguyên! Nếu Ngôi Danh Nẵng Tiêu bệ hạ nghe theo Lưu Lăng lừa gạt, động vũ lực với Đại Liêu ta, không nói đến thực lực của Hán quốc, Liệt Hỏa Vương cho rằng các người thắng chắc mười mươi sao? Ngược lại nếu Đại Liêu cùng Đại Hạ kết minh tấn công Hán quốc lẽ nào không nắm chắc phần thắng?
Lý Thủ khẽ ừ:
- Đại Vu Việt nói có lý, nhưng trước khi ta lên bắc thì bệ hạ từng dặn dò ta phải nghiêm túc ứng đối hội minh lần này. Dù sao lãnh thổ Hán quốc và Đại Hạ ta liền kề nhau dài ngàn dặm, Đại Hạ ta và Đại Liêu không có xung đột gì lớn. Đại Vu Việt có điều không biết, mười năm trước bệ hạ và Hán vương Lưu Lăng từng kết nghĩa huynh đệ. Người Đại Hạ ta giữ lời hứa, quang minh lỗi lạc thì càng đừng nói đến bệ hạ. Giữa Đại Liêu và Đại Hạ ta dường như có nhiều chuyện không thoải mái.
Da Luật Mạc Ca nói:
- Không lẽ Liệt Hỏa Vương chỉ biết nhìn về quá khứ?
Lý Thủ vặc lại:
- Nào ai biết trước chuyện tương lai?
Lý Thủ chỉ vào bản đồ, nói:
- Một lần hội minh mang đến đất ba châu cho Đại Hạ ta, kèm theo một minh hữu cường đại, nhìn sao cũng là chuyện khiến người động tâm.
Da Luật Mạc Ca cắn răng nói:
- Tuy bệ hạ Đại Liêu chưa từng hứa hẹn cái gì nhưng Liệt Hỏa Vương nên biết người Đại Liêu ta cũng là một lời hứa đáng giá nghìn vàng!
Lý Thủ cười nói:
- Đại Vu Việt lần này không mời mà đến, ta giữ Đại Vu Việt lại doanh địa của ta, không tiếc vì điều này đắc tội sứ thần Hán quốc là đã biểu hiện đủ thành ý, còn Đại Vu Việt thì sao? Chỉ biết ngồi đây nói chuyện tương lai hư vô xa xôi, nếu Đại Vu Việt có bấy nhiêu thành ý thì ta đành tiếc nuối. Đại học sĩ không chịu gặp ta, chẳng lẽ Đại Vu Việt không rõ lý do là gì?
Da Luật Mạc Ca nói:
- Ngôi Danh Nẵng Tiêu bệ hạ thật sự muốn động vũ lực với Đại Liêu ta sao?
Lý Thủ hỏi ngược lại:
- Đại Vu Việt đã quên? Mấy tháng trước bệ hạ vừa trở về từ Thượng kinh.
Da Luật Mạc Ca đứng bật dậy:
- Ngươi . . . !
Lý Thủ cười nói:
- Ta vẫn giữ câu cũ, Đại Vu Việt hãy bình tĩnh đừng nóng. Đàm phán đương nhiên phải tranh thủ ích lợi nhiều nhất. Cá nhân ta rất tôn kính Da Luật Hùng Cơ bệ hạ, cũng rất kính trọng Đại Vu Việt người đây. Nhưng Đại Vu Việt cũng biết Đại Hạ là Đại Hạ của bệ hạ, các thần tử như chúng ta đều lấy ý chỉ của bệ hạ làm chuẩn tắc. Hán vương Lưu Lăng dùng ba châu đánh động bệ hạ, quyết định hai bên liên minh. Đại Vu Việt hãy suy nghĩ dùng điều kiện gì đánh động bệ hạ bỏ quyết định này đi.
Da Luật Mạc Ca ngẫm nghĩ, nói:
- Mười vạn hùng binh của ta đã ra Tây kinh phủ Đại Đồng đến phía bắc Đại châu trần binh, không lâu sau sẽ đánh chiếm Đại châu, tiến quân thần tốc là có thể tấn công Thái Nguyên. Ta hứa với ngươi, lần này hùng binh Đại Liêu công chiếm đất Hán quốc đều tặng cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu bệ hạ xem như làm quà.
Lý Thủ nhíu mày nói:
- Vẫn là thứ không thực tế.
Da Luật Mạc Ca nói:
- Không, đây là chuyện trước mắt, rất nhanh sẽ thành sự thật. Ngoài ra trú quân Đại Liêu phía bắc núi Hạ Lan đã được ý chỉ của bệ hạ, khi nào Liệt Hỏa Vương và ta đạt thành hiệp nghị thì đại quân sẽ rút ra sau năm trăm dặm, trả mảnh thảo nguyên phì nhiêu lại cho Đại Hạ. Điều kiện này đủ thành ý chưa?
Mắt Lý Thủ sáng rực:
- Thật không?
Da Luật Mạc Ca cười nói:
- Một lời hứa của bệ hạ đáng giá nghìn vàng, sao có thể nuốt lời?
Lý Thủ định nói gì chợt một tướng lĩnh Tây Hạ bối rối từ bên ngoài chạy vào.
Tướng lĩnh Tây Hạ quỳ một gối nói ngay:
- Điện hạ. . . Ty chức có chuyện quan trọng bẩm báo!
Lý Thủ tức giận quát:
- Đồ không lễ phép, không thấy cô đang bàn chuyện quan trọng với khách quý sao? Cút đi!
Tướng lĩnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ rõ nôn nóng:
- Chuyện quan trọng, ty chức . . . không dám chậm trễ!
Lý Thủ biến sắc mặt, quay sang nói với Da Luật Mạc Ca:
- Xin Đại Vu Việt chờ chút, ta đi rồi về ngay.
Lý Thủ nói xong đứng dậy ra khỏi đại trướng, tướng lĩnh theo sau.
Lý Thủ đi ra đại trướng mấy chục mét rồi ngừng lại, quay người hỏi:
- Có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?
Tướng lĩnh đáp:
- Điện hạ, quân tình khẩn cấp! Mới rồi nhận được quân báo . . . nửa tháng trước quân Hán Duyên châu đột nhiên tấn công Tuy châu, Ngân châu, Hạ châu. Hiện giờ ba châu đã bị quân Hán chiếm lĩnh, bệ hạ tức giận ra ý chỉ từ phủ Hưng Khánh đến, ty chức ra roi thúc ngựa tới trước một bước. Chút nữa ý chỉ sẽ đến ngay.
Lý Thủ giật nảy mình, tức giận nói:
- Lưu Lăng khinh người quá đáng! Hiện giờ đang hội minh, hắn làm vậy không sợ ta chỉ huy hùng binh Đại Hạ tiến đông sao?
Tướng lĩnh nói:
- Xin điện hạ hãy sớm quyết định!
Lý Thủ hỏi:
- Khi nào ý chỉ của bệ hạ đến?
- Chậm nhất khoảng một canh giờ là tới.
Lý Thủ khẽ ừ, phất tay nói:
- Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, chờ cô nhận ý chỉ rồi mới quyết định.
Lý Thủ đứng bên ngoài đại trướng hít sâu ổn định cảm xúc, sau đó trở vào lều.
Lý Thủ cười nói với Da Luật Mạc Ca:
- Tin tức tốt!
Da Luật Mạc Ca mắt lóe tia sáng, cười hỏi:
- A? Là chuyện gì khiến điện hạ vui vẻ như vậy?
Lý Thủ nói:
- Vừa rồi sứ thần Chu Diên Công của Hán quốc sai người đến cầu kiến, nói đêm nay định mang theo một tấm bản đồ khác nói chuyện với ta. Chu Diên Công mời ta . . . đuổi Đại Vu Việt đi.
Da Luật Mạc Ca biến sắc mặt nói:
- Liệt Hỏa Vương! Thật sự muốn làm vậy sao?
Lý Thủ xua tay vội nói:
- Đại Vu Việt yên tâm, ta không phải loại người thấy lợi quên nghĩa, Đại Vu Việt cứ yên tâm. Dù Đại Vu Việt và ta không thể đại biểu Đại Hạ, Đại Liêu kết thành minh ước nhưng hai ta vẫn là bằng hữu. Có một điều Đại Vu Việt đoán trúng, quả nhiên người Hán quốc xảo trá âm hiểm, dùng thủ đoạn này buộc Đại Vu Việt đi, thật đê tiện.
Da Luật Mạc Ca thầm thở phào:
- Điện hạ, có nhiều bản đồ hơn nữa chỉ là vật chết, mọi chuyện phải xem điện hạ và sứ thần Hán quốc kia bàn chuyện như thế nào. Điện hạ có thể khẳng định Lưu Lăng rộng rãi dùng lãnh thổ to lớn đổi lấy liên minh, không hề rắp tâm hại người?
Lý Thủ cười nói:
- Đại Vu Việt nói đúng. So với lãnh thổ nghèo nàn vài trăm dặm của ba châu Thạch châu thì ta hứng thú với thảo nguyên mạn bắc núi Hạ Lan hơn. Nếu quân đội Đại Liêu lại lui xuống thêm ba trăm dặm, ta nghĩ ta có nắm chắc thuyết phục được bệ hạ đổi ý định kết minh cùng Hán quốc. Đại Vu Việt đừng vội trả lời, ta không gấp, Đại Vu Việt có thể phái người trở về hỏi ý Da Luật Hùng Cơ bệ hạ. Bên sứ thần Hán quốc cứ để ta kéo dài thời gian.
Lý Thủ cười nói:
- Đương nhiên nếu Đại Vu Việt có quyền lợi quyết định thay Da Luật Hùng Cơ bệ hạ thì ta có thể đồng ý với người rằng không hội đàm với sứ thần Hán quốc nữa.
Da Luật Mạc Ca ngẫm nghĩ, nói:
- Trước khi ta đến đây . . . bệ hạ ban cho ta quyền gặp thời lộng quyền, nhưng . . . lùi thêm ba trăm dặm hơi nhiều, ta có thể quyết định lùi một trăm dặm.
- Hai trăm năm mươi dặm!
Lý Thủ kiên quyết nói:
- Không thể ít hơn nữa!
- Một trăm năm mươi dặm!
Da Luật Mạc Ca đi tới trước mặt Lý Thủ:
- Đây là cực hạn ta có thể làm chủ. Nếu điện hạ vẫn không thỏa mãn vậy dù ta có phái người về Thượng Kinh hỏi ý bệ hạ thì người cũng tuyệt đối không đồng ý. Vì vậy xin điện hạ hãy ngẫm kỹ lại.
Lý Thủ do dự một chút, giả bộ khó khăn quyết định:
- Nếu vậy . . . thôi được. Ta nghĩ dù là hoàng đế bệ hạ của Đại Liêu quốc hay hoàng đế bệ hạ của Đại Hạ ta đều chấp nhận kết quả này.
Lý Thủ trầm ngâm nói:
- Nếu đã bàn bạc xong hay lập minh ước thử đi, tiện cho ta quyết tâm đêm nay không gặp sứ thần Hán quốc nữa.
Da Luật Mạc Ca nói:
- Ký kết minh ước cũng được, nhưng trước đó ta có một việc muốn xin Liệt Hỏa Vương làm, đó sẽ là thành ý hai bên kết minh.
- Là chuyện gì?
Da Luật Mạc Ca dữ tợn nói:
- Giết chết sứ thần Hán quốc Chu Diên Công và tùy tùng của hắn!
Lý Thủ suy nghĩ một lúc rồi từ từ nói:
- Dường như bên cạnh Đại Vu Việt có mấy võ sĩ cực kỳ vũ dũng, nếu . . . ngày mai lúc ta và sứ thần Hán quốc hội đàm, mấy dũng sĩ này chợt xông vào đại trướng làm chuyện gì thì ta cũng khó ngăn cản.
Da Luật Mạc Ca chửi thầm: Đồ cáo già gian xảo! Nhưng không sao, chỉ cần sứ thần Hán quốc chết trong nơi đàm phán thì Lưu Lăng còn liên tục kết minh với Hán vương sao?
Da Luật Mạc Ca cười nói:
- Vậy thì . . . để người của ta làm giúp cho.

Bình Luận

0 Thảo luận