Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 235: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
MỘT BỘ KHOÁI NHỎ NHOI CŨNG XƯNG BÁ?
- Triệu Nhị, nói với huynh đệ Nhiếp Nhân Địch đừng động thủ trước, ngược lại cần xem kỹ một chút, từ khi nào Bổn vương có thêm một môn sinh!
Triệu Nhị lên tiếng, đứng ở cửa sổ khoát tay áo với huynh đệ Nhiếp Thị. Huynh đệ Nhiếp Thị đối với tên tiểu công tử khoác áo bào gấm kia cũng không có hứng thú tự mình động thủ. Mấy người hầu nam trẻ tuổi kia thoạt nhìn tuy hùng hổ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút có thể nhìn ra được, những người này đều không có luyện qua công phu quyền cước, nhất là cái tên công tử mặc áo bào gấm, sắc mặt trắng bạch, bước đi lảo đảo, hiển nhiên là tửu sắc quá độ.
Mười mấy người này, Nhiếp Nhân Địch cũng được, Nhiếp Nhân Vương cũng được, chỉ cần một ngón tay có thể quật ngã toàn bộ.
Công tử áo bào gấm kia thấy người trong Thanh Vũ Lạc Hiên không đáp lời tưởng rằng đối phương sợ mình, tuy trên người gã không có công danh, nhưng cha gã là đệ nhất phú hào thành Thái Nguyên Tạ Vạn Tài, gã nhìn thấy, cha gã từng được Trung Vương đích thân khen ngợi, lúc trước quyên góp hai ngàn quan tiền, Trung vương khen ngợi cha gã là người lương thiện. Gã cảm thấy mình chính là tiểu nghĩa sĩ, tiểu thiện nhân, hơn nữa cha gã thường xuyên tự cho mình là môn sinh của Trung vương, vậy gã chính là tiểu môn sinh rồi.
Người này tên là Tạ Khôn, từ cái tên tự cho mình là người lương thiện, Tạ Khôn, Tạ Thiện Nhân. Thật là có chút không biết xấu hổ, chỉ có điều gã không tự biết vả lại còn lấy làm đắc ý. Bọn họ nói Tạ gia ở Thái Nguyên vẫn là chi họ của Tạ gia ở Giang Nam, thời điểm loạn An Sử từ Giang Nam dời đến Thái Nguyên, cho nên bọn họ vẫn tự cho mình là hậu nhân của Tạ gia. Kỳ thật Tạ gia sau khi Đường triều diệt vong cũng dần dần suy sụp, Tạ gia Giang Nam có một người con cháu kiệt xuất nhất là Tạ Hoán Nhiên, tuy nhiên hiện giờ đang giữ chức quan Quận thừa Khánh Châu, tuy rằng quan tòng Tam phẩm không phải là nhỏ, nhưng so với Tạ gia bọn họ năm đó mà nói, xem như đã tương đối xuống dốc rồi.
Mà Tạ Vạn Tài của Tạ gia này, kỳ thật cùng Tạ gia Giang Nam tám cây gậy tre dài bắc ngang cũng không đến, cũng không phải xuất từ ngõ Ô Y (*). Nhưng theo cái nhìn của Tạ Vạn Tài, một bút viết không ra hai chữ Tạ, nếu đều là họ Tạ, vậy tự nhiên đều là người một nhà rồi.
(*) Lấy ý từ bài thơ Ngõ Ô Y của Lưu Vũ Tích "Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng. Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước." Ngõ Ô Y ở bên bờ nam sông Tần Hoài, huyện Giang Ninh, vào đời Tấn là nơi ở của những danh gia vọng tộc. Thời đó, con cháu những nhà này thường mặc áo đen, từ đó có tên gọi ngõ Ô Y.
Tạ Vạn Tài đối với đứa con Tạ Khôn này từ nhỏ đã hết sức nuông chiều. Ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong tay sợ làm rơi, đặt trong đũng quần sợ ngập, cực kỳ trân quý. Y phục giơ tay có người mặc cơm há mồm có người đưa đến đã trở thành thói quen, Tạ Khôn này cũng có chút tự mãn, quả thực cho rằng Tạ gia bọn họ ở Thái Nguyên phủ là gia tộc lớn nhất nhì, là môn sinh của Trung vương.
Thật tình nếu không phải cha gã đút lót trên dưới và coi như quen biết đám quan sai trong Thái Nguyên phủ, chỉ bằng thân phận thương nhân thì không thể mặc áo bào gấm đi trên đường phố. Sĩ nông công thương, thương nhân địa vị khi đó hết sức thấp, thậm chí luận địa vị so với tá điền còn không bằng. Phàm là nếu còn có thể từ trên mảnh đất đào ra được miếng ăn thì mọi người đều không muốn theo thương nghiệp ti tiện này. Nhưng Tạ Khôn lại không tự mình nhận thức được phương diện này, gã cảm thấy trong nhà mình có tiền có thế, mình là người duy nhất kế thừa gia nghiệp vạn quán, cho nên nhất định phải lên giọng lên giọng thật nhiều. Nhưng chính gã không biết rằng, "lợi hại" và "ngu ngốc" chỉ khác nhau một chữ, gã hiển nhiên quang minh chính đại thuộc loại người sau.
- Còn thực sự nghĩ rằng mình là con rùa sao? Trốn ở trong phòng không ra ngoài?
Tạ Khôn mắng một câu, lập tức chỉ tay vào Thanh Vũ Lạc Hiên hô: - Đi, đem người bên trong đó lôi ra đánh đi! Mộ Thần cô nương đâu rồi? Công tử ta tới tìm nàng thổi tiêu thổi sáo đây!
Lúc này, rất nhiều người đã đến vây quanh xem. Đến Tiên Duyên Nhân Gian đa số đều là người có bối cảnh, thấy Tạ Khôn kia lớn tiếng ương ngạnh như thế, rất nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, có rất nhiều người đã không kìm nổi muốn ra tay giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một chút rồi. Chỉ có điều tất cả mọi người muốn nhìn một chút xem người ở bên trong Thanh Vũ Lạc Hiên kia là ai, đều hy vọng có thể xem một vở tuồng hấp dẫn. Mà có người mẫn cảm, đã nhận ra chút quái dị, nếu như bình thường có người tới đây mà lớn tiếng la lối như Tạ Khôn, Tiên Cô sớm đã một lời ra lệnh, Tiên Duyên Nhân Gian nuôi hơn mười gã gia đinh to xác cũng không phải là ăn không ngồi rồi.
Nhưng hôm nay một tên tay chân cũng không thấy xuất hiện, có người nghĩ Tạ Khôn này bối cảnh quá mạnh, vì vậy Tống Tiên Cô cũng không muốn đắc tội. Người nghĩ như vậy, lại bắt đầu mơ hồ lo lắng cho ngươi bên trong Thanh Vũ Lạc Hiên.
Một tiếng két vang lên, cửa Thanh Vũ Lạc Hiên nhẹ nhàng mở ra, một người bước đi ra ngoài. Đám người hầu trẻ tuổi đang như lang hổ liền vọt tới cửa, thấy người đi ra, một đám xoa tay xoa chân chuẩn bị đánh đập. Chỉ có điều nhìn thấy người đứng ở cửa thản nhiên đi xuống đến trước mặt, nhưng không mang theo một chút sợ hãi, ngược lại, trên khóe miệng còn mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy được một loại khí chất cao cao tại thượng chính là kinh miệt.
- Quấy rầy nhã hứng của Đông chủ nhà ta, đáng chết!
Hoa Linh lạnh lùng nói một câu, lập tức hướng phía dưới bậc thang bước đến. Bọn tiểu tử này ngày thường đã quen tác oai tác quái, mặc dù là lần thứ hai đến Tiên Duyên Nhân Gian, nhưng lần đầu chủ tử bọn họ chỉ lo hưởng thụ mỹ nhân ân ái, cũng không phá hỏng quy củ gì, cho nên bọn họ không biết Tiên Duyên Nhân Gian là nơi nước sâu. Lần này khác trước, bọn họ còn tưởng nơi này cũng như những nơi chủ tử bọn họ thường xuyên lui tới như trước kia, chỉ cần độc ác mọi người đều sợ.
- Ngươi là chó hoang ở chỗ nào đến đây? Dám chiếm địa bàn của Thiếu gia nhà ta!
- Mau đem người của ngươi cút hết ra ngoài!
- Chậm một bước, ta đập nát chân chó của ngươi!
- Mau cút mau cút! Đại gia ta nhìn thấy ngươi liền khó chịu trong lòng, không biết Thiếu gia nhà ta là người của Trung vương sao? Chọc giận Thiếu gia nhà ta sẽ cho ngươi tan cửa nát nhà, chịu không nổi!
Mấy tên người hầu trẻ tuổi cực kỳ càn rỡ mắng mỏ ầm ĩ.
Hoa Linh khóe miệng nhướng lên, ánh mắt dần dần trở lên linh hoạt, sắc bén nổi lên, y thật sự nổi giận rồi. Đối với bọn con cháu nhà giàu bình thường quen thói tác oai tác quái, Hoa Tam Lang còn không bị chọc tức. Nhưng đám lưu manh vô lại này không ngờ lại còn luôn miệng nói là môn sinh của Vương gia, chủ tử của bọn hắn, điều này khiến y nhịn không được nữa rồi. Tên vô lại này không ngờ lại lấy danh hiệu của Vương gia làm chuyện bẩn thỉu, phá hư thanh danh của Vương gia, quả thực đáng chết!
- Mấy người này còn chưa đủ, ngươi nếu còn kẻ đứng sau nữa, tốt nhất là mau chóng tìm đến đây, bằng không ta cam đoan lát nữa các ngươi muốn khóc cũng đều không khóc được.
Hoa Linh nhìn chằm chằm Tạ Khôn, lạnh lùng nói.
- Ai ôi!!! Người này giả bộ thật rất giống đấy, ngươi một chúng ta mười mấy, còn sợ ngươi?
Một người hầu nam trẻ tuổi bước lên phía trước hai bước, chỉ vào mũi Hoa Linh mắng.
Hoa Linh cũng không trả lời, giơ tay lên bắt lấy một ngón tay người hầu nam trẻ tuổi kia, một tiếng rắc giòn tan vang lên, ngón tay trỏ của người hầu kia đã trực tiếp bị bẻ gãy, ngón tay lần đầu tiên chạm được vào mu bàn tay mình, cảm giác xé ruột xé gan. Người hầu nam trẻ tuổi kia kêu rên lên một tiếng, theo bản năng dùng tay kia đẩy Hoa Linh ra, lại bị Hoa Linh bắt được cánh tay, nhẹ nhàng đảo một cái, cổ tay nam người hầu kia xoay một vòng rối tinh rối mù, cuối cùng không thẳng trở lại được.
Một tiếng hét vang lên, người hầu nam trẻ tuổi kia bị đá bay xuống dưới cầu thang, Hoa Linh vừa đi vừa nói: - Bây giờ cho các ngươi một cơ hội, tự mình quỳ ở cửa chờ quan sai tới bắt, có lẽ còn có thể tránh được một kiếp!
Dưới lầu mọi người lập tức ồn ào, tất cả đều bàn luận về lai lịch của Hoa Linh, thoạt nhìn bộ dạng rất mạnh. Nghe giọng điệu của Hoa Linh, y tuy nhiên chỉ là người dưới mà thôi, Đông chủ nhà người ta còn đang an vị ngồi uống rượu trong phòng, ngay cả mặt mũi đều chưa có lộ ra! Cũng có người cảm thấy Hoa Linh rất lên mặt, tục ngữ nói song quyền khó địch được tứ thủ, người đàn ông có khỏe mạnh cũng không thể chịu nổi nhiều người, cho dù y có công phu cũng không đánh lại mười mấy tên nha đinh cường tráng được. Đánh ngã một người đã nghĩ đến đánh được mười mấy người? Thật quá là tự tin!
- Đánh chết hắn cho ta! Đừng sợ, đánh chết có Thiếu gia ta đỡ đòn, Thiếu gia ta vốn là môn sinh của Trung vương, ta thật không tin trong thành Thái Nguyên còn có người dám đối nghịch với ta!
Có lệnh của chủ tử, mười mấy tên gia đinh lập tức xông đến. Hộ vệ Tiên Duyên Nhân Gian theo bản năng sẽ đi đến ngăn cản, nhưng nhìn thấy thái độ thờ ơ của Tống Thanh Lý, bọn họ lại lặng lẽ lui về.
Hoa Linh là người tài nghệ đến đâu? Hoa gia bọn họ ở Sơn Đông vốn là danh môn trong chốn võ lâm. Tổ tiên Hoa gia công phu rất cao, hơn nữa mấy năm nay ở trên sa trường rèn luyện, lấy bản lĩnh của Hoa Linh, nhìn có vẻ dễ đánh nhưng nếu như có gấp đôi số lượng gia đinh này, cũng vẫn bị một mình y hành hạ.
Cũng không thấy Hoa Linh có bao nhiêu động tác, chỉ ba quyền đơn giản đã đem những gã gia đinh kia lần lượt ngã nhào trên mặt đất. Hai cánh tay có lực ngàn cân, coi như là thời điểm hạ thủ để lại cho đường sống, bọn gia đinh này bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc bên trong đã thối rữa cả rồi? Vô dụng, chỉ có thời gian nửa chén trà nhỏ, ngoại trừ Tạ Khôn và hai gia đinh đứng ở bên ngoài, những tên chó săn còn lại đều bị Hoa Linh đánh cho mất hết ý thức không còn sức chiến đấu.
- Mau đi tìm người tới đây, ta nói rồi, các ngươi chỉ có mấy con gà gà chó chó chó này vẫn không thành.
Hoa Linh dang tay ra nói.
- Đi! Xem xem hôm nay ngoài đường lớn có vị sai nha nào đang trực, mời đến đây bắt cái tên nhà quê không biết từ đâu đến này lại cho ta! Mang vào đại lao hầu hạ, đi mau!
Tạ Khôn sắc mặt trắng bệch, một nửa là do sợ, một nửa là do tức giận. Gã dữ tợn gào thét, cũng không nhìn thấy mọi người chung quanh đang nhìn gã bằng ánh mắt khinh miệt.
Một người hầu nam trẻ tuổi phi như bay ra ngoài, Hoa Linh cũng không ngăn cản, chỉ là cười khinh miệt.
Người vây quanh xem thấy khí thế Hoa Linh như vậy, đều biết rằng cái tên tiểu tử mặc áo bào gấm kia xem như đá trúng thiết bản rồi. Nhìn người ta tư thế khí định thần nhàn, có lẽ cũng không để mắt đến sai dịch tuần tra trên đường lớn.
- Đúng là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám ở Tiên Duyên Nhân Gian gây rối, bắt hết thảy lại cho ta!
Chừng một lát, một Bộ khoái Thái Nguyên phủ dẫn mười mấy sai dịch, đệ tử xông vào. Người này tên là Phùng Đạc, là một trong sáu mươi Bộ khoái Thái Nguyên phủ. Thành Thái Nguyên to như vậy, chỉ dựa vào ba mươi mấy Bộ khoái nhất định quản không hết. Nhưng dưới tay mỗi người bọn họ đều có mười mấy người phục vụ, những người này coi như là đệ tử Bộ khoái, ngày bình thường phụ trách việc trợ giúp sư phụ duy trì trị an. Những người này không thuộc biên chế chính thức của triều đình, tiền công của bọn họ đều là sư phụ chia cho. Bọn Bộ khoái ngày thường được biếu tặng không ít, nuôi mười mấy người phụ giúp cũng không phải việc gì khó khăn.
Phùng Đạc tiến vào quét hai mắt, không thấy có ai bối cảnh lớn trong lòng an định không ít. Chỗ dựa đằng sau Tiên Duyên Nhân Gian này thật sự rất chắc chắn, mà tới nơi này tiêu khiển đa số không giàu thì cũng không dễ dàng chọc vào được, hôm nay nếu không phải Tạ Khôn phái người đến mời, hắn thật sự không muốn đến Tiên Duyên Nhân Gian này bắt người. May mắn, dựa theo suy đoán của Phùng Đạc, nếu dám ở Tiên Duyên Nhân Gian này ra tay đánh người, không phải nhân vật thật quyền quý thì chính là kẻ gà mờ không hiểu quy củ, mà người trước thuộc hạng cao quý rất hiếm khi hạ mình ra tay, thường chỉ phái người hô một tiếng, gọi bọn họ mau tới nơi này giải quyết vấn đề.
Nếu không phải người trước, Phùng Đạc liền không có gì e dè rồi. Ở trên đường thành Thái Nguyên này, đám Bộ khoái bọn họ chính là đại gia, chính là pháp luật!

Bình Luận

0 Thảo luận