Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 378: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
HAI KẺ ĐIÊN
Triệu Nhị và Từ Thắng dẫn năm trăm binh sĩ từ trên tường thành giết xuống, đi thẳng về hướng cổng thành. Mở được cổng thành ra thì có nghĩa là thắng lợi của quân Hán nằm trong tầm tay rồi.
Gần cổng thành, có mấy trăm binh sĩ quân Chu canh giữ, người dẫn đầu là một lang tướng. Sau khi nhìn thấy có quân Hán xông đến thì lập tức hạ lệnh cho các cung tiễn thủ bắn phản công. Cùng với khoảng cách hai bên ngày càng gần, cái giá quân Hán phải trả là trên trăm người. Trên chân của Triệu Nhị bị một mũi tên lông vũ đâm xuyên qua, thân người hắn loạng choạng rồi ngã trên đất. Sau khi được thân binh đỡ chắc lấy thì Triệu Nhị cắn răng chặt đứt mũi tên đó ra. Hắn thuận thế nhặt một trường mâu ở trên đất, cánh tay nắm lực mạnh ném về phía quân Chu.
Trường mâu đó mang theo âm thanh ghê rợn và cắm chết một binh sĩ quân Chu lên trên vách thành. Trường mâu đâm xuyên thân người binh sĩ đó rồi đâm luôn vào tường thành kiên cố. Binh sĩ quân Chu đó giống như con ếch bị đóng đinh trên cây, sau khi thân mình cứng đờ thì lập tức tê liệt mềm nhũn ra.
Không thể tưởng tượng được, hai đội quân hung hăng đánh nhau, máu thịt bay tung tóe, đao kiếm đánh loạn.
Quân Hán bị mấy vòng mưa mũi tên bắn chết hơn một trăm người, lúc này trên số người không hề chiếm ưu thế. Hơn nữa quân Chu giữ thành trước đó không tham gia trận đấu, thể lực dồi dào hơn những binh lính quân Hán đã giết cả trận rất nhiều. Nhưng thể lực dồi dào không có nghĩa là sát khí lớn.
Mặc dù quân Hán đã có chút thấm mệt nhưng dưới kích thích của mùi máu thì ai cũng trở nên điên cuồng khát máu. Bọn họ ngẩng cao đầu, dường như căn bản không nhìn thấy trong tay binh lính quân Chu đang cầm binh khí vậy, cứ hung hăng mà lao tới.
Mặc dù trên chân Triệu Nhị bị thương nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn. Dưới sự bảo vệ của mười mấy thân binh, Triệu Nhị giống như con sói miệng vẫn còn máu tươi của kẻ địch, dùng hoành đao trong tay làm răng nanh, hung hăng cắn một miếng. Còn Từ Thắng thì dẫn mấy chục binh sĩ chặn viện binh quân Chu đang từ bên ngoài xông đến.
Triệu Nhị và Từ Thắng hai mặt giáp địch nhưng bọn họ đều không sợ.
Mấy năm đi theo Hán Vương điện hạ đông chinh tây thảo, có chuyện nguy hiểm gì mà họ chưa từng gặp phải? Chiến trường giống như một vũ đài của bọn họ và đám người Triệu Nhị giống như một vũ công chuyên nghiệp trên vũ đài đó. Sinh tử giao phong không cho phép họ có một chút do dự nào khi có thể một đao chém chết kẻ địch chứ không được để địch chỉ bị thương. Một kẻ địch chết đi còn hơn là một kẻ địch bị thương nhưng vẫn có thể cầm vũ khí lên chiến đấu.
Lang tướng quân Chu kia lần đầu tiên gặp phải kẻ địch hung hãn như này. Trong mắt y, đám binh quân Hán giết tới đây đâu phải là một nhóm người mà rõ ràng là một đám ác quỷ địa ngục mặt mũi hung tợn. Lưu Lăng đã từng nói với thuộc hạ của mình một câu, một câu danh ngôn mà hắn mượn của Khai quốc nguyên soái Lưu Bá Thừa đời trước: "Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng!"(*) (*) Gặp nhau nơi ngõ hẹp thì người dũng cảm là người thắng!
Triệu Nhị vẫn nhớ câu nói này, với sự lý giải của hắn thì ý của câu này là trên chiến trường chỉ có phớt lờ cái chết, bao gồm kẻ địch hay mình thì mới có thể đạt được bốn chữ 'Thế như chẻ tre'.
Thế như chẻ tre!
Mặc dù hắn bị thương nhưng vẫn là một con mãnh hổ mà không ai có thể ngăn lại được. Hoành đao của hắn ở trong tay hắn, máu chảy xuống giống như máu của một con mãnh thú, chỉ có nhuốm đẫm máu tươi của kẻ địch mới khiến cho hoành đao sắc bén hơn.
Từ Thắng dẫn theo mấy chục binh sĩ hung hăng chặn công kích của mấy trăm binh sĩ quân Chu. Lấy máu thịt của chính họ, vì Triệu Nhị đổi lấy thời gian. Đao của Từ Thắng đã chém nhiều chỗ hổng, hắn đã rất mệt nhưng tay cầm đao của hắn vẫn rất chắc chắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng ác nghiệt. Lữ Suất quân Chu một đao chém về phía vai Từ Thắng, Từ Thắng hét lớn một tiếng, mạnh mẽ nhảy tới trước một bước, một đao từ dưới ngược tay chém lên.
Đao của hắn từ sau quét lên trước, chém bay cánh tay của Lữ Suất quân Chu. Cánh tay bay lên không trung, cánh tay đó vẫn đang nắm chặt đao. Lữ Suất kêu lên một tiếng thảm thương, loạng choạng lui về sau. Từ Thắng không cho y cơ hội trốn chạy, căn bản không nhìn đao của thân binh của Lữ Suất đang chém về phía mình, mạnh mẽ cầm hoành đao trong tay đâm vào miệng của Lữ Suất. Hoành đao đâm vào miệng, sau đó đâm ra não.
Thân binh của Từ Thắng cầm thuẫn thay Từ Thắng ngăn trở thế tấn công, bảo vệ nghiêm ngặt ở hai bên của Từ Thắng. Từ Thắng vốn đã tử thủ lại càng bùng phát cơn độc ác, đỏ mắt vung hoành đao giết vào đám người quân Chu. Hắn chỉ dẫn theo ba bốn thân binh, xông vào mấy trăm binh sĩ quân Chu kia.
- Đao!
Từ Thắng hét lớn một tiếng, lập tức cầm thanh hoành đao đã sứt mẻ đến không dùng được nữa ném bay ra ngoài, đâm chết một binh sĩ quân Chu. Thân binh của hắn không do dự đưa hoành đao của mình cho Từ Thắng. Sau khi Từ Thắng cầm đao thì hét lớn một tiếng: - Giết! Sau đó vung đao chém nửa bên sọ binh Chu bay ra ngoài. Một con sói, cứ coi như lao vào một nghìn con dê thì vẫn là kẻ săn mồi. Định luật trên chiến trường là chỉ có làm bản thân ác hơn kẻ thù mới có cơ hội sống sót. Binh Chu không ngờ đến mấy tên quân Hán lại dám phát động xung phong. Bọn họ càng không ngờ rằng, tên điên đó lại hoàn toàn không để ý đến hai bên, chỉ quan tâm lớn bước về trước, một bước giết một người.
Cái chết của Lữ Suất trực tiếp khiến sĩ khí quân Chu sụp đổ.
Quả đúng là 'Gặp nhau nơi ngõ hẹp thì người dũng cảm là người thắng!"
Binh lính mà Từ Thắng dẫn theo thấy chủ tướng bên mình giết vào trận địa thì nổi cơn hung hăng, căn bản không để ý có mất mạng không, tất cả mọi người đều theo sau lưng Từ Thắng mà giết tới. Mấy chục người họ giống như thanh dao găm sắc bén lại cắt tan quân Chu ra. Lúc Từ Thắng vứt thanh đao thứ ba đi, hắn hô đao nhưng không thấy ai đưa hoành đao qua. Từ Thắng ngây người một lúc, lập tức hiểu được, thân binh hai bên hắn đã chết trận hết rồi.
Từ Thắng ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, tránh được hoành đao của một binh Chu. Một tay nắm chặt cổ tay binh sĩ đó kéo về phía ngực mình, sau đó cúi đầu cắn vào cổ họng y.
Hắn ngẩng mạnh đầu, kéo văng máu thịt trong miệng ra, sau đó cướp hoành đao của binh Chu lại. Lúc vẫn muốn giết tiếp thì phát hiện ra đám binh Chu đó bị hắn dọa sợ đến mức không ngừng lui về sau. Hắn cắn một miếng cắn chết kẻ địch, điều này tạo nên nỗi khiếp sợ trong lòng quân Chu. Tất cả mọi người đều đang nghĩ, thật chấn động, không biết người đối diện với mình có phải là người không? Binh sĩ quân Chu bị cắn rách cổ họng kia hai tay dùng lực ôm cổ, muốn chặn máu chảy ra nhưng hiển nhiên hành động của y là vô ích.
Thuận theo cổ họng bị rách kia, máu từ tay hắn tuôn ra ngoài theo khe hở đó như thác nước. Tiếng kêu róc rách trong cổ họng rồi lập tức ngã xuống!
Cũng không biết là ai hô một tiếng trước, sau đó những binh Chu bị hù dọa kia cùng xoay người tháo chạy. Thậm chí bọn họ không dám quay đầu lại, chỉ e một khi mình quay đầu thì người điên kia sẽ cắn vào cổ mình. Miệng vẫn còn dính máu của Từ Thắng, trong ánh nhìn của họ lại đáng sợ đến thế. Những binh sĩ quân Chu may mắn sống sót, mấy chục năm sau này, mỗi lần nhớ lại đêm hôm đó và vị tướng quân người Hán cắn chết người đó thì họ vẫn bị dọa đến mức toát mồ hôi. Có bao nhiêu đêm thì bọn họ đều bị ác mộng làm tỉnh lại.
Triệu Nhị xông về phía trước, đao chém chết một binh Chu, đột nhiên nhìn thấy một thương của lang tướng quân Chu đâm về phía mình. Trên đùi của Triệu Nhị đã bị thương, phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ kịp né sang một bên. Thương đó đâm xuyên bả vai hắn, mũi thương nhọn lộ ra trên sau lưng hắn. Lang tướng đó một thương đắc thủ, muốn rút ra đâm tiếp thì thấy tướng quân quân Hán đó đột nhiên cười một cái, sau đó mạnh mẽ nắm lấy cán thương.
Thương của hắn không rút được ra.
Triệu Nhị một đao chặt đứt cán thương, sau đó dùng đao làm ám khí quăng về phía lang tướng quân Chu. Lang tướng quân Chu kia bất đắc dĩ lỏng tay ra, vứt bỏ vũ khí của mình né tránh về sau. Hắn từng nhớ, nếu như trên chiến trường vũ khí của mình mất rồi, đó chính là lúc hắn phải chết. Trong tay Triệu Nhị cũng không có vũ khí nhưng trên vai hắn vẫn còn một đại thương cắm ở đó, Triệu Nhị giỏi dùng nhất chính là thương.
Hắn hét lớn một tiếng, rút thương từ trên bả vai mình xuống, sau đó thân mình lắc lư một cái, ném thương lên không trung. Thương đó xoay một vòng trên không trung, Triệu Nhị giơ tay ra nắm lấy, sau đó thanh thương như độc long xuất hải đâm ra ngoài. Bùm một tiếng, thương đâm lên trán lang tướng kia. Cùng với mũ giáp trên đầu hắn thì toàn bộ đều bị đâm xuyên.
Quân Hán dồn ép liều mạng về trước, chém giết quân Chu đã mất đi ý chí chiến đấu như thái rau. Căn bản không cần Triệu Nhị hạ lệnh, mấy chục tên quân Hán còn lại chạy như điên đến trước cổng thành chầm chậm kéo cổng thành ra.
Cùng với cổng thành dần được mở ra, bên ngoài vọng lại tiếng ngựa hí. Lúc cổng lớn hoàn toàn được mở ra thì vô số chiến mã cao lớn, những người mặc áo giáp đen trên ngựa chen chúc mà vào. Chiến giáp màu đen, ánh mắt lạnh lùng, còn có mã giáo dài bốn thước trong tay họ đều tuyên cáo danh hào của đội kỵ binh này.
Tu La!
Lưu Lăng dẫn đầu xông vào cổng thành, người mặc trọng giáp, dùng chuôi loan đao thật dài trong tay mình chỉ về nơi có ánh lửa ngút trời. Trọng kỵ binh Tu La doanh phía sau hắn đi theo sau xông về phía đại doanh quân Chu. Sau ba nghìn kỵ binh trọng giáp của Tu La là hai nghìn tinh giáp khinh kỵ của Tu La doanh. Hai nghìn tinh giáp khinh kỵ này không đi theo sau Lưu Lăng mà vẽ ra một đường cong rất đẹp, giết về phía đang giao chiến kịch liệt nhất.
Sau Tu La doanh vẫn là kỵ binh. Đội kỵ binh tầm một vạn người này giống như giếng phun nước vậy, không ngừng xông vào thành. Đội một vạn kỵ binh chia làm hai đội, một đội đuổi theo trọng giáp Tu La do Lưu Lăng suất lĩnh, một đội khác đồng loạt giết vào loạn trận ở dưới tường thành. Ở phía sau, là đám bộ binh nhiều không đếm được của quân Hán, hình thành đội quân tiến vào thành Vệ Châu.
Cùng với việc quân Hán ồ ạt tiến vào thì bại cục của quân Chu đã định rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận