HUYỆN THÁI GIA TIỂU LỤC TỬ
Toàn bộ Chu quân ở Nhất Tuyến Hạp đều tháo chạy, trọng giáp kỵ binh quân Hán như hồng hoang mãnh thú bắt đầu chia thành vô số tiểu đội giống như những luỡi hái quét ngang đám Chu quân đang chạy toán loạn. Bọn họ giống như hắc cuồng phong gào thét, đem từng mảnh từng mảnh lá cây vàng khô thổi bay sau đó cắn nát.
Sau khi khiến cho trận địa của Chu quân hoàn toàn sụp đổ, sau đó vượt qua một đoạn thung lũng hẹp, trọng giáp kỵ binh màu đen bắt đầu tập hợp đội ngũ, đem nhiệm vụ đuổi giết quân địch giao cho kỵ binh giáp nhẹ ở phía sau. Cờ lớn màu đỏ tươi có chữ Lưu được kỵ binh mang theo đầu tiên, theo sau cờ lớn, vô số kỵ binh giáp nhẹ như gió xoáy cuốn bay ra ngoài.
Chu quân mệt mỏi, phía sau lưng bọn họ không có chút gì che đậy khiến họ bại lộ ngay dưới hoành đao sắc bén của kỵ binh quân Hán. Một lưỡi đao chém xuống, dễ dàng xé rách bì giáp bọn họ đeo phía sau còn có thể cắt vào da thịt bọn họ. Từ vết đao kia có thể nhìn thấy màu trắng của xương sống vỡ vụn. Thi thể bổ nhào trên mặt đất, rất nhanh bị chiến mã giẫm đạp thành một đống bùn lầy.
Quân kỳ viết chữ Chu bị rơi trên mặt đất, bị vô số chân người phía sau giẫm lên khiến nó hoàn toàn thay đổi. Khe núi thật dài thật sâu, khắp nơi đều là thi thể. Dòng suối nhợt nhạt kia sớm đã bị nhuộm thành màu máu đỏ.
Cốc dài hai mươi mấy dặm, biến thành địa ngục A Tỳ.
Mười ngàn Chu quân phòng thủ Nhất Tuyến Hạp, còn sống thoát được chỉ có ba mươi mấy khinh kỵ binh.
Sau khi quét sạch chiến trường, tiếp đến đại đội nhân mã của quân Hán bắt đầu xuyên qua Nhất Tuyến Hạp, hơn mười vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp giống như cự long giương nanh múa vuốt, uốn lượn đi trước.
Lưu Lăng để lại năm ngàn người trấn thủ Nhất Tuyến Hạp, sau đó xuất lĩnh đại quân tiếp tục xuôi nam. Nơi này nhất định phải trông chừng, đây là con đường nhanh nhất để trở về phương bắc, nếu như Nhất Tuyến Hạp bị người ta chặn mà nói, đường lui của đại quân liền bị chặn. Tuy rằng cũng không phải chỉ có đường này mới có thể đi, nhưng nếu vượt qua núi lớn mờ mịt mà nói, ít nhất phải đi hơn hai tháng. Lần này xuôi nam, mang không đủ một trăm ngàn người đánh với hai trăm ngàn Vĩnh Hưng quân, nhất định phải đảm bảo đường lui tốt nhất.
Ngày thứ ba, quân Hán dễ dàng công phá một huyện thành, đại quân ở trong đó nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm.
Dân chúng Đại Chu đối với chiến loạn sớm đã trở thành thói quen, căn bản bọn họ cũng không nghĩ đến quân đánh hạ huyện thành là quân Hán đến từ phương bắc, mà là nghĩ rằng một kẻ phản tặc nào đó tụ tập dân chúng tạo phản. Lúc này bên trong lãnh thổ Đại Chu, quá nhiều cường đạo lớn nhỏ. Thậm chí bọn họ chỉ có mấy chục người thì liền dám cướp thôn trấn, có mấy ngàn người liền dám tấn công huyện thành, nếu là những thế lực lớn như Hắc Kỳ quân, Hôi Y quân thì vây khốn châu phủ, tấn công trọng địa kho lúa cũng không có chút kiêng kỵ nào.
Nhưng khi thấy cờ lớn mang chữ Lưu kia tung bay, nhìn thấy quân Hán tác phong nghiêm chỉnh, kỷ luật không có chút thay đổi, đám dân chúng này cảm thấy có chút mờ mịt. Đây là lính sao? Tại sao không giống chút nào so với đám binh lính đã từng thấy trước đây? Bọn họ không đoạt lương thực, không giết người, không làm điều ác cưỡng đoạt phụ nữ, không đốt nhà cửa, thậm chí ngay cả những người giàu có bỏ tiền ra mua sự bình an cũng đành trở về. Điều này khiến cho người ta rất không rõ ràng, chưa từng gặp qua đội quân nào như vậy.
Dân chúng nhìn thấy đám binh sĩ trải chiếu ngồi trên đường lớn nghỉ ngơi ăn lương khô uống nước, không ai xông vào trong nhà dân hành hung, bọn họ dần dần quyết tâm để tâm trùng xuống. Một sự việc kế tiếp xảy ra, liền khiến cho huyện nhỏ tên Thanh Huyện này sôi trào lên.
Sau khi Lưu Lăng vừa mới sắp xếp đại quân ổn thỏa, đột nhiên có thân binh báo lại, nói là khâm sai từ Thái Nguyên đến đây. Triệu Đại mặc dù không có theo quân đến, nhưng ba ngày trước đã cho người đến báo tin. Lưu Lăng biết, đây là Tô Tiên Lê một lần nữa chủ trương triều chính sau đó đem tiểu Hoàng Đế Lưu Lập giam lỏng, mệnh lệnh truyền đạt ý chỉ thứ nhất. Đó chính là, để Lưu Lăng lên làm Hán Vương, trước khi tiểu Hoàng Đế Lưu Lập đủ mười lăm tuổi có thể tự mình chấp chính, Hán quốc tôn Lưu Lăng làm đầu.
Lưu Lăng ở ngay trong đại trướng tiếp kiến khâm sai, hiện giờ Tổng quản thái giám trong cung chính là Tiểu Lục Tử.
- Nô tài bái kiến Vương gia.
Tiểu Lục Tử quy củ cung kính quỳ xuống dập đầu, tuyệt đối không cảm thấy bản thân là khâm sai tuyên chỉ đối với Lưu Lăng quỳ lạy là chuyện gì mất mặt, ngược lại, y vẫn luôn lấy việc có chút giao tình với Lưu Lăng làm niềm tự hào. Ít nhất, dựa vào chút giao tình này mà y được làm ở vị trí Đại Tổng quản thái giám.
- Đứng lên đi, là Thái Hậu phái ngươi đến đây sao?
- Bẩm Vương gia, đúng là Thái Hậu phái nô tài đến đây tuyên chỉ ạ. Tốc độ đẩy quân của Vương gia quá là nhanh, nô tài chạy chết hai con ngựa bây giờ mới đuổi theo được đại quân của Vương gia. Vương gia uy vũ, mới có nửa năm ngắn ngủi, hơn nửa non sông ngàn dặm của Đại Chu đã bị Vương gia chinh phục, nô tài dọc đường đi đuổi đến đây, nghĩ đến không ngờ chính mình lại có thể ở trên lãnh thổ Đại Chu phi ngựa như bay, cảm giác này quả thực khiến cho lòng người cao hứng. Vương gia văn thành vũ đức, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, trong lòng nô tài đối với Vương gia sùng kính vô cùng, loại tình cảm này giống như nước sông cuồn cuộn...
Lưu Lăng ngơ ngác một chút, trong lòng tự nhủ tên tiểu tử này từ khi nào lại trở thành như vậy. Xua tay ra hiệu cho Tiểu Lục Tử đừng ở nơi này vỗ mông ngựa một cách long trời nở đất nữa, cười cười nói: - Tuyên chỉ đi.
- Nô tài tuân chỉ Vương gia.
Tiểu Lục Tử dùng một câu nói như vậy, khiến các Tướng quân đứng sau Lưu Lăng đều chấn động trong lòng. Tuy rằng Lưu Lăng đã là Nhiếp Chính Vương, nhưng lời nói của hắn, mệnh lệnh của hắn, là không thể trở thành ý chỉ được. Nhưng Tiểu Lục Tử hiện tại lại dùng từ ngữ như vậy, những Tướng quân này đều mơ hồ đoán được ý đồ bên trong nội cung là gì rồi. Quả nhiên tiếp đó Tiểu Lục Tử tuyên đọc ý chỉ của Thái Hậu, tấn phong Lưu Lăng làm Hán Vương, cùng Hoàng Đế xa giá. Đồng thời, cho dù là tiểu Hoàng Đế Lưu Lập đối với Lưu Lăng cũng phải thi lễ, gọi hắn là thúc phụ.
Thủ đoạn như vậy, kỳ thật rất đơn giản là có hai mục đích. Thứ nhất, là xin nhận lỗi về chuyện tiểu Hoàng Đế lúc trước đã tới thiên lao cùng với Bùi Hạo bí mật thảo luận việc điều binh, cho thấy thái độ của Thái Hậu Tô Tiên Lê. Thứ hai, tiếp tục tăng thêm sự níu kéo với Lưu Lăng, tuyệt đối không thể để cho Lưu Lăng tách ra bên ngoài tự lập. Sở dĩ làm như vậy, là vì Tô Tiên Lê sợ. Nàng sợ Lưu Lăng đối với việc con mình làm xằng làm bậy mà nảy sinh tức giận, phẫn nộ trả thù. Càng sợ Lưu Lăng sau khi chiếm lấy phần lớn non sông Đại Chu sẽ tự lập, như vậy mà nói mẹ góa con côi bọn họ sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, trong thời loạn thế này, chẳng bao lâu họ sẽ bị những kẻ dã tâm bừng bừng giết chết không chút lưu tình nào.
Hán Vương sao?
Lưu Lăng cười nói, xưng hô thế này cũng không tệ lắm. Hắn thích cái chữ Hán này, Hán trong từ Đại Hán, Hán trong từ Cường Hán, Hán trong từ Người Hán.
Khâm sai quỳ tuyên chỉ, đoán chừng ngoại trừ Tiểu Lục Tử chưa có ai như vậy sau này chắc cũng không có người nào như thế ngoài y. Lưu Lăng thu ý chỉ, sau đó sai người lấy 50 lượng vàng đưa cho Tiểu Lục Tử. Tiểu Lục Tử kiên quyết không lấy, vẫn là Lưu Lăng lên tiếng nói rằng làm lộ phí trở về, lúc này y mới vì thụ sủng nhược kinh lo sợ mà cầm lấy.
Lưu Lăng hỏi Tiểu Lục Tử tình hình hiện tại của Thái Nguyên, bỗng nhiên bên ngoài đại doanh một trận hỗn loạn. Nhóm thân binh đã qua xem xét, trở về bẩm báo có vài người dân chúng ở ngoài đại doanh dập đầu kêu oan. Hóa ra, trải qua gần một ngày quan sát, dân chúng Thanh Huyện rốt cục cũng xác định được đội quân có chữ Hán và đại kỳ mang chữ Lưu, là một đội quân có kỷ luật nghiêm minh là một đội quân tốt, cho nên, vài người có oan khuất lớn tụ lại một chỗ thương lượng một chút, không ngờ chạy đến bên ngoài doanh trại kêu oan. Dân chúng bị chiếm đất, lại cùng ngày chạy đến bên ngoài đại doanh kêu oan, chuyện này chỉ sợ là cực kỳ hiếm thấy.
Sau khi Lưu Lăng hiểu rõ ngọn nguồn, bỗng nhiên cười hỏi Tiểu Lục Tử: - Có từng nghĩ qua muốn làm Huyện lệnh đại nhân?
Tiểu Lục Tử không hiểu, sửng sốt.
Lưu Lăng chỉ vào Tiểu Lục Tử cười ha hả nói: - Cho hắn một trăm người, để hắn đến đại sảnh Huyện nha làm Huyện lệnh đại lão gia một lần, nói cho dân chúng ở đây biết, có điều gì oan khuất, Tiểu Lục Tử đại nhân sẽ làm chủ cho bọn họ!
Tiểu Lục Tử lập tức sợ hãi, nội thần không được hỏi đến chính vụ, không được nhúng tay vào chuyện dân sự quân sự, đây là Hán Đế Lưu Trác lúc trước tự mình định ra, nhưng Lưu Lăng vừa mới lên làm Hán Vương, không ngờ lại sai y đi thẩm án, Tiểu Lục Tử còn tưởng rằng Lưu Lăng muốn tìm lý do giết y, lập tức sợ tới mức quỳ xuống dập đầu không ngừng. Nhưng thật ra Lưu Lăng đã quên điều này, cười an ủi hai câu, lúc này Tiểu Lục Tử mới xác định hóa ra Hán Vương điện hạ không phải muốn giết y, mà là muốn cho y một cơ hội vào thánh đường thẩm vấn!
Điều này đã có thể khiến cho Tiểu Lục Tử vui mừng đến muốn chết, từ xưa đến nay, y còn chưa từng nghe đến thái giám nào có quyền lợi như vậy đâu.
Cáo mượn oai hùm Tiểu Lục Tử mặc quan phục màu vàng tượng trưng cho thân phận khâm sai, mang theo một trăm binh lính khôi ngô do Lưu Lăng cấp cho, dẫn theo đám dân chúng kêu oan ngông nghênh bước vào Huyện nha. Bởi vì người mà dân chúng cáo trạng chính là Huyện lệnh Thanh Huyện, cho nên Tiểu Lục Tử sau khi tới Huyện nha chuyện đầu tiên làm chính là đem gã Huyện lệnh kia trút bỏ quan phục trói lại, áp giải vào trong đại đường thẩm vấn. Kỳ thật vụ án rất rõ ràng, Huyện lệnh đại nhân này thường ngày làm xằng làm bậy dọa nam nạt nữ, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết, gã muốn chống chế cũng không có cách nào, đau khổ cầu xin tha mạng, cuối cùng bị Tiểu Lục Tử hạ lệnh áp giải ra ngoài chém đầu.
Xử Huyện lệnh ở Thanh Huyện chính là việc lớn, chỉ gần nửa canh giờ bên ngoài Huyện nha đã bị dân chúng vây quanh chật như nêm cối. Hơn nữa, càng ngày càng nhiều dân chúng chạy tới xem chuyện lớn hiếm có này.
Tiểu Lục Tử cũng không phải một người lỗ mãng, cũng không phải người một khi nắm quyền trong tay, ngay lập tức đắc ý vênh váo, y lại có vài phần thiên phú về việc xử án, biết làm thế nào để lôi ra được thủ phạm chính cùng tòng phạm. Phái một nhóm nha dịch thân binh bắt đầu đi bắt người, rất nhanh mười mấy lão gia phú hộ tội ác tày trời trong huyện thành bị bắt tới. Trong đó cũng không thiếu những kẻ du côn vô lại. Sở dĩ tốc độ phá án nhanh như vậy, đó là do được sự giúp đỡ của dân chúng. Vừa nghe nói muốn bắt mấy kẻ ác nhân thường ngày ức hiếp dân chúng, đám dân chúng liền tích cực dẫn đường.
Trong đôi mắt sáng trong của dân chúng, tất cả bọn yêu ma quỷ quái không chỗ nào che giấu được.
Nhìn đến những kẻ ngày bình thường tác oai tác quái bị bắt, sự oán giận tích tụ trong lòng dân chúng bao ngày rốt cục cũng được bạo phát ra ngoài. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu khiếu nại oan tình, nợ máu quá nhiều khiến người ta phẫn nộ. Tiểu Lục Tử càng nghe càng tức giận, cũng không quản mình hẳn là phải xin chút chỉ thị từ Lưu Lăng, lập tức nắm lấy thẻ lệnh trên bàn tất cả đều ném xuống.
- Giết giết giết! Tất cả đều giết hết!
Y dùng giọng gào thét, giống như điên.
Ba mươi mấy cái đầu người rơi xuống đất, tiếng hoan hô như sấm động.
Đứng ở góc đường, Lưu Lăng cười cười nhìn Tiểu Lục Tử quyết đoán sát phạt khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, quay lại nói với đám người Hoa Linh:
- Tên tiểu tử này có chút thú vị, thực sự rất thú vị!
Hắn cười ha hả, xoay người rời khỏi.
Mà cùng lúc này, ở ngoài ngàn dặm Tấn Châu, có một người cũng đang thẩm án.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận