Tào Châu cách Khai Phong cỡ trăm dặm, từ nơi ấy đi về hướng đông sáu mươi dặm liền xuất hiện một mảnh quân trướng liên miên không dứt. Đây là nơi đóng quân của hai chi quân đội trong Thập nhị vệ chiến binh của Đại Chu - Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ, có ước chừng cỡ trăm ngàn đại quân. Nhạc Lạc cùng Mi Hoang đối với Tào Châu gần ngay trước mắt làm như không thấy cũng chỉ vì họ biết, nếu họ bắt Tào Châu thì bên Khai Phong kia sẽ lập tức có hành động nhằm vào bọn họ.
Trước khi nắm chắc mười phần, Nhạc Lạc cùng Mi Hoang chắc chắn sẽ không trở mặt với Bùi Chiến.
Nếu như nói Nhạc Lạc cùng Mi Hoang không có tâm làm phản thì kẻ nói như thế chắc chắn là kẻ ngu ngốc. Rõ ràng ra đấy, Nhạc Lạc cùng Mi Hoang đã không hề xem bản thân là thần tử Đại Chu nữa, Tả Hữu lĩnh quân vệ bây giờ đã bị đổi tên thành Thanh Châu quân, quân phục Đại Chu màu vàng đất kia cũng bị bỏ đi, thay bằng chiến phục màu đỏ. Lí do thay đổi chiến phục của Thanh Châu quân sang màu đỏ được Đại Nguyên soái đại quân Mi Hoang thông báo là do như vậy thấy vui mừng cùng may mắn hơn.
Một kẻ không có mưu đồ lớn sẽ rảnh rang đến mức cẩn thận ngay cả việc chọn lựa màu sắc quần áo sao? Đương nhiên, việc nhỏ ấy cũng đã chứng minh được một chuyện, đó chính là hai người Nhạc Lạc cùng Mi Hoang kia cũng không phải là người quá tự tin. Nếu đủ tự tin, họ sao lại có thể nghiêm khắc quá mức ở cả một việc nhỏ không đáng kể như thế?
Mi Hoang lớn hơn Nhạc Lạc ba tuổi, cho nên gã ngồi trên vị trí Đại Nguyên soái đại quân Thanh Châu. Hai người vốn chính là anh em kết nghĩa, vị trí kia đương nhiên nên do đại ca làm. Hơn nữa, lúc đại chiến với người Khiết Đan khi trước, Mi Hoang còn đã cứu Nhạc Lạc một mạng. Ân tình đó đủ khiến Nhạc Lạc không náo loạn với Mi Hoang vì bất cứ chuyện gì. Chỉ có điều, giống như những gì Bùi Chiến suy đoán, lòng người một khi có một hạt giống tà ác nảy mầm thì nó sẽ trưởng thành thành một gốc cây đại thụ che trời rất nhanh.
Mi Hoang đem lá thư trong tay đưa cho Nhạc Lạc:
- Đệ xem thử đi, ý nghĩa của phong thư này rất lớn, vi huynh thật sự không biết nên quyết định như thế nào.
Nhạc Lạc nhận lấy bức thư nhưng y cũng không có xem mà cười nói:
- Đại ca, phong thư này huynh đã nhìn không dưới mười lần rồi, còn có thể nhìn ra một đóa hoa tươi sao?
Mi Hoang cười khổ một tiếng nói:
- Hoa tươi khẳng định là không thấy, huynh chỉ muốn xem kĩ một chút, xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu âm mưu quỷ kế, có bao nhiêu cái hố đang chờ huynh đệ chúng ta đi nhảy mà thôi. Hai phong thư, kẻ viết cũng không phải loại thiện nam tín nữ gì đâu!
Trên bàn còn có một phong thư khác. Kỳ quái chính là tuy hai phong thư này không phải xuất phát từ tay một người, hơn nữa hai người viết nó còn đang ở trong trạng thái đối địch lẫn nhau nhưng nội dung trong thư lại giống nhau đến kì lạ. Thật đúng là không thể tưởng được làm sao mà hai người kia lại có thể đạt được trình độ tâm đầu ý hợp như thế. Hai phong thư này nếu bị công khai ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn đấy.
Hai phong thư này, một đến từ hướng Khai Phong, một đến từ chỗ Hoạt Châu.
Nhạc Lạc hừ lạnh một tiếng nói:
- Ai quan tâm bọn chúng có âm mưu quỷ kế gì cho mệt, huynh đệ chúng ta chỉ cần án binh bất động, chờ ba bên bọn chúng đánh cái loạn thất bát tao tam bại câu thương, tốt nhất lại có một bên hoặc là hai phe bị giết rớt, như vậy huynh đệ chúng ta chẳng phải sẽ làm một cái ngư ông đắc lợi hay sao? Chúng ta chiếm ưu thế, không để ý tới bọn họ là được.
Mi Hoang lắc đầu nói:
- Trung Thường à, nếu có thể đơn giản như đệ nói thì đã tốt rồi.
Hắn đứng lên, một bên dạo bước một bên nói:
- Tam phương đại chiến, ba người Bùi Chiến, Lưu Lăng, Lý Thiên Phương này, ai là kẻ dễ đối phó? Hán Vương Lưu Lăng, hiện giờ đã chiếm cứ sáu mươi ba châu, binh hùng tướng mạnh, tuy rằng lần này xuất binh hắn chỉ dẫn theo một trăm ngàn nhân mã, nhưng thực lực phía sau hắn đã có ít nhất tám trăm ngàn đại quân hùng hậu kìa. Lý Thiên Phương, chiếm cứ Khai Phong, khống chế được tiểu Hoàng đế Hiển Nguyên, có thể nói bất kể y làm cái gì, bất kể đánh ai cũng là danh chính ngôn thuận. Chỉ cần tiểu Hoàng đế nói kẻ nào đó là phản nghịch, y xua quân thảo phạt đã chiếm lý trước rồi. Tuy y chỉ chiếm một thành Khai Phong, binh mã trong tay chỉ có một trăm ngàn nhưng nếu y muốn, trưng binh tại Khai Phong lập tức liền có thể kéo được ra một đội ngũ một trăm ngàn người nữa ngay.
Nhạc Lạc nói:
- Nói thì nói như thế, nhưng trong tay Bùi Chiến cũng có đại quân không ít hơn năm trăm vạn. Cho dù thông tin Lý Thiên Phương nói trong thư không sai, Bùi Chiến đúng là đang ẩn thân trong đại quân nam phản nhưng hắn nếu dám trở về thì ai biết hắn có phải đã thiết lập một cái bẫy cực lớn chờ chúng ta nhảy vào hay không? Thực lực trong ba kẻ kia đều quá mạnh mẽ, trước mắt huynh đệ chúng ta còn trêu chọc không nổi đâu. Cơ hội của chúng ta chính là đợi bọn chúng chó cắn chó, cuối cùng chúng ta xuất binh thu thập tàn cục mới là tốt nhất.
Mi Hoang nói:
- Thoạt nhìn mà nói thì đệ nói không sai, nhưng Trung Thường này, đệ ngẫm một chút đi, cho dù cái hố Bùi Chiến đào ra có lớn đến cỡ nào thì nó có thể chôn được Lưu Lăng và Lý Thiên Phương sao? Lưu Lăng từ Lạc Dương xuất binh đã mấy tháng, theo lý thuyết thì đội quân tiếp viện của quân Hán đã sớm đến Hoạt Châu mới đúng, vì sao nó vẫn chậm chạp không có xuất hiện? Hán Vương Lưu Lăng kia chỉ phái bốn vạn nhân mã ngăn trở, người nọ dụng binh luôn luôn xuất quỷ nhập thần, ai biết đội quân tiếp viện của quân Hán có phải đã sớm mai phục trên con đường nam phản của Định An quân hay không? Theo vi huynh thấy, cái hố này Lưu Lăng đào không có khả năng cạn như bề ngoài đâu! Nếu hắn có hậu chiêu, lại liên hợp với Lý Thiên Phương thì chắc chắn sẽ đánh Bùi Chiến tới mức vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người!
Nhạc Lạc cau mày nói:
- Nếu theo lời đại ca nói thế thì Lưu Lăng hắn đã sớm hợp tác với Lý Thiên Phương rồi, còn liên hợp với huynh đệ chúng ta làm gì? Bằng thực lực hai người bọn họ, muốn tiêu diệt mười lăm vạn đại quân nam phản của Định An quân hẳn là không có vấn đề gì mới đúng, cần gì chia cho chúng ta một chén canh đâu?
Mi Hoang thở dài:
- Trung Thường này, khi nghĩ về một chuyện đệ có thể nghĩ sâu hơn một chút hay không?
Hắn có chút ảo não nói:
- Đại quân của Lưu Lăng đã đi lên phương bắc, Lý Thiên Phương lại dốc toàn bộ lực lượng, hai người bọn họ làm sao có thể yên tâm để hai huynh đệ chúng ta đứng nhìn sau lưng chúng được? Nhất là Lý Thiên Phương, y lĩnh quân rời khỏi Khai Phong, sẽ không sợ huynh đệ chúng ta bao vây hang ổ của y sao? Một khi đã không có Khai Phong, trong tay đã không có vị tiểu Hoàng đế Hiển Nguyên kia để giữ thể diện, y còn thứ gì sao? Lo lắng của Lưu Lăng lại là khi hắn chuyên chú đối phó với Bùi Chiến tại phía trước, huynh đệ chúng ta sẽ đâm một đao sau lưng hắn! Cho nên, bất kể như thế nào Lưu Lăng và Lý Thiên Phương cũng phải lôi kéo huynh đệ chúng ta cùng tới!
Nhạc Lạc nhướng mi nói:
- Vậy chúng ta không đi, chẳng phải là vừa lúc? Để ba người bọn họ đều khó chịu luôn đi!
Mi Hoang tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Lạc một cái, mới nói:
- Chỉ sợ, nếu huynh đệ chúng ta thật sự không xuất binh, Lý Thiên Phương ngay lập tức sẽ tuyên chiến với chúng ta!
Nhạc Lạc không hiểu hỏi:
- Lý Thiên Phương làm như vậy có ích lợi gì sao? Tiêu diệt Bùi Chiến, thứ y muốn chính là tiếp nhận địa vị của đối phương. Khai chiến với chúng ta nào có lợi gì đâu?
Mi Hoang nói:
- Nếu Lưu Lăng và Lý Thiên Phương cùng viết thư gửi cho chúng ta thì chứng tỏ hai bọn họ khẳng định đã đạt thành một hiệp nghị nào đó. Trụ cột của hiệp nghị này thành lập tại việc tiêu diệt Bùi Chiến. Bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện này bị huynh đệ chúng ta làm cho thất bại. Cho nên, nếu không thể lôi kéo được chúng ta cùng nhau xuất quân đối phó với Bùi Chiến vậy liền đem chúng ta đuổi đi, đuổi rất xa không cần vướng bận!
Nhạc Lạc hừ một tiếng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà nghe theo lời bọn chúng sao?
Mi Hoang nói:
- Này cũng không cần.
Hắn cười cười nói:
- Chúng ta xuất binh, nhưng không cần phải thật sự đi liều mạng với Bùi Chiến. Chỉ cần tại lúc ba người kia đấu đến mức ngươi chết ta sống, chúng ta lập tức trở về Khai Phong, vậy kẻ được lợi lớn nhất chính là hai huynh đệ chúng ta!
Nhạc Lạc ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Ý của đại ca là, đến lúc ấy chúng ta thả cho Bùi Chiến một con đường sống, khiến Bùi Chiến chạy trốn, Lý Thiên Phương cùng Lưu Lăng chắc chắn sẽ đuổi theo không bỏ. Huynh đệ chúng ta lại hồi binh tiến công Khai Phong, cứ như vậy, Khai Phong liền dễ như trở bàn tay rồi!
Mi Hoang cười lớn nói:
- Đúng thế! Lưu Lăng và Lý Thiên Phương muốn cho chúng ta xuất binh, chúng ta liền xuất! Về phần đánh làm sao, còn không phải do huynh đệ chúng ta định đoạt? Chỉ cần chiếm thành Khai Phong, nắm được tiểu Hoàng đế Hiển Nguyên, còn không phải huynh đệ chúng ta nói cái gì chính là cái đó sao? Đến lúc đó vi huynh liền phong cho đệ làm Thanh Châu Vương, huynh đệ chúng ta cùng trị thiên hạ, chẳng phải tuyệt vời?
Nhạc Lạc khom người quỳ gối:
- Đa tạ đại ca!
Mi Hoang vuốt râu cười, vẻ mặt đắc ý. Chỉ có điều, hắn không thấy được tại lúc Nhạc Lạc cúi đầu, một ánh mắt linh hoạt, sắc bén chợt lướt qua. Sự âm lãnh ấy thật giống như hàn băng vạn năm, làm lòng người kinh hãi.
Nhạc Lạc cáo từ, ra khỏi soái trướng của Mi Hoang, mang theo thân binh của mình về tới trong đại trướng của y. Sau khi trở lại đại trướng, Nhạc Lạc khiến các thân binh ra bên ngoài đại trướng trông coi, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận. Bản thân y thì hung hăng phát tiết tại bên trong một phen, quăng rớt vài cái chén, đập nát một cái trác án, còn chém bay một tiểu thiếp thị tẩm. Máu tươi văng đầy khuôn mặt Nhạc Lạc, dòng máu ấm áp khiến y tỉnh táo lại.
Nhạc Lạc thở hổn hển kéo cái ghế ngồi xuống, y ra lệnh cho thân binh thu thập bên trong đại trướng thật sach sẽ, đồng thời đem tiểu thiếp đêm qua còn uyển chuyền hầu hạ dưới người y kéo ra ngoài chôn. Lại ra lệnh thân binh gọi mấy tướng quân dưới trướng y tin nhất tới nghị sự, bất cứ kẻ nào cũng không cho phép tới quấy rầy.
Sau khi thân binh đi rồi, vẻ mặt Nhạc Lạc cũng dần dần bình tĩnh lại, chỉ có điều sắc mặt y lại càng ngày càng âm trầm, hàn ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm.
- Thanh Châu Vương? Mi Tư Viễn, ngươi thực cho rằng ngươi đã thành ngôi cửu ngũ rồi sao?! Thanh Châu quân này có hơn phân nửa là nhân mã của Nhạc Lạc ta, ngươi muốn làm Hoàng đế, đã hỏi qua ý kiến ta chưa?!
Y thấp giọng mắng vài câu, lập tức cười lạnh lẩm bẩm:
- Ngươi thật nghĩ rằng Hán Vương Lưu Lăng và Lý Thiên Phương là ngu ngốc sao? Sẽ tùy ý để ngươi rút quân về Khai Phong? Đại đội nhân mã tiếp viện của quân Hán không có xuất hiện, ngươi còn khờ khạo nghĩ rằng chúng mai phục trên đường quân Bùi Chiến nam phản. Ngươi cũng không nghĩ lại xem, mấy chục vạn đại quân, có thể giấu được sao? Chỉ sợ lúc này... Đại đội nhân mã quân Hán đã chạy tới Ký Châu, cùng Ký Châu Chu Tam Thất nội ứng ngoại hợp, một lần đem hai mươi lăm vạn đại quân Định An quân đang vây khốn Ký Châu tiêu diệt sạch sẽ mới có thể dừng tay đi! Đại ca tốt của ta, đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Đến lúc đó quân Hán theo bắc mà đến, chẳng những ta và ngươi, mà ngay cả Lý Thiên Phương cũng đều sẽ bị hắn đánh đến trở tay không kịp. Đây mới là thủ đoạn của Lưu Lăng!
Đứng lên, giãn ra một chút gân cốt, Nhạc Lạc tự giễu cười cười:
- Ta luôn luôn giả vờ ngu ngốc tại trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thật sự là kẻ ngu hay sao?
Y nhìn chằm chằm dư đồ, sự băng hàn trong ánh mắt dần dần biến mất, thay vào đó, là nhiệt độ càng ngày càng cao.
Thiên hạ này, luôn phải tranh một lần mới được. Đại ca của ta, ngươi, chính là thanh thương ta đùa bỡn trong tay mà thôi, chờ ta giết đủ người, ta lại bẻ gãy ngươi cũng không muộn. Ngu ngốc, nhìn xem cuối cùng, hai người chúng ta ai mới là kẻ ngu đi!
----------oOo----------
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận