TĨNH DƯỠNG ĐI
Đại quân bắc phạt lao động vô công, nhưng mỗi người đều không có cảm giác thất bại. Người Khiết Đan xong rồi, còn muốn khôi phục đế quốc Đại Liêu hùng phong như ngày xưa rất khó. Và bất kể Ly Yêu Na Nhan sống chết thành bại, cho dù Tiêu thái hậu dẫn theo tiểu hoàng tử bốn tuổi tìm được y, dựa vào quân đội cộng lại chỉ khoảng năm vạn người, con đường phía trước của họ cũng không đẹp đẽ gì. Huống chi, đã hơn một năm nay, quân đội của Ly Yêu Na Nhan còn lại bao nhiêu người, vẫn là con số chưa biết. Đợi tới khi nhân mã Tiêu thái hậu tìm được Ly Yêu Na Nhan còn lại bao nhiêu người, đều là con số chưa biết.
Sau khi trở lại U Châu, Lưu Lăng cho Triệu Đại bố trí nhân sự, hộ tống Thiết Lão Lang trên đường trở về quê hương Mông Sơn tĩnh dưỡng. Vốn ý của Lưu Lăng là để sau khi cơ thể của Thiết Lão Lang hồi phục xong hẳn về, nhưng Thiết Lão Lang lại kiên trì trở về Mông Sơn để tĩnh dưỡng. Thế là, Thiết Lão Lang thành người thứ hai trong mười hai kim y của viện giám sát được Lưu Lăng đề làm quan chính, người thứ nhất là Tạ Hoán Nhiên.
Phong Thiết Lão Lang làm chính Tứ phẩm Trung võ Tướng quân, Trụ quốc, kiêm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, hầu tước nhất đẳng.
Không thể áo gấm hồi hương, như áo gấm đường đêm.
Lưu Lăng biết ý nghĩ Thiết Lão Lang, cho nên mới cho y một hư chức quan văn. Trung võ tướng quân là chính tứ phẩm, quyền gần như các tiết độ sứ, hư chức quan văn Kim Tử Quang Lộc Đại Phu chính tam phẩm, nhận lấy ba phần bổng lộc, cộng thêm hầu tước nhất đẳng vinh quang, Thiết Lão Lang trở về Mông Sơn có thể an ủi cha mẹ.
Thiết Lão Lang về Mông Sơn, viện giám sát xuất động hai trăm Đề kỵ, Lưu Lăng mệnh cho Thiết Lão Lang thêm xe giá khâm sai, ban thưởng một kim bài miễn tử.
- Mười hai kim y, lại mất đi một người rồi.
Triệu Đại không biết vì sao, lại thu mình vào chiếc xe lăn Lưu Lăng đã tặng y. Y dường như rất quyến luyến cảm giác này, lại dường như thật sự đã lười tới mức không muốn đi bộ. Đẩy xe lăn giúp y, vẫn là Đông Phương Bất Loạn. Hoàng cung U Châu đang trong thời gian kiến thiết, còn viện giám sát di dời tới tòa đại trạch trước đây Lý Tú đã tặng cho Da Luật Sở Tài. Lưu Lăng vốn chắc hẳn sống ở nơi đây, nhưng Lưu Lăng lại đem viện tử này chia làm nha môn viện giám sát.
Những thứ vi phạm lễ chế đều bị gỡ bỏ, trong sân vẫn là gam màu đen.
Ngôi viện này so với tổng bộ viện giám sát ở Tấn Châu mà nói, lớn hơn không ít. Vả lại có lâm viên, hồ nước, có hòn non bộ nước chảy, so với cái viện ở Tấn Châu ít đi vài phần trang nghiêm thêm vài phần tao nhã. Tại một nơi không mấy nổi bật ở phía tây ngôi viện, có một dãy kiến trúc không cao to. So với dãy phòng ngói xanh ở tiền viện, thì dãy kiến trúc này trông nhỏ mọn một chút. Nhưng chắc chắn là, nơi đây mới là nơi trọng yếu của viện giám sát.
Triệu Đại ở ngay chỗ này.
Đông Phương Bất Loạn đẩy xe lăn, nện bước rất chậm, đã đến tháng năm, trong viện hạnh hoa sớm nở đầy đầu cành. Hai bên đường mòn bằng đá xanh, cỏ đã mọc xanh mượt một mảnh. Còn có loài hoa dại không biết tên đang dần dần hé nở, tựa như muốn cùng hạnh hoa trên cành so sắc, tranh đua hương sắc.
Thời tiết đã dần dần ấm áp lên, nhưng trên đùi Triệu Đại còn đắp một tấm chăn.
- Không biết qua vài năm nữa, có phải sẽ thật sự không đi lại được nữa.
Triệu Đại tự giễu cười cười: - Thiết Lão Lang sẽ thích ứng cuộc sống sau này không?
Đông Phương Bất Loạn vừa đi vừa nói: - Đại nhân, y quan ngũ xử nói, chân của người sẽ không sao. Lý ngự y không phải cũng đã xem qua sao, y nói chỉ là bệnh cũ tái phát, qua mấy ngày trời ấm lại chút cũng sẽ tốt hơn.
Triệu Đại lắc lắc đầu: - Cái này không quan trọng.
Y cúi người xuống từ trên thảm cỏ ngắt một đóa hoa dại đặt lên mũi ngửi ngửi, tuy không có hương thơm, nhưng mùi vào trong khoang mũi khiến y cảm thấy rất thoải mái, cho nên nhịn không được ngửi thêm vài cái: - Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
- Thiết Lão Lang đã mệt mỏi.
Đông Phương Bất Loạn giọng điệu rất bình thản: - Y ở bên Ngôi Danh Nẵng Tiêu chờ đợi bốn năm rưỡi, vả lại luôn sắm vai thủ hạ trung thành nhất của Ngôi Danh Nẵng Tiêu. Y thay Ngôi Danh Nẵng Tiêu đỡ qua đao kiếm, thay Ngôi Danh Nẵng Tiêu giết qua người, bốn năm rưỡi, hơn một nghìn ngày y vẫn xem Ngôi Danh Nẵng Tiêu như chủ công của mình. Tại Lâm Hoàng phủ khi y đâm nhát đao đó, thuộc hạ không biết trong lòng y lúc đó là như thế nào, thuộc hạ chỉ biết, không phải ai cũng có thể xuống tay được.
- Thiết Lão Lang quả thật rất tốt, về nhà tĩnh dưỡng là kết cục tốt nhất rồi.
Triệu Đại gật gật đầu, đồng ý với lời nói của Đông Phương Bất Loạn. Nói thì đơn giản, nhưng thật sự phải xuống tay xuất đao với một chủ công đã tôn kính bốn năm rưỡi, ai cũng sẽ không dễ gì làm được.
- Ý của Vương gia ta hiểu.
Triệu Đại bỗng nhiên thở dài nói: - Bất kể Thiết Lão Lang lúc ở Hưng Khánh phủ đã làm cái gì, nói qua cái gì, y có vùng vẫy qua, do dự qua hay không, tại Lâm Hoàng phủ sau nhát đao đó đều không cần phải truy cứu. Vương gia cho y quan lớn, cho y hiển tước, một, là nói cho Thiết Lão Lang an tâm, y là đại công thần. Hai, Vương gia nói với ta, đừng làm loạn việc.
Y cười khổ: - Ta còn không phải là vì Vương gia sao?
Đông Phương Bất Loạn không nói chuyện, trầm mặc đẩy xe lăn đi lên phía trước.
- Thiết Lão Lang không phải Tạ đại học sĩ, Tạ đại học sĩ gỡ đi thân phận kim y, nhưng y vẫn nhậm chức trong triều đình, vả lại lực lượng cống hiến xa hơn nhiều so với khả năng của một kim y làm được. Thiết Lão Lang thì khác, lần đi này, chỉ e là không quay trở lại. Ta nghe nói Mông Sơn là một nơi tốt, non xanh nước biếc.
Triệu Đại lẩm bẩm nói: - Nếu sau này ta già đi, cũng muốn tìm một nơi như vậy chọn một mảnh đất xây mộ.
Đông Phương Bất Loạn lắc lắc đầu: - Người không già, Thiết Lão Lang cũng không già.
Triệu Đại mỉm cười: - Sẽ già thôi, không ai sẽ không già đi, ngươi cũng thế, ta cũng thế, mọi người đều thế.
Đang nói, bỗng nhiên phía trước một nử tử thân vận áo đen, thân thể thướt tha, chậm rãi đón Triệu Đại hai người đi tới. Chính là Tự Tuyền Nhi đương đầu của tam xử.
- Thuộc hạ bái kiến Chỉ Huy Sứ đại nhân.
Tự Tuyền Nhi hơi cúi người, đường cong thân thể hiện rõ ra, làm rộ thân hình của nàng càng thêm hoàn mỹ.
- Có việc?
Triệu Đại hỏi.
Tự Tuyền Nhi ngẩng đầu: - Vương gia đã đến tiền viện, đang đợi đại nhân.
Triệu Đại sắc mặt đổi đổi, lập tức cười khổ: - Chuyện trong viện tử này, đúng là vẫn không giấu được Vương gia. Có lúc ta nghĩ, viện tử này nếu không có ta sống ở đây sẽ có gì khác biệt? Ta nghĩ đi nghĩ lại, đáp án chỉ có một. Viện tử này không có ta vẫn là viện tử.
Y giống như nói ra một câu vô nghĩa, nhưng lại không đáng cười.
- Vương gia có thể tự mình đến, vẫn tốt, không phải rất nghiêm trọng.
Y cười khổ, rất khổ.
Hôm qua Thiết Lão Lang và nhân mã hộ tống Thiết Lão Lang mới vừa ra khỏi U Châu thành, lòng của mình có hơi nóng vội một chút. Cách U Châu gần vậy, chỉ e người đã phái đi vẫn chưa đạt được.
Hẳn phải phái đi xa thêm chút nữa thì tốt rồi.
Triệu Đại tiếc nuối nghĩ đến.
Y xuống xe lăn, sửa sang lại quần áo một chút. Thử đi vài bước, phát hiện cơn đau buốt trên đầu đùi bất giác giảm đi vài phần. Y quan nói là vết thương cũ tái phát, mỗi khi trở trời, chân y cũng liền giở chứng. Mấy ngày trước trời nổi gió, còn đổ không ít cơn mưa xuân, chân của y đau tới không đi nổi. Tại Ung Châu trúng nhát đao kia, đổi lại hầu tước nhị đẳng, sau đó lại thăng lên thành hầu tước nhất đẳng.
Ta đã trúng một đao, Thiết Lão Lang đâm đi một đao.
Y cười cười, làm cho mình thích ứng đi đường, giống như một đứa bé mới tập tễnh đi về phía trước vài bước.
Vẫn là đi tới gặp Vương gia tốt hơn, trong lòng y nghĩ tới, nếu ngồi xe lăn tới, có phải sẽ gây phản cảm cho Vương gia không?
Y chợt phát hiện mình già rồi, sợ đầu sợ đuôi. Nếu là vào ba năm trước đây, không, cho dù là một năm trước, chuyện chính mình phái người ám sát Thiết Lão Lang, y cũng dám nâng cao bộ ngực thừa nhận ở trước mặt Vương gia, sau đó theo lý tranh cãi. Y sẽ rất nghiêm túc nói với Vương gia, viện giám sát chính là làm việc này đấy. Chỉ cần có một chút bất lợi với Vương gia, thì phải mạt sát. Nhưng không biết tại sao, y cảm thấy mình có chút chột dạ.
- Ngươi nên ngồi xe lăn.
Lưu Lăng đứng ở trong đại sảnh viện giám sát, nghe được Triệu Đại khom người thi lễ quay người nhìn y thản nhiên nói một câu.
Triệu Đại còn chưa kịp ấm lòng một chút, những lời tiếp theo của Lưu Lăng khiến lòng y hoàn toàn trở nên hàn lạnh.
- Ít ra, ngồi xe lăn chứng minh ngươi không chột dạ.
Lưu Lăng giọng điệu vẫn như cũ rất thản nhiên.
Lưu Lăng ngồi xuống ghế, nâng chén trà thơm đặt lên mũi ngửi ngửi: - Người ngươi sắp xếp, mới ra khỏi U Châu thành đều bị thanh lý rồi, mười bốn người, một người cũng không thiếu.
Hắn nhìn thân hình run rẩy một chút của Triệu Đại: - Tiểu Thụ trong đội ngũ là ta sắp xếp.
Triệu Đại sắc mặt trở nên rất khó coi, y chợt phát hiện chính mình đứng ở trước mặt Vương gia, tựa như thân thể trần truồng, toàn thân không có chút bí mật nào. Y từ từ quỳ xuống, cúi đầu, không nói một lời.
- Ta biết ngươi sẽ làm như vậy, bằng không ngươi cũng không phải là Triệu Đại.
Lưu Lăng uống một ngụm trà, nhìn sắc mặt hắn giống như không tức giận.
Sau khi nói xong câu này, rất lâu hắn không nói câu nào. Dường như đang đợi Triệu Đại giải thích, hoặc là cảm thấy trà không tệ. Chỉ là từng ngụm từng ngụm thưởng miếng trà thơm, cũng không biết là đang nghĩ gì, hay là cái gì cũng không nghĩ. Hắn thậm chí không có nhìn tới một mắt Triệu Đại quỳ tới đầu chạm đất, thậm chí không có nói một câu trách móc.
Uống xong một chén trà.
Triệu Đại thân mình run rẩy đến cùng vẫn không nói được một lời, quật cường giống như một đứa trẻ không chịu nhận sai.
Lưu Lăng đặt chén trà trống xuống, chậm rãi đi ra khỏi phòng, ở ngoài cửa hắn dừng chân một chút, nhưng không quay đầu lại.
- Ta không phải ban cho ngươi một đệ trạch sao, cứ ở nhà tĩnh dưỡng đi, lát nữa ta bảo Lý Đông Xương cho ngươi xem xem.
Nói xong, Lưu Lăng bước đi ra ngoài.
Tức Tự Ngôn và Tự Tuyền Nhi đi theo sau Lưu Lăng, hai thân lệ ảnh, lay động sinh tư.
- Tử Ngư sắp đến U Châu rồi, chuyện trong viện, hai người giúp nàng nhiều chút.
Lưu Lăng thản nhiên nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận